Chương 42
Rất khó để Túc Khiêm hình dung được tâm tình mình giờ phút này.
Anh cảm giác sợi dây cung vẫn luôn căng cứng trên người bỗng buông lỏng.
Dạ dày vẫn âm ỉ cơn đau, đầu cũng choáng váng, nhưng trong cơ thể bết bát đến vậy, lại như được rót vào một luồng sức mạnh.
Anh ôm chặt lấy người thanh niên, hít thật sâu mùi dừa thơm ngát trên người cậu, càng thêm cảm nhận cậu thật sự ở đây.
Phần chân thực ấy khiến trái tim anh căng lên, có một loại tình cảm đang ngập đầy trong đó như sắp trào ra rồi.
Anh khẽ hé miệng, nhưng ngoài gọi tên cậu ra, anh không thể nói được gì khác.
Ở nơi đất khách quê người, trong hành lang của khách sạn xa lạ, anh và Tô Dục Chu ôm nhau thật chặt.
Đèn hành lang chiếu lên người họ, trong đêm đen nhường này lại càng tô đậm nét dịu dàng, để hai trái tim thêm gần nhau hơn.
Lực tay siết thật chặt dường như đang bày tỏ những nhớ nhung và niềm hạnh phúc khi đoàn tụ.
Tô Dục Chu cảm nhận được.
Cậu khe khẽ nhếch miệng, hơi cúi đầu, vùi thật sâu vào cổ Túc Khiêm, híp mắt dụi dụi.
Xem ra trông thấy cậu là niềm vui bất ngờ với Túc tiên sinh rồi.
Thang máy từ từ mở ra, thư kí Lâm vội vàng chạy tới, thấy cặp đôi AO đang ôm nhau trước cửa phòng thì không khỏi dừng bước, sửng sốt.
Bóng người quen thuộc kia, đương nhiên y không thể nhận nhầm được.
Đó chẳng phải là cậu Tô sao?
Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây?
Y chợt nhớ tới cuộc gọi của Diệp Nhất Lãng lúc sáng.
Chẳng lẽ là cậu Diệp hỏi giúp cậu ấy?
Xem ra vị Alpha cao cấp trẻ tuổi này thật lòng yêu ông chủ của bọn họ.
Thư kí Lâm đứng ở xa xa nhìn họ, cảm nhận được bầu không khí thân mật giữa cả hai, không khỏi nảy sinh chút hâm mộ từ tận đáy lòng, cũng đồng thời thở ra một hơi thật dài.
Trạng thái của giám đốc rất không ổn, nhưng giờ có cậu Tô chăm sóc thì chắc không sao nữa đâu nhỉ?
Y thức thời không đi tới quấy rầy, rón rén về phòng mình, quẹt thẻ đẩy cửa đi vào.
“Cạch —“
Dù thư kí Lâm có cẩn thận đến mấy thì tiếng đóng cửa trong hành lang yên tĩnh này vẫn làm Tô Dục Chu sực tỉnh.
Mà đúng lúc này, cửa phòng ở đầu kia hành lang cũng mở ra.
Có người ra khỏi phòng, tiếng trò chuyện truyền đến, họ dùng tiếng của nước S nên cậu không hiểu.
Mặt Tô Dục Chu hơi nóng lên, không khỏi buông lỏng hai tay, nhưng Túc tiên sinh vẫn đang ôm cậu rất chặt, như muốn khảm cậu vào trong cơ thể.
Mùi hạt dẻ đậm đặc xao động trong không khí, và hình như có chút gì đó thật khác với ngày thường, nhưng vẫn làm cậu say mê không ngớt.
“Anh Túc…”
Tô Dục Chu yếu ớt gọi anh.
Túc Khiêm hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ổn định lại sự kích động trong lòng, vươn tay xoa mái tóc mềm mại của chàng trai. Dường như anh còn ngửi được thoang thoảng mùi nhãn hiệu dầu gội đầu mà mình thường dùng.
Anh nhẹ tay hơn chút, cúi đầu nhìn cậu.
“Em đến đây khi nào? Tại sao lại đột nhiên chạy tới?” Anh chăm chú nhìn Tô Dục Chu, cặp mắt huyền trầm lắng mà dịu dàng.
“Buổi chiều ạ.” Tô Dục Chu đáp: “Anh nói anh đau dạ dày mà đúng không? Nên em đến thăm anh.”
“Anh đỡ hơn chưa? Còn đau nữa không?”
Cậu vươn tay muốn chạm vào bụng anh, lại bị người đàn ông bắt lấy, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Người kia cúi xuống nhìn cậu, trong mắt cuồn cuộn bộn bề những xúc cảm thật khó để nhận biết, hình như có chút yếu ớt, lại vừa rất quật cường, hoàn toàn khác với dáng vẻ cứng rắn lạnh lùng ngạo nghễ ngày thường.
Trái tim Tô Dục Chu bỗng vô cớ siết chặt.
Cuối cùng, cậu nghe được giọng nói khản đặc của người đàn ông, dường như rất khó để tin tưởng: “Chỉ vì… Tôi đau dạ dày thôi sao?”
“Đương nhiên… Là không chỉ có vậy rồi, vì —“
Trong cái nhìn ngạc nhiên của anh, chàng trai nhón chân, nhanh chóng thơm lên khóe miệng người đối diện. Đôi mắt ấy sáng lấp lánh, khuôn mặt cũng phơn phớt hồng.
“Em nhớ anh mà.”
Cậu thẹn thùng, nụ cười lại rạng ngời long lanh đến vậy.
Túc Khiêm ngơ ngác nhìn cậu, trong thoáng chốc không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt.
Anh chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đang không ngừng mãnh liệt nhảy lên nơi l0ng nguc, lại vì một câu thủ thỉ ấy mà hoàn toàn hỗn loạn.
“Em…”
Anh còn chưa kịp nói hết, cậu trai đã nhíu mày, nhích lại gần, ngửi mùi trên người anh.
“Anh uống rượu?”
Cậu nhíu mày, vẻ đáng yêu dịu hiền ban đầu tức khắc trở nên nghiêm khắc và khủng b0.
“Anh đau dạ dày mà còn uống rượu?”
Chàng trai không thể tin nổi nhìn anh chằm chằm, dịu dàng phút trước thoáng cái đã hóa hư vô.
Không hiểu sao Túc Khiêm lại thấy chột dạ, né tránh nhìn đi chỗ khác, nhưng cũng thấy có chút ấm ức.
“Trong bữa tiệc tôi có uống hai ly… Xã giao thôi.”
Anh nhìn Tô Dục Chu, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng trong giọng nói đã mơ hồ mang theo chút lấy lòng.
Tô Dục Chu rất tức giận, cậu cảm thấy Túc Khiêm thật sự quá không trân trọng cơ thể mình, nhưng từng làm nô lệ cho tư bản, cậu cũng biết những trường hợp xã giao như vậy rất khó tránh.
Có nhiều lúc, không phải cứ muốn từ chối là được.
Cậu mím môi, cuối cùng vẫn d xu0ng ngọn lửa không tên trong tim, vươn tay với Túc tiên sinh: “Thẻ phòng.”
Túc Khiêm rất ngoan ngoãn nộp thẻ phòng ra, nhìn cậu quét thẻ mở cửa.
Nhìn dáng vẻ kiềm chế lửa giận của chàng trai, Túc Khiêm có một cảm giác phấn khích khó hiểu, lại khó tránh khỏi có chút xúc động.
Đây là lần đầu tiên anh thấy một ai đó tức giận vì anh không biết trân trọng bản thân, cũng là lần đầu tiên…
Có một người chỉ vì câu than thở không thoải mái, đã vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm anh.
Tô Dục Chu đi vào phòng, không thấy tiếng bước chân đằng sau thì không khỏi ngoảnh lại nhìn: “Anh còn không mau vào đi?”
Rõ ràng là phòng của anh, thế mà thoáng cái cậu trai đã đảo khách thành chủ, nhưng Túc Khiêm phát hiện…
Anh không hề cảm thấy tức giận.
Túc Khiêm theo sau Tô Dục Chu vào phòng. Đến lúc này anh mới nhận ra bản thân di chuyển nửa bước thôi cũng rất gian nan.
Sự cứng rắn kìm nén trước mặt người ngoài, vào khoảnh khắc nhìn thấy Tô Dục Chu đã tiết hết ra. Bước chân hẫng hụt, trời đất quay cuồng, cảnh vật chung quanh dường như cũng xoay tròn theo, thân hình cao lớn của người đàn ông lảo đảo chực ngã.
Đúng lúc này, một bờ vai không mấy cường tráng nhưng lại ngập tràn sức mạnh tiến tới, im lặng đỡ lấy anh.
Túc Khiêm lại cảm thấy mình có thể tiếp tục chống đỡ.
Anh mượn lực để bản thân có thể đứng vững.
“Anh còn đi được không?”
Tiếng Tô Dục Chu vang lên, trầm thấp mang theo những dịu dàng ấm áp.
“Được.”
Túc Khiêm đáp.
Cậu trai không nói gì cứ vậy đỡ anh, có phần chật vật đi vào trong phòng, mò mẫm bật đèn, cuối cùng để anh nằm ngã ra giường.
Túc Khiêm nằm giữa chiếc giường, tay đặt lên mắt, che bớt đi luồng sáng chói lọi, một tay khác thì d xu0ng bụng. Đôi môi mỏng mím thật chặt, hàm răng nghiến xuống vì đau, thậm chí còn mơ hồ thấy được phần gân nhô lên ở hàm dưới.
Thấy dáng vẻ anh như vậy, Tô Dục Chu thở dài, không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Anh đau lắm à?”
Cậu quỳ một gối ỏ mép giường, trước hết giúp anh cởi áo khoác âu phục, ném sang bên cạnh. Sau đó để người đàn ông gối đầu lên đùi mình, thò tay vào trong áo, giúp anh xoa cho đỡ đau.
“Có muốn em nấu chút gì đó cho anh không?”
Túc Khiêm lắc đầu: “Ăn không vô.”
Tô Dục Chu nhíu chặt mày.
Cậu thoáng nhìn lọ thuốc đau dạ dày trên bàn trà — lúc trưa Túc Khiêm đã đặt ở đó.
Tô Dục Chu vội vàng đứng dậy đi rót nước, sau đó dựa theo liều lượng cho Túc Khiêm uống, nhìn dáng vẻ anh đau đến đầu đổ đầu mồ hôi thì vào nhà vệ sinh lấy chậu nước nóng, giúp anh lau mặt lau người.
Mặc dù thuốc dạ dày chưa hoàn toàn phát huy tác dụng, nhưng lau sạch đi mồ hôi trên người cũng khiến Túc Khiêm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Anh hơi hé mắt, nhìn Tô Dục Chu ném khăn vào lại chậu, chuẩn bị bưng đi thì không khỏi vươn tay kéo vạt áo người thanh niên.
“Ơi? Anh muốn gì à?”
Tưởng là Túc Khiêm cần gì đó, Tô Dục Chu đặt chậu nước xuống, xoay người xích lại gần anh.
Túc Khiêm nhân cơ hội duỗi tay ôm eo cậu, thuận thế kéo cậu vào lòng, để chàng trai cùng nằm trên giường với anh.
“Muốn em.”
Tiếng người đàn ông khản đặc khô khốc, không hiểu sao nghe quyến rũ vô cùng.
Trái tim Tô Dục Chu không khỏi hẫng một nhịp, cậu khẽ mím môi, ghé vào bờ ngực của anh, trong chốc lát không biết phải nói gì.
“Nằm đây với tôi, đừng đi.”
Túc Khiêm trở mình thành tư thế nằm nghiêng trên giường, sau đó cuốn lấy cậu như ôm một cái gối, vùi mặt vào ngực cậu thanh niên.
Nghe chất giọng trầm thấp dịu dàng còn thêm chút yếu mềm của người đàn ông, Tô Dục Chu cảm thấy lòng mình thật êm ái, như tan ra thành một vũng nước.
Cậu ôm lấy đầu anh, đặt cằm lên mái tóc đen, yêu thương nhẹ nhàng cọ.
“Sau này không được uống rượu nữa.”
Cậu thì thầm: “Cái này là yêu cầu thứ tám, Túc Khiêm, anh có nghe thấy không?”
“… Ừ.”
Người đàn ông vùi đầu trong ngực cậu, không mấy bằng lòng đáp: “Nghe rồi.”
Lúc này Tô Dục Chu mới thôi không nói nữa, vươn tay nhè nhẹ vỗ lưng cho Túc Khiêm, giống như ngày bé bị ác mộng đánh thức, để dỗ cậu ngủ ba Tô cũng đã từng làm như vậy.
Nhưng khi cậu tưởng là anh đã ngủ rồi, lại nghe thấy giọng Túc Khiêm vang lên.
“Một chút thôi cũng không được à?”
Tô Dục Chu bực đến mức thấy buồn cười, rất muốn nói anh là trẻ con đấy à? Lại còn cò kè mặc cả?
Nhưng xét việc người ta đang là bệnh nhân yếu đuối, cậu vẫn đáp: “Đợi bệnh dạ dày của anh khỏi hẳn rồi tính.”
Thật ra Túc Khiêm cũng không phải người thích uống rượu, anh chỉ là… Muốn nói chuyện với Tô Dục Chu.
Muốn trò chuyện với em, muốn nghe giọng nói của em.
Rõ ràng đã ôm người vào lòng, anh vẫn lại cảm thấy như mình đang mơ.
Thật sự sẽ có người chỉ vì một câu… Phàn nàn của anh, mà lập tức từ nơi xa xôi chạy tới, còn…
Túc Khiêm bỗng mở mắt.
Rất nhiều chi tiết bỗng hiện lên trong đầu, anh cau mày hỏi: “Lúc chiều tôi có cuộc gọi nhỡ từ số lạ của nước S, là em gọi à?”
“Hả? À vâng.” Tô Dục Chu gật đầu.
“Tại sao không gọi bằng điện thoại của mình?” Túc Khiêm phát hiện ra điểm bất thường.
Số kia rõ ràng là số máy bàn.
Tô Dục Chu không muốn nói cho lắm, dù sao thì việc này cũng hơi ngáo. Cậu ấp úng, cuối cùng vẫn phải khai thật dưới sự ép hỏi của Túc tiên sinh.
“Em quên mua thẻ sim…”
Có lần một thì sẽ có lần hai, những chuyện sau đó nói ra thật dễ dàng.
Túc Khiêm lẳng lặng nghe, không ngắt lời cậu, anh như thể một thính giả tuyệt vời nhất.
“Em đợi anh lâu lắm luôn ấy. Vừa lo không biết có phải bệnh anh trở nặng phải vào viện không, vừa sợ lỡ không tìm thấy anh thì phải làm sao bây giờ?”
“Đây là lần đầu em đi nước ngoài, có rất nhiều thứ em không biết…”
Nhóc Alpha kể lại tâm trạng của mình khi đó, cuối cùng lại kết thúc bằng nụ cười.
“Nhưng may quá, cuối cùng em vẫn đợi được anh.”
Túc Khiêm nghe cậu kể, không khỏi ngẩng lên, lòng bàn tay ấm áp xoa lên gương mặt chàng trai.
“Cảm ơn em.”
Ánh mắt anh dịu dàng, cũng cháy bỏng như những tia nắng rực rỡ nhất: “Cảm ơn em, Tô Dục Chu.”
Tô Dục Chu cúi xuống nhìn vào trong mắt anh, mặc dù Túc Khiêm gọi đầy đủ họ tên cậu, cậu lại không hề cảm thấy xa lạ, mà còn… Cảm nhận được một sự trịnh trọng.
“Không…”
Cậu định nói không phải chuyện gì to tát, anh không cần phải cảm ơn, người đàn ông đã rướn tới, không nói gì mà hôn cậu.
Tô Dục Chu không khỏi ngẩn ngơ, trong chốc lát quên cả phản ứng.
Nụ hôn này thật dịu êm.
Anh nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi cậu, tinh tế thưởng thức, dùng sức li m mut, tràn đầy yêu thương và trân trọng, cả những lưu luyến không muốn xa rời ẩn sâu bên trong.
Bọn họ đã hôn nhau rất nhiều lần.
Nhưng không có cái hôn nào khiến Tô Dục Chu không hề muốn chống cự hay phản kích lại như thế này, cậu chỉ muốn sa vào sự dịu dàng của người ấy, hoàn toàn trao bản thân mình cho anh.
Chỉ là, cậu vẫn nhớ anh đang ốm.
Tô Dục Chu cứng người không dám nhúc nhích, dù mùi dừa đậm đặc đã ngập đầy căn phòng.
Túc Khiêm ngửi mùi pheromone Alpha nồng đậm của cậu, pheromone Omega của chính anh cũng vô thức bị dẫn dụ, anh cảm giác mỗi tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào với anh khát vọng của chúng.
Nhưng khi nụ hôn này kết thúc, Túc Khiêm lại không làm gì khác.
“Anh Túc…”
Chàng trai nhìn anh, cặp mắt màu nâu nhạt hiền hòa, mê ly động lòng người, cậu cứ ngoan ngoãn nằm dưới người anh như vậy, ngón tay bám lấy áo sơ mi của anh.
Cảnh tượng như vậy khiến Túc Khiêm phải dùng sự tự chủ cực lớn mới có thể ổn định bản thân.
Anh xoa đầu chàng trai, khàn giọng nói: “Em ăn cơm trước đi.”
Hết chương 42.
- -----oOo------