Chương 51

Thích thành phố này, cũng thích người nơi đây…
Túc Khiêm chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm ngắm nụ cười trên mặt chàng trai.
Cặp mắt cún con luôn mang vẻ thật tội nghiệp nhìn anh, giờ phút này lại cong cong, con ngươi nâu nhạt sáng ngời ấm áp, phản chiếu bóng hình anh, giống như…
“Bao gồm cả tôi sao?”


Anh không kìm lòng được mà hỏi.
Tô Dục Chu sửng sốt, không ngờ Túc Khiêm lại hỏi mình như vậy. Cậu cảm thấy mặt đang nóng lên, nhịp tim cũng trở nên hỗn loạn. Tiếp nhận ánh mắt sáng rực, dường như có thể chọc thủng mình, tất cả bình tĩnh vừa rồi của Tô Dục Chu đã tan thành mây khói.


“Ơ… Dạ… Không vâng…”
Cậu thanh niên ấp úng, lúc này lại biết thẹn thùng, cuối cùng dứt khoát quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lại cho anh một cái gáy, không nói năng gì.
Chỉ là vành tai đỏ lừ kia đã bán đứng cậu.
Túc Khiêm cong môi, cuối cùng không nhịn được khẽ cười.


Tô Dục Chu nghe được tiếng cười này, nó giống như tiếng thở rung lên thoát ra từ l0ng nguc, rất nhẹ rất khẽ, lại như sợi lông vũ dịu dàng cào lấy trái tim cậu.
Khiến nó đập nhanh hơn.
Sau đó cậu nhận thấy bàn tay to lớn kia đã vươn tới, xoa đầu cậu.
“Nếu vậy thì đăng kí đại học S đi.”


Túc Khiêm nói với cậu, giọng nói rõ ràng mang theo vui vẻ và sự thở phào nhẹ nhõm.
Tô Dục Chu mím môi, d xu0ng cảm xúc e thẹn, quay lại nhìn anh.
“Anh… Chắc cũng hi vọng em ở lại thành phố S đúng không?” Cậu hỏi: “Vậy tại sao vừa rồi còn đề cử đại học Z cho em?”


Lỡ ý chí cậu không kiên định, đăng kí đại học Z thật thì sao?
Túc Khiêm thu tay lại, dường như suy tư một chút, sau đó chân thành nói: “Tôi chỉ là cảm thấy có lẽ đại học Z sẽ thích hợp để em phát triển tương lai hơn… Ít nhất ngoài mặt là vậy.”


available on google playdownload on app store


“Nhưng nếu em đã có quyết định, vậy tôi tôn trọng lựa chọn của em.”
Tôn trọng lựa chọn của cậu à…
Tô Dục Chu nhìn anh, chỉ cảm thấy Túc tiên sinh lúc này như được phủ thêm một vầng hào quang, dần dà, cậu cũng nở nụ cười.


Trong cái nhìn nghi hoặc của Túc Khiêm, cậu thanh niên khẽ ừm một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Túc Khiêm cảm thấy kỳ quái: “Em đâu có tiếp thu đề nghị của tôi, không cần cảm ơn tôi.”
Tô Dục Chu cũng không nghe, vẫn nói: “Tóm lại là cảm ơn anh!”


Chú Từ lại nhìn vào kính chiếu hậu, mỉm cười.
Nếu như trước đó ông cảm thấy điều kiện của hai người này rất xứng đôi, vậy giờ ông thấy phương diện nào cũng đều rất xứng… Nhất là, có thể thấy được tâm ý của cả hai dành cho nhau.


Vừa nghĩ vậy, chú Từ đã lại nhận được cái nhìn của giám đốc, vội vàng dời mắt, ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm mặt tập trung lái xe.
Không bao lâu sau, xe của họ đỗ trước cửa biệt thự.


Tô Dục Chu và Túc Khiêm cùng xuống xe đi vào bên trong. Rõ ràng mới chỉ qua hai ngày, cậu lại cảm giác như lâu lắm rồi mới về đây.
Cũng may nhân viên vệ sinh sẽ đúng giờ tới dọn dẹp nên nhà cửa phòng ốc vẫn sạch sẽ sáng sủa, không có chỗ nào khiến người ta thấy khó chịu.


Rèn sắt khi còn nóng, Tô Dục Chu lập tức chạy về phòng mình, bật máy tính lên nhập địa chỉ web, rất dứt khoát đăng kí nguyện vọng là đại học S. Để cho an toàn, cậu còn điền cả nguyện vọng thứ hai và thứ ba, nhưng dựa trên chỉ tiêu năm ngoái của trường, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.


Huống hồ cậu còn phân hóa thành A cao cấp.
Việc này đã bị bệnh viện công bố ra ngoài, đại học S sẽ không bao giờ có thể từ chối nhận cậu.
Tô Dục Chu kê khai nguyện vọng xong, vừa định gọi báo cho ba mẹ, lại chợt nhớ ra chuyện gì, vội vàng nhét điện thoại về túi rồi phi xuống dưới lầu.


Cậu mở cửa kính dẫn ra sân sau, đi tới dưới hiên.
Bát cơm cho mèo trước đó cậu để lại vẫn còn trên mặt cỏ. Tô Dục Chu đi tới cầm lên, sau đó nhẹ nhàng thở ra.


Mặc dù cơm trong chén đã bị mèo ăn sạch bong, nhưng trên bát vẫn còn lưu lại chút sốt thịt, xem ra mấy chị nhân viên có thấy tờ giấy cậu để lại nên cho mèo ăn hộ.
Cậu cầm bát đứng dậy, định mang vào trong rửa, ai ngờ…
“Meo —“


Một tiếng mèo kêu vang lên, Tô Dục Chu quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy một bóng dáng màu trắng chạy ra từ bụi cỏ, nhanh chóng lao tới chân cậu, một lần nữa nằm ngửa ra khoe cái bụng trắng như sứ.
“Bánh Bông Tuyết!”
Tô Dục Chu vui vẻ gọi, ngồi xổm xuống vươn tay gãi cằm nó: “Nhóc còn nhớ anh không?”


Bánh Bông Tuyết híp đôi mắt mèo, thân mật dụi đầu vào tay cậu, không hề sợ người lạ.
Tô Dục Chu vui vẻ xoa mèo một hồi rồi mới hài lòng thu tay lại, cẩn thận kiểm tr.a cơ thể nó.
Chú mèo rất phối hợp, để mặc cậu lật qua lật lại.


Tình trạng của Bánh Bông Tuyết có vẻ như khá ổn, trên người không có vết thương nào, hẳn là hai ngày vừa rồi không có đánh nhau với mèo khác. Nhưng hình như bụng nó lại to hơn, có thể là mấy ngày vừa rồi được ăn ngon nên màu lông cũng sáng hơn chút, không còn gầy như trước. Chẳng biết có phải là ảo giác của cậu không.


Tô Dục Chu lại xoa đầu nó, sau đó cầm bát đứng dậy vào phòng bếp, dựa theo công thức trên mạng chuẩn bị một bữa ăn dinh dưỡng cho Bánh Bông Tuyết.


Giờ nó đang mang thai, nên ăn nhiều một chút, đợi ăn no rồi, buổi chiều lại tranh thủ dẫn nó tới bệnh viện thú y khám. Lồng cho mèo thì cậu đặt trên mạng rồi, hình như đã được giao đến hòm thư, lát nữa phải ra lấy.
Trong thư phòng.


Túc Khiêm cởi áo khoác, tiện tay treo lên móc, sau đó ngồi trước máy vi tính, xử lý email chất đống mấy ngày qua. Anh nhanh chóng thấy được một email từ người lạ có tiêu đề là “Tu Tu” gửi tới.
Túc Khiêm khẽ cau mày, tiện tay ấn mở thì thấy là một email được viết bằng tiếng quốc tế.
Là Andy.


Túc Khiêm giãn mày, vội vàng mở xem.
Trong lúc đợi tệp đính kèm download và giải nén, anh nghĩ tới chuyện gì lại lấy điện thoại ra, dựa theo kí ức tìm kiếm trên cửa hàng ứng dụng, nhanh chóng lần theo chỉ dẫn tìm được một sàn game.
Download xong mở lên còn phải đăng kí tài khoản mới được sử dụng.


Túc Khiêm đành phải làm theo hướng dẫn, đăng kí một tài khoản trên sàn game này, sau đó tìm kiếm rồi tải game về.
Nhìn biểu tượng game trên màn hình, anh hơi gật gù, hoàn toàn giống với cái mà hôm đó anh vô tình nhìn thấy.
Lúc này, tệp ảnh anh tải về cũng đã giải nén xong.


Túc Khiêm vội vàng di chuột, mở ra xem bức ảnh đầu tiên.
Màu sắc sáng ngời rực rỡ lập tức lấp đầy tầm mắt.
Trong tấm hình là chàng trai mặc áo sơ mi ngắn tay với chiếc quần cộc, ôm một chiếc ván lướt sóng màu xanh trắng có chiều cao ngang với cậu, đang nhìn về phía ống kính cười đầy xán lạn.


Cái này được chụp trước khi xuống nước. Tiếp đó là bóng lưng cậu lao tới biển cả, có cả dáng vẻ cậu lướt trong con sóng lớn, thành thạo và sảng khoái như vậy, có thể thấy được là Tô Dục Chu rất thích môn thể thao này.
Túc Khiêm bấm xem từng tấm, cuối cùng chọn ra vài cái gửi cho thư kí Lâm.


Hôm nay là thứ Hai, mặc dù hai ngày cuối tuần đều phải ra ngoài công tác, nhưng hôm nay thư kí Lâm vẫn phải tới công ty làm, xử lý những việc tồn đọng từ hôm thứ Sáu. Y chợt nghe thấy tiếng báo tin nhắn quen thuộc — Chuông báo y cài riêng cho Túc Khiêm.


Thư kí Lâm vội vàng cầm lên xem tin nhắn. Cứ tưởng là ông chủ có chuyện gì, ai dè…
Thấy ông chủ gửi một tệp tin cho mình, y bèn mở ra xem, phát hiện đây toàn là ảnh của cậu Tô?
Giám đốc gửi tới cho y ngắm à? Thế y nên nói gì bây giờ? Bạn trai anh giỏi quá à?


[Giám đốc Túc]: Có thời gian thì rửa ảnh rồi mang đến biệt thự cho tôi.
Thư kí Lâm: “…”
Nhìn hàng chữ mình vừa gõ xong, thư kí Lâm lặng lẽ xóa đi từng chữ, thấy rất may mắn vì mình chưa gửi đi.
Túc Khiêm nhanh chóng nhận được trả lời.


[Lâm Thanh Vũ]: Vâng. Giám đốc, có cần đóng khung luôn không ạ?
Anh ngẫm nghĩ rồi trả lời “có”.
Lúc này từ cửa sổ mơ hồ truyền tới giọng của Tô Dục Chu, anh đang ở tầng hai nên không nghe được cậu nói gì.
Túc Khiêm cau mày.
Em ấy đang nói chuyện với ai vậy?


Nghĩ đến ông già nào đó, Túc tiên sinh lập tức cảnh giác đứng dậy, đi ra cửa sổ xem.
Không thấy xe của ông cụ.
Nhưng cũng không loại trừ trường hợp ông cụ đi bộ vào trong, mặc dù trời nóng thế này thì tỉ lệ không cao lắm, nhưng để cho an toàn, Túc Khiêm vẫn quyết định xuống dưới kiểm tra.


Anh đóng máy tính, xuống dưới lầu.
Nhìn ra sân thì chỉ thấy mặt cỏ trống rỗng, xa hơn nữa là vườn hoa, không thấy bóng người nào, sau đó Túc Khiêm nghe được động tĩnh trong phòng bếp.


Anh đi qua, thò người vào xem xét, thấy Tô Dục Chu đang mặc tạp dề đứng trước thớt gỗ, dùng dao thái thịt cắt gì đó.
Anh không khỏi nhìn đồng hồ.
11:30 rồi, em ấy đang chuẩn bị bữa trưa sao?


Nghĩ đến việc sắp được ăn món Tô Dục Chu nấu, Túc Khiêm lập tức quên sạch mọi nghi ngờ, chỉ nghĩ là vừa rồi mình nghe nhầm.
“E hèm —“
Anh nhẹ nhàng hắng giọng, giả vờ đi vào trong bếp rót nước, đồng thời gọi lại sự chú ý của Tô Dục Chu.


Cậu thanh niên nhìn anh một cái, gọi anh Túc, rồi lại cắm cúi thái gì đó.
Túc Khiêm cầm cốc nước đi tới, cúi xuống nhìn thì thấy là cậu đang thái thịt.


Anh nhìn cái đĩa bên cạnh đã đặt sẵn vài miếng thịt khác được thái gọn gàng, nhưng không phân biệt được thịt gì với thịt gì, chỉ có thể miễn cưỡng đoán nhờ màu sắc khác nhau.
Thật sự không biết cậu đang làm gì, Túc tiên sinh đành phải hỏi: “Chu Chu, trưa nay mình ăn gì?”


Tô Dục Chu còn đang băm thịt, nghe vậy đáp: “Em chưa nghĩ ra, anh muốn ăn gì?”
Túc Khiêm nghe được chút manh mối. Anh cúi xuống nhìn đống thịt đang được băm vụn trên thớt, do dự một hồi lại hỏi: “Vậy cái này là món gì?’
Tiệc thịt à?


Nhận ra hiểu lầm của anh, Tô Dục Chu không khỏi bật cười: “Cái này là cơm mèo.”
Túc Khiêm nhíu mày: “Cơm mèo? Cho mèo ăn à?”
Tô Dục Chu gật đầu: “Vâng, cái này em làm cho Bánh Bông Tuyết. Nó đang mang thai mà, cần phải bổ sung thêm dinh dưỡng.”


Túc Khiêm rất muốn nói một tiếng, vậy tôi thì sao? Nhưng anh nhịn được.
“Nó đâu rồi?”
“Vẫn đang ở ngoài sân.”
Tô Dục Chu nói: “Anh có thể ra đó chơi với nó một lát. À đúng rồi, chiều em phải mang nó đi khám, chắc nhờ chú Từ chở bọn em đi.”


Túc tiên sinh ừ một tiếng, quay người ra khỏi phòng bếp, ra sân đi dạo một vòng vẫn không thấy được con mèo tranh cơm với mình đâu.
Con mèo màu trắng đó anh từng thấy trong sân, nhưng chưa bao giờ lại gần nó.


Túc Khiêm đứng dưới hiên một hồi, vẫn không thu hoạch được gì. Rơi vào ngõ cụt đành phải trở vào trong.


Đã có thể ngửi được mùi thịt thơm ngon từ phòng bếp. Mùi hương ấy thật sự rất thơm, nhất là với Túc Khiêm sáng nay dạ dày không thoải mái nên không ăn sáng ở khách sạn S, chỉ ăn chút đồ lót dạ trên máy bay. Giờ ngửi được mùi hương này lập tức thấy đói bụng.


Túc Khiêm mím môi, nhấc chân đi vào phòng bếp, thấy bếp đang bật, đun nồi gì đó, chắc là cơm cho mèo mà Tô Dục Chu nói.


Mà lúc này Tô Dục Chu cũng không nhàn rỗi, cậu thoăn thoắt xử lý nguyên liệu nấu ăn. Thấy một đống đồ trên bàn bếp, Túc Khiêm đoán chắc là bữa trưa của họ, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.
Anh xắn tay áo lên đi tới: “Cần tôi giúp một tay không?”


Túc tiên sinh chủ động hỗ trợ, Tô Dục Chu cũng không hề khách khí, để anh gọt vỏ khoai tây, còn mình thì tiếp tục làm cái khác.
“Trưa nay mình ăn đậu phụ hầm thịt bò nhé?”
“Chỉ cần là em nấu thì món gì cũng ngon.”


Động tác trên tay Tô Dục Chu ngừng lại, quay sang nhìn Túc Khiêm. Mà Túc tiên sinh hiển nhiên là lần đầu tiên gọt khoai tây nên không để ý tới cậu, tay cầm dao, hết sức cẩn thận gọt từng chút vỏ khoai.
Dáng vẻ nghiêm túc đó như thể ra trận đánh giặc.
Tô Dục Chu hơi cong môi, tủm tỉm thu tầm mắt lại.


Cậu cúi xuống, vừa thái thịt vừa nói chuyện phiếm với anh: “Có phải Bánh Bông Tuyết đáng yêu lắm không? Nó ngoan quá, không biết có phải là mèo nhà người ta đi lạc không nữa.”


Túc Khiêm ậm ờ, tiếp tục chiến đấu với khoai tây. Đợi đến khi anh gọt hết khoai tây, cơm cho mèo cũng đã nấu xong, Tô Dục Chu bèn để Túc tiên sinh cầm ra ngoài cho Bánh Bông Tuyết.
Túc Khiêm cầm bát cơm cho mèo, đi vào trong sân.
Đã gần 12 giờ, nắng càng thêm chói chang.


Anh đứng trong bóng râm của mái hiên, liếc nhìn thảm cỏ phơi nắng đến khô cằn bên ngoài, cuối cùng vẫn không bước ra, chỉ đặt bát cơm xuống chân, đợi con mèo đến ăn.
Qua mười phút, vẫn không thấy gì.
Túc Khiêm nhíu mày, lại cầm bát cơm vào trong tìm Tô Dục Chu.


“Bánh Bông Tuyết không đến ăn ạ?”
Tô Dục Chu cầm lấy cái bát, phát hiện đồ ăn trong này không vơi đi tí nào.
“Sao lại thế? Nó bị ốm sao?” Cậu vội vàng tắt bếp, cùng Túc tiên sinh đi ra sân.


Túc Khiêm cứ thế nhìn cậu trai đứng ở chỗ mình vừa đứng, đặt bát cơm xuống, quay ra bãi cỏ gọi vài tiếng: “Bánh Bông Tuyết, lại đây ăn cơm nào.”


Kết quả, bụi cây đằng xa bỗng lao xao, một con mèo trắng muốt nhảy ra, meo meo chạy tới bên chân Tô Dục Chu. Con mèo đó ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó cắm cúi ăn.
Túc Khiêm: “…”
Tô Dục Chu xoa đầu nó, cười nói: “Anh Túc, nhóc này chính là Bánh Bông Tuyết đó, xinh ha?”


Một chú mèo toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe màu xanh lá sẫm, mặt cũng tròn, đúng là một con mèo có thể được khen là xinh đẹp.
Túc Khiêm ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, thử vươn tay vuốt lông trên lưng nó.
Lông dày mà mềm, sờ rất thích.


“Anh ở đây chơi với nó nhé, em vào trong nấu cơm tiếp.” Tô Dục Chu đứng dậy vào nhà.
Túc Khiêm đưa mắt nhìn theo cậu, tay vẫn còn đặt trên con mèo.


Hình như từ nhỏ đến giờ anh chưa chơi với mèo bao giờ, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với một sinh mệnh bé nhỏ như thế này. Túc Khiêm bắt chước Tô Dục Chu, nhẹ nhàng vuốt cái đầu tròn của Bánh Bông Tuyết, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nó, Túc Khiêm bỗng thấy có lẽ nuôi một con mèo cũng không tệ.


“Bánh Bông Tuyết?” Anh gọi thử.
Sau đó chú mèo đang say sưa đánh chén bỗng cứng người, ngẩng lên nhìn anh một cái, con ngươi màu ngọc lục bảo co lại thành đường thẳng.
“Méo!”


Nó hoảng sợ kêu lên một tiếng, không đoái hoài gì đến cơm nữa, quay đi như một làn khói chạy biến vào trong bụi cây, không thấy đâu nữa.
Túc Khiêm: …
- -----oOo------






Truyện liên quan