Chương 20

Vấn đề tài chính được giải quyết thuận lý thành chương ( ) như vậy. Hứa Đông Đức không hổ là nhân vật năm đó lăn lộn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Công ty bất động sản Đông Việt của hắn đã phong sinh thủy khởi ( ). Hứa Đông Đức nói là giữ lời, chuyển ba mươi phần trăm cổ phần công ty trên danh nghĩa của mình cho Từ Xán. Mà Thiên Nghệ của Từ Xán, từ một công ty nhỏ được thành lập bởi mười mấy người năm đó nay đã trở thành tập đoàn Thiên Nghệ có thực lực không thể xem thường. Hứa Đông Đức nhìn Từ Xán đầy tự hào, “Hmm, nhìn cậu bây giờ, dáng vẻ y hệt như lão đạo, rất có khí phách của đại ca tôi đây năm đó!”


Hắn không hề nhắc đến chuyện đã cùng ăn Tết với Dương Thiên Triết. Cấp dưới đều vụng trộm phỏng đoán, đợi thời cơ chín muồi, vị đại ca lập nghiệp không từ thủ đoạn này sẽ cho thằng khốn nạn không biết trời cao đất dày kia một đòn trí mạng.


Mà cơ hội này, cuối cùng cũng lặng lẽ đến.
Một năm trước, Từ Xán đã phân cho Phó quản lý đáng tin cậy thành lập một công ty chuyên về phần mềm máy tính, tên là Trường Thanh.


Tài chính và nhân viên của công ty này, tất cả đều sạch sẽ, không chút liên quan với Thiên Nghệ. Mà người điều hành sau lưng nó, vẫn là Từ Xán.
Nếu một ngày nào đó Thiên Nghệ xảy ra chuyện gì bất trắc, Trường Thanh cũng không bị liên lụy. Đây sẽ là một lá bài khác của anh.


Hứa Đông Đức nhắc nhớ anh. Hắn nói, Cây to đón gió. Từ Xán, cậu phải học cách phòng ngừa cẩn thận.
Lúc đó Từ Xán chỉ cười, Anh, sợ à?
Vẻ mặt Hứa Đông Đức u ám. Chắc là đang nghĩ tới trường hợp anh sơ suất, một ngày nào đó xảy ra chuyện giống như hắn.


Khiến Từ Xán không ngờ là quản lý Phó lại rất có tài. Trường Thanh càng ngày càng phát triển, bắt đầu có thể thu hút được những lập trình viên có thực lực, chuẩn bị tiến vào thị trường nước ngoài.


available on google playdownload on app store


Mà bây giờ cũng đã đến lúc nã một phát đạn vào Dương Thiên Triết. Y rất coi trọng công ty phần mềm máy tính Trường Thanh đang phát triển đầy hứa hẹn này, từng nhiều lần tỏ ý muốn hợp tác cùng Trường Thanh.


Mấy người biết nội tình bắt đầu đổ dầu vào lửa trước mặt Hứa Đông Đức, “Anh Đức. Không ngờ bây giờ Dương Thiên Triết lại vác đá đè chân mình. Ngài hãy giúp y thành toàn. Y là người tàn nhẫn, không giết ch.ết thì cũng phải phế đi!”


Từ Xán cũng gật đầu, “Anh, em chờ ở đây, tất cả chỉ đợi một câu nói của anh.”
Hứa Đông Đức chỉ cười không nói.


Có người nói Dương Thiên Triết nguyện ý vì hạng mục này mà đập xuống vài triệu. Nếu như y đấu thầu thành công sẽ lập tức rót tiền vào, Từ Xán sẽ nghĩ cách cho Trường Thanh bỗng nhiên phá sản. Lần thất bại này chưa chắc đã có thể thương tổn y, nhưng chắc chắn sẽ khiến y đứng không vững trong Khải Chính.


Vì Hứa Đông Đức, đừng nói là Trường Thanh, kể cả là Thiên Nghệ, cũng chỉ cần một câu nói của hắn, Từ Xán cũng cam tâm tình nguyện ra tay.
Ngày hôm sau, Hứa Đông Đức đến phòng làm việc của Từ Xán.


“Từ Xán, nói thật,” Hắn lấy một điếu thuốc. Từ Xán giúp hắn châm lửa, “… Hai năm nay, tôi không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn có một cái dằm. Bây giờ lại có cơ hội phô bày, nhưng cũng không còn chủ ý như trước. Nhớ năm đó khoái ý ân cừu ( ). Bây giờ, thực sự đã già rồi…”


“Từ Xán. Cậu nói thử xem, nếu là tôi, cậu sẽ làm gì?”
Từ Xán cúi đầu suy nghĩ thật lâu. Quá nhiều điều, nhưng chỉ có một ý tưởng. Cuối cùng, anh nói, “Anh, trên đời không có bức tường nào không lọt gió.”


Hứa Đông Đức ngẩn ra, sau đó lập tức cười lớn, “Từ Xán, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu!” Hắn vỗ vai anh. Đứa trẻ trước mắt này, yên tĩnh, thận trọng. Không cần hắn giúp đỡ, đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ trở thành vật báu.


“Tôi nghĩ mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy. Tình hình lúc này của Dương Thiên Triết cũng có phần hơi quá. Bây giờ, có thể y đang đợi chúng ta tự chui đầu vào rọ! Hơn nữa,” Hắn ngửa đầu tựa vào sofa, nhả một hơi thuốc, “Oán oán tương báo biết đến bao giờ. Tôi thực sự chỉ muốn nghĩ đến những ngày yên bình đã qua…”


Trường Thanh huyên náo là thế nhưng lại truyền ra rất ít tin tức liên quan đến vụ đấu thầu. Khải Chính rất có triển vọng cuối cùng lại bị knock out, thay vào đó là một công ty lớn khác.


Ngày đó, Từ Xán nhận được một cuộc điện thoại. Một giọng nói anh chưa từng nghe thấy bao giờ, rõ ràng đã ngà say, “Từ, Từ Xán, coi như mày lợi hại!”
“Anh là ai?” Trong lòng anh đã có câu trả lời.


“Không ngờ mày cẩn thận như vậy. So với lão già kia… còn cẩn thận hơn. Cơ mà, Từ Xán, tổng giám đốc Từ, tao nói cho mày biết, tao sẽ không để yên như vậy. Mày cứ để đấy, chờ xem!”
Từ Xán cười khẩy, “Anh cũng chờ xem.”
Cúp điện thoại, anh nhếch môi.


Quá nhiều điều, nhưng thực sự, chỉ có một ý tưởng.


Hứa Đông Đức thu liễm ( ) lại rất nhiều. Trải qua thăng trầm, khi hắn bàn công chuyện không còn dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo nữa, đã ôn hòa hơn rất nhiều. Khi Từ Xán đến nhà hắn, không ngờ lại phát hiện trong phòng khách thờ tượng Phật. Hứa Đông Đức nói qua loa, “Tôi già rồi, chỉ cầu bình an. Để những người trẻ như cậu đi tung hoành thiên hạ.”


Một cậu trai đi ra từ trong phòng bếp, thấy Hứa Đông Đức thì cười vẻ an tâm, “Anh Đức, anh đã về rồi.” Lại quay sang Từ Xán, “Từ tiên sinh, cậu đến rồi thì ngồi tạm một lát. Cơm tối cũng sắp xong rồi.”
Hứa Đông Đức nghiêm mặt, “Từ tiên sinh cái gì, gọi anh Từ!”


Từ Xán vẫn nhớ rõ cậu trai kia, chính là người khi Hứa Đông Đức gặp chuyện không may thì mang vẻ mặt lo lắng hỏi Từ Xán rằng anh Đức sẽ không có chuyện gì chứ.


Hứa Đông Đức hất cằm về phía bóng lưng của cậu trai kia, “Giờ tôi đã thông suốt rồi, quá khứ cứ để nó trôi qua. Người lớn tuổi, muốn chơi nữa cũng là lực bất tòng tâm ( ). Đứa trẻ này, thực lòng rất tốt với tôi, là thành thật bằng cả trái tim. Tôi nghĩ, đời này cũng không mong gì hơn.” Lại vỗ vai Từ Xán, “Từ Xán, là anh nên tôi khuyên cậu một câu. Nếu gặp được người thực lòng yêu thương, nhất định phải giữ lấy. Đừng để rồi phải hối hận suốt đời.”


Từ Xán rũ mắt cười, ngày đó không nói gì cả.


Một đêm nọ, Hứa Đông Đức uống rượu say khướt, kéo tay Từ Xán, trong miệng đều là triết lý, “Cả đời Hứa Đông Đức này, nhiều năm gian khổ, lên voi xuống chó, từng rớt xuống địa ngục, cũng từng bay lên thiên đàng. Cuối cùng, ân oán tình thù là cái gì, chớp mắt cũng đã tan vào hư vô. Bây giờ, Từ Xán, tôi cuối cùng cũng thông suốt, chỉ có một câu thôi! Từ Xán, chỉ một câu thôi! Bình bình đạm đạm mới là thật…”


Một mình trong góc lải nhải một hồi, hắn tự cho mình rồi lại đưa cho Từ Xán một điếu thuốc, “Này, đừng để mình tôi nói thế chứ! Từ Xán, thử nói về cậu đi?”


“Em?” Từ Xán cười, anh cảm thấy như mình cũng say rồi. Chỉ ngửa đầu tựa vào sofa, “… Em có gì đáng nói đâu, nhàm lắm! Hồi nhỏ, lúc nào cũng mong có người ở phía trước để che chở, có người ở phía sau để dựa vào.” Anh đưa tay trái đang cầm điếu thuốc vươn ra khoảng không, “Nhưng, mỗi lần em đưa tay ra, lần nào cũng sợ không nắm được gì cả…” Quay sang nhìn Hứa Đông Đức cười mơ màng, “Lúc nào cũng có cảm giác như mình đang bay…”


“Từ Xán.” Hứa Đông Đức choàng tay qua vai anh, “Từ Xán, cậu cúi xuống nhìn đi. Hai chân của cậu, không phải lúc nào cũng đang đứng trên mặt đất sao?”


Về phần chuyện xảy ra sau đó trong đêm hôm ấy, sao anh có thể về được nhà, Từ Xán không có chút ấn tượng. Hôm sau tỉnh lại, phát hiện anh vẫn đang mặc trang phục hôm qua nằm trên giường bên cạnh Lam Dương.
“Anh tỉnh rồi?” Lam Dương nhìn thoáng qua anh rồi lập tức rũ mắt.


“Ah, chuyện đó… làm sao em…” Từ Xán quýnh lên, đầu lưỡi thẳng đơ.
“Đêm qua anh say rượu, cứ nắm chặt tay em.” Khuôn mặt Lam Dương ửng hồng, nhìn Từ Xán vẫn đang nắm cổ tay cậu. “Giờ có thể buông tay rồi chứ?”
“À!” Từ Xán vội vàng buông tay.


Lam Dương bước xuống giường, xoa xoa vết đỏ hồng trên tay, “Anh uống nước nhé?”
“Ừ.” Từ Xán ngồi dậy, bối rối nhìn dáng vẻ bận rộn của Lam Dương, “… Đêm qua anh, có phải say rượu… rất khó coi không?”


Lam Dương đặt cốc nước trên đầu giường, nhìn Từ Xán bằng ánh mắt kỳ lạ, nhìn chằm chằm đến mức Từ Xán không sao thoải mái nổi. “Anh cứ hỏi em, có phải hai chân anh đang đứng trên mặt đất hay không.”


“Haha.” Từ Xán không kiềm được, cúi đầu cười. “Không có gì đâu.” Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện khác, “Mà khoan, hôm nay không phải thứ Bảy, sao em lại về nhà?”
Ánh mắt Lam Dương nhìn anh càng kỳ lạ hơn, “Anh gọi điện cho em. Lúc em đi ra thì thấy anh đã ngồi trước cổng trường.”


“Ôi trời, thật sự anh không nhớ gì cả.” Từ Xán ảo não gãi đầu, “Từng này tuổi rồi, đây là lần đầu anh say như thế.”
Lúc này đang là giữa trưa. Từ Xán bèn dẫn Lam Dương ra ngoài ăn.


Hai người vừa vào một nhà hàng gọi đồ ăn, bỗng nhiên có một người đàn ông xa lạ bước tới, lễ độ cười với Lam Dương, “Chào cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Với người này, Lam Dương lạnh nhạt.


Hóa ra là tìm kiếm ngôi sao. Từ Xán nhìn người nọ nói toàn điều hoa mỹ, mà Lam Dương vẫn không có chút phản ứng nào, bỗng thấy thật thú vị. Anh hất cằm với Lam Dương, “Này, nhóc kia! Người ta vất vả như thế mà em không cho chút mặt mũi nào à?”


Lúc này người nọ mới quay sang nhìn thấy Từ Xán ngồi phía đối diện, ánh mắt lập tức sáng rực, “Vị tiên sinh này, không biết ngài có hứng thú hay không…”
“Này! Anh nói linh tinh gì đó!” Bị phản tương nhất quân ( ), Từ Xán có phần giận dữ, “Biến đi!”


Quay sang lại thấy Lam Dương ngồi ở phía đối diện đang rũ mắt, run vai cười. Vừa buồn bực vừa thấy tức cười, “Này, anh nói này, sao tính tình của thằng nhóc như em lại tệ hại thế này! Bình thường thì chẳng mấy khi cười, anh vừa gặp chuyện thì đã vui mừng! Lúc nhỏ cũng từng như thế rồi nhé. Vì chuyện gì ý nhỉ? Em cũng từng cười cao hứng như thế…”


Lần đầu tiên Lam Dương vừa cười vừa nói xen vào, “Có người gọi anh là chị.” Nói xong càng cười không dứt.
“Vẫn còn nói nữa!”


Ánh dương bên ngoài cửa sổ sát đất hắt vào từng chút từng chút một, tựa như phủ lên mỗi người trong nhà hàng một lớp ánh sáng màu vàng ấm áp đến mức khó mà diễn tả bằng lời.
Chú thích:






Truyện liên quan