Chương 67
Giờ phút này, dưới ánh nắng chói chang, Tô Dục Chu và các bạn học đang cùng nhau chạy quanh sân.
ABO được chia làm ba đại đội. Họ bị chia ra vì tố chất cơ thể khác nhau nên hạng mục huấn luyện cần hoàn thành và tiêu chuẩn cũng sẽ khác nhau.
Nắng gay gắt, mọi người đổ mồ hôi như mưa. Nhưng huấn luyện mới chỉ vừa bắt đầu, vẫn có rất nhiều học sinh dồi dào tinh lực, ví dụ như…
Tô Dục Chu kiểm soát nhịp thở, không nhanh không chậm chạy theo đội về phía trước. Đúng lúc này, bên cạnh bỗng có người chạy qua, mang theo cơn gió.
Ánh mắt cậu bị thu hút.
Đó là một Alpha có thể trạng khá xuất chúng, tư thế chạy khỏe khoắn tràn đầy sức mạnh, vừa nhìn là biết trước đó đã trải qua huấn luyện tương tự.
Lúc này, Alpha kia bỗng ngoảnh lại, hất cằm khiêu khích cậu.
Tô Dục Chu chớp mắt, sau đó nở nụ cười, giơ ngón cái với cậu ta.
Alpha kia rõ ràng ngẩn người, tốc độ chạy chậm lại, lập tức bị người đằng sau bắt kịp, trong đó bao gồm Tô Dục Chu. Cậu ta cắn răng, một lần nữa tăng tốc, chạy lên trước cả đội, về sau vẫn giữ tốc độ đó dẫn đầu.
Mấy Alpha có lòng hiếu thắng mạnh khác, thấy thế thì bắt đầu so kè với cậu ta, tôi đuổi cậu đuổi, cuối cùng hầu hết đều cán đích nhanh hơn nửa vòng chạy.
Mà A cao cấp gần như được tất cả mọi người coi trọng, lại tiếp tục không nhanh không chậm, cuối cùng với thành tích vừa tròn năm phút, chạm vạch hoàn thành yêu cầu của huấn luyện viên.
Nhóm Alpha cùng tuổi không khỏi có cái nhìn mới với Tô Dục Chu. Trong quan niệm của họ, nếu đã là Alpha cao cấp thì tất nhiên sẽ phải mạnh hơn họ về mọi mặt, không thì làm sao xứng được hưởng thụ tài nguyên tốt hơn họ?
Các huấn luyện viên lại không cho là vậy, cũng không cảm thấy cách bảo tồn thể lực của Tô Dục Chu có gì sai.
Không cho đám oắt con này thời gian nói móc bạn học, đợt chạy thứ hai nhanh chóng bắt đầu.
“Trong vòng 4 phút chạy hết cái sân này cho tôi! Chạy không xong thì chạy thêm vòng nữa!”
Huấn luyện viên vừa ra lệnh, đám học sinh lập tức phóng vèo đi. 4 phút đối với nhóm Alpha trẻ khỏe cường tráng này mà nói, vẫn rất thoải mái để hoàn thành.
Tô Dục Chu tiếp tục chạy theo tiết tấu của mình, mà nhóm Alpha vòng đầu liều mạng thể hiện có vẻ đã mất hứng thú với cậu, chuyển sang đấu đá nhau.
Dù sao thì tổ Omega ở cách họ không xa, mà do tiết trời nóng bức, nhóm O bé nhỏ yếu đuối đã được chuyển vị trí tới khán đài nghỉ ngơi.
Lúc này chính là cơ hội để thể hiện!
Mà nhóm Omega trên khán đài, phun kem chống nắng xong đúng là cũng bị đội Alpha hấp dẫn.
AO thu hút lẫn nhau là chuyện thường tình.
“Mau nhìn họ đi, chạy nhanh ghê!”
“Bọn họ đang thi đấu đấy à? Cậu Alpha chạy đầu sắp bị đuổi kịp rồi! Ấy, bị vượt mất rồi!”
“Tô Dục Chu là bạn nào vậy?”
“Ầy, cái người chạy cuối cùng, cao cao gầy gầy, trắng nhất mắt sáng nhất kia kìa.”
Được nhắc nhở, mục tiêu của nhóm O lập tức tập trung vào Tô Dục Chu, mà cậu đúng là người bắt mắt nhất trong nhóm Alpha kia.
“Có phải cậu ấy chạy hơi chậm không?”
“Nhưng như vậy đẹp trai ghê.”
Các Alpha khác đã ra mồ hôi như tắm, mấy người chạy đầu do cạnh tranh với nhau nên mặt mày dữ tợn, so ra thì Tô Dục Chu chỉ lấm tấm chút mồ hôi trán trở nên vô cùng điển trai.
Chỉ tiếc là dù Omega được thả lỏng việc huấn luyện, nhưng vẫn phải nộp điện thoại lên, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ chụp lại cảnh này.
Tô Dục Chu một lần nữa chạm vạch đúng giờ.
Sau khi hoàn thành vòng chạy này, huấn luyện viên để bọn họ uống chút nước, nghỉ ngơi tại chỗ.
Tô Dục Chu ngồi uống đường băng, cầm bình nước lên uống.
Bình nước quân đội màu xanh, nước bên trong có vị rỉ sắt, mặc dù uống không ngon lắm, nhưng trong tình trạng mất nước nghiêm trọng như vậy thì không ai quan tâm được nhiều thế.
“Tô Dục Chu của tổ mấy người có vẻ kém nhỉ?”
Cậu loáng thoáng nghe được có người khe khẽ bàn tán.
Chỗ nào có Alpha, chỗ đó chắc chắn sẽ có cạnh tranh. Huống hồ giờ cậu còn là một cái cọc ngắm, bị tất cả mọi người chú ý.
Tô Dục Chu thở dài, dùng tay áo lau mồ hôi trán, ngừng suy nghĩ lung tung, tập trung nghỉ ngơi.
Trở thành Alpha chất lượng tốt cũng là chuyện cậu không lường trước được. Nhưng nếu đã bắt đầu hưởng thụ lợi ích mà thân phận này mang lại, vậy cũng phải gánh chịu bất lợi của nó. Thế nên cho đến giờ, Tô Dục Chu vẫn khá thả lỏng.
Mới nghỉ ngơi chưa đến ba phút, huấn luyện viên đã đi tới, bắt bọn họ tiếp tục chạy quanh sân. Vẫn là nhóm vừa rồi, chỉ là lần này rời gian rút ngắn đi một phút.
Đợt đầu tiên với hầu hết Alpha vẫn có thể coi là nhẹ nhõm, nhưng bọn họ đã chạy liên tiếp hai vòng dưới ánh mặt trời chói chang, thể lực đã bắt đầu không theo kịp.
Trong tiếng k u rên, tất cả mọi người lại xuất phát.
Mấy tên Alpha ban nãy chạy trước, lần này tốc độ giảm xuống rõ rệt, tuy nhiên vẫn tiếp tục dẫn đầu, chỉ là nếu muốn làm như ban nãy hoàn thành sớm nửa vòng là chuyện không thể nào.
Đợt chạy này thành công đào thải một phần ba, bọn họ không được nghỉ ngơi, phải tiếp tục chạy một vòng nữa. Nhóm học sinh vừa chạy xong, thật sự không có thời gian để trào phúng hay khoe khoang, phải tranh thủ khôi phục thể lực, bởi vì họ đã ý thức được sự bi n thái của huấn luyện viên.
Quả nhiên, đợi nhóm bị loại hoàn thành trừng phạt, huấn luyện viên một lần nữa yêu cầu họ chạy vòng thứ tư, lần này phải hoàn thành trong 2 phút 30 giây.
“Huấn luyện viên, này cơ bản là không hoàn thành được!” Có người kháng nghị.
Huấn luyện viên lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
Các huấn luyện viên ở đây đều là quân nhân xuất ngũ, ai cũng là A dũng mãnh tràn đầy năng lực, chỉ dùng một cái liếc đã khiến đám oắt Alpha còn hôi sữa phải ngậm miệng.
“Không hoàn thành được thì phạt chạy thêm hai vòng! Vào chỗ, bắt đầu!”
Nhóm Alpha tranh nhau chen lấn chạy lên trước, giờ đã không còn tâm tư để chú ý Omega trên khán đài.
Trong tình huống thể lực đã hao hết, tốc độ chạy của họ sụt giảm đáng kể, đám Alpha ban nãy liều mạng khoe mẽ giờ cũng phải nếm hậu quả xấu.
Lần này bọn họ không chỉ không giữ được vị trí dẫn đầu, mà còn dần tụt lại phía sau. Về phần Tô Dục Chu bị bọn họ thầm khinh bỉ…
Một lần nữa chạm vạch đúng giờ.
2 phút 30 giây, không thừa không thiếu, hơn nữa trông còn rất thành thạo điêu luyện, khiến huấn luyện viên cũng phải quan sát thêm mấy lần.
Căn thời gian chuẩn thật đấy!
Tất cả người đang chú ý tới cậu cũng nhận ra.
Vòng chạy thứ tư loại một lượng lớn sinh viên, năm đội chừng hai ba trăm người, chỉ có sáu người hoàn thành. Trong đó, mấy người ban nãy khoe khoang thì không một ai về đích đúng giờ, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận phạt, tiếp tục chạy hai vòng.
Sau khi hoàn thành trừng phạt, tất cả mọi người tràn ngập sợ hãi nhìn huấn luyện viên, sợ hắn lại bắt chạy vòng thứ năm
“Sao? Muốn chạy tiếp à?” Huấn luyện viên lườm bọn họ.
Tập thể học sinh lắc đầu: “Không ạ không ạ.”
Huấn luyện viên nhìn về phía sáu người hoàn thành đủ bốn vòng chạy kia trầm giọng nói: “Những người khác nghỉ ngơi, mấy em chạy tiếp vòng thứ năm cho tôi, lần này phải hoàn thành trong 2 phút 15 giây!”
Sáu Alpha kia, bao gồm Tô Dục Chu, đều sửng sốt, mấy mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy chạy tiếp.
Dù sao thì họ vẫn còn thể lực.
“Tô Dục Chu, cậu rất mạnh!” Khi đi tới vị trí xuất phát, một nam sinh tiến tới bên cạnh Tô Dục Chu, hạ giọng nói với cậu.
Cậu trai này cao chừng 1 mét 8, cắt đầu đinh, mặt mày tuấn tú, khí chất chói lọi như ánh mặt trời.
Tô Dục Chu định mở miệng, lại nghe người kia tràn đầy ý chí chiến đấu nói: “Nhưng tôi sẽ không thua cậu đâu!”
“Cậu tên gì?” Tô Dục Chu hỏi.
“Chu Yến, hệ tài chính.”
“Hân hạnh được làm quen với cậu, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Tô Dục Chu cười với cậu ta, sau đó đi tới vạch xuất phát đứng, chuẩn bị chạy.
Chu Yến kì quái nhìn cậu. Thông thường mà nói thì phải là đáp lễ cái câu khiêu khích vừa rồi của cậu ta, để tình hình trở nên đậm đặc mùi thuốc súng chứ? Cậu ta còn chuẩn bị sẵn tinh thần thả pheromone va chạm với Tô Dục Chu rồi, kết quả lại nhẹ nhàng như thế, thật sự làm cậu ta không quen.
Chu Yến lẩm bẩm thu lại tầm mắt, nghe thấy mệnh lệnh của huấn luyện viên thì bắt đầu xuất phát.
Lần này thời gian lại bị rút ngắn, Tô Dục Chu không thể duy trì tốc độ thong thả trước đó, nhưng dù vậy, cậu vẫn còn dư thừa thể lực. Chính cậu cũng cảm thấy kinh ngạc, từ khi nào sức chịu đựng của cậu lại mạnh như vậy? Đây là tiềm lực của Alpha cao cấp sao?
Ừm… Vậy sau này, Túc tiên sinh cũng không thể nói thể lục cậu kém nữa nhỉ?
Tô Dục Chu thả hồn đi chơi.
Kết quả, đến lúc sực tỉnh, cậu đã chạy tới vạch đích. Mà lần này lại không phải vừa đúng thời gian — nhanh 5 giây, chạm đích cùng lúc với Chu Yến.
Chu Yến nhìn cậu chằm chằm, vừa rồi suốt cả đường chạy, Tô Dục Chu vẫn luôn theo sát cậu ta, cứ như cao da chó vậy, muốn gỡ cũng không gỡ được.
Cậu ta chắc chắn là vì lời khiêu khích trước khi chạy nên đã bị Tô Dục Chu nhằm vào!
Tô Dục Chu chẳng hiểu gì, sau đó lại nghe huấn luyện viên gọi hai người bọn họ ra chạy tiếp —
Vòng chạy thứ năm, chỉ có hai người họ hoàn thành trong thời gian quy định.
Huấn luyện viên… Thật sự có một trăm triệu điểm bi n thái.
Cũng may lần này không tiếp tục rút ngắn thời gian nữa.
Chu Yến đã gần tới giới hạn, nhưng cậu ta vẫn kiên trì, chỉ tiếc lần này cậu ta khiêu chiến thất bại, còn Tô Dục Chu…
Một lần nữa chạm vạch đúng giờ.
Huấn luyện viên cảm thấy bị khiêu khích, nhưng cân nhắc đến việc Tô Dục Chu là Alpha ưu tú, hắn lại cảm thấy bình thường.
Mà nhóm Alpha đứng ngoài quan sát đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Hóa ra chạy nhanh nhất không phải là người mạnh nhất, mà đứng được đến cuối cùng mới là mạnh nhất!
Thế là trong thoáng chốc, Tô Dục Chu có thêm một biệt danh “A cuồng chạm vạch”.
Thật sự quá là ngông cuồng! Thế mà lại dùng cách thức như vậy vả mặt tất cả lứa Alpha năm nhất!
Nhưng Tô Dục Chu chỉ đơn thuần là cảm thấy không cần phải ép bản thân tăng tốc, càng không cần phải cạnh tranh với người khác, hoàn thành yêu cầu huấn luyện là được rồi.
Có điều huấn luyện viên lại cho rằng cậu cố ý, bắt cậu chạy thêm vòng nữa, lần này còn phát rồ rút ngắn thời gian về hai phút.
Huấn luyện viên của các hạng mục khác cũng bị thu hút đi tới, thậm chí còn bắt đầu cá cược xem lần này Tô Dục Chu có thể hoàn thành không.
Thật tiếc là lần này Tô Dục Chu không hoàn thành, nhưng…
Thời gian của cậu dừng ở 2 phút 01 giây.
Tất cả mọi người cảm thấy cậu cố ý, bao gồm huấn luyện viên. Nhưng hắn cũng không làm khó Tô Dục Chu, thậm chí còn không phạt, vì thời gian huấn luyện của họ kết thúc rồi, cần phải nhường đường băng cho các tổ khác.
Chỉ có bản thân Tô Dục Chu biết cậu thật sự đã tới giới hạn, chân run ghê gớm, vừa đặt mông ngồi xuống bãi cỏ là không muốn đứng dậy nữa.
Buổi sáng của họ không còn hạng mục huấn luyện nào khác, dù gì cũng chỉ là sinh viên trường thường, có chú trọng thể chất đến mức nào thì cũng không thể áp đặt yêu cầu của trường quân đội lên họ.
Tất cả ngồi nghỉ dưới bóng cây râm mát, huấn luyện viên nhân lúc này bắt đầu dạy họ hát trường ca.
Cuối cùng còn nói nếu đến mai ai còn không biết hát thì sẽ bị phạt, tức khắc nhận được một đống tiếng than thở.
Giữa trưa, sau khi tuyên bố giải tán, Tô Dục Chu không tới nhà ăn mà chạy về kí túc xá ngâm hai gói mì tôm, miễn cưỡng lấp đầy bụng rồi nằm vật ra nghỉ ngơi.
Bạn cùng phòng của cậu vẫn không thấy bóng dáng đâu, không biết liệu có đến không.
Đợi đồng hồ báo thức vang lên, Tô Dục Chu rời giường rửa mặt, sau đó lê bước chân nặng nề tới tòa lớp học, vào văn phòng của giáo viên hướng dẫn.
Cái này là lúc sáng nghỉ ngơi, huấn luyện viên đã dặn cậu, nói là giáo viên tìm cậu có việc.
Đúng là có việc, giáo viên phụ đạo muốn Tô Dục Chu làm đại diện cho sinh viên năm nhất, kết thúc huấn luyện xong sẽ phải lên sân khấu phát biểu, dặn cậu chuẩn bị kĩ bản thảo diễn thuyết.
Tô Dục Chu ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ, sau đó xin phép rời đi, kết quả vừa bước chân ra khỏi văn phòng, từ xa đã nghe thấy một âm thanh vang tới từ cuối hành lang.
“Huấn luyện vớ vẩn mà thôi, tôi nhắm mắt cũng làm được, muộn mấy ngày thì có làm sao?”
- -----oOo------