Chương 9
Chớp mắt đã đến khai giảng. Từ Xán đăng ký lớp học cho Lam Dương. Lớp cao trung của anh cũng sắp vào học. Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn.
Thiên Hách chọn học một trường đại học trong thành phố. Nhưng y vẫn như trước, vài ngày lại mang đồ ăn đến nhà Từ Xán. Sau khi anh học vẽ xong lại đưa anh về nhà.
“Dạo ấy anh biết em không muốn gặp anh. Tối nào anh cũng đứng trong một góc dõi theo em, đợi đến khi em vào nhà anh mới yên tâm.” Thiên Hách đứng ở đầu ngõ, dưới đèn đường, y hất cằm về phía một góc khuất trong bóng tối, “Kia, chính là chỗ đó!”
Từ Xán nhìn y, thấy mọi thứ đều quá mông lung.
Họ hôn nhau dưới ánh đèn đường giữa đêm khuya.
Một cảm giác nhộn nhạo ập tới, như có gì đó trào dâng trong ***g ngực. Chàng trai mạnh mẽ đang siết lấy anh, không thuộc về anh. Anh biết điều này, nhưng vẫn bị lún sâu. Anh không tin gì cả, nhưng vẫn không cưỡng lại được…
Hôm nào Từ Xán về nhà cũng đã rất muộn. Lam Dương luôn đứng ở cửa nhà. Thấy anh về thì vẻ mờ mịt trong mắt cậu sẽ được thay thế bằng sự an tâm, sau đó lặng lẽ vào nhà. Cậu ngày càng trầm tính, đi lại lặng lẽ không một tiếng động. Từ buổi tối Từ Xán nắm tay cậu ngủ, cậu vẫn luôn ngủ cùng Từ Xán. Trước khi đi ngủ, cậu luôn ngoan ngoãn không hề quên uống ‘Thuốc ngủ’ Thiên Hách mang tới. Có lúc nửa đêm Từ Xán tỉnh lại, vẫn nghe thấy hơi thở yên tĩnh của cậu. Nhưng mỗi buổi sáng khi rời giường, Từ Xán lại thấy giường chiếu đã được dọn dẹp gọn gàng. Cậu chào anh, “Em đi học.” Dáng người nhỏ gầy đeo cặp sách, nháy mắt đã biến mất sau cửa, giống như một con mèo yên lặng.
Từ Xán không còn đàn đúm với bạn bè như trước nữa. Sắp thi đại học, số bài tập về nhà càng ngày càng nhiều. Nhưng khi về nhà, anh vẫn quan tâm Lam Dương nhiều như trước. Ngoại trừ học vẽ, mỗi tối anh đều cố gắng về sớm, cùng Lam Dương làm bài tập về nhà.
Thiên Hách thường đến chơi, Từ Xán đưa cho y điếu thuốc. Hai người ngồi ở phòng ngoài, nói chuyện phiếm câu được câu chăng.
“Có lúc anh nghĩ em và Dương Dương thực sự là anh em ruột, nhất là…” Thiên Hách nhìn chăm chú Từ Xán, “Đôi mắt.”
Từ Xán rũ mắt thờ ơ cười.
Thiên Hách lại nhìn Lam Dương đang ngồi trước bàn học, “Dương Dương, đừng viết nữa. Lại đây ăn socola.”
Lam Dương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thiên Hách rồi dừng lại trên người Từ Xán.
“Dương Dương thích ăn gì? Lần sau đến chơi anh sẽ mua cho.” Thiên Hách kiên nhẫn hỏi.
Từ Xán nhăn mày, tiện tay vẩy nhẹ điếu thuốc. “Đừng nói nữa, Thiên Hách.” Rồi anh lạnh lùng hít một hơi, “Dương Dương, em vào trong học đi.”
Lam Dương lặng lẽ ôm sách vở vào phòng trong học.
“Haha.” Thiên Hách đứng dậy, đi vòng ra phía sau Từ Xán, một tay vẽ trên mặt Từ Xán, tựa đầu vào vai anh thì thầm, “Em ghen đúng không?…”
Từ Xán quay đầu sang hướng khác, “Đừng làm phiền em.”
Thiên Hách rướn tới, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ vành tai anh. Giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ, “Anh muốn hôn.”
“Ah.”
Sau đó, Thiên Hách nâng khuôn mặt anh lên, áp xuống một nụ hôn. Từ Xán ngửa cổ ra sau, nồng nhiệt đáp lại…
… Mọi chuyện đều hỗn loạn, thế giới vẫn xoay vòng, xoay vòng. Nhưng cũng trống rỗng đến đáng sợ…
Vào khoảnh khắc này, khuôn mặt Lam Dương bỗng hiện lên trong tâm trí anh. Ánh mắt mất mát, hai má hõm sâu…
Anh đột ngột đẩy Thiên Hách ra.
“Sao thế?” Trái ngược với vẻ mặt mong đợi hơi ửng đỏ của Thiên Hách, vẻ mặt anh tái nhợt. Căng thẳng trong đáy mắt ngay lập tức được anh thay thế bằng vẻ lạnh lùng thường trực.
“Chờ đã.” Anh lảo đảo chạy tới mở cửa phòng trong, “Dương Dương!”
Thiên Hách tựa người vào khung cửa nhìn Từ Xán. Lúc nãy ánh mắt anh vẫn còn ảm đạm, giờ lại vừa tập trung vừa căng thẳng vừa tràn ngập ấm áp nhìn thẳng vào Lam Dương, nói năng lộn xộn, “Dương Dương… Trường học… Buổi trưa ở lại trường, em không phải là… không ăn gì chứ?”
Lam Dương rũ mắt, im lặng không nói.
“ch.ết tiệt!” Từ Xán đấm một cú vào tường, “ch.ết tiệt! Anh quên mất! Sao em không xin anh tiền?” Anh hét lên với cậu, “Sao em không xin anh tiền?”
Lam Dương ngước lên, ánh mắt ngây thơ, bối rối và đau lòng.
Một cảm giác vô cùng vừa khó chịu vừa đau đớn khó diễn tả được lần lượt ập đến, anh ngoảnh sang hướng khác, “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.” Hai chân anh như đứng không vững, anh lúng túng hét lên với cậu, “ch.ết tiệt! Không được nhìn anh như thế! Đừng nhìn nữa!”
“Từ Xán, đừng như vậy.” Thiên Hách ôm lấy anh từ phía sau, “Bình tĩnh nào, em làm Dương Dương sợ bây giờ!”
Từ Xán đẩy y ra, bước ra phòng ngoài, buồn bã ngậm một điếu thuốc. Tay run lẩy bẩy, mãi không bật được lửa.
Thiên Hách cướp lấy bật lửa, “Để anh.”
Ngọn lửa màu đỏ bùng lên, Từ Xán nặng nề rít một hơi, sau đó ngửa đầu dựa vào tường. “… Em biết làm gì bây giờ. Em ấy không nói gì cả, em cũng quên mất… Em sợ, rồi em ấy sẽ giống như cha mẹ, bỗng nhiên biến mất…” Những ngón tay đang kẹp lấy điếu thuốc run rẩy, “Anh đã nhìn thấy vẻ mặt em ấy rồi đúng không?… Cả cách đi lại nữa, em thực sự không biết nên làm gì bây giờ…”
Biết làm gì bây giờ, biết làm gì bây giờ… Từng chữ một vang lên như oán hận, anh lặp đi lặp lại. Sự bất lực của mẹ ngày nào, giờ anh cũng đang phải nếm trải.
Thiên Hách thở dài, nhìn chằm chằm vào chàng trai đang run rẩy trước mắt mình. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đang co chân ngồi trên ghế, giữa một đám đông. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng, tay trái kẹp một điếu thuốc. Tư thế ngồi kia vừa như tự vệ vừa như ỷ lại. Ánh mắt lạnh lùng ấy như từ chối mọi thứ… Trong chớp mắt, y bỗng nhận ra mình yêu chàng trai này. Anh là khát khao của y. Mà anh lại giấu mình đằng sau mặt nạ thủy tinh. Anh không giống như một cô gái yếu đuối. Chỉ là anh sợ khi đưa tay ra, cái nhận được chỉ là một khoảng trống. Chỉ là anh sợ khi đưa tay ra, cái nhận được chỉ là thương tổn. Anh chỉ là, chưa từng dựa vào, chưa từng có ai đủ tin tưởng để dựa vào…
Từ Xán, em, không yêu anh. Vẻ mặt của em, ánh mắt trốn tránh của em, cánh môi lạnh lẽo của em, từng sự thật này, đều nói rằng em không yêu anh. Nhưng anh sợ, anh rất sợ, sợ rằng em sẽ giống như đêm hôm đó, không thể chấp nhận được tình yêu của anh, không thể kiềm chế được mà đẩy anh ra. Bỏ lại tiếng gọi của anh đằng sau, em không ngừng chạy về phía trước, không hề ngoảnh lại lần nào…
Y ôm anh, đặt một nụ hôn lướt qua cổ Từ Xán, giọng nói khàn khàn trầm thấp, “Đừng nghĩ nữa, đêm nay chúng ta ra ngoài nhé…”
Anh không phải là thánh, anh không có cách nào từ bỏ tình yêu này. Anh cũng rất ích kỷ.
Xin lỗi, Từ Xán.
Bọn họ làʍ ȶìиɦ trên giường của khách sạn. Hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau. Lúc Thiên Hách đi vào, một cảm giác đau đớn khiến Từ Xán không còn suy nghĩ được gì nữa. Trong nhịp điệu dữ dội ấy, anh cảm thấy như mình đang rơi, không ngừng rơi xuống. Anh thở dốc, nhắm mắt lại, tưởng như trời đất xoay chuyển…
Đến khi kết thúc, anh mở to đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, “Mấy giờ rồi?”
Thiên Hách ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay để trên đầu giường, “Một giờ ba mươi.” Y vòng tay qua ôm anh, dịu dàng vỗ về anh, “Ngủ đi.”
Từ Xán hất cánh tay y ra, ngồi dậy, “Em phải về. Em mà ở lại đây, Dương Dương chắc chắn sẽ không ngủ được.” Anh bước chân xuống giường, cố nén đau đớn trên thân thể.
Đôi mắt Thiên Hách ánh lên vẻ đau đớn, y siết chặt tay, móng tay như cắm sâu vào trong lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại, quay lưng không nói một lời.