Chương 79
Tô Dục Chu không ngờ Túc Khiêm sẽ nói vậy với mình.
Cậu chợt nhớ đến cái ngày trước khi cậu rời khỏi biệt thự, anh cũng đã nói những lời tương tự. Khi ấy Túc Khiêm nói: “Nơi này chính là nhà của em, em muốn ở bao lâu cũng được.”
Tô Dục Chu vẫn còn nhớ cảm giác xúc động khi đó, cũng nhớ được nửa câu sau của Túc Khiêm.
Cậu mím môi, quay lại nhìn Túc Khiêm, hỏi anh: “Trước đó có phải em từng nói những lời tương tự với anh không?”
Túc Khiêm hơi khựng lại, cái hộp nhỏ đang sắp rút ra bị thả về. Anh gật đầu: “Ừ, buổi tối em uống say.”
Quả nhiên.
Tô Dục Chu sờ lên mũi: “Em có nói gì kì quái không?”
Túc Khiêm nhìn cậu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Tô Dục Chu, thì thầm: “Em nói, em lại không có nhà.”
Chữ “lại” đó, khiến anh rất bận tâm.
Thật ra anh cũng nghĩ tới việc đi điều tr.a thân thế bối cảnh của Tô Dục Chu, nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy.
Những chuyện thế này, hỏi thẳng sẽ tốt hơn, chỉ là anh vẫn luôn không tìm được cơ hội.
Nhưng giờ chắc là lúc thích hợp nhất nhỉ.
Tô Dục Chu rủ mi, cậu không biết phải giải thích sao với anh, vì kiếp này cậu có một gia đình vô cùng hạnh phúc viên mãn. Cậu phải nói thế nào với anh về ám ảnh kiếp trước của mình đây?
Chàng trai cau mày, dường như bị một loại cô đơn đau khổ bao trùm, khiến trái tim Túc Khiêm cũng quặn lại.
Anh không khỏi vươn tay, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm.
“Nếu như em không muốn nói, anh sẽ không hỏi nữa.”
Tô Dục Chu tựa đầu vào l0ng nguc Túc Khiêm, thoát khỏi tâm tình của bản thân, nghe được lời này thì không khỏi giật mình.
Đừng nói là Túc Khiêm hiểu lầm gì nhé?
Cậu vòng tay ôm eo anh. Rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, hai người ôm nhau như vậy rất ngột ngạt, nhưng cậu lại thích cảm giác được ôm anh như vậy.
Tô Dục Chu ngước mắt nhìn Túc Khiêm, cậu nói: “Anh đừng nghĩ lung tung. Gia đình của em rất hạnh phúc, ba mẹ cũng đối xử với em rất tốt, anh gặp bọn họ là sẽ biết.”
Chỉ là cậu nói vậy càng khiến người ta hoài nghi.
“Ừ, anh biết rồi.”
Người đàn ông xoa đầu cậu, đáy mắt tràn đầy tiếc thương, làm Tô Dục Chu hơi cạn lời.
Vừa nhìn đã biết là không tin cậu.
Cậu hé miệng, cuối cùng chỉ thở dài: “Trước hết mình dọn đồ đi.”
Dù sao ngày mai cũng mời anh ấy về nhà ăn cơm, lúc đó gặp ba mẹ cậu là Túc Khiêm sẽ biết. Mặc dù Tô Lan có hơi gia trưởng, nhưng thật ra bà là một người rất tốt. Cậu tin là Túc Khiêm sẽ quý mến người nhà của cậu.
Tô Dục Chu buông Túc Khiêm ra, đi tìm điều khiển, trước hết bật điều hòa lên, sau đó xắn tay áo, bắt đầu tổng vệ sinh.
Nhìn bóng lưng cậu bận rộn đi tới đi lui, Túc Khiêm lại thò tay vào túi, lấy cái hộp nhỏ kia ra.
Anh mím môi, đành thả về.
“Cần anh giúp gì không?”
Túc Khiêm cởi áo khoác, vừa cởi cúc cổ tay vừa đi theo cậu.
Mặc dù anh cảm thấy có thể thuê người ta tới dọn, nhưng anh đoán là Tô Dục Chu sẽ không đồng ý.
Trên khuôn mặt của nhóc con kia sáng lên vẻ hạnh phúc, có thể thấy em ấy rất vừa ý căn phòng này, quét dọn cũng vô cùng sung sướng. Đó là một loại sức sống bừng bừng, tràn ngập hi vọng với tương lai, đến mức mà Túc Khiêm cũng bị cậu ảnh hưởng.
Có lẽ… Ở phòng nhỏ một chút cũng không tệ.
“Ừm, anh lau cửa sổ giúp em đi.”
Tô Dục Chu đi vào phòng tắm bưng chậu nước ra, sau đó nhét cho Túc Khiêm một cái khăn.
Mặc dù đàn chị kia rất sạch sẽ, nhưng góc ch.ết không được dọn dẹp vẫn tồn tại, vì dù có chịu khó đến mấy thì cũng không thể ngày nào cũng dọn từng ngóc ngách được.
Túc Khiêm cầm khăn lau, nhìn khung cửa sổ tích bụi nghiêm trọng trước mặt, đây cũng là một công việc nhà anh chưa từng làm. Nhưng thỉnh thoảng thử một lần, coi như là tăng kinh nghiệm sống với kiếm niềm vui mới.
Túc Khiêm hít sâu một hơi, bắt đầu làm việc.
Trước hết anh dùng chiếc khăn lau hết toàn bộ bụi bặm trên kính, sau đó mới làm ướt, nghiêm túc lau lại. Tập trung cao độ tới mức không để ý tới động tĩnh của Tô Dục Chu ở đằng sau.
Đợi Tô Dục Chu quét lau một lượt từ phòng khách tới phòng ngủ rồi phòng làm việc, thậm chí lau rửa xong cả đồ đạc trong nhà rồi, Túc Khiêm vẫn còn đang so tài với cửa kính.
Có thể thấy được, anh cũng không lười biếng, nhưng đại khái là bệnh thích sạch sẽ rồi hội chứng ép buộc khiến anh không thể chịu được dù chỉ là chút bụi bặm.
Cái này chắc cũng là một phần tính cách tinh tế tỉ mỉ của Omega nhỉ.
Nhìn bóng lưng của anh, Tô Dục Chu cười lắc đầu, tiếp tục làm những việc khác.
Cậu thích quét dọn phòng của mình.
Mặc dù nơi này chỉ là phòng thuê, nhưng trong một quãng thời gian rất dài sắp tới, cậu sẽ ở lại đây. Thế nên Tô Dục Chu sẵn sàng tốn tâm tư bố trí cho thật tốt.
Đợi sau này tích đủ tiền rồi, cậu sẽ tự mua một căn cho mình. Có thể không cần phải lớn, nhưng cậu cảm thấy mình nhất định phải có một cái ổ nhỏ.
Dù cậu và Túc Khiêm ở bên nhau, dù sau này có thể họ sẽ kết thành trái, cậu cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ này.
Bởi vì, đây là giấc mơ của cậu cho tới giờ.
Tô Dục Chu quét dọn một lượt từ phòng khách cho tới hai căn phòng bên trong, sau đó lại tiếp tục đi dọn phòng bếp.
Mà Túc Khiêm lúc này, cuối cùng cũng lau sạch sẽ cửa sổ trong phòng khách, tiếp tục đi lau phòng làm việc với phòng ngủ.
Tô Dục Chu từ bếp ra, đi ngang qua phòng khách nhìn thấy cửa sổ đã được lau sạch sẽ, không khỏi đứng lại ngắm nghía.
Không thể không nói, Túc Khiêm tuy làm chậm nhưng rất tỉ mỉ, cửa kính được lau sạch bong tới nỗi có thể soi gương, cảm giác nắng xuyên qua ô cửa vào phòng khách cũng sáng hơn mấy phần. Lại thêm sàn nhà sạch sẽ và đồ gia dụng mới được cậu lau chùi ở bên cạnh, nhìn mà cũng cảm thấy tâm trạng tốt đẹp hơn hẳn.
Lúc này, Túc Khiêm ra khỏi phòng làm việc.
Tay anh bê chậu nước bẩn, tóc mái đã thấm ướt mồ hôi, áo sơ mi trên người cũng bị bụi bặm làm lem nhem, rõ ràng rất chật vật, nhưng không hiểu sao lại có vẻ thô kệch một cách điển trai.
“Mệt chưa? Có muốn uống nước không?” Tô Dục Chu đi tới, lau mồ hôi trán cho anh.
Túc Khiêm lắc đầu, nhìn về phía phòng bếp, hỏi cậu: “Em dọn xong bếp rồi à?”
“Còn vài thứ nữa.” Tô Dục Chu vươn vai: “Đợi em dọn xong rồi qua giúp anh.”
Túc Khiêm khẽ mím môi, thấp giọng nói: “Anh sẽ làm nhanh hơn.”
Sau đó bưng chậu vào trong nhà vệ sinh đổi nước.
Nhìn bóng lưng im ỉm có vẻ hậm hực hờn dỗi của anh, rõ ràng là bị đả kích rồi.
Tô Dục Chu gãi đầu. Cuối cùng cậu nhún vai, mặc kệ anh, tiếp tục dọn dẹp.
Cậu phải mau chóng dọn nhà xong, sau đó thì có thể ngồi xuống tận hưởng điều hòa không khí. Đợi mát hơn rồi lại ra chợ mua thức ăn, làm một bữa tối thật thịnh soạn, còn phải mua chút hoa quả trong mùa để làm món tráng miệng sau bữa ăn.
Tô Dục Chu lên kế hoạch cho việc tiếp theo, động tác càng thêm mau lẹ.
Túc tiên sinh bình thường sống an nhàn sung sướng đương nhiên không thể đấu với cậu. Đợi anh lau sạch tất cả cửa sổ, Tô Dục Chu đã quét dọn xong hết từ trong ra ngoài.
Túc Khiêm bạnh mặt, rõ ràng cực kì bất mãn với thành quả của mình.
Tô Dục Chu kệ anh.
Cậu kéo vali của mình vào phòng ngủ, bỏ quần áo vào tủ, sau đó lại trải ga giường.
Túc Khiêm thấy thế thì cũng theo vào.
Nhưng Tô Dục Chu không để anh làm, mà ném cho Túc Khiêm một bộ quần áo, bảo anh đi tắm.
Túc Khiêm cầm bộ quần áo lên nhìn.
Biết anh rất khó tính với chuyện trang phục, Tô Dục Chu đành phải nói: “Anh mặc tạm đi. Bộ này to hơn cỡ em thường mặc, chắc anh mặc vừa đấy.”
Đồ mặc ở nhà, chất liệt co dãn khá tốt, anh cảm thấy mặc vào cũng sẽ thoải mái.
Cũng không phải là Túc Khiêm chê, chỉ là…
Để anh mặc quần áo của Tô Dục Chu, Túc Khiêm cứ cảm thấy là lạ.
Anh cong môi, gật đầu, cẩn thận ôm quần áo vào trong phòng tắm, gột rửa mồ hôi bụi bẩn trên người. Lúc bước ra ngoài, trên người anh đã là bộ đồ ngủ kia.
Tô Dục Chu đã sửa sang xong phòng ngủ, đang ngồi trên ghế chơi điện thoại đợi anh, nghe được động tĩnh thì quay đầu lại, không khỏi sửng sốt.
Quần áo cậu mặc rộng, Túc Khiêm mặc lại vừa khít, chỉ là… Phong cách có hơi khác so với bình thường.
Tô Dục Chu không khỏi quay đi, nhịn cười.
Túc Khiêm nhìn bả vai run run của cậu, có chút bất đắc dĩ. Anh đương nhiên biết bộ quần áo này không phải là phong cách của mình, có hơi quá trẻ con, nhưng…
Anh hơi cúi đầu, cầm cổ áo lên ngửi.
Mùi dừa nhàn nhạt thơm ngát, là mùi hương thuộc về Tô Dục Chu.
Tô Dục Chu cười xong, quay đầu lại nhìn anh, thấy Túc Khiêm làm vậy cũng không cảm thấy bị xúc phạm, thay vào đó cậu đỏ mặt.
Phát hiện cái nhìn của cậu, Túc Khiêm bỗng thu hồi động tác. Chỉ là ánh mắt anh nhìn sang, không chỉ vô cùng thẳng thắn, mà trong con ngươi đen thẳm còn mang theo chút xâm lược.
Tô Dục Chu cảm thấy cổ họng mình căng lên.
Từ lần cuối tới giờ, đã hơn nửa tháng…
Cậu né tránh ánh mắt anh, ôm lấy quần áo của mình, vội vàng chạy vào trong phòng tắm.
Túc Khiêm cũng không ngăn cản, hồi tưởng lại khuôn mặt đỏ bừng của chàng trai, không khỏi vui vẻ tủm tỉm.
Anh thu tầm mắt lại, bắt đầu đi quanh căn phòng nhỏ bé này.
Diện tích không lớn, thậm chí còn có vẻ chật chội, nhưng sau khi được Tô Dục Chu bố trí lại có cảm giác rất đầm ấm, mang tới sự an tâm khó hiểu, nhất là khi ngửi được mùi hương của cậu trong không gian.
Túc Khiêm ngồi xuống bên giường, ngả ra sau nằm, chỉ cảm thấy nơi trống vắng trong tim cuối cùng cũng được lấp đầy.
Anh thậm chí không muốn trở lại biệt thự.
Túc Khiêm bắt đầu suy nghĩ khả năng mình ngủ lại chỗ này.
Nếu như đêm nay ngủ lại đây… Mặc dù chỉ có một phòng ngủ, nhưng Tô Dục Chu sẽ không nhẫn tâm đuổi anh ra ghế sô pha đâu nhỉ?
Vì nói gì thì nói, anh cũng là Omega có pheromone cao cấp mà…
Túc Khiêm nghe thấy phòng tắm truyền ra tiếng nước, nằm ở trên giường tự hỏi, thời gian lẳng lặng trôi đi.
Đến khi anh sực tỉnh thì đã nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, chàng trai với mái tóc ướt sũng, nhẹ nhàng khoan khoái bước từ trong ra.
Cậu mặc trên người bộ đồ ngủ cùng loại với anh, chỉ khác ở chỗ đồ họa trên áo cậu là màu lam nhạt, còn của anh là màu xanh thẫm.
Túc Khiêm lập tức nghĩ đến đồ đôi, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Anh ngồi dậy, khi Tô Dục Chu tới gần, anh bèn vươn tay kéo cậu, để cậu ngồi lên đùi mình, mắt đen nhìn người con trai chằm chằm.
Hai tay Tô Dục Chu khoác lên vai anh, cảm giác nhịp tim nhanh hơn một chút.
Cậu mím môi nói: “Chúng ta đi mua đồ ăn đi.”
Túc Khiêm ừ một tiếng, nhưng không nhúc nhích, rồi bỗng nghiêng người hôn lên môi cậu.
Đến khi Tô Dục Chu tỉnh táo lại, cậu đã bị người đàn ông đè ra giường, anh lại cúi xuống hỏi cậu.
Tô Dục Chu biết, tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai tay cậu khẽ đẩy bả vai người đàn ông.
Túc Khiêm buông cậu ra, hai tay chống hai bên người cậu, rủ mắt chăm chú nhìn Tô Dục Chu.
“Anh… Không có gì muốn nói với em à?” Chàng trai nhìn anh với cặp mắt trong trẻo dịu dàng, viết đầy chờ mong.
Túc Khiêm mỉm cười, cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để cầu hôn.
Anh cúi xuống khẽ hôn lên môi cậu, sau đó nhìn chàng trai, nghiêm túc nói: “Tô Dục Chu, anh hi vọng, dù không trong kì tình nhiệt, không phải do ph t tình, anh cũng có thể ôm em, hôn em, làm… Những chuyện như vậy cùng em.”
Sau đó anh sờ tay vào túi, nhưng lại không thấy gì, lúc này mới nhớ ra mình để quên thứ đó trong phòng tắm.
Chỉ là không đợi Túc Khiêm đứng dậy đi lấy, anh mới hơi cúi xuống nhìn thì thấy… Sắc mặt Tô Dục Chu đã thay đổi, trở nên trống rỗng, lại lộ mấy phần lạnh lẽo.
Túc Khiêm sửng sốt, đang định nói gì đó, chàng trai đã dùng sức đẩy anh ra.
- -----oOo------