Chương 8
Cuộc sống sau khi cưới của họ, từ từ yên ổn, dần dần đi vào quỹ đạo.
“Mẹ, hóa ra nhà của baba lại lớn như vậy.” Sau khi chuyển vào nhà Trang Minh Tuấn sống, Tiểu Nhiên đã có một gian phòng của riêng mình, không phải tiếp tục ở cùng mẹ trong một căn phòng nhỏ, cậu bé nhảy nhót không ngừng.
Không chỉ như vậy, Trang Minh Tuấn còn giúp cậu nhóc trang trí một gian phòng thật đẹp, rất nhiều đồ chơi, nào là xe lửa chạy bằng điện, người máy…, tất cả đều là những thứ mà một bé trai sẽ thích.
“Anh sẽ làm hư con mất.” An Tâm Khiết tuy rằng nói úp mở, phê bình, nhưng thấy cha con hai người họ vui vẻ, hòa thuận, cũng không có nói gì thêm.
Sau khi ở chung với nhau, Trang Minh Tuấn thực sự giống như một chàng trai có hiếu thời hiện đại, nâng niu Tiểu Nhiên trên tay.
Mỗi ngày, hắn đều tự mình lái xe đưa đón con trai, cho dù là đang đi công việc cũng không ngoại lệ, buổi tối còn có thể đọc sách truyện cho con trai nghe, ru con trai ngủ, sáng sớm đúng giờ đánh thức con trai dậy, nếu là ngày nghỉ hoặc ngày lễ, cũng nhất định sẽ đưa con trai đi chơi…
Đối với việc ăn mặc ngủ nghỉ của con trai, hắn càng hết sức lưu ý, tất cả mọi đồ đạc đều tự đích thân hắn lựa chọn kĩ càng, cái gì cũng phải tốt nhất.
Trong ánh mắt An Tâm Khiết, nổi lên một tia ấm áp.
Trước đây, cô không thể cho Tiểu Nhiên cái gì đó, còn hắn thì lại hoàn toàn làm được, không chỉ tốt về mặt vật chất, mà còn có quan tâm vô tận, giành rất nhiều thời gian cho con…
“Trang Minh Tuấn, anh thương Tiểu Nhiên, em không có trách cứ gì, thế nhưng anh, thực sự có chút hơi quá… !” Làm người mẹ, khi nhìn hắn đút cơm cho Tiểu Nhiên ăn, cô liền nhắc nhở người cha quá yêu thương, cưng chiều con này.
“Ngày mai dậy, anh để tự con mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, tất cả anh đều không thể giúp đỡ!” An Tâm Khiết đứng cạnh Trang Minh Tuấn, đi tới sân thượng, khi Tiểu Nhiên không nghe thấy mới mở lời.
“Con mới có năm tuổi…” Người cha cưng chiều con này, tự nhiên không muốn đáp ứng.
Cô lập tức chống tay vào thắt lưng, vẻ mặt hung ác như cọp mẹ, “Không cho phép phản đối! Nếu như còn để em nhìn thấy anh đút cơm cho con ăn, em lập tức dẫn con trở lại nhà trọ.’’
“Chỉ là thỉnh thoảng thôi mà…” Ngữ khí Trang Minh Tuấn không có chút kiên quyết nào cả.
“Thỉnh thoảng vài lần cũng không được!” Cô hoàn toàn không thỏa hiệp, “Từ nhỏ, em đã dạy con phải tự làm tốt công việc của bản thân, như vậy sau khi lớn lên, mọi việc mới không ỷ lại vào mẹ!”
“Được, nghe lời em.” Hắn chỉ có thể đầu hàng. “Nhưng anh cũng không thể quá nghiêm khắc với con được, dù sao bây giờ con cũng có cha, lại đang sống trong hoàn cảnh mới, sợ sẽ không thích ứng kịp.”
“Chỉ cần anh không biến con trở thành kẻ cắp, những cái khác em có quản sao?”
“Cái gì kẻ cắp…” Trang Minh Tuấn bất đắc dĩ nheo nheo lông mày bắt đầu giải thích, hắn ôn nhu nhìn vợ, đối mặt với vấn đề của con trai, cô lại trở nên hung hãn như cọp mẹ.
“Còn có một việc, anh mong em sẽ từ bỏ công việc người mẫu sao?” Thấy hắn ngoan ngoãn đáp ứng, sự tức giận của An Tâm Khiết cũng giảm dần.
“Đương nhiên không phải, sao em lại nghĩ như thế?” Tim Trang Minh Tuấn đập mạnh và loạn nhịp một chút.
“Anh mỗi ngày đều ở cùng Tiểu Nhiên, mà em là mẹ lại luôn bận công việc… Như vậy hình như em giống một người cuồng công việc, không để ý chút gì đến gia đình.” Cô cắn chặt môi.
Trước đây, Tiểu Nhiên luôn dính lấy cô, quấn quít bên cạnh cô, mỗi ngày còn gọi vài cuộc điện thoại cho cô… Thế nhưng bây giờ, đều là Trang Minh Tuấn gọi điện cho cô, Tiểu Nhiên chỉ nói với cô vài câu rồi tắt máy.
“Em ghen tị với anh và con sao?” Trang Minh Tuấn kéo tay cô, khóe miệng cong lên tinh nghịch.
“Em đâu có…” Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, cô thở phì phì, “Dù sao, bây giờ em có chồng, con có cha, em cũng không cần phải kiếm nhiều tiền để nuôi gia đình.”
Cô không tình nguyện liếc mắt nhìn hắn, “Em cũng đâu cần cố gắng làm việc, trước đây em nghĩ công việc người mẫu là tất cả với em, thế nhưng bây giờ, em nghĩ Tiểu Nhiên mới là tất cả của em…”
“Em có thể giảm bớt lượ công việc, giành nhiều thời gian cho chúng ta.” Lời của cô khiến hắn có chút thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên cô nói ra hắn là chồng của cô.
“Nhưng từ trước đến nay trở thành siêu mẫu vẫn là ước mơ, là mục tiêu của em đúng không? Vậy không thể từ bỏ. Anh cùng con, đều mong em có thể theo đuổi ước mơ của mình.”
“Làm sao anh biết mục tiêu của em là trở thành siêu mẫu?” Cô có nói cho hắn biết sao?
“Đoán sai sao? Nhìn em bán mạng vì công việc, đâu đơn giản chỉ là vì kiếm tiền.” Trang Minh Tuấn nở nụ cười đắc ý.
An Tâm Khiết thả lỏng cơ thể, khuôn mặt cứng ngắc cũng từ từ giãn ra, cười nhẹ, “Cảm ơn sự lý giải của anh.”
“Ngoài miệng nói cảm ơn? Có nên thưởng cho anh?” Hắn ôm cô.
“Cái gì…Thưởng cho?” Nhìn đôi mắt hắn lóe ra ánh sáng, trong ngực cô như có nai con đi loạn.
“Chúng ta là vợ chồng sao?” Hắn cười hề hề như tên trộm, “Vợ chồng tương trợ nâng đỡ lẫn nhau, thân mật khắng khít…” (cái này ta không hiểu lắm, sao lại so sánh nụ cười đầy ám muội với tên trộm, thân mật khắng khít =]] )
Trang Minh Tuấn cúi người, nhưng cô lại ngửa ngưởi sau, đã muốn tránh hắn, hai gò má lại đỏ rực, nửa muốn nửa không.
Bờ môi của hắn bao trùm lên đôi môi đỏ mọng của cô, cô nhắm hai mắt lại.
“Được rồi, cuối tuần này, vợ chồng chúng ta sẽ đi dự một bữa tiệc.” Hắn cười khanh khách nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô nhắm lại, “Tất cả mọi người đều biết anh đã kết hôn, còn có cả con trai, cho nên chúng ta làm một bữa tiệc chúc mừng một chút.”
Trong nháy mắt An Tâm Khiết hoảng sợ trợn tròn mắt, “Không đi không được sao!”
“Nếu chúng ta đã quyết định sống cùng nhau, thì phải cùng nhau gặp mọi người.” Trang Minh Tuân thu hồi vẻ mặt trêu tức, nắm chặt cánh tay của cô, “Đừng có nói với anh, em còn muốn tiếp tục chạy trốn tiếp.”
“Thế nhưng…” Vẻ mặt cô trở nên mềm yếu.
“Em muốn trốn tránh sao… Nhưng anh biết mà, còn có nhà báo, những người mẫu khác, cả nhà sản xuất, công ty…” Trước mặt Trang Minh Tuấn, cô càng ngày càng không thể che dấu được tâm tình của mình.
“Việc này đều giao cho anh đi.” Hắn mỉm cười, tràn ngập ấm áp và tự tin. “Anh đã để cho công ty hai chúng ta hợp tác viết ra một bản tuyên bố, chia đều cho các tạp chí lớn, có một phần riêng tư chúng ta không cần phải nói cho bọn họ, nhưng nhất định phải thể hiện được rõ chúng ta đã hạ quyết tâm sẽ sống cùng nhau và không muốn bị người khác làm phiền.’
“Thật phiền phức… Chuyện của chúng ta, sao lại phải thông báo cho người khác?’ An Tâm Khiết bất mãn khẽ thờ dài, “Không còn biện pháp, người nào đó lại là đạo diễn nổi danh, mà em lại là một người mẫu có tiếng! Tuy tình trạng hiện giờ cũng chưa đến mức nào…”
Biểu hiện trên mặt của cô khiến hắn cảm thấy rất đáng yêu.
Tỉ mỉ ngẫm lại, Tiểu Nhiên lớn lên đẹp như vậy, ngũ quan đều tinh tế, hóa ra là do di truyền từ mẹ.
“Chỉ cần không gây rối cho Tiểu Nhiên, thì giao anh xử lý hết.” Đợi cô hồi phục tâm tình, vẻ mặt trở nên hài hòa.
“Tốt lắm, chúng ta tiếp tục.” Trang Minh Tuấn chăm chú nhìn gương mặt của cô, đôi mắt xẹt qua một tia thâm thúy khó đoán.
“Tiếp tục cái gì?”
“Cái này.” Hắn hôn lên môi của cô.
“Trang Minh Tuấn, anh ____” Sau vài giây kinh ngạc, cô vội vàng đẩy hắn ra.
Hắn mang theo nụ cười mê người, nói nhỏ bên tai cô: “Đừng nhúc nhích, Tiểu Nhiên đang nhìn chúng ta. Em không mong cho con thấy cha mẹ mình rất yêu thương nhau sao?”
“Anh đừng mang Tiểu Nhiên ra làm cớ…” Bờ môi của hắn chuyển qua vành tai của cô, khiến toàn thân cô từng trận run rẩy.
“Cho dù không vì Tiểu Nhiên, anh vẫn muốn hôn em.” Môi hắn gợi cảm mang theo tiếng thở dốc xẹt qua cằm của cô, hướng đến đôi môi anh đào của cô. (hự, ta muốn muốn được soái ca hôn TT)
“Không nên, Trang Minh Tuấn…” An Tâm Khiết yếu ớt giãy dụa chống cự, tất cả đều bị đôi môi khí phách của hắn nuốt lại.
Mà hơi thở đầy nam tính của hắn, cũng theo môi hắn công chiến, xâm nhập cô từng chút một, khiến trái tim cô dần dần bị hòa tan…
Trang Minh Tuấn buộc chặt cánh tay, thân thể không ngừng tới gần, hai người dính sát với nhau như muốn hợp thành một.
Trong phòng khách, An Ngẫu Nhiên chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, nhìn cha mẹ ôm hôn cười hì hì.
***
Sau khi đến tới bữa tiệc, An Tâm Khiết mới phát hiện ra, trong miệng Trang Minh Tuấn chỉ có bạn tốt đến tham dự một bữa tiệc nho nhỏ, nhưng rốt cuộc như thế nào là “nhỏ” a.
Cả nhà hàng được bọn họ bao trọn, giới thời trang, giới giải trí, tất cả những người có tên tuổi hầu như đều có mặt.
Cô gả cho nam nhân này, rốt cuộc nổi danh đến mức nào, hiện tại cô cũng đã cảm nhận được.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Cảm nhận được An Tâm Khiết muốn lùi bước, cánh tay Trang Minh Tuấn khoác tay cô, rất tự nhiên mỉm cười chào hỏi, “Em không cần lên tiếng, chỉ cần xuất ra vũ khí lợi hại nhất của em cũng có thể đối phó tất cả mọi người rồi.”
“Em nào có vũ khí lợi hại gì?” Cô có vẻ mơ hồ.
Trang Minh Tuấn dựa sát vào bên tai cô, vô cùng thân thiết nói nhỏ:” Mỉm cười, bà xã, mỉm cười. Em không phải tự nhận là thiện hạ vô địch, không ai có nụ cười đẹp như em sao?”
“Em nào có…” Cô lập tức nở nụ cười thân thiết.
Đúng vậy, nụ cười của cô, cô từ trước đến nay vẫn rất tự tin vào nó.
Cho dù gặp phải vấn đề gì, cũng phải giữ vững nụ cười.
“Đúng, chính là như thế.” Trang Minh Tuấn nhìn cô vô cùng thân mật, tán thưởng gật đầu. “Nụ cười của em rất mê người, khiến người khác không thể chống cự.”
“Trang Minh Tuấn, anh không cần phải nói lời đường mật với , em hiểu rõ chúng ta là một đôi vợ chồng son, nhất định phải có tiếng nói chung.” Cô rất phối hợp, như chim nhỏ nép vào người, dựa vào bên người hắn, nhìn hướng “Bạn tốt” đi tới.
“Anh nói đều là lời thật lòng.” Trang Minh Tuấn đừng lại bên nụ cười yếu ớt của cô, hắn cười khanh khách. “Ngày hôm nay… em thực sự là rất mê người…”
“Trang Minh Tuấn, An Tâm Khiết! Ai ngờ đưuọc hai người lại bí mật kết hôn! Ta còn nghe nói Trang Minh Tuấn đã làm cha, nhưng lại là cha của một đứa trẻ năm tuổi…” Bạn tốt của Trang Minh Tuấn – Từ Lâm bước tới, họ lập tức trở thành tâm điểm, bị mọi người vây quanh.
Hai người không thể tiếp tục tự do nói chuyện với nhau, vì thế An Tâm Khiết cố gắng theo như lời hắn đáp lễ.
Nhưng mà nghi vấn của mọi người đối với bọn họ thực sự là rất nhiều, tuy rằng Trang Minh Tuấn ngăn chặn được phần lớn những câu hỏi và trêu trọc, nhưng luôn có một phần hướng thẳng về phía An Tâm Khiết mà đến.
Cho dù là thiện ý hay ác ý, cũng đều làm cho vẻ mặt tươi cười của cô dần trở nên cứng ngắc.
Đặc biết khi cô nhìn thấy người yêu cũ của Trang Minh Tuấn – La Ái Linh hướng cô bước tới thì cô dường như không thể tiếp tục hô hấp.
“Tâm Khiết, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, xin chào.”
“Tối nay, ngươi cần nhất định phải cùng ta uống một chén, chúc ngươi tân hôn hạnh phúc!”
Ngay khi cô và La Ái Linh chuẩn bị mặt đối mặt thì có người đứng chắn ở giữa…
Đó là Lục Dung Dung và Lê Nguyệt Nhã.
Họ nhanh chóng đưa cô rời khỏi trung tâm của cơn bão, đi tới một gian phòng cách xa sự ồn ào của đám đông.
“Sao hai người lại có mặt ở đây?” An Tâm Khiết vui mừng không gì sánh được.
” Còn phải nói sao? Đương nhiên là chồng ngươi mời rồi.” Lục Dung Dung vui vẻ cầm ba ly rượu sâm banh bước đến.
“Hắn dặn dò chúng ta, nếu như hắn không thể thay ngươi giải vậ, chúng ta phải thay thế hắn.” Lê Nguyệt Nhã ôm vai của cô, làm mặt quỷ, “Ta cùng Dung Dung vừa mới đến, lập tức phát hiện hắn nháy mắt với chúng ta, vì vậy nhanh chóng chạy tới chỗ ngươi.”
“Hắn nói các ngươi giúp ta giải vây?” Nội tâm An Tâm Khiết lặng yên ấm áp.
“Đúng vậy, hình như ở đây mọi người như con mãnh thú và dòng nước lũ, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn mất bà xã của hắn, ngươi không biết, ở trong công ty chúng ta gặp hắn, vẻ mặt hắn thực sự rất nghiêm túc…”
“Hắn đến công ty nhờ các ngươi? Ta không biết hắn làm như vậy…” An Tâm Khiết đỏ mặt. “Ta cũng không phải là một Tiểu Bạch như nhược, những chuyện này bản thân ta có thể ứng phó được, hắn thật đúng là xen vào việc của người khác…”
“Xen vào việc của người khác? Ta thấy trong lòng ngươi nhất định là rất nhiều mật ngọt đi!”
Ba cô gái vừa cười vừa nói, vừa uống rượu vang vừa ngồi hàn huyên tâm sự thật sự là thú vị.
Sự căng thẳng và thấp thỏm của An Tâm Khiết từ từ biến mất.
Cô uống hết ly rượu vang, hít sâu rồi từ từ đứng dậy. “Ta lên ra ngoài đó, ta cũng không thể trốn mãi được.”
Hắn đã suy nghĩ vì cô như vậy, muốn cô có thêm dũng khí một chút, tích cực một chút, để cùng hắn đối mặt với mọi người.
“Được, chúng ta cũng nên đem ngươi trả lại cho Trang Minh Tuấn.” Lê Nguyệt Nhã khoác lấy cánh tay cô, Lục Dung Dung thì khoác cánh tay kia.
“Đi thôi.” Ba cô gái nhìn nhau cười, nụ cười tràn ngập tự tin bước ra khỏi phòng.
“Hắn ở đó…” Tiếng nói của Lục Dung Dung bống dưng dừng lại, “Không phải chỉ có một mình a.” Trang Minh Tuấn đang ngồi cùng mấy cô người mẫu nói chuyện, nhìn bộ dáng phóng khoáng uống rượu của hắn thật sự rất vui vẻ.
“Ta muốn đi toilet trước.” Nụ cười trên môi An Tâm Khiết trong nháy mắt cứng đờ, khi cô chuẩn bị xoay người thì nhìn thấy một cô người mẫu đặt tay lên vai hắn, ghé đầu vào tai hắn nỉ non…
Sự tức giận trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu An Tâm Khiết, cô đêm giày cao gót gõ mạnh lên nền nh, đi nhanh về hướng toilet.
Chẳng lẽ hắn đã quên hắn là người đã có gia đình sao?
Lại có thể trước mặt cô cùng người khác làm loạn___
Chờ một chút, vì sao cô lại tức giận? Đứng trước bồn rửa tay, An Tâm Khiết cô gắng hít sâu. Trang Minh Tuấn cũng không phải là chồng thực sự của cô, cô cũng không thực sự là vợ hắn, cô không có lý do gì để để ý đến chuyện của hắn.
Nhìn gương mặt lộ rõ vẻ ghen tỵ trong gương, cô rơi vào nỗi buồn và sự cô đơn không cách nào xóa đi được.
An Tâm Khiết bước ra khỏi cửa toilet đã thấy Trang Minh Tuấn đứng ở trước cửa.
Cô do dự một chút, cô lấy lại bình tĩnh bước về phía hắn.
“Đạo diễn Trang, cho dù anh đã kết hôn, nhưng những điều em đã hứa với anh, vẫn còn giá trị…” Một cô gái trẻ đẹp, dựa sát vào người hắn khiêu khích, tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên tay hắn.
Anh ta còn công khai tán tỉnh người khác trong lối đi.
Sự tức giận chạy thẳng từ lòng bàn chân lên lưng cô, An Tâm Khiết ngừng thở, cô cố gắng kiềm chế chính bản thân không gào to suy nghĩ trong đầu “Hồ ly tinh”.
“Ta đã kết hôn.” Trang Minh Tuấn cười tươi rút tay về.
Hắn vừa định đẩy cô gái kia ra, khóe mắt thoáng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của An Tâm Khiết. “Nếu để cho vợ ta biết có người hứa hen với ta, cô ấy nhất định sẽ nổi giận không cho ta vào nhà a.” Tốt, vẫn còn nhớ là mình đã có vợ.
Sau khi nghe được hắn nói, An Tâm Khiết hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đứng đó không nói một câu. “Trước khi vợ ta nổi giận, cô tốt nhất nên rời đi.” Hắn nở nụ cười nhàn nhã, xoay người đối mặt với An Tâm Khiết.
An Tâm Khiết hơi ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia xấu hổ rời đi.
“Tâm Khiết, vừa nãy sao nhìn thấy anh lại quay người đi?” Trang Minh Tuấn ung dung bước đến gần cô, “Anh đành đến cửa toilet chờ em.”
“Anh chờ em? Em thấy là mĩ nhân kia thì đúng hơn.” Cô nói như thể đã để ý hắn từ lâu. An Tâm Khiết không phát hiện vẻ mặt mình đang rất khó chịu, giọng điệu cũng đậm phần ghen tuông.
“Thực sự là ngoài ý muốn, vợ, rõ ràng em đang ghen.” Nhẹ nhàng ôm lấy cái eo nhỏ của cô, hắn cười thập phần vui vẻ, không có thấy cái gì là ngoài ý muốn, trái lại lại rất đắc ý.
“Ai ghen? Vì sao em phải ghen …” Cô bất ngờ đưa tay đánh vào bụng hắn.
“Em định mưu sát chồng sao?” Trang Minh Tuấn đã kịp tránh được.
“Trang Minh Tuấn, em nói cho anh biết, chúng ta không phải ___”
Hắn đột nhiên ôm lấy cô, đưa cô đến dựa sát vào tủ chứa đồ.
“Có người.” Hắn bày ra bộ mặt cảnh cáo cô không lên nói nữa.
Có mấy cô gái đi từ trong toilet đi ra, ánh mắt hiếu kỳ nhìn bọn họ.
Đôi mắt ôn nhu đã hấp dẫn hết sự chú ý của cô.
Cơ thể cường tráng của hắn tới gần khiến hô hấp của cô cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Hắn không phải là muốn hôn cô chứ? Ở nhà hàng đang có rất đông người này sao?
Tiếng tim đập kịch liệt, theo hơi thở đầy nhiệt khí của hắn mà càng cuồng dã, cô muốn đẩy hắn ra, thế nhưng hai tay, hai chân cô giờ khắc này lại không thể nhúc nhích.
“Họ đi rồi.” Trang Minh Tuấn đột nhiên kéo tay cô, xoay người rất nhanh đi về hướng cửa. “Anh nghĩ chúng ta cũng nên đi.”
“Đi?” An Tâm Khiết ngước mắt lên, hai má bỗng dưng đỏ bừng.
Hóa ra hắn không có cùng ý nghĩ với cô.
Nhất định là do rượu, mới có thể khiến lòng cô tràn ngập chờ mong.
“Chúng ta đã đợi đủ lâu rồi, bây giờ không trốn, lẽ nào em còn muốn chờ người khác đến ép hỏi sao?” Trang Minh Tuấn nở nụ cười tà ác kéo cô ra khỏi nhà hàng, “Cửa chính có phòng viên, cho nên anh mới cho người ta đem xe đến cửa sau chờ.”
“Anh đã có ý định rời đi? Không phải anh muốn chơi đùa với mĩ nhân sao?” Vừa nói ra khỏi miệng, An Tâm Khiết đã muốn cắt đứt đầu lưỡi của mình.
Cô rốt cuộc làm sao vậy? Sao có thể nói ra những lời đầy ghen tuông?
“Khẩu khí thật chua nha…” Quả nhiên, trên mặt hắn tràn đầy đắc ý.
“Chua cái gì mà chua? Em cũng không phải thực sự là vợ của anh, đâu thèm quan tâm những chuyện loạn thất bát tao của anh.” Đi ra cửa sau, cô tự cho là thoải mái nói.
“Còn nói em không ghen, anh thấy căn bản là em đang có rất nhiều giấm chua.” Sau khi hắn lấy chìa khóa từ trong tay bạn tốt Từ Lâm, thì quay sang nói nhỏ vào tai cô: “Em không phải là vợ anh, vậy ai là vợ anh? Chúng ta cũng đã sinh con nha…”
“Trang Minh Tuấn, anh tên hỗn đản này!” An Tâm Khiết nhìn người đang đứng ở bên cạnh xe, nở nụ cười xấu xa – Từ Lâm, tức giận nhưng không dám nói, cố nén đem những oán giận nuốt trở lại.
“Thấy vợ chồng các ngươi ân ái như thế, chúng ta cũng thấy yên tâm.” Từ Lâm quay sang An Tâm Khiết nháy mắt, “Sau này nếu như hắn khi dễ ngươi, cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp ngươi dạy dỗ hắn.”
“Ta khi dễ cô ấy? Cô ấy khi dễ ta thì đúng hơn.” Trang Minh Tuấn nắm lấy vai cô, cô nở nụ cười tươi sáng, Từ Lâm đi rồi, An Tâm Khiết lập tức đẩy tay hắn ra. “Mau buông ra!”
Không để ý tới sự chống cự của cô, hắn tình ý dạt dào mở cửa xe cho cô, “Vợ, mời lên xe.”
“Đã nói…Em không phải là người vợ chân chính của anh!” Ngồi vào bên trong xe, cô lấp tức giận tái mặt.
“Vì sao em lại nghĩ rằng em không phải người vợ chân chính của anh?” Trang Minh Tuấn mở nhạc gia hưởng, một khúc nhạc du dương trữ tình, không gian nhỏ bé lập tức tràn ngập vị ngọt.
“Chuyện này không phải đã quá rõ ràng sao? Hai tay An tâm Khiết khoanh trước ngưc, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn, “Chúng ta là vì con nên mới kết hôn, cho nên giữa chúng ta không có trách nhiệm, nghĩa vụ vợ chồng.”
Hắn thong dong lái xe, quay đầu nhìn cô vô cùng thân thiết. “Em lầm sao? Chúng ta chưa từng kí qua hợp đồng nào nói sau khi kết hôn sẽ không có trách nhiệm, nghĩa vụ với nhau, cho nên chúng ta là danh chính ngôn thuận, pháp luật thừa nhận chúng ta là vợ chồng nha!”
“Là sao?” Vẻ mặt An Tâm Khiết tràn đầy dị nghị, hai mắt trợn tròn nhìn Trang Minh Tuấn, “Em đã gặp cha mẹ anh sao? Nhận được lời chúc phúc của bọn họ sao? Anh đã từng trao nhẫn cho em sao?”
Cô đưa bàn tay trái ra trước mặt hắn, “Thấy rõ rồi chứ, giữa chúng ta còn không có vật đính ước…” An Tâm Khiết không hề phát hiện, trong giọng nói của mình có đầy chất vấn, ẩn chứa nhiều bất mãn và ghen tuông.
“Khi anh tám tuổi thì cha mẹ anh ly dị, anh sống với ông nội, khi ông nội qua đời, một mình anh sang Mỹ du học, sau khi rời xa Đài Loan thì không có liên lạc với cha mẹ nữa.” Hai tay Trang Minh Tuấn nắm chặt tay lái, đôi môi hơi nhếch lên, lộ rõ tia phiền muộn.
“Vì sao lại nói cho em biết….”
“Cuối tuần này anh sẽ mời bọn họ tới ăn, chính thức đưa em và Tiểu Nhiên giới thiệu cho bọn họ.” Tiếng nói hắn trầm trầm tiếp tục: “Bây giờ bọn họ cũng đã có gia đình của riêng mình, muốn có thời gian ngồi ăn cùng nhau cũng không dễ dàng, hơn nữa bọn họ cũng nhiều năm không gặp, anh nghĩ hai người họ sẽ cảm thấy xấu hổ cho nên do dự lâu như vậy mới bằng lòng đáp ứng.”
“Anh là vì em, mới cố ý liên lạc với bọn họ sao?” An Tâm Khiết yên lặng nhìn chằm chằm gương mặt góc cạnh của hắn, đột nhiên ý thức được, chuyện này đối với hắn có bao nhiêu khó khăn.
Muốn liên lạc với cha mẹ đã lâu không gặp, nhất định cần dũng khí rất lớn, còn nói cha mẹ do dự một thời gian, chắc chắn trong lòng hắn không dễ chịu gì.
Trang Minh Tuấn vì cô, vì muốn giới thiệu cô và Tiểu Nhiên cho cha mẹ, mới cố gắng từng bước vượt qua khó khăn.
“Em là vợ của anh, Tiểu Nhiên là con anh, mặc kệ quan hệ của anh và họ ra sao, anh đều sẽ giời thiệu hai người cho bọn họ.” Gương mặt căng cứng của Trang Minh Tuấn từ từ thả lỏng, yêu thương nhìn cô.
“Chúng ta mời bọn họ đến nhà mình ăn có được không? Nếu như anh có ý định muốn xuống bếp, em có để ý không?” Hắn ôn nhu nhìn cô khiến lòng cô run rẩy.
Tuy hắn không nói gì thêm, nhưng cô có thể nhìn thấy áp lực trong mắt hắn, cảm nhận được lần gặp mặt này rất quan trọng với hắn, hắn đang rất mong chờ, thậm chí còn có chút run sợ…
Trong nháy mắt, cô phát hiện bọn họ là tâm linh tương thông.
Bọn họ đều giống nhau, đều tràn ngập khát vọng với người thân . Đều rất quý trọng người thân. An Tâm Khiết vươn tay, rất tự nhiên cầm tay hắn.
“Em không ngại.” Đèn đỏ, Trang Minh Tuấn cho xe dừng lại, quay lại nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
Không nói một câu nào, bọn họ chỉ trầm mặc ngồi, đưa mắt nhìn ra ngoài, yên lặng chờ đèn đỏ chuyển xanh như cuộc đời của bọn họ, sau đèn đỏ, sẽ là đèn xanh khiến cho người ta nghênh đón thông suốt.