Chương 37
“Có chuyện gì thế?”
Cửa thư phòng, Túc Khiêm vừa hỏi xong nhìn xuống, thấy rõ trang phục của cậu thì không khỏi sửng sốt.
Cậu thanh niên khoác trên mình bộ âu phục tuyết trắng, Túc Khiêm nhận ra nó chính là bộ lễ phục hôm trước đặt may.
Tô Dục Chu đứng dưới ngọn đèn hành lang, cặp mắt cún con dịu ngoan nhìn anh, trên mặt còn mang nét cười đến là chói lóa, anh tuấn như một chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
“Cái này được người của tiệm may mang tới hồi chiều.”
Tô Dục Chu vuốt lại mái tóc: “Anh thấy sao? Em mặc vào xong tự dưng cảm giác mình trở nên đẹp hẳn ấy.”
“Ừ.”
Túc Khiêm gật đầu, vươn tay chỉnh cổ áo cho cậu.
Tô Dục Chu cảm nhận được ngón tay ấm áp của người đàn ông, trong một thoáng bất chợt lướt trên cổ cậu, không khỏi rùng mình. Nhưng khi cậu kịp nhận ra điều đó, người kia đã thu tay lại, như thể phút giây vừa rồi chỉ là bất cẩn ngoài ý muốn.
“Em vào trong ngồi đi.”
Anh nghiêng người sang, nhường đường cho cậu.
Tô Dục Chu không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi vào trong thư phòng của anh, vừa đi vừa hỏi: “Em có đang quấy rầy anh làm việc không ạ?”
“Không, tôi chỉ đang…” Túc Khiêm thoáng dừng lại rồi mới nói tiếp: “Đang tr.a vài thứ.”
Sau đó anh tiện tay khép cửa phòng lại.
Tô Dục Chu hồn nhiên không biết gì, còn đang quan sát thư phòng của Túc Khiêm. Đây là nơi làm việc của anh, vì Túc Khiêm đã cảnh cáo vào ngày đầu tiên nên cậu gần như không dám lại gần chỗ này làm phiền anh.
Thư phòng chỉ to bằng nửa phòng ngủ, nhưng trong mắt người bình thường thì cũng đã rất rộng rãi rồi.
Trên hai cái giá sách lớn bày ngay ngắn những hàng sách, được sắp xếp theo thứ tự từ cao đến thấp, hoàn toàn làm những người mắc chứng ép buộc vừa lòng.
Ngoài giá sách ra thì còn có ghế sô pha và bàn trà tạo thành khu tiếp khách. Đồ nội thất trong này có kiểu dáng tương đối đơn giản già dặn, mang đậm phong cách văn phòng.
Thứ hấp dẫn sự chú ý của Tô Dục Chu nhất là khung cửa sổ đằng sau bàn làm việc, trên thành có đặt một tấm đệm, còn rải rác vài cuốn sách.
Nếu buổi chiều mà ngồi đây đọc sách thì chắc chắn sẽ rất thư thái.
Cậu hơi ngẩng lên, có thể thấy được cả núi rừng ngoài kia chìm trong màn đêm, lên thêm chút nữa là trời sao lấp lánh.
Tầm nhìn của chỗ này đẹp thật, làm cậu nhớ tới đêm đó ở đài ngắm sao.
Từ đằng sau truyền đến tiếng đá lạnh va chạm với thủy tinh giòn giã.
Tô Dục Chu quay lại thì thấy Túc Khiêm cầm trong tay một cốc rượu, đang nhẹ nhàng lắc nó. Chất lỏng màu nâu nhạt bên trong cùng với khối đá theo động tác của anh phát ra từng tiếng leng keng thanh thúy.
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, người đàn ông kéo ghế ngồi xuống, ngả lưng ra sau, đôi chân dài vắt chéo, tay tiếp tục lắc cốc rượu, tư thế ngồi trông cực kì khí phách.
Tô Dục Chu đi tới, lấy cốc rượu trong tay anh, đưa lên mũi ngửi thử.
“Đây là rượu gì thế?” Nói rồi thử nếm một ngụm nhỏ.
Mặc dù chỉ có chút xíu, còn được bỏ thêm đá, nhưng vị rượu cay nồng vẫn nhanh chóng lan tràn trong khuôn miệng. Hơi khé cổ, hiển nhiên là rượu mạnh.
Túc Khiêm nhìn gương mặt hây hây đỏ của chàng trai, thoáng nhíu mày, lấy lại cốc rượu đặt lên chiếc bàn sau lưng.
“Trẻ…”
Anh định nói trẻ con không được uống rượu, nhưng rồi ngừng lại, sửa thành: “Rượu này có số độ khá cao, không thích hợp với em.”
Tô Dục Chu há miệng định phản bác thì nghe anh nói: “Mai tôi phải đi công tác.”
Cậu sửng sốt, lập tức quên mất mình muốn nói gì.
“Anh đi mấy ngày?”
“Hai ngày, tối Chủ Nhật sẽ về.”
“À…”
Tâm trạng Tô Dục Chu lập tức xuống dốc, niềm vui vì có quần áo mới bỗng trở nên mờ nhạt.
“Thế nên đêm nay chúng ta cần ở bên nhau…”
Nghe được câu tiếp theo của Túc Khiêm, Tô Dục Chu thoáng sững sờ, rồi khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng như phát sốt, cảm giác như lượng cồn cậu vừa uống đã chạy hết lên mặt.
Một lần có thể kéo dài khoảng ba ngày, giờ là tối thứ Năm, đến Chủ Nhật là vừa đủ.
Túc Khiêm nắm lấy tay thiếu niên, kéo cậu đến bên người. Anh hơi ngẩng lên, cặp mắt đen phản chiếu bóng hình cậu.
“Chu Chu.” Anh khẽ gọi tên thân mật của cậu: “Có được không em?”
Tô Dục Chu cúi đầu nhìn anh, hơi cắn môi, sao cậu có thể từ chối đây…
“Vậy… Mình qua phòng ngủ ạ?”
Cậu quay mặt đi chỗ khác, lí nhí hỏi.
Biết là cậu đã đồng ý, Túc Khiêm hơi cong môi, kéo chàng trai vào lòng, cuối cùng để cậu ngồi lên đùi mình.
Chàng thanh niên mặc bộ lễ phục màu tuyết trắng, sạch sẽ tốt đẹp như một trang giấy trắng tinh khôi, làm anh rất muốn, nhuộm màu sắc của mình lên trang giấy ấy.
“Sợ à?”
Anh giơ tay xoa gương mặt cậu thanh niên.
Tô Dục Chu nhớ tới lần đầu tiên mình làm với người này ở trạng thái tỉnh táo, cậu căng thẳng đến mức trốn ở trong chăn không chịu ra.
Tai cậu nóng rực, vươn tay níu lấy dây áo ngủ của anh, như thể muốn chứng minh mình đã trưởng thành rồi, không có sợ như vậy nữa.
Túc Khiêm đè tay cậu lại.
Tô Dục Chu ngước lên, thấy trong mắt anh đen láy ý cười thì không khỏi trừng Túc Khiêm: “Không… Không muốn ngủ à?”
“Đừng sốt ruột.”
Túc Khiêm vươn người tới thơm lên bờ môi kia, âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo sự kiềm chế rõ rệt: “Phải chuẩn bị thật kĩ.”
Tô Dục Chu ngồi trên đùi anh thật ra đã cảm nhận được, cậu ngọ ngoạy, bộ âu phục không mấy co giãn khiến cậu thấy hơi căng.
Túc Khiêm không nói nữa, nắm cằm Tô Dục Chu hôn lên, kĩ thuật hôn ngày một thành thạo cùng với pheromone Omega được anh cố ý thả ra khiến chàng trai nhanh chóng thất thủ.
Túc Khiêm hơi xoay ghế, để Tô Dục Chu tựa vào mép bàn.
Tô Dục Chu khẽ ưm một tiếng, vươn tay đẩy anh.
“Hỏng quần áo mất…”
Đây là quần áo mới của cậu, mặc còn chưa được một ngày nữa.
Tô Dục Chu thấy tội cho nó.
Người đàn ông hôn lên khóe miệng cậu vỗ về, thu tay lại, bắt đầu cởi hai chiếc cúc áo trên cùng, sau đó là chiếc thứ ba, chiếc thứ tư…
Túc Khiêm không vội vã tiếp tục mà ngồi thưởng thức kiệt tác của mình.
Chàng hoàng tử bé nhỏ xinh đẹp thuần khiết ban nãy, giờ phút này sóng mắt đã mê ly, hai tay ôm chặt lấy anh, gương mặt vì những nụ hôn của anh mà nhuộm màu đỏ hồng, bị anh trêu chọc đến mức nôn nóng.
Pheromone hương dừa càng thêm nồng nặc.
“Ngoan.”
Túc Khiêm đặt một tay sau lưng Tô Dục Chu, tay còn lại cố định gáy cậu, một lần nữa hôn lên.
Trong thư phòng, hai giá sách lớn lẳng lặng đứng nghiêm. Rõ ràng là chốn làm việc đứng đắn, tối nay lại ngập tràn những mập mờ ấm nồng.
Nhiệt độ trong phòng dần lên cao.
Đến lúc tỉnh táo lại, Tô Dục Chu phát hiện mình đã nửa nằm trên bệ cửa sổ, người kia đang ôm lấy cậu từ đằng sau.
Cậu khe khẽ hít thở, chỉ cần mở mắt ra là thấy được trời sao lộng lẫy ngoài lớp kính thủy tinh.
Lấm tấm lấp lánh, mỹ lệ và rực rỡ.
“Có phải nó rất đẹp không?”
Người đàn ông chống người ghé vào tai cậu thầm thì.
Tô Dục Chu rất muốn chú tâm ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhưng cậu cảm nhận được ngón tay của anh…
Cậu bắt đầu r n rỉ.
Bàn tay trắng nõn của chàng trai đặt lên lớp kính lạnh giá, đầu ngón tay cong lại, hai mắt dần nhắm chặt, không nói chuyện nữa. Vạt áo sơ mi còn sót lại lay động giữa không trung, che đi một phần cơ thể cậu.
Túc Khiêm hôn lên vành tai cậu, ánh mắt rơi trên bàn tay kia, bỗng thấp giọng nói: “Khi mùa đông đến, bên ngoài sẽ có tuyết rơi, tất cả sẽ được bao phủ trong một lớp áo bạc, chỉ một màu trắng xóa.”
“Ha?”
Tô Dục Chu hơi hé mắt, nhìn cảnh vật ngoài ô cửa, vô thức tưởng tượng phong cảnh ngày đông theo lời miêu tả của anh.
“Khi ấy, hơi thở của em phả lên mặt kính sẽ tạo thành một lớp sương mờ, đặt tay lên đó giống như thế này, sẽ để lại dấu tay rất rõ…”
Tô Dục Chu tưởng tượng hình ảnh đó, cảm giác cơ thể càng thêm cháy bỏng.
Khi đông đến… Bọn họ…
Lúc này, người kia bỗng ghì chặt lấy cậu.
Cơ thể Tô Dục Chu run lên: “Túc Khiêm…”
“Em gọi tôi là gì?”
“Anh Túc…”
Tô Dục Chu ấm ức sửa miệng, tiếp đó là từng lần bị ép phải gọi tên người kia, gọi đến mức khàn cả giọng, vành mắt đỏ hoe, muốn khóc mà không khóc được.
Túc Khiêm nhìn dáng vẻ này thì lại càng muốn ăn hϊế͙p͙ cậu.
Anh bế cậu thanh niên đã xụi lơ, mang về phòng ngủ chính.
Áo ngủ màu lam sẫm rơi trên mặt đất.
Đèn đầu giường được chỉnh xuống độ sáng mờ, tạo thành một lớp màn mờ ảo tuyệt đẹp bao trùm lên mọi thứ.
Trời đêm ngoài cửa sổ có áng mây mù bị gió cuốn đi, cuồn cuộn trên không trung, ánh sao dần nhạt nhòa, vầng trăng lưỡi liềm xuất hiện nơi cuối trời.
Trong phòng ngủ chính, pheromone hương dừa và hạt dẻ giao hòa, không thể tách rời.
Đến nửa đêm, Tô Dục Chu rã rời nằm trên chăn.
Cậu quá mệt, mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, nhưng mà… Người khó chịu quá.
Thế là lại gắng gượng mở mắt ra.
Đèn trong phòng ngủ vẫn bật, nhưng bên cạnh cậu lại không có ai.
Tô Dục Chu sững sờ, anh ấy đi muộn như vậy ư…
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, cậu đã cảm giác được có người ôm lấy vai cậu từ đằng sau, xoay lại, sau đó bế lên.
“Anh Túc…”
Tô Dục Chu ôm lấy cổ người đàn ông.
Hóa ra anh ấy vòng ra sau mình…
Cậu ngẩn ngơ nhìn Túc Khiêm, nhìn anh bế mình đi vào phòng tắm.
Trong nhà tắm đã mịt mờ hơi nước. Tô Dục Chu nhìn xuống thì thấy bồn tắm đã được xả đầy nước, khói trắng chập chờn bốc lên.
Túc Khiêm tiếp tục đi tới, bước vào trong bồn, sau đó ôm lấy cậu cùng ngâm mình dưới làn nước. Dòng nước ấm nóng bao bọc lấy cơ thể, hơi nóng hầm hập dâng lên, Tô Dục Chu ngồi đó không khỏi thoải mái thở ra một hơi dài.
Nhưng rất nhanh sau đó cậu đã quay đầu lại.
Người đàn ông ngồi sau lưng Tô Dục Chu, cánh tay rắn rỏi ôm lấy cậu, giọt nước ngưng tụ trên khối cơ ngực chắc nịch, nhẹ nhàng trượt xuống.
“Sao thế?”
Túc Khiêm xoa đầu Tô Dục Chu.
Nhóc con này nhìn anh, không biết có phải là bị hơi nước làm nhòe không mà mắt cặp mắt xinh đẹp ấy ươn ướt, cứ như vậy nhìn thẳng vào anh, càng thêm giống một loại động vật nhỏ nào đó.
Tô Dục Chu lấy lại tinh thần, lắc đầu.
Túc Khiêm bèn ôm cậu ngồi cho ngay ngắn, đổ sữa tắm ra tỉ mỉ xoa cho nổi bọt, sau đó giúp cậu tắm rửa.
Có lẽ là vì quá mệt nên cậu thanh niên ngoan ngoãn nghe lời vô cùng, mềm mại ngồi đó, càng thêm dụ người. Anh phải rất kiềm chế, ngấm ngầm chịu đựng, không dám làm cậu mệt thêm nữa.
Tô Dục Chu dựa vào ngực Túc Khiêm, cả người ngâm trong làn nước ấm áp, dường như còn ngửi được cả mùi tinh dầu hoa hồng. Có cảm giác như đang bay trên những đám mây, niềm hạnh phúc khó hiểu cứ thế dạo chơi trong lòng.
Cậu nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ dịu dàng của Túc tiên sinh.
Trong mơ hồ, cậu cảm giác người kia bế cậu về phòng, lau người cho cậu rồi sấy khô tóc.
Cuối cùng hai người ôm nhau, thoải mái êm đềm chìm vào giấc ngủ…
Đêm nay, Tô Dục Chu ngủ rất ngon. Cậu thậm chí còn không nằm mơ, vì chỉ cần hồi tưởng lại những kí ức trước khi ngủ đã đủ làm cậu cảm thấy mỹ mãn.
Bóng đêm chậm rãi qua đi, mặt trời dâng lên rải ánh nắng khắp thế gian.
Trong phòng ngủ chính, rèm cửa đều đã kéo kín, bữa sáng được đặt trên tủ đầu giường. Pheromone Alpha và Omega trong phòng vẫn nồng đậm như cũ, Túc Khiêm đặt bản thân vào trong đó, không hiểu sao lại cảm thấy thật vui.
“Chu Chu.”
Anh đi tới bên giường, nhẹ nhàng lay cậu thanh niên.
Người bị làm phiền trở mình, lại ôm chăn ngủ tiếp, có vẻ như hoàn toàn không có ý định thức dậy.
Túc Khiêm bất đắc dĩ nhìn cậu.
“Chu Chu, tôi phải đi rồi, em nhớ dậy ăn cơm nhé.”
Chàng thanh niên hẵng còn mơ ngủ ậm ừ đáp lời, con mắt hơi hé ra một chút đã lập tức đóng chặt.
Túc Khiêm cũng không ép Tô Dục Chu, vươn người tới nhẹ nhàng hôn lên bờ mi kia, sau đó đắp lại chăn cho cậu.
“Em ngoan ngoãn ở nhà, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Cuối cùng anh vuốt mái tóc mềm mại của cậu rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Chỉ một lát sau, bên ngoài đã truyền tới tiếng ô tô khởi động, một chiếc xe rời khỏi biệt thự.
Tô Dục Chu vẫn ngủ say, phải đến mười giờ hơn cậu mới mơ màng thức giấc nhờ tác động của đồng hồ sinh học.
Nhìn trần nhà xa lạ, cậu trai vừa mới thức giấc không khỏi ngây ra một hồi.
Nơi này là phòng ngủ của Túc Khiêm, không phải phòng cho khách cậu ở.
Khi kí ức của tối qua chậm rãi hiện về, Tô Dục Chu liếc nhìn phần giường trống rỗng bên cạnh, lại nhìn đồng hồ trên tường. Cậu không khỏi vò tóc. Hình như ban nãy cậu có nghe thấy Túc Khiêm nói chuyện với mình…
Còn nói gì thì hoàn toàn không nhớ nổi.
Cậu thanh niên không hề sốt ruột trở mình, kéo chiếc chăn mềm mại vào lòng, vùi mặt sâu vào đó hít hà.
Là mùi của Túc Khiêm…
Là mùi hạt dẻ cậu thích nhất.
Tô Dục Chu dùng sức dụi, đến lúc thả chăn ra để thở thì khuôn mặt vẫn còn treo nụ cười, chiếc răng mèo nhòn nhọn cũng lộ ra.
Cậu nhớ chuyện đêm qua, dù mơ mơ màng màng, nhưng vẫn còn chút kí ức…
Hơn nữa, Tô Dục Chu cúi đầu nhìn áo ngủ trên người. Đây là áo của Túc Khiêm, cậu mặc không vừa nhưng để làm áo ngủ thì hoàn toàn không có vấn đề.
Mặc dù lần này tỉnh lại, Túc Khiêm vẫn không ở bên cạnh, nhưng tâm tình và trạng thái của cậu đã hoàn toàn khác biệt.
Đau lưng là chuyện khó tránh khỏi, nhưng cả người sạch sẽ khoan khoái khiến loại đau nhức đó cũng trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cậu ngẩng lên, quả nhiên thấy trên tủ đầu giường đã để sẵn bánh mì với sữa, còn đính kèm một tờ giấy nhỏ.
“Ngoan ngoãn trông nhà, đợi tôi về.”
Rõ ràng chỉ là mấy chữ ngắn gọn vô cùng, Tô Dục Chu lại cảm thấy trái tim mình bay lên, khiến cả người cậu cũng lâng lâng theo.
Cậu cẩn thận nắm tờ giấy trong tay, xoay người xuống giường, chạy về phòng của mình, cất thật kĩ rồi mới bắt đầu đánh răng rửa mặt. Xong xuôi lại vui vẻ chạy xuống lầu, vào phòng ngủ của Túc Khiêm, ăn vạ nằm trên giường anh mà ăn sáng.
Điện thoại tối qua để trên phòng cũng được cầm xuống. Tầm 9 giờ Túc tiên sinh có nhắn cho cậu một tin báo đã lên máy bay. Chắc giờ vẫn còn đang bay.
Tô Dục Chu nhắn tin cho anh, để anh biết mình đã rời giường, và… Cậu có hơi nhớ anh.
–
Dinh thự nhà họ Túc.
Cụ Túc đang ngồi trong vườn hoa chọc chú chim khách. Một lát sau, quản gia Trương đi tới từ con đường nhỏ, ghé vào tai ông nói gì đó.
“Lên máy bay rồi?”
Ông cụ gật gù cười: “Vậy chú mau chuẩn bị đi, lát nữa cùng tôi đi xem đứa cháu rể này.”
- -----oOo------