Chương 5

Triệu Vĩ đặt tên cho phòng tranh của mình là Dị Tuyệt. Sáng sớm, trước cửa phòng tranh vắng ngắt, Từ Xán đẩy cửa bước vào. Một cậu bé đang lau bức tranh quay đầu lại, Từ Xán giải thích, “Tôi đến tìm thầy Triệu.”
“Thầy ở trong phòng cuối cùng.”


Từ Xán vừa đi vừa quan sát, hai bên tường treo rất nhiều tranh của Triệu Vĩ. Tranh cũng như người, vân đạm phong khinh ( ).
Cửa phòng cuối cùng đang khép hờ, Từ Xán đẩy cửa ra. Đập vào mắt anh là cảnh tượng khiến người ta hoảng sợ đến nói không lên lời.


Triệu Vỹ đang hôn một người đàn ông cao lớn mặc âu phục. Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người giật mình quay đầu lại.
Từ Xán đứng ở cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Nhất thời cả ba người cứ như đang ở trong một bộ phim bị nhấn nút tạm ngừng, giữ nguyên tư thế của mình.


Cuối cùng Triệu Vĩ là người phá vỡ sự xấu hổ, hắn vùng ra khỏi ngực người đàn ông kia, nhìn Từ Xán, khóe miệng giật giật, “Sao em đến sớm thế?”
Từ Xán cúi đầu đã thấp giờ lại càng thấp hơn, “Em không biết thầy đang bận.”


Người đàn ông cao lớn sửa lại âu phục, “Anh đi trước nhé, Vĩ. Tối nay liên lạc với em sau.” Khi đi qua Từ Xán thì nhìn anh thật sâu.
Triệu Vĩ hỏi Từ Xán, “Vào đi, em đã vẽ những gì?”


Sau chuyện đó vài ngày, một buổi trưa nọ, Từ Xán và Thiên Hách cùng một nhóm bạn ngồi trên bậc thềm vừa hút thuốc vừa nói chuyện trong vườn trường. Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau, “Từ Xán, cho mượn bật lửa.”


available on google playdownload on app store


Từ Xán ngoảnh lại, người đàn ông cao lớn mặc âu phục, ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, đứng ở phía sau anh.
“Ah.” Anh lấy bật lửa đưa cho người đó, anh nhớ ra hắn, chính là người đàn ông gặp ở chỗ Triệu Vĩ.


Người đàn ông châm điếu thuốc nhưng lại không hút, vẻ mặt khẽ cười, “Tôi muốn nói chuyện một mình với cậu, được chứ?”
Một vài bạn học hiểu ý đứng dậy, Thiên Hách nói, “Tớ đi mua chai nước, Từ Xán, cậu có muốn mua gì không?”
“Không.” Từ Xán vảy nhẹ điếu thuốc.


Thiên Hách quay sang nhìn người đàn ông với ánh mắt cảnh cáo rồi mới rời đi.
Người nọ ý vị thâm trường ( ) nhìn chằm chằm bóng lưng Thiên Hách, một lúc sau mới quay lại hỏi Từ Xán, “Đó là bạn của cậu?”
“Anh có chuyện gì?”
“… Tôi muốn nói, về ngày hôm đó…”


“Tôi không nhớ ngày hôm đó có chuyện gì cả.” Từ Xán thản nhiên nhìn điếu thuốc trong tay mình.


Người đàn ông xoa đầu Từ Xán, cười, “Từ Xán, cậu là một đứa trẻ thông minh. Thật ra, có một số chuyện đến khi trưởng thành cậu mới hiểu được. Nói theo cách này thì, tôi yêu Triệu Vĩ. Một ngày nào đó chúng tôi sẽ công khai mối quan hệ này, nhưng không phải bây giờ. Vì thế, tôi muốn cậu giúp một chuyện.”


Từ Xán gật đầu, “Tôi sẽ không nói với bất cứ ai.”
Chuyện của người khác, dù có hoang đường đến mức nào, anh cũng không có chút hứng thú tìm hiểu.


Người đàn ông mỉm cười, “Vậy là được rồi.” Hắn lấy ra một tấm danh thiếp, “Tôi họ Trần. Nếu sau này cậu gặp bất cứ khó khăn gì thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ cố giúp hết sức. Đây là giao ước của chúng ta.”
Từ Xán nhận lấy, “Được.”


“Tôi đi đây.” Người đàn ông xoay người, “Gửi lời hỏi thăm của tôi tới người bạn của cậu nhé.”
Người đàn ông vừa đi thì Thiên Hách đã vội vàng chạy đến, “Hắn nói gì với cậu?”


“Không có gì.” Từ Xán không hề nhìn đã tiện tay vứt tấm danh thiếp ra sau vườn trường.
Thiên Hách nhìn chăm chú Từ Xán một lúc vẫn không thấy điểm gì khác thường, bực bội mở miệng, “Người đàn ông đó nhìn là biết không tốt đẹp gì, hắn không có hảo ý với cậu.”


Từ Xán lạnh lùng nhìn y, “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Sau đó nhảy xuống bậc cầu thang vứt tàn thuốc xuống, “Tớ về lớp đây.”
Lúc tan học, Thiên Hách đứng chờ anh trước cửa lớp, “Tớ đưa cậu về nhà.” Giọng y vô cùng cương quyết, không giải thích gì đã xoay người đi trước.


Từ Xán không nói gì, lặng lẽ đi theo sau.
Khi đi đến cổng trường thì có người gọi, “Này, Từ Xán!”
Từ Xán quay sang thì thấy một cô bạn tóc ngắn cười tươi đưa cho anh một lá thư, “Có người nhờ tớ đưa cho cậu!”


Không cần phải nói, một bức thư tình được trao ngay trước cổng trường, trước bao nhiêu con mắt như vậy, anh không thể làm gì khác là cất lá thư vào cặp.
Đang đi trên đường, Thiên Hách đột nhiên hỏi anh, “Bình thường cậu vẫn hay nhận được thư của tụi con gái?”


Từ Xán không phủ nhận, “Ừ.”
Thiên Hách bất ngờ quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, gần như là gầm lên, “Tại sao cậu chưa bao giờ nói với tớ?”
“Ah?” Từ Xán chớp chớp mắt, nhất thời không hiểu gì cả, hôm nay Thiên Hách làm sao vậy?


Thiên Hách nhìn chăm chú anh một lúc, rồi quay đầu lại, yên lặng đi tiếp, cho tới khi đến con ngõ trước cổng nhà Từ Xán vẫn cứ đi tiếp.
Từ Xán sửng sốt nhìn bóng lưng Thiên Hách hai giây, sau đó xoay người đi vào trong ngõ.
Mạc danh kỳ diệu ( ).


Chuông điện thoại reo vang lúc nửa đêm, Từ Xán nhận cuộc gọi, là Thiên Hách, giọng say khướt nói lắp bắp, “Từ, Từ Xán, tớ, tớ…”
“Cậu đang ở đâu?” Từ Xán hỏi.
“Tớ… có chuyện muốn nói với cậu!”
“Được rồi, cậu đang ở đâu?”
“Cổng, cổng…”


Từ Xán đặt điện thoại xuống, khoác tạm cái áo rồi chạy ra ngoài.
Mẹ Từ cũng khoác áo đi ra, “Xán Xán, muộn thế này con còn đi đâu thế?”
“Con có việc, lát nữa sẽ quay về.”
Chú thích:






Truyện liên quan