Quyển 1 - Chương 60: Hai người tàn nhẫn, kẽ hung ác, kẽ vong ơn bội nghĩa
Luyện Đan Sư là một nghề đặc thù, độ được hoan nghênh luôn dẫn đầu, bởi vì yêu cầu hết sức hà khắc, cho nên luyện đan sư rất ít, đến hiện giờ, luyện đan sư quả thật là vô cùng hiếm có, giữa thế tục cơ hồ tồn tại cấp ngang nhau, giữa ẩn tàng thế gia cũng cực kỳ hiếm thấy, ngay cả Môn Phái Thượng Cổ cũng không thể có được bao nhiêu.
Muốn luyện thành Luyện Đan Sư, bước đầu tiên nhất định phải là tu luyện giả mới có thể luyện được. Chỉ mới điều thứ nhất thôi, đã để cho nhiều người bỏ cuộc, thế giới hiện nay, tu luyện giả dù sao cũng là rất ít, mà những người này cũng chỉ theo một chút giữa chừng rồi xuất ra.
Mà điều thứ hai, cần phải có sức lực mạnh mẽ, tức Lực Linh Hồn. Loại Lực Linh Hồn này không thể do bản thân tu luyện mà ra được, so sánh với tu luyện cưới, nó cũng là một loại năng lực trời sinh. Giống như có người, trời sinh chỉ số thông minh 180, có người lại không đến 100, cũng là từ con người sinh ra, cũng đã quyết định, hơn nữa không thể nào sửa đổi. ( D: không đồng ý, chẳng phải có rất nhiều người ngu do có luyện tập có sao ) )
Tức là tu luyện giả, lại là luyên đan sư, người như thế nhất định là trời thương, tương lai vì ở trên người khác nên càng tươi sáng vạn lần.
Mà Ngọc Đường Xuân, lại là người như thế.
Đan dược quý báu cũng rất ít ỏi, giá cả đắt đỏ thậm chí có thể đạt tới giá trên trời. Bất quá, giống như sản phẩm tốt cùng sản phẩm kém là một dạng, đan dược cũng phân cấp bậc, mà luyện đan sư lại càng phân cấp bậc rõ ràng.
Trong đó lĩnh ngộ ban đầu là điều thần bí, có thể nắm ngọn lửa trong tay ( có thể gọi là thuật khống chế lửa ) chỉ có thể xưng là sơ cấp, lên một bậc đều đã ko đạt được.
Mà luyện đan sư chân chính bắt đầu từ nhất phẩm, đan dược nhất phẩm luyện đan sư luyện ra đã là linh đan diệu dược, dù bị thương gì, chỉ cần mấy chục giây là có thể khôi phục lại như lúc ban đầu, vết thương liền lại mà ko để lại sẹo. Một bậc đan dược chỉ có thể trị ngoại thương, thế mà đã lợi hại lắm rồi, nhưng không phải đại gia nào hay môn phái thần thánh nào cũng nhập được.
Mà thăng cấp luyện đan sư so với thăng cấp tu luyện khó khăn đến mấy chục lần, theo nhất phẩm lên tới nhị phẩm, cần thời gian ít nhất 10 năm, cho dù là người biến thái, muốn nghịch thiên, cũng cần thời gian ít nhất 8 năm, hơn nữa thăng cấp không nhất định sẽ thành công, cho dù thành công rồi, vẫn phải tham gia đại hội luyện đan sư, trải qua cuộc thi nghiêm khắc, lấy được cấp bậc cùng huy chương mới có thể.
Cho nên, luyện đan sư nhị phẩm chân chính, cũng đã là không nhiều người, nhị phẩm luyện đan sư có thể luyện ra đan được cấp hai, nếu là kỹ năng thành thạo, luyện ra ba cấp đan dược cũng không phải là không có khả năng.
Đan dược cấp hai trong mắt người thường, đã là sự tồn tại ngoài ý muốn rồi, chuyên trị nội thương, dù cho anh còn một hơi cuối cùng, chỉ cần chưa ch.ết, có thể cho anh vui vẻ trong vòng 3 ngày, lại không có di chứng. Hiện tại một số nhà có gia thế, đan dược cấp hai là một thứ thuốc hay cần thiết, cơ hồ mỗi người điều có. Ra ngoài làm nhiệm vụ không cẩn thận bị thương mà nói, một viên đan dược nhỏ xíu cũng là một tấm bùa bảo mệnh.
Mà đan dược cấp ba, lại là vô cùng ít ỏi hiếm thấy rồi. Đan dược được phân theo cấp bậc, cũng chia tác dụng, ba cấp đan dược đã phân chia tác dụng từng loại, trong truyền thuyết tụ linh đan đó là ba cấp đan dược hợp lại gọi là thuốc tiên.
Mà cấp bậc chỉ có nhị phẩm Ngọc Đường Xuân, trùng hợp người này lại là người yêu nghiệt có thể luyện ra ba cấp đan dược.
Điều khiển lửa cùng năng lực điều chế thuốc, đã đạt tới tiêu chuẩn nhất định.
Cho dù đã nghe được lời đồn, mà tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Thời điểm Ngọc Đường Xuân bày ra mười mấy khối tụ linh đan, mọi người chỉ cảm thấy bầu trời cuồn cuộn, bị chấn động á khẩu không trả lời được, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tụ linh đan.
Trái ngược với sự kinh ngạc của bọn họ, Bạch Tiểu Hoa lại hết sức bình tĩnh, vài năm nay, cùng Ngọc Đường Xuân luyện điều chế đan dược, cô cùng với tiểu bảo giống như ăn đậu, đã ăn không biết bao nhiêu rồi. Lúc đói không có cơm ăn, coi đan dược như món ăn lót dạ.
Loại đại nghịch bất đạo này nếu kể ra, mẹ con cô có thể đã bị phun cho ch.ết rồi.
Người khác lấy tiền bạc ra cũng không mua được đồ tốt, hai người lại có thể lấy ăn để lót dạ, lại xem như ăn đồ ăn vặt sao? Quả nhiên là phung phí của trời.
Đôi mắt Ngọc Đường Xuân như nước, khóe miệng mỉm cười, đem hành trang lấy bình tụ linh đan nhỏ đặt lên bàn, thản nhiên nói, "Lần đi đảo Thiên Lang, đường xá xa xôi, vô cùng nguy hiểm, cho nên các người nhất định phải nâng cao thực lực. Để có thể nâng cao thực lực trong thời gian ngắn, nhất định chỉ có thể dùng tụ linh đan."
Tu luyện giả cần hấp thu linh khí của trời đất mới có thể thỏa mãn điều kiện thăng cấp chủ yếu, mà hiện giờ linh khí trái đất loãng quá mức, điều này cũng làm tu luyện giả dừng lại không phát triển được, là nguyên nhân chủ yếu khó có thể thăng cấp. Mà tụ linh đan, lại có thể hoàn toàn bù được khuyết điểm này, linh khí dồi dào đầy đủ, hấp thu thành công, duy nhất có thể nhảy mấy cấp mà ko phải mơ tưởng.
Mặc dù Sở Vân Hiên cũng thập phần kinh ngạc, nhưng cũng chỉ nhíu mày, khuôn mặt tinh xảo vẫn như cũ, bình tĩnh như lúc ban đầu, không có chút xúc động nào.
Tuy nhiên Sở Thiếu Hoa lại hết sức kinh động, dù sao chỉ nghe nói là vật quý báu cứ như vậy liền bày ra trước mặt, không động, ko kích động, chính là giả. Nhưng tính tình anh ta khiêm tốn, thân là sở thủ đắc lực của Sở Vân Hiên, tố chất tâm lý đều rất cường hãn, cho nên có thể đem khống chế cảm xúc được.
Nhưng Hạ Lưu Ly cùng Diệp Đan Phượng lại bất đồng, hiện tại mà nói phương diện của hai người này có chút tương tự, bất cứ chuyện gì, đều ít khi để trong lòng, nguyên nhân biểu tình đã bán đứng bọn họ. Đối với bọn họ như thế mà nói, hỉ nộ ái ố không có khả năng che giấu, cũng không phải là điều cần thiết. Đời người ngắn ngủi, cần gì phải giấu, còn không bằng muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, muốn nghĩ gì cứ tranh thủ, không muốn nghĩ thì không nghĩ.
Loại người thẳng thắn như thế mới gọi là cuộc sống, cả đời cứ rón rén rón rén, không bằng cứ vui vẻ đến giết bọn họ.
Cho nên, hai người này trong tích tắc nhìn đến tụ linh đan, ánh mắt đều đen lại, giống như động vật hoang dã trong rừng đang đói bùng nhìn chằm chằm vào con mồi.
"Cái này thật sự là tụ linh đan?" Hạ Lưu Ly giống như không thể tin được, sợ bản thân mình nghe nhằm.
"Tiểu Hoa à Tiểu Hoa, cô nhéo tôi một cái, nhéo nơi này... A! Sao cô lại nhéo đùi tôi, tôi kêu nhéo cánh tay mà!" Diệp Đan Phượng kêu thảm thiết, vẻ mặt ai oán trừng Bạch Tiểu Hoa đang vui sướng, uất ức xoa xoa cái đùi trắng nõn của mình.
Ngọc Đường Xuân gật đầu, môi đỏ mọng hé mở, "Đây là tụ linh đan, các người nghe không sai."
Vừa dứt lời, chỉ thấy hai người này giống như gà chọi, đôi má hưng phấn ửng hồng, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh biếc.
Hạ Lưu Ly chà xát tay qua lại vài cái, hoa cả mắt, hưng phấn lẩm bẩm: "Thật là tụ linh đan, thật tốt quá rồi, cuối cùng cũng có khả năng thăng cấp rồi. Mẹ nó, lão tử rốt cuộc cũng đợi đến hôm nay, Sở Vân Hiên, xem gia gia đánh ch.ết ngươi đây - -"
Khuôn mặt Diệp Đan Phượng xinh đẹp nhỏ nhắn, đôi mắt bồ câu híp lại thành một đường nhỏ hí, khóe môi nhếch lên, "Tôi cuối cùng cũng có khả năng báo thù, Sở Thiếu Hoa, nhìn anh cứ khi dễ tôi, cô nãi nãi tôi sẽ trói anh lại, khà khà!”
Sở Vân Hiên sắc mặt đen lại, khóe miệng Sở Thiếu Hoa giật giật.
Hóa ra cả hai người này hưng phấn như vậy, chính là cùng một sự việc sao? Đều là vô lực châm chọc bọn họ, thật tình!!!