Chương 46
Tô Dục Chu cố gắng tiêu hóa một chút, sau cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh nói… Anh ta muốn đè anh, là kiểu đè mà tôi đang nghĩ đó hả?”
Chữ “đè” trong tiếng Hán có nhiều nghĩa lắm đó trời!
“Thế cậu hiểu theo nghĩa nào?” Andy nhìn cậu.
Tô Dục Chu ngẫm nghĩ, cẩn thận mở miệng: “Anh ta thích anh à?”
Andy làm vẻ đau khổ tột độ: “Tô, đúng rồi đó, cậu hiểu đúng rồi đó.”
Hắn rũ mắt, đột nhiên có vẻ ỉu xìu: “Cậu muốn cười thì cứ cười đi, tôi sẽ không giận cậu đâu.”
Tô Dục Chu hơi ngơ ngác gãi đầu: “Tại sao tôi phải cười anh?”
“Bởi vì Joyce là Alpha chứ còn sao nữa!”
Andy ngước mắt nhìn cậu: “Bọn tôi đều là Alpha đó cậu có hiểu không? Bị một thằng Alpha thích, thậm chí là theo đuổi, cậu không thấy là nó…”
Hắn nhíu mày, không nói hết câu sau.
Tô Dục Chu liếc thanh niên tóc vàng đứng cách đó không xa, gã cũng nhận ra tầm mắt cậu, nheo mắt nhìn sang đây, ánh mắt thể hiện rõ thái độ thù địch.
Tô Dục Chu lại trả cho gã một nụ cười, sau đó nhìn Andy.
“Andy, được người ta thích không phải chuyện gì đáng để xấu hổ hết. Dù đối phương có mang giới tính gì đi nữa, anh được thích chắc chắn là vì anh xứng đáng với tình cảm đó.”
“Tôi sẽ không bao giờ chế giễu anh vì chuyện như vậy.”
Andy nhìn cặp mắt trong veo tinh khôi của chàng trai, những xấu hổ giận dữ và phiền muộn dần lắng lại.
“Tô, cậu đúng là một thiên sứ.” Hắn khẽ nói.
Có thể nhìn ra được, chuyện này đã khiến Andy bận lòng rất lâu.
Tô Dục Chu lại gãi đầu.
Thật ra trước khi gặp Túc Khiêm, gu của cậu cũng thiên về Alpha nam, thế nên chưa bao giờ bài xích tình yêu AA hết. Đằng nào thì cậu cũng chẳng phân biệt được pheromone ABO khác nhau ở chỗ nào.
Cậu nhìn Andy, nghiêm túc nói với hắn: “Nếu anh thật sự ghét anh ta, và hành vi của anh ta khiến anh khó xử thì tốt nhất anh hãy tìm một cơ hội nói rõ chuyện này.”
“Vô ích thôi.” Andy lắc đầu: “Cái thằng đó như đứa trẻ con ấy, nói không thông.”
Tô Dục Chu xoa cằm, lại hỏi: “Vậy… Có phải tất cả mọi người đều biết anh ta thích anh không?”
“Không.” Andy đáp: “Tất cả mọi người chỉ nghĩ bọn tôi là đối thủ một mất một còn, đám đàn em của thằng đó cũng nghĩ vậy.”
“Ồ, vậy anh cẩn thận nhé.”
“Không sao, bọn nó đánh không lại tôi, chỉ hơi phiền thôi.”
Thấy hắn có vẻ rất buồn bực, Tô Dục Chu suy tư rồi nhỏ giọng đề nghị với Andy.
Phản ứng đầu tiên của Andy là nhíu mày.
“Như vậy liệu có gây phiền phức cho cậu không?”
“Chắc không đâu, tối mai là tôi về nước rồi, dù có thua thì cũng sẽ không mất gì.”
Andy do dự một chút, gật đầu.
Phía bên kia, gã thanh niên tóc vàng đã mất kiên nhẫn, không khỏi giục: “Hai người bàn xong chưa?”
“Xong rồi.”
Tô Dục Chu trở lại, Andy theo sau.
Cậu tiếp nhận cái nhìn chòng chọc của gã thanh niên tóc vàng, trên mặt không hề có vẻ gì là sợ hãi. Rõ ràng c u nhỏ hơn tất cả những người ở đây, còn một thân một mình, nhưng lại không hề căng thẳng luống cuống.
“Tôi có thể đấu với anh một trận, nhưng nếu tôi thắng, sau này anh không được gây sự với Andy nữa.”
Cậu thiếu niên bình tĩnh dùng tiếng quốc tế nói.
Joyce lộ rõ vẻ sửng sốt. Gã nheo mắt đầy nguy hiểm, liếc Andy ở đằng sau, thấp giọng hỏi: “Đây cũng là ý của anh?”
Andy mất vài giây mới gật đầu.
“Ha, được thôi.” Joyce nhếch mép: “Vậy nếu tôi thắng thì sao? Tôi thắng thì sẽ được cái gì?”
Andy cứng người, có hơi lo âu nhìn về phía Tô Dục Chu.
Cậu thiếu niên lại không nhìn hắn, mà chớp mắt đầy vô tội, nghi hoặc hỏi lại: “Không phải là anh muốn đấu với tôi à?”
Nếu đã vậy sao còn mặt dày đòi phần thưởng với cậu?
Nghe hiểu được lời ngầm trong đó, Joyce không khỏi nghẹn họng, tức giận trừng mắt với Tô Dục Chu.
Nhưng mà Tô Dục Chu đâu có quan tâm gã có giận hay không.
Cậu vẫn là dáng vẻ tươi cười vô hại đó, lời nói ra lại làm Joyce tức muốn ói máu.
“Hay là anh sợ rồi? Thế thôi không đấu nữa vậy.”
Joyce rất muốn đấm vỡ mặt thằng oắt Alpha đáng ghét không biết chui từ đâu ra này, nhưng liếc Andy một cái, gã vẫn nhịn xuống. Đám đàn em đang rục rịch tiến lên cũng bị gã vươn tay cản lại.
“Được, tao với mày đấu.” Gã gật đầu nói: “Nếu như tao thua, từ giờ tao sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh ấy, mày hài lòng rồi chứ?”
Tô Dục Chu không đáp, quay lại nhìn Andy.
Tất nhiên là Andy gật đầu.
Thấy tương tác giữa họ, Joyce càng thêm điên máu, gã lớn tiếng: “Thế giờ bắt đầu được chưa? Mười phát đạn, ai bắn được nhiều điểm hơn thì thắng.”
“Được.” Tô Dục Chu gật đầu.
Cả nhóm người bèn trở lại vị trí bọn họ vừa sử dụng. Chỉ là lần này, vị trí sát vách với Tô Dục Chu đổi thành Joyce.
Joyce quang minh chính đại đi đến trước mặt Andy, để hắn đưa trang bị trước đó mình sử dụng cho gã.
Andy bất đắc dĩ giao ra tai nghe và kính bảo vệ.
Thanh niên tóc vàng đưa lưng về phía mọi người, hung tợn nhìn hắn chòng chọc, gằn giọng nói: “Không thích Alpha à? Ha, đồ dối trá!”
Không đợi Andy giải thích, gã đã lạnh băng quay người đi tới vị trí của mình, dáng vẻ như muốn giết ai đó.
Tô Dục Chu không nhìn gã, giơ tay lên đứng vào tư thế, trọng tài vừa tuyên bố bắt đầu, cậu đã bắn trước.
Trúng hồng tâm!
Ngoài Andy vỗ tay cho cậu ra, đám đàn em của Joyce luôn mồm kêu lên những tiếng bất mãn.
Andy lạnh lùng liếc bọn họ, cũng không thấy hắn nói gì, nhưng đám kia dần nhỏ tiếng rồi im bặt, đứa nhìn trời đứa cúi đầu lục túi tìm tiền.
Xem ra đúng như Andy nói, cái đám này không đánh lại hắn.
Cũng phải, dù sao thì Andy cũng là ông thần nổi tiếng bách phát bách trúng, thường xuyên tới sân bắn chơi.
Tô Dục Chu lại không có tâm tư để ý tới họ.
Cậu chầm chậm thở ra một hơi, cảm nhận bắp tay đau nhức, nội tâm cũng cảm thấy hơi nặng nề. Chủ quan rồi, đáng lẽ nên yêu cầu đấu ba phát súng phân thắng thua.
So với cậu, Joyce nhẹ nhàng hơn nhiều.
Gã chỉ giơ một tay lên, rất tùy ý bắn vào bia hình người, cũng trúng hồng tâm.
Joyce khẽ hừ một tiếng, quay lại nhìn Andy.
Andy rất bình tĩnh, thậm chí là lạnh nhạt, hắn quay sang nhìn Tô Dục Chu, trong mắt rõ ràng mang theo lo lắng.
Gã có gì để mà đắc ý?
Dùng trạng thái khỏe khoắn nhất đấu với một tân thủ đã mỏi mệt, chẳng lẽ thằng oắt này còn muốn hắn vỗ tay cho gã à? Mặt mũi để đâu?
Joyce mím môi, tức giận thu tầm mắt lại, quay sang hất cằm với Tô Dục Chu, ra hiệu cho cậu tiếp tục.
“Đoàng —“
Tô Dục Chu bắn tiếp. Vẫn là hồng tâm.
Andy không chút keo kiệt vỗ tay reo hò cho cậu.
Với một người mới tập, bắn được như vậy đã là quá tuyệt! Dù Tô Dục Chu có thua thì cũng sẽ không cảm thấy khổ sở, vì Joyce đúng là một đối thủ rất mạnh.”
Sắc mặt Joyce càng thêm lạnh lẽo.
Gã chẳng nói chẳng rằng, cậu bắn xong tới tôi, cứ thế tỉ thí với Tô Dục Chu.
Đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy, chàng trai từ đầu tới cuối vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, biểu hiện lúc bắn cực kì vững vàng điềm tĩnh, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự sắc bén.
Nhân viên của sân bắn cũng để ý tới trận thi đấu này, sau khi được sự đồng ý, họ bắt đầu chiếu lên màn hình.
Andy và Joyce đều là khách quen của quán, không ít người biết cả hai vẫn luôn hục hặc với nhau.
Chỉ không ngờ rằng hôm nay thi đấu với Joyce lại không phải là Andy, mà hình như là — Học trò của hắn?
“Cậu bé này có tài ghê, nghe nói hôm nay là lần đầu học bắn súng đấy.”
“Thế thì thằng Joyce ăn hϊế͙p͙ người ta quá rồi.”
“Thì có ai bảo là không phải đâu? Còn là thằng đó chủ động khiêu khích cơ, này mà thua thì ê mặt.”
“Tôi nghe nói cậu nhóc kia hình như là vì Andy nên mới nhận lời, nếu như Joyce thua thì sau này không được gây sự với Andy nữa.”
Lúc Túc Khiêm chạy tới sân bắn, vừa hay chứng kiến cảnh Tô Dục Chu b n ra phát súng thứ ba, đồng thời cũng nghe thấy tiếng bàn tán của người xung quanh.
Trên màn hình TV, cậu thiếu niên mím môi, trông vừa bình tĩnh vừa kiên cường, vẻ dịu hiền trong cặp mắt nâu nhạt đã biến mất, thay vào đó là chút sắc bén và tính công kích, khác biệt rất lớn với Tô Dục Chu trong ấn tượng của anh.
Điều duy nhất không thay đổi chính là cậu vẫn như một tạo vật trời sinh để tỏa sáng, khiến người ta không nhịn được mà tập trung ánh mắt về phía cậu.
Phát súng thứ ba, thứ tư, hai người vẫn bắn trúng hồng tâm.
Cuộc tranh tài đi tới giai đoạn gay cấn.
Người chú ý tới trận đấu này càng lúc càng nhiều, đều bị tình hình chiến đấu kịch liệt hấp dẫn.
Túc Khiêm nhìn chằm chằm màn hình TV, môi mỏng chậm rãi mím thành một đường thẳng. Anh không xem tiếp mà nhấc chân đi vào trong.
Phát súng thứ năm, cuối cùng Tô Dục Chu cũng bắn lệch một chút, mà Joyce vẫn như cũ trúng hồng tâm.
Khán giả thầm kêu một tiếng đáng tiếc, chỉ có đám đàn em của Joyce là nhảy cẫng lên, nhưng có Andy cảnh cáo nên họ không dám lên tiếng quấy nhiễu.
Ở vị trí đứng bắn, cảm nhận tay mình đang run rẩy, Tô Dục Chu cau mày, mang theo chút áy náy nhìn về phía Andy.
Cậu biết bản thân sắp tới giới hạn rồi.
Vốn dĩ là bắn đến lúc tê tay mới cùng Andy chuẩn bị trở về… Nếu là từ lúc đến đã tỉ thí thì cậu còn có thể cố tiếp, nhưng giờ thì khó quá.
Hầy, cậu đã quá cậy mạnh…
Joyce cũng nhìn ra được trạng thái của Tô Dục Chu, và tất nhiên cũng nhận ra sự khinh bỉ ở một tầm cao mới Andy dành cho gã và vẻ xót xa với nhóc Alpha kia.
Gã bỗng hiểu ra, cảm thấy mình thật ngu xuẩn. Thằng oắt Alpha này quá gian xảo, gã chơi không lại nó!
Joyce càng nghĩ càng tức, không khỏi nói: “Mày nhận thua đi, mày không thắng được tao đâu.”
Giờ nhận thua thì kết cục cũng sẽ không đến mức quá khó coi.
Tô Dục Chu liếc gã, không trả lời.
Thật ra từ đầu cậu đã biết tỉ lệ thắng của mình không cao, nhưng thắng thua vốn không phải là mục đích của cậu.
Mục đích cuối cùng của Tô Dục Chu là giúp Andy giải quyết phiền phức.
Không thể không nói, việc bãi bắn chiếu trận đấu này lên màn hình đã giúp cậu rất nhiều. Chỉ cần dư luận đứng về phía cậu, về sau Joyce và Andy có xung đột thì chắc chắn Joyce sẽ là kẻ bị mọi người trách mắng.
Vì gã có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
Mà Joyce vừa nhìn đã biết là một kẻ rất sĩ diện.
Tô Dục Chu một lần nữa giơ tay lên, hai tay cầm khẩu súng khẽ run.
Bởi vì đeo tai nghe nên cậu không nghe được tiếng bước chân sau lưng, cho đến khi —
Tô Dục Chu ngửi được mùi hạt dẻ ngọt ngào.
Cậu giật mình, vô thức hạ tay xuống, mà đúng vào lúc này, bàn tay rộng lớn của người đàn ông đã nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay cậu.
“Thình thịch —“
Mặc dù đã đoán được người tới, nhưng trong khoảnh khắc đó, Tô Dục Chu vẫn cảm giác trái tim mình lỡ nhịp, hay nói đúng hơn là — Chính vì biết người tới là ai, nhịp tim cậu mới trở nên hỗn loạn.
Cậu trai nhìn sang bên cạnh, đối diện với cặp mắt đen kịt của Túc Khiêm thì lập tức trở nên rạng rỡ, có phần ngạc nhiên mà gọi: “Anh Túc.”
Túc Khiêm hơi gật đầu, không nói gì cầm khẩu súng trong tay cậu, sau đó lạnh như băng nhìn sang Joyce ở phía bên cạnh.
“Tôi là Omega, có dám đấu với tôi không?”
Mặc dù cái vóc dáng kia thật sự không thể nhìn ra được là Omega chỗ nào, nhưng pheromone sẽ không lừa người.
Joyce nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, thầm cảm thấy bất an. Nhưng trước mắt bao người như vậy, đối phương còn là Omega, gã chỉ có thể sầm mặt đáp: “Đấu như thế nào?”
“Năm phát súng tiếp theo, tôi bắn thay em ấy.”
Người đàn ông đột nhiên xen vào cuộc chiến này có khí thế rất mạnh mẽ, khiến người vây xem xung quanh cũng không khỏi ồn ào.
Vẻ mặt Joyce biến đổi không ngừng, cuối cùng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Được!”
Tô Dục Chu không lường được hướng phát triển này, cậu vừa định mở miệng nói gì đó, Túc Khiêm đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ra sau.
Anh không đeo bất cứ trang bị nào, đứng vào vị trí, cầm súng bằng một tay, bắn liền năm phát.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng —!”
Mỗi phát đều trúng hồng tâm, lại như từng phát súng ấy… Đều bắn thẳng vào tim cậu rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Giám đốc Túc: Dám ăn hϊế͙p͙ vợ tôi à? Đi ch.ết đi!
Hết chương 46.
- -----oOo------