Chương 23: Phiên ngoại
Dành tặng những độc giả yêu mến Dương Dương.
Người ấy nói, lần đầu chúng tôi gặp nhau, tôi đã hét về phía người ấy, Tránh ra, anh chắn hết ánh sáng của em rồi!
Có chuyện đó à? Tôi cười, không ngờ rằng mình cũng từng hung hăng như vậy…
Trong trí nhớ của chính mình, tôi chỉ còn là một cái bóng an tĩnh, chỉ biết dõi theo người ấy. Tôi là một kẻ đầu gỗ, trốn tránh ẩn nấp, không biết cách biểu đạt.
Mà những ký ức liên quan đến người ấy, từng giây từng phút, đều cực kỳ rõ nét.
…
Vẻ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm nhìn tôi, Cười cái gì? Có gì đáng cười đâu? Sau đó, chính người ấy lại cười rộ lên, mắt ngọc mày ngài ( ). Nắng chiều ngày đó, chiếu xuống người ấy thành cái bóng nhàn nhạt, hắt trên người tôi.
…
Nhẹ nhàng xoa đầu tôi, giọng nói ngang ngược, Cất tiền đi. Anh mua cho em ăn. Tôi nhìn người ấy, lần đầu tiên nghĩ, mình có thể ỷ lại một người.
…
Cánh tay không còn độ ấm, bàn tay người ấy lặng lẽ siết lấy tay tôi. Người ấy cũng hoảng sợ, nhưng không run rẩy chút nào. Bàn tay kia che đi ánh mắt tôi, khiến nước mắt của tôi có thể mặc sức tuôn trào. Bàn tay kia nắm lấy tay tôi, Dương Dương, nắm lấy tay anh, sẽ không nhìn thấy gì nữa…Từ đó về sau, trong giấc mộng của tôi, luôn xuất hiện bàn tay đẹp đẽ khiến tôi an tâm ấy…
…
Tiếng hét phẫn nộ xen lẫn tiếng mưa rơi xuống nắm đấm, Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó! Không được nhìn anh như thế! Không được nhìn! Nhưng rồi người ấy vẫn quay về, người ấy đưa tôi điếu thuốc: Cầm lấy. Rốt cuộc người ấy, không vứt bỏ tôi.
…
Kéo tôi thật mạnh ra sau lưng người ấy, nhìn sang vẻ mặt bỡn cợt của đám khách kia. Người ấy không chút do dự nâng ly rượu trên bàn lên, một hơi uống cạn…
…
Người ấy chắn hết, ánh sáng của tôi.
Dáng người cao ráo cao hơn tôi một cái đầu, che khuất ánh dương thời niên thiếu của tôi. Tôi không kịp suy nghĩ, không kịp né tránh, không kịp cao lớn và trưởng thành, không kịp yêu người khác, đã vội vàng yêu người ấy.
Thích nụ cười của người ấy, thích người ấy nói với tôi bất cứ điều gì, thậm chí thích cả dáng vẻ của người ấy khi hét lên với tôi. Chỉ cần người ấy, chỉ cần người ấy, không dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người khác, để nhìn tôi.
Dương Dương, Dương Dương… Giọng nói bình thản khẽ gọi tên tôi. Tôi bị giam cầm trong sự dịu dàng này, cho rằng đây là nốt nhạc êm dịu mê hoặc nhất thế gian.
Mỗi đêm mỗi đêm, chỉ cần khi mở mắt, thấy bên cạnh luôn là người tôi yêu nhất. Đời này kiếp này, người tôi yêu nhất. Ngọt ngào đến say lòng người, tôi cảm giác như mình đang ở trên thiên đường.
Tôi chưa từng hỏi người ấy, Anh có yêu em không?
Giống như em yêu anh vậy.
Tôi không hỏi, người ấy cũng không nói.
Nhưng khi người ấy ôm tôi. Người ấy nói, Dương Dương, Dương Dương, cho dù đang ở trên thiên đường, chỉ cần ôm lấy em, anh vẫn có thể cảm nhận được, hai chân chạm đất.
Chú thích:
Hoàn