Quyển 2 - Chương 3: Tiểu Xuân nói : "Người tôi yêu là em"
Hai má Tiểu Hoa đỏ bừng kinh ngạc nhìn Tiêu Lạc Hàn, muốn nói cái gì, môi rung rung hồi lâu lại nói không nên lời.
"Tôi chỉ muốn em trở thành người của tôi, em mới có thể tin tưởng toàn bộ đều là thật sự, tôi... Muốn cho em trở thành người phụ nữ của tôi!"
"Thế nhưng chuyện này không phải quá nhanh sao? Chúng ta mới kết giao một tuần". Tuy nhiên cô cũng không phải cực kỳ phản cảm loại chuyện này, dù sao cô cho tới bây giờ không cùng đàn ông thân mật quá, trong 20 năm qua tính cô đơn thuần, cùng đàn ông bắt tay cũng không có, đột nhiên xuất hiện đề tài này, làm cho cô cảm thấy có chút bàng hoàng.
Tiêu Lạc Hàn xoay người mặt đối mặt với cô, cánh tay khoát lên trên bờ vai cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, tinh tế nhấm nháp lẩm bẩm nói, "Cảm nhận được tôi đối với em khát vọng sao? Em cũng biết nỗi bất an không ngừng của tôi là em, tôi cũng vô cùng bất an, cảm thấy tất cả đều không giống như là sự thật..."
Làm sao có thể, Tiêu Lạc Hàn lại còn nói hắn cũng sẽ bất an? Hắn vì cái gì bất an, hắn hoàn toàn không có lý do gì bất an a!
Cười khổ điểm nhẹ chóp mũi của cô, sủng nịnh nói, "Đừng đem chính em nghĩ muốn như vậy, kỳ thật em tốt, bởi vì em tốt, cho nên tôi mới bất an, sợ em bị người khác cướp đi". Hắn không nói dối, hắn thật sự sợ hãi bị người khác cướp đi, đều là đàn ông, hắn như thế nào không biết đám đàn ông đó đều thích Tiểu Hoa? Hạ Lưu Ly, Sở Vân Hiên, lại còn có Lãnh Như Phong mà hắn nhìn không thấu, ba ngư ời đàn ông đối với Bạch Tiểu Hoa có ham muốn chiếm hữu không phải giống như là tình bằng hữu thông thường, mà có tính chiếm hữu rất cao.
Đột nhiên bị hắn nói như vậy, Tiểu Hoa thập phần xấu hổ cúi đầu nói, "Anh đừng nói như vậy, anh rõ ràng ưu tú như thế, mỗi lần đều có nữ sinh nhìn anh, em vừa kiêu ngạo nhưng cũng sợ hãi, đây là một loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, có đôi khi em cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, bởi vì em lần đầu tiên yêu một người đàn ông được hoan nghênh như vậy, để cho em có một loại cảm giác thất bại thảm hại "
"Nếu như em sợ hãi anh bị người khác cướp đi như vậy,anh đây hiện tại cho em cơ hội, cho anh hoàn toàn có được em, mà em cũng hoàn toàn thuộc loại về anh, tối hôm nay...cùng anh về nhà đi" Hắn lại mời mọc, vẻ mặt thần tình chờ mong cùng khát vọng, con ngươi thâm thúy kia tràn ngập tình yêu, để cho cô vô pháp chống cự, chỉ có thể vô lực hãm vào bên trong đó.
"Thế nhưng, ba em rất lo lắng, nếu là em không trở về nhà mà nói..."
"Kỳ thật hôm nay là sinh nhật của tôi!" Bỗng dưng, hắn bỏ lại một câu nói có sức công phá nặng nề.
Bạch Tiểu Hoa u mê, sau đó mới phản ứng kịp, sốt ruột nói, "Anh như thế nào không sớm chút nói cho em biết?"
Tiêu Lạc Hàn nhẹ cười, "Tôi không phải nói cho em sao? Làm bạn gái như em cư nhiên không biết sinh nhật bạn trai, vốn là sai lầm của em, nhanh lên ngẫm lại như thế nào bù lại tôi đi!"
Cô bị hắn nói đến không thể phản bác được.
Cô cảm thấy hổ thẹn nên cúi đầu, rầu rĩ nói, "Thực xin lỗi"
Tiêu Lạc Hàn lắc đầu, " Điều tôi muốn cũng không phải là ba chữ này".
Nhìn hai mắt cô mê mang, nhếch môi nhẹ cười, "Tôi nghĩ là tôi nguyện ý nghe ba chữ kia".
Trái tim Tiểu Hoa một trận co rút lại, tay che ngực, sợ trái tim mình khống chế không nổi mà nhảy ra a. Chống lại con ngươi sáng như sao của hắn, thẹn thùng xoay người, đưa lưng về phía hắn, không dám đụng vào tầm mắt của hắn.
Này, đây là lần đầu tiên của cô.
Nếu là dâng hiến cho Tiêu Lạc Hàn mà nói, hẳn là đư ợc đi!
Tiêu Lạc Hàn từ phía sau ôm lấy c ô, khẽ cắn lỗ tai c ủa cô, dùng thanh âm tràn ngập hấp dẫn nói, "Thu nhận lễ vật, tôi chỉ muốn em!"
Hai chân mềm nhũn.
Tước vũ khí đầu hàng.
Run lẩy bẩy môi, cắn răng một cái, "Tốt, em đáp ứng anh!"
Ngày hôm sau.
Theo Tiêu Lạc Hàn trong lòng sâu xa tỉnh lại, phát hiện hai tay của hắn lại vẫn vòng trên lưng chính mình, gắt gao ôm chặt.
Nhớ tới toàn bộ chuyện phát sinh đêm qua không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Toàn thân đau nhức cùng không khoẻ nhắc nhở cô rằng, cô đã từ nữ sinh thăng cấp trở thành phụ nữ.
Tiêu Lạc Hàn động tác thập phần trúc trắc, đêm qua hắn đỏ mặt nói cho cô, mình là con chim non, thế nhưng lại vẫn khẩn trương muốn ăn cô, đột nhiên liền cười ha hả.
Không khí dịu đi không ít, giữa hai người cũng ít xấu hổ, hơn một tia ái muội.
Tuy c ô mập mạp, may mắn làn da của cô không chỉ thập phần trắng nõn, mà còn mềm mại co dãn, bóng loáng giống quả trứng gà. Nhìn đến hắn bởi vì cô mà vui thích gầm nhẹ, cô rốt bỏ qua tự ti, đem cơ thể mình bày ra ở trước mặt hắn.
Tiêu Lạc Hàn tốt đẹp như vậy, chính mình cư nhiên là người phụ nữ của hắn. Chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn, toàn thân đầy rẫy, kích động để cho cô rơi lệ như vậy.
Nhìn vẻ mặt hồng nhuận của cô khóe miệng mỉm cười, vụng trộm ưỡn ẹo, Tiêu Lạc Hàn nhếch môi nhẹ cười, thừa dịp c ô chưa chuẩn bị, nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai của cô, rước lấy tiếng cười duyên c ủa cô cùng né tránh.
"Hô hô, đừng như vậy, rất ngứa!"
"Vậy em nói cho tôi biết em suy nghĩ cái gì, cư nhiên cười vẻ mặt sắc mị như thế" Xem điệu bộ c ô không phản ứng cùng khó xử, nhịn không được muốn đùa cô, càng cùng cô ở chung, lại càng cảm nhận được sức quyến rũ của cô, chỉ là đáng tiếc... Hắn không yêu cô.( Ari: Anh nhớ lấy nha, sau này muốn yêu cũng không được)
Không nhận ra được ánh mắt băng lãnh của hắn chợt lóe qua, Tiểu Hoa vùi mặt ở trong chăn, "Không có gì a! Anh, anh dậy nhanh lên, bị muộn rồi a!"
Bộ dáng cô thẹn thùng thập phần khả ái, không giống những người phụ nữ khác là giả dạng làm tă ng dục vọng của hắn.( Ari: Ây gu, hình như anh Hàn không sạch @@)
Kéo phía sau, nhìn mặt cô đỏ bừng, đưa tay khẽ xoa, con ngươi thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói, "Thực xin lỗi - - "
Tiểu Hoa ngây người, chỉ ngây ngốc nhìn hắn, hỏi, "Vì cái gì, muốn nói thực xin lỗi với em?"
Tiêu Lạc Hàn nhẹ cười, "Bởi vì tôi đêm qua làm em đau rồi".
"Chán ghét, luôn trêu đùa em!" Khó thở, nhất là lúc cô cắn lên cánh tay hắn, giảm bớt hoảng sợ vừa rồi của chính mình.
Cô còn tưởng rằng hắn hối hận vì đã ở cùng với cô, muốn vứt bỏ cô, cho nên mới nói xin lỗi, kết quả người đàn ông này cư nhiên trêu đùa cô.
"Em nguyên lai còn có một mặt nóng bỏng như vậy sao?" Bất mãn trừng mắt hắn, con ngươi thanh thuần nhiều hơn một tia quyến rũ, Tiêu Lạc Hàn đột nhiên trong nháy mắt ngu ngơ, ngây ngốc nhìn cô.
Mãi đến thời điểm chính mình phục hồi tinh thần lại, không khỏi cảm thấy chán ghét vừa nãy tim bỗng đập loạn nhịp vì cô.
Chỉ là một cô gái gia thế tốt, hắn không có khả năng đối với cô động tâm, toàn bộ chẳng qua là diễn trò mà thôi, hắn yêu nữ nhân chỉ có một.
Chỉ cần Tiêu thị vượt qua nguy cơ lần này có thể thần tốc đứng lên, đến lúc đó có hay không Bạch Nguyên Xuyên đều đã không sao cả rồi.
Cảm giác được hắn đột nhiên tản mát ra khí tức rét lạnh, Tiểu Hoa nghi hoặc kéo kéo tay hắn, "Lạc Hàn, anh làm sao vậy? Có phải hay không rất lạnh?"
Tiêu Lạc Hàn hồi hồn, bình tĩnh nhìn cô, là vì cô gái này, chính mình mới bị ép cùng người mình yêu tách ra, vì công ty của cha hắn có thể tồn tại, hắn nhất định phải để cho cô gái này yêu hắn, nếu như bắt buộc, thậm chí có thể cùng cô kết hôn.
Chịu đựng sự cười nhạo của mọi người cùng cô gái này kết hôn, sau đó đạt được hết thảy mong muốn c ủa hắn.
Càng nghĩ càng là chán ghét sinh hoạt như bây giờ, mắt nhìn Tiểu Hoa dần dần trở nên lạnh.
"Lạc Hàn - -" cô khó hiểu, có phần sợ hãi, thì thào kêu tên của hắn, vừa mới trong nháy mắt đó, cô đột nhiên cảm thấy được Tiêu Lạc Hàn thật xa lạ, xa lạ để cho cô sợ hãi.
"Không có việc gì, anh chỉ là nghĩ tới một chút chuyện tình để cho anh phiền não mà thôi, thật có lỗi!" Nháy mắt biến trở về Tiêu Lạc Hàn lịch sự nho nhã như trước, cúi đầu in trên trán cô nụ hôn, ôn nhu nói, "Thực xin lỗi, dọa đến em rồi?"
"Ừm!" Cô nhu thuận gật đầu, "Thế nhưng hiện tại không có việc gì, bởi vì mỗi người đều có tâm sự của mình, phiền não sẽ bị thương tâm, khổ sở. Em hẳn không hỏi anh, bởi vì em muốn đợi đến có một ngày, chính miệng anh nói cho em biết".
Cô đem đầu tựa vào ngực của hắn, nhẹ nhàng giống con mèo mềm mại mà an tĩnh.
Tiêu Lạc Hàn đột nhiên cảm thấy được trước ngực mềm mại , nhẹ nhàng đẩy cô ra, "T ôi đi tắm rửa, em nằm một chút đi".
"A..., tốt " Hắn rời đi, để cho cô sinh ra cảm giác trùng điệp mất mác, bên người không còn hắn, nhưng vẫn lưu lại nhiệt độ của hắn.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy dẫn tới vô hạn mơ màng.
Nhớ rõ đêm qua mờ mờ ảo ảo trong lúc đó cô cũng không có hảo hảo thưởng thức dáng người của hắn, chỉ là khó xử đưa mắt nhìn. Tuy nhiên chỉ là liếc mắt một cái, hình dáng hoàn mỹ kia lại sâu thâm ấn vào trong đầu, không rõ ràng, lại càng thêm có lực hấp dẫn, thế cho nên c ô hiện tại nằm ở trên giường vô sỉ YY.
Không quá bao lâu, Tiêu Lạc Hàn q ấn khăn tắm đi ra, trừ bỏ ** bộ vị che đậy, cơ hồ hơn phân nửa thân thể đều đã bại lộ ở trong không khí. Giọt nước theo tóc nhỏ giọt rơi xuống, mắt thâm thúy tinh tràn đầy hơi nước, mông lung nhu hòa lại thập phần gợi cảm.
Bạch Tiểu Hoa bị hắn sát đến bên người, lại một lần động tâm, lại yêu hắn.
Tiêu Lạc Hàn lịch sự nho nhã, nguyên lai cũng có một mặt khêu gợi như vậy, toàn thân tản mát ra mùi vị đàn ông, càng tăng thêm sức quyến rũ của hắn.
Đem Tiểu Hoa nhìn chính mình ngẩn người bế lên, không khỏi phân trần đi tới phòng tắm.
"Em, em tự đi được a!" Chính mình bại lộ trước mắt hắn, cô vẫn lại là thập phần không được tự nhiên, cho dù hắn cùng cô đã có thân thiết da thịt.
"Ngoan! Anh giúp em" Vỗ nhẹ mông cô đang vặn vẹo, nói cho cô, phản đối không có hiệu quả.
Vì thế, dưới tình huống Tiểu Hoa cực độ khó xử cùng không được tự nhiên, ngầm đồng ý Tiêu Lạc Hàn giúp c ô chuyện tắm rửa này.
Giữa đàn ông và phụ nữ cảm tình là thành lập ở trên giường.
Những lời này, Tiểu Hoa đã từng không ủng hộ, thế nhưng tự mình trải nghiệm mới biết được, cho dù không thể tán thành, nhưng cũng không có biện pháp phủ nhận. Ít nhất cô cùng Tiêu Lạc Hàn có tầng quan hệ kia, thời điểm hai người cùng một chỗ, ở chung lại càng thêm tự nhiên, hoàn toàn không còn vẻ không được tự nhiên cùng thẹn thùng như trước, mà là thập phần ngọt ngào triền miên.
Tựa như vợ chồng già, theo cùng một chỗ thời gian càng ngày càng dài, cảm tình con người cực có ấm lên.
Tiểu Hoa thậm chí có một loại cảm giác, cô cảm thấy được, cô cùng Tiêu Lạc Hàn vẫn như vậy, mãi đến tốt nghiệp, sau đó kết hôn, sinh con, trong năm tháng già đi, đến thời điểm tóc bạc đầu, hai người còn có thể cùng nhau tản bộ.
Đây là cái gọi là sinh hoạt.
Trước hai mươi năm, Tiểu Hoa cảm thấy được kia không phải sinh hoạt, là hành hạ.
Cùng Tiêu Lạc Hàn một chỗ ngắn ngủn hai tháng, lại giống đã sống đến nửa đời người. C ô cho tới bây giờ không cảm thấy được thời gian quá có nhanh như vậy, giống như trong một cái nháy mắt mà thôi.
Cùng Tiêu Lạc Hàn một chỗ, hiển nhiên sẽ vắng vẻ Sở Vân Hiên.
Tiểu Hoa biết, Sở Vân Hiên tuy không biểu hiện ra, hắn lại thường dùng ánh mắt mà cô không thể hiểu nhìn cô, bên trong rất nhiều cảm xúc, đều là thứ cô không rõ
Lãnh Như Phong vẫn là bộ dáng như cũ, chỉ là thời gian đi ngủ càng dài ra.
Hạ Lưu Ly từ lúc cô công khai kết giao cùng Tiêu Lạc Hàn, vẫn không thấy tăm hơi, đã hai tháng không tới trường học, đến nay cũng không xuất hiện.
Toàn bộ giống như chưa từng xảy ra, ngày tháng trôi đi rất nhanh, trong nháy mắt, hè đến.
Tình cảm từ từ ổn định, thậm chí đã gặp cha mẹ của Tiêu Lạc Hàn, ngoài ý muốn là, gia đình Tiêu Lạc Hàn cư nhiên cũng là kiểu gà trống nuôi con, chỉ có cha, mẹ đã qua đời từ rất sớm. May mà cha Tiêu Lạc Hàn đối cô phi thường nhiệt tình, nhiệt tình có chút thái quá, mở miệng một tiếng lại một tiếng con dâu, khiến cô xấu hổ chỉ thiếu tìm cái lỗ để chui vào.
Mà cha của Tiểu Hoa tựa hồ đối Tiêu Lạc Hàn cũng không phải quá vừa ý, bất quá cũng không nói gì thêm, chỉ là lúc nhìn Tiêu Lạc Hàn, ánh mắt có chút phức tạp.
Bất quá, việc này Tiểu Hoa không để ý, bởi vì trong lòng cô giờ phút này chỉ có Tiêu Lạc Hàn.
Vì hôm nay trực nhật nên Tiểu Hoa đi trễ, nhớ tới Tiêu Lạc Hàn hôm nay giống như cũng bề bộn nhiều việc, phải xử lý chuyện hội học sinh, hôm nay phải họp bàn về vũ hội mùa hạ.
Cất điện thoại, không muốn nói cho anh ấy biết, cho anh một phen kinh hỉ, hì hì!
Cực kỳ hứng thú chạy tới phía hội học sinh, đã qua thời gian tan học lâu rồi, hành lang và phòng học trên cơ bản đã không còn người, tiếng bước chân lạch cạch vang lên trên hành lang trống trải phía trước.
Lúc sắp đến, thả chậm cước bộ.
Cô không muốn ầm ĩ đến hắn đang bận rộn, cũng muốn vụng trộm xem bộ dáng hắn chăm chỉ làm việc, vì thế quyết định lặng lẽ tiến đến gần.
Khiến cô rất ngạc nhiên là, cửa của hội học sinh là nửa khép, cũng không có đóng.
Chẳng lẽ Lạc Hàn vừa mới đi ra ngoài sao? Vào lúc bận rộn, nhất định đã quên đóng cửa lại.
Từng bước một tiến về phía cửa, bỗng nhiên, khóe mắt nhìn thấy từ khe cửa nửa khép, có một bóng dáng nữ sinh tóc dài chợt lóe.
Trong lòng có ẩn ẩn bất an.
Chính mình hoa mắt phải không? Lạc Hàn rõ ràng nói với cô, tối hôm nay chỉ có hắn ở lại hội học sinh xét duyệt, cho nên không thể cùng mình về nhà. Cho nên hiện tại, mình mới có thể lặng lẽ xuất hiện ở nơi này, đúng là vì cái gì... Tay cô cứng ngắc không nhúc nhích, càng không thể đẩy cánh cửa kia ra?
Lại bước về phía trước một bước, cơ hồ là mang trạng thái hoang mang.
Vươn ngón trỏ ra nhẹ nhàng đẩy nhẹ cửa, tuy cửa không mở ra hoàn toàn nhưng góc độ này đủ để xem tình cảnh bên trong, mà người ở bên trong lại nhìn không thấy cô.
Trong đầu trống rỗng, trước mắt một mảnh tối tăm.
Tiêu Lạc Hàn ôm một cô gái, hai người thân mật khăng khít tựa vào cùng một chỗ, bởi vì cô gái kia đưa lưng về phía cô, cho nên không thấy rõ dung mạo, bóng lưng cô gái cao gầy nhỏ nhắn, tóc đen tuyền dài mềm mại dán vào thân thể, da thịt trắng nõn như ngọc lộ ra bên ngoài.
Không cần xem mặt cũng biết đây là một cô gái hết sức xinh đẹp.
Trên mặt Tiêu Lạc Hàn là sự ưu thương mà cô chưa bao giờ nhìn thấy. Biểu hiện nhàn nhạt ưu thương kia lại mang theo nồng đậm quyến luyến cùng tình yêu thâm sâu nhìn cô gái trong lòng.
Tuy Tiêu Lạc Hàn cực kỳ ôn nhu với mình, che chở mình vô cùng, Tiểu Hoa vẫn biết, đó không phải là nội tâm chân chính của hắn. Mỗi người đều có bí mật, mỗi người đều có ưu thương chôn dấu sâu thẳm trong lòng, bởi vì hiểu, cho nên mới nguyện ý tin hắn, tin tưởng một ngày nào đó, hắn thổ lộ cảm xúc chân thật với mình.
Cô gái kia dịu dàng ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Tiêu Lạc Hàn, chiếm lấy vị trí thuộc về cô.
Hơn hai tháng qua, vị trí kia vẫn là của mình, ấm áp như thế, an toàn như thế, để cho cô quyến luyến như thế.
Mà lúc này vị trí kia không còn là của cô, cũng không còn là vị trí mà một mình cô có thể hưởng thụ nữa.
Bỗng dưng cô gái kia nghiêng đầu sang chỗ khác, tuy chỉ là quay mặt nhưng Tiểu Hoa lại thấy rõ ràng, không khỏi nở nhếch mép.
Là cô ta- -
Hai tháng trước, cô gái xinh đẹp gặp được ở quán ăn.
Trách không được, ngày đó cô ta dùng cái loại ánh mắt này chính mình... đồng tình, oán hận, cười nhạo... Thì ra là thế, thì ra là thế...
"Hàn, em thật sự không cam lòng, em không muốn như vậy, em không thể chịu đựng được cô gái khác ở cùng với anh!" Tống Uyển si ngốc nhìn người đàn ông bên cạnh, trong giọng nói tràn đầy ai oán, trên mặt xinh đẹp ngọt ngào chảy nước mắt làm cho người ta thập phần đau lòng. (D: tôi chúa ghét bánh bèo =.= )
"Anh không phải đã nói rồi sao, lần này chỉ là tạm thời, đừng khóc, ngoan!" Tiêu Lạc Hàn ôn nhu lau đi nước mắt cô gái đó, tất nhiên trong lòng hơi có chút đau đớn, đau đớn này là vì điều gì thì chính hắn cũng không biết, tuy giờ phút này ôm Tống Uyển, trong đầu lại hiện lên gương mặt khác.
Tiêu Lạc Hàn vẫn mang theo nụ cười tinh thuần, dịu dàng đối với cô gái của mình.
"Cái gì gọi là tạm thời? Đừng tưởng em không biết, anh vốn định cùng cô ta kết hôn đúng không? Các người đã phát sinh quan hệ thể xác, đừng tưởng em không biết, anh sao có thể như vậy, lần đầu tiên mà lại làm cùng cái loại phụ nữ đó, anh đem Tống Uyển em thành cái gì rồi hả ?" Nghĩ đến người đàn ông của mình cùng cô gái khác làm cái loại sự tình kia, Tống Uyển cảm thấy lòng như đao cắt, tràn ngập oán khí, hận không thể giết Bạch Tiểu Hoa. (D: nghĩ tình anh sạch nên bỏ qua cho anh đấy)
Tống Uyển nói xong lại phát hiện thân thể người đàn ông bên người mình có chút cứng ngắc, rõ ràng đã xảy ra biến hóa, không khỏi nhếch môi cười, tay nhỏ mò mẫm, chậm rãi trượt từ ngực của hắn xuống dưới- -
"Tuy đối tượng lần đầu tiên của anh không phải em, nhưng em có thể tha thứ cho anh a..., nếu anh ở trong này muốn làm chuyện đó với em thì - -" mỗi lần mình muốn đem người đàn ông này chiếm thành của mình, đều bị hắn lý trí cự tuyệt, hiện giờ hắn đã làm với cô gái khác rồi, như thế sẽ không để ý, không cự tuyệt mình nữa.
"Cái loại phụ nữ này thật không biết anh ân ái với cô ta như thế nào, không thấy ghê tởm sao?" Tống Uyển ôm lấy Tiêu Lạc Hàn, chủ động đưa môi thơm lên.
Tiểu Hoa nghĩ nếu cô không biết Tiêu Lạc Hàn trước đó, đây nhất định sẽ là một bức tranh tuyệt mỹ trời đất tạo nên.
Nữ sinh giống như công chúa, nam sinh giống bạch mã hoàng tử. (D: thật không may, trong truyện cổ tích, công chúa toàn bỏ nhà để đi theo thằng chăn ngựa ) )
Thì ra lúc đau lòng đến tận cùng sẽ không có nước mắt, cho dù bạn rất muốn khóc.( Ari: Ây gu, kiểu như ch.ết lặng luôn rồi, nhiều khi khóc còn dễ chịu hơn í T_T)
"Làm với em đi, Hàn... em sợ lắm, nếu em không trở thành người của anh, trong lòng em sẽ bứt rứt, anh ở cùng một chỗ với người quái dị kia, chắc sẽ không thật sự thích nó chứ?"
Tiêu Lạc Hàn cả kinh, trong con ngươi nhiễm lên tức giận, không hờn giận nói, "Nói hưu nói vượn cái gì, anh làm sao có thể thích... thích cái loại phụ nữ kia, nếu không phải vì tập đoàn Tiêu thị, anh cùng cô gái kia cả đời cũng sẽ không có quan hệ."
"Xin lỗi, em nói sai rồi, được chưa? Anh làm sao có thể thích cái loại béo ú ch.ết bầm đó, em thật sự là bị ghen tị đến váng đầu rồi, đừng nóng giận, Hàn! Hôn nhẹ có được hay không?" Tống Uyển thấy hắn thật sự tức giận, không khỏi hạ thấp thanh âm, kiều mỵ lấy lòng hắn.
"Về sau đừng nói chuyện này nữa, càng không nên hoài nghi anh." Tiêu Lạc Hàn nhìn Tống Uyển, cô gái này và mình là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hắn là người yêu của cô, từ trước đến giờ vẫn vậy.
Vậy bối rối trong lòng từ đâu mà đến? Ôm Tống Uyển, trong đầu toàn bộ lại là bóng dáng Bạch Tiểu Hoa. Chỉ có trong lòng hắn rõ nhất, thân thể phát sinh biến hóa cùng dục vọng đang nổi lên này, đều không phải là vì Tống Uyển, mà là vì người cô vừa nhắc đến, làm cho hắn không tự chủ được nhớ lại Bạch Tiểu Hoa hàng đêm triền miên âu yếm với hắn.
Có chút phiền não, hung hăng hôn Tống Uyển, đem hình ảnh Bạch Tiểu Hoa trong đầu xóa đi.
Động tác hai người càng ngày càng không hạn chế, nhiệt tình tựa hồ không thể vãn hồi, bây giờ mơ hồ có thể nghe được tiếng ngâm nga của phụ nữ cùng tiếng thở dốc dồn dập của đàn ông.
Bạch Tiểu Hoa cũng không biết vì cái gì mà lại có thể bình tĩnh như vậy nhìn bọn hắn, giống như chuyện không liên quan đến mình, lẳng lặng nhìn đôi nam nữ ôm nhau cùng một chỗ.
Trong vở kịch này, cô chỉ là vai phụ mà thôi.
Không, vai phụ cũng không phải, chỉ là một người qua đường mà thôi.
"Hứa với em, đừng đụng vào ả nữa nữa, mỗi lần nghĩ đến hình ảnh hai người ở cùng một chỗ với nhau, em có cảm giác sống không bằng ch.ết. Người trong lòng anh rõ ràng là Tống Uyển em, lại cùng với cô gái kia triền miên, em làm sao mà chịu nổi?" C ô gái trong ngực hắn không kiêng nể gì thể hiện bất mãn của mình.
"Thực xin lỗi, tuy biết em sẽ bị thương tâm, nhưng anh không thể cho em hứa hẹn, cũng không muốn cô ta nghi ngờ, hi vọng em có thể nhẫn nại chút, nếu anh kết hôn với cô ta, cô dâu chân chính trong lòng anh là Tống Uyển em, tin anh, chỉ cần thuận lợi vào được cửa Bạch gia, nắm trong tay thế lực của Bạch gia, anh nhất định ly hôn, sau đó cưới em..." Thời điểm Tiêu Lạc Hàn nói những lời này, lần đầu tiên cảm giác được hình như mình không hề muốn như thế, trong lòng cứ phát sinh kháng nghị không thể dừng lại, hắn nhìn Tống Uyển mừng rỡ như điên, đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, có một ít cảm giác mất mác.
"Đến lúc đó, em có chờ anh không?" Hắn nhẹ giọng nói.
Tống Uyển rớt nước mắt, gật đầu mạnh, "Em nguyện ý, mặc kệ khi nào, cũng không quản anh là thân phận gì, chỉ cần anh vẫn còn yêu em, em nguyện ý chờ anh!" (D: dù có ghét cô này tới cỡ nào, đọc tới đây vẫn thấy đáng thương, Ari: Không thấy đáng thương chút nào hết, chỉ tội cho chị Hoa thôi, hừ !)
"Cô gái ngốc!" Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc của cô, ôm cô vào lòng.
Loại ôn nhu này đâm vào mắt Tiểu Hoa đau đớn.
"Anh hứa với em, nhất định không thích người khác được không Hàn?" trong mắt Tống Uyển hiện lên lo lắng, không khỏi ôm chặt hắn hơn.
Vấn đề này không ngừng khiến Tiêu Lạc Hàn ngớ ra không nói gì.
Bạch Tiểu Hoa một mực ở cửa cũng lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.
Không biết qua bao lâu, thời điểm Tiểu Hoa cảm thấy hai chân không còn cảm giác, Tiêu Lạc Hàn rốt cục nhàn nhạt gật đầu nói, "Tất nhiên, anh hứa!"
BÙM- -
Tòa thành trong lòng nháy mắt sụp đổ.
Vỡ vụn rối tinh rối mù.
Bạch Tiểu Hoa cô, tình yêu đầu tiên hai mươi năm qua - - triệt để kết thúc!
Không biết mình rời đi như thế nào, lúc cô phục hồi tinh thần lại, đã đi tới nơi bí mật của mình.
Ông trời tựa hồ thấu hiểu tâm tình giờ phút này của cô, cư nhiên nổi mưa.
Hạt mưa từng giọt rơi trên mặt cô.
Trong đầu trống rỗng, thật sự cái gì cũng không nhớ nổi, cái gì cũng nhớ không nổi.
Tiếng sấm vang lên, hạt mưa biến thành mưa xối xả như trút nước, đem cô ướt từ đầu đến ch ân.
Tiếng bước chân tinh tế vang lên, một chiếc ô màu đỏ che trên đầu cô, tiếp theo bóng dáng màu đỏ nhẹ nhàng đem cô bao lấy, sau đó bế lên.
Cô giống như tượng gỗ không cảm giác, an tĩnh tựa vào trong lòng Sở Vân Hiên, không còn sinh khí.
Sở Vân Hiên đem ô cơ hồ là toàn bộ che trên người cô, mình thì cam nguyện bị ướt, tóc dài ướt sũng rơi trên người, nhìn Tiểu Hoa, dấu không được đau lòng và thương tiếc.
"Muốn khóc thì khóc đi, tôi ở đây, Hiên Hiên khóc cùng em, khóc đi..." Vẻ kiên cường của cô khiến hắn đau đớn, mặc kệ Sở Vân Hiên hắn là thật tâm hay là giả ý, ít nhất giờ khắc này, hắn là thật sự yêu thương cô, muốn ở bên cạnh cô.
Tựa hồ nghe được thanh âm của hắn, Tiểu Hoa chậm rãi ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi, ánh mắt đờ đẫn, khó hiểu hỏi, "Làm sao anh có thể xuất hiện ở đây?”
Sở Vân Hiên nhếch môi, ở bên tai cô thấp giọng nói, "Bởi vì tôi không đi đâu cả, mỗi ngày tan học, tôi đều nhìn em rời đi"
Con ngươi Tiểu Hoa lóe lên một cái, nháy mắt liền dập tắt, cúi đầu, ấp úng nói, "Vì sao làm như vậy? Cố ý để cho tôi khó chịu sao?"
Sở Vân Hiên ôm cô, từ từ đi về phía trước giọng điệu mang theo tự giễu nói, "Giờ phút này trong lòng em còn có vị trí bởi vì tôi mà khó chịu sao?"
Tiểu Hoa cúi đầu, không nói.
Sở Vân Hiên bĩu môi, phát tiết sự khó chịu của mình.
"Thức dậy, thức dậy, thật tốt quá! Tiểu Hoa tỉnh dậy rồi!" Diệp Đan Phượng nhìn Tiểu Hoa vừa tỉnh lại, nhìn vẻ mặt Bạch Tiểu Hoa bi thương, kích động kêu to, kêu hô người bên ngoài nhanh tiến vào.
Ngọc Đường Xuân, Hạ Lưu Ly còn có Sở Vân Hiên ba người giống như là cùng nhau chạy tới, bởi vì cùng nhau nên ba người mắc kẹt ở cửa, tiến cũng không được mà lui không xong, trừng mắt với đối phương, người nào cũng không chịu nhượng bộ.
"Tôi là thầy thuốc!" Ngọc Đường Xuân nhàn nhạt để lại một câu, làm cho hai người đang tranh nhau cũng phải yên lặng.
Hạ Lưu Ly cùng Sở Vân Hiên hai người không cam lòng lùi lại một bước, Ngọc Đường Xuân thoáng một cái chạy vội tới bên giường Bạch Tiểu Hoa, nắm chắc tay cô, ý thức được mình đang khẩn cấp, có chút xấu hổ ho khan một tiếng, cố gắng bảo trì bình tĩnh, ôn nhu nói, "Thức dậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng rằng em muốn ngủ cả đời!"( Ari: Anh có lý do chính đáng ghê cơ)
Bạch Tiểu Hoa khôi phục thần trí, thấy rõ người trước mắt là Ngọc Đường Xuân, vội vàng mỉm cười, thản nhiên nói, " Tôi muốn ngủ cả đời, anh cũng sẽ không để cho tôi ngủ, không phải sao?"
"Nếu em muốn ngủ thì tôi sẽ không ngăn cản!" Con ngươi Ngọc Đường Xuân lóe sáng, nhu tình như nước, "Thế nhưng tôi sẽ ngủ với em!"( Ari: Bắt đầu thich anh rồi, chu che bá đạo ghê í)
Bạch Tiểu Hoa mặt lúc trắng lúc xanh, bởi vì hắn nói mà mặt đỏ ửng, muốn rút tay mình về, hắn lại nắm thật chặt, không cho cô chạy trốn.
"Tiểu Xuân... Tôi ngủ bao lâu rồi?" Bất đắc dĩ, tránh không thoát bàn tay ấm áp, thế nên thuận theo hắn đi.
"Không nhiều lắm, cũng bảy ngày bảy đêm mà thôi". Hắn cười nhạt, nhìn cô kinh ngạc mở to miệng, trong mắt một mảnh yêu thuương.
" Lại lâu như vậy..." Cô kinh ngạc, nhưng cũng có thể đón nhận được. Thời điểm trước gặp ác mộng tuy cũng sẽ ngủ mê không tỉnh, tối đa chỉ mấy canh giờ, hoặc là cả đêm, bởi vì cảnh trong mơ tuy chân thật, lại không rõ ràng, luôn luôn đứt quãng. Mà bây giờ, nhưng là giống như mọi chuyện chỉ phát sinh ngày hôm qua, rành rành trước mắt, rõ ràng giống như tự mình trải qua.
" Tôi đã cực kỳ cố gắng, vì sao không thể trừ tâm ma?" Cô thì thào tự nói, mi tâm thanh tú khẽ nhăn lại.
Ngọc Đường Xuân nhìn thoáng qua hai người đàn ông vẫn ở phía sau, trầm tư một chút mới mở miệng n ói, "Có câu nói ngày nhớ đêm mong, ban ngày thấy nhiều, buổi tối mới có thể mơ thấy".
Hạ Lưu Ly không biết lời này là có ý tứ gì, nhưng vẻ mặt nhất thanh nhị sở của Sở Vân Hiên không khỏi đen sắc mặt, lạnh lùng liếc Ngọc Đường Xuân.
Bạch Tiểu Hoa nhìn phía sau Ngọc Đường Xuân, thấy Hạ Lưu Ly cùng Sở Vân Hiên khẩn trương nhìn mình như vậy, không khỏi trong lòng một mảnh hỗn loạn, nhớ tới toàn bộ chuyện trong mộng, bóng dáng bọn hắn dần dần càng ngày càng rõ ràng. Vẫn không th ể quên đi, gắt gao quấn quanh cô, để cho cô không thể hô hấp.
Diệp Đan Phượng đưa đồ ăn tiến vào, cảm giác được một cỗ không khí kỳ quái, không khỏi có chút tâm thần không yên, thật cẩn thận đem đồ ăn bày ra trước mặt, hỏi, "Ngọc tiên sinh, Tiểu Hoa nên dùng cơm rồi".
Dứt lời, nghĩ muốn muốn tiến lên nâng Tiểu Hoa dậy.
Đôi tay thon dài sạch sẽ của Ngọc Đường Xuân chắn ngang Diệp Đan Phượng trước mặt, mỉm cười nói, " Để tôi làm!"
Hạ Lưu Ly rốt cuộc chịu đựng không nổi, đầu óc hoàn toàn nổ tung, gầm thét nói, "Ngọc Đường Xuân, chuyện này không tới lượt anh, cút ngay!"
Sở Vân Hiên hừ lạnh, từ chối cho ý kiến.
Ngọc Đường Xuân giống như không có nghe thấy, vẫn như cũ làm theo ý mình, không e dè hai người bọn hắn ở đây, đem Tiểu Hoa suy yếu ôm vào ngực mình.
"Nếu chuyện này không tới lượt Ngọc Đường Xuân tôi, như thế... càng thêm không tới lượt Hạ Lưu Ly anh!" Coi như không nhìn th ấy vẻ mặt xanh mét của Hạ Lưu Ly, thản nhiên nói, "Nếu các anh hi vọng Tiểu Hoa tiếp tục ngủ say mà nói, đại khái có thể tiếp tục ở đây tranh cãi ầm ĩ đi"
Hạ Lưu Ly ngậm miệng, Sở Vân Hiên nhíu mi.
Ngọc Đường Xuân nói rất đúng, bọn hắn không thể nào phản bác, mà hiện tại hắn còn là thầy thuốc, thiên hạ đệ nhất thần y.
" Các anh ra ngoài đi!" Tiểu Hoa vô lực vẫy vẫy tay, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt nhìn qua Sở Vân Hiên cùng Hạ Lưu Ly, nhu nhược tựa vào trong lòng Ngọc Đường Xuân, tìm kiếm cảm giác an toàn đã lâu.
Động tác của cô thập phần cẩn thận, không nhìn kỹ căn bản là nhìn không ra.
Con ngươi Hạ Lưu Ly nheo lại, bởi vì động tác của cô nắm tay thật chặt.
Sở Vân Hiên rũ mắt xuống, môi đỏ mọng mấp máy điều gì đó, mặt không chút thay đổi.
Diệp Đan Phượng có chút không biết làm sao, mãi đến khi Sở Thiếu Hoa lôi cô ra ngoài.
Ngọc Đường Xuân tính toán đứng dậy, cánh tay lại bị Tiểu Hoa bắt lấy, nghi hoặc nhìn cô, nhẹ cười, "Như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Bạch Tiểu Hoa lắc đầu, thản nhiên nói, "Anh ở lại, đừng đi."
An ở lại, đừng đi!
Đây là đối với Sở Vân Hiên cùng Hạ Lưu Ly ra lệnh, làm cho bọn họ rời đi, cô không cần bọn hắn. ( Ari: Cũng tội cho mấy anh, cơ mà ai bảo quá khứ làm chị Hoa thương tâm, đáng đời !)
Hốc mắt Hạ Lưu Ly đỏ lên, cắn chặt hàm răng nhưng vẫn quyết tâm quay đầu rời khỏi phòng.
Sở Vân Hiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua Ngọc Đường Xuân, con ngươi ảm đạm, sâu xa nói, "Ngọc Đường Xuân, chiếu cố cô ấy cho tốt!" Hắn biết, Tiểu Hoa giờ khắc này thật không nguyện ý thấy hắn.
Cả căn phòng, hiện giờ chỉ còn lại có Ngọc Đường Xuân cùng Bạch Tiểu Hoa, cực kỳ an tĩnh. Cô không mở miệng, hắn cũng sẽ không mở miệng, biết cô cần an tĩnh, lẳng lặng phối hợp ở bên người c ô.
"Thực xin lỗi!"Cô mở miệng, thanh âm chua chát nói.
Ngọc Đường Xuân nhíu mày, cười nhạt, "Nếu là vì chuyện lấy tôi làm tấm bình phong mà nói, tôi tiếp nhận! Bất quá... Không khách khí, tôi cực kỳ vui vì em cống hiến sức lực!"
"Cảm ơn anh, Tiểu Xuân!" Nhìn con ngươi hắn nhạt như nước ấm áp như xuân tươi cười, trong lòng khói mù dần dần giảm bớt, lộ ra một tia ánh mặt trời.
Bàn tay Ngọc Đường Xuân khẽ vuốt vuốt sợi tóc có chút hỗn độn c của cô, nhẹ nhàng lau khô mồ hôi trên trán cô, ánh mắt thật sự rất chuyên chú .
"Vốn... Tôi nghĩ muốn qua chuyện này mới nói, nhưng hôm nay..." Ánh mắt hắn mê ly lại trong suốt, nhìn khuôn mặt cô khổ sở động lòng người, cười yếu ớt, thanh âm nhàn nhạt như tuyên thệ, "Tôi không thể chờ đợi thêm nữa, Ngọc Đường Xuân tôi lần đầu tiên có loại cảm giác này, loại cảm giác để cho tôi biết, tôi có thể vì một người mà lo lắng, sốt ruột, mê mang, sợ hãi, quyến luyến..."
Bạch Tiểu Hoa sững sờ nhìn hắn.
"Tôi trở nên càng ngày càng tham lam, tôi nghĩ muốn thêm..." Hắn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm, "Cho tôi cơ hội chiếu cố em cùng Tiểu Bảo! Ngọc Đường Xuân tôi từ lúc này lập lời thề, đời này kiếp này, quyết không phụ em! Đem quãng đời còn lại của tôi trao cho Bạch Tiểu Hoa em, vĩnh không hối hận!"
"Anh..." Bạch Tiểu Hoa từ trong lòng hắn ngẩng đầu, khóe miệng hơi hơi căng lên, cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy ra hắn, "Tiểu Xuân, thực xin lỗi!"
Ngọc Đường Xuân mỉm cười, coi như không để ý, thản nhiên nói, "Không quan hệ, tôi sẽ chờ em".
Bạch Tiểu Hoa dưới ánh mắt cực nóng của hắn, xấu hổ mặt đỏ quay đầu, những năm gần đây không phải không có đàn ông hướng cô thổ lộ, nhưng chưa từng có người có thể làm tâm cô loạn giống như Ngọc Đường Xuân.
Nhớ tới người đàn ông này đối với mình tốt như vậy, nhớ tới hắn không chịu nổi vận mệnh, không khỏi tim có chút đau đớn.
Đau lòng vuốt ve con ngươi trong veo mà lạnh lùng của hắn, thở dài bất đắc dĩ nói
" Ông trời vì cái gì luôn luôn không công bằng như vậy". Rõ ràng là Tiểu Xuân tốt như vậy, cô cảm thấy mình không xứng với hắn!
" Ông trời tuy không công bằng, nhưng sẽ bù lại, tựa như... Để cho tôi gặp em". Ngọc Đường Xuân bắt lấy tay cô, để ở trên môi hôn nhẹ một cái, lúc cô run rẩy vươn đầu lưỡi ấm áp ra cố ý lướt qua lòng bàn tay nhẵn nhụi non mềm của cô.
Tâm, giống như dây đàn bị kích thích.
Không thể cự tuyệt!
Cô không thể cự tuyệt hắn, con ngươi trong suốt không thấy đáy như nước kia, để cho tâm c ô chấn động như vậy, để cho cô lún sâu trong đó.
"Tiểu Xuân, tôi chỉ là ng ười phụ nữ không toàn vẹn, vô luận là thân thể hay là tâm".
Ngọc Đường Xuân theo lòng bàn tay cô vẫn hướng nụ hôn ở cổ tay, dọc theo đường cong duyên dáng từ từ hướng về phía trước, mồm miệng không rõ lại thập phần gợi cảm dễ nghe nói, "Thân thể của em cũng được, tâm cũng được, tôi đều chấp nhận đượcc, tin tưởng tôi"
"Vì sao lại là tôi?" Hắn có rất nhiều lựa chọn, chỉ bằng thân phận của hắn.
"Tôi cũng không biết, đại khái là vì..." Ngọc Đường Xuân hướng tới cổ của cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nỉ non, "Em khiến tôi đối với sinh mệnh khát vọng, bởi vì em, cho nên tôi không muốn ch.ết. Không muốn ch.ết, bởi vì tôi sợ hãi khi ch.ết đi về sau không cách nào yêu em nữa!"
"Yêu..." Đã lâu không có nghe đến từ này, vào năm năm trước cũng đã vứt bỏ từ này, hiện giờ,lại một lần nữa nghe được từ này.
Bạch Tiểu Hoa hơi thất thần, dường như đã tr ải qua mấy đời.
"Đúng, tôi yêu em, vẫn..." Ngọc Đường Xuân giống đứa bé, nhẹ nhàng cúi đầu, tựa vào trong lòng nàng ấm áp nói, "Đừng hỏi tôi vì cái gì, tình yêu không có nguyên nhân, bởi vì không có lý do, cho nên tôi mới yêu em!"
"Em đã là mẹ rồi."
"Vừa lúc anh cực kỳ thích trẻ con!"
"Em không có khả năng yêu anh."
"Ừ, anh biết. Không quan hệ, khi quyết định yêu em, anh biết sẽ có một ngày như thế".
"Trong hồi ức của em có rất nhiều người đàn ông."
"Không sao cả, kia đều là hồi ức, từ giờ trở đi, anh sẽ cho em hồi ức mới."
"Em yêu rất nhiều người đàn ông."
"Không quan hệ, sau này em chỉ biết y êu một mình anh."
Bạch Tiểu Hoa nhìn hắn, không nói một câu.
Ngọc Đường Xuân tựa vào trong lòng nàng, thanh tú quay mặt dị thường ôn nhu.
Tay cô xoa mặt hắn, tay hắn phủ lên tay c ô, hai người tay gắt gao kề nhau cùng một chỗ.
Loảng xoảng một tiếng - - cửa sổ vỡ tan, gió đêm lạnh lẽo ùa vào, bóng dáng hỗn độn tập tễnh vọt vào.
Đồng tử Ngọc Đường Xuân co rút nhanh, lấy tốc độ cực nhanh che ở trước mặt Tiểu Hoa, cảnh giác nhìn vị khách không mời mà đến đột nhiên xông tới.
"Người nào?" Lá gan không nhỏ, cư nhiên dám đơn độc một mình ban đêm xông vào Thiên Long hội!
Hắc y nhân gian nan đứng lên, lộ ra kia gương mặt quen thuộc, con ngươi đen như mực ở trong màn đêm lóe sáng lục quang sâu xa.
"Lãnh Như Phong!" Bạch Tiểu Hoa kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bởi vì giờ phút này toàn thân Lạnh Như Phong dính đầy máu đỏ tươi, dung nhan tuấn mỹ sức quyến rũ hấp dẫn chồng chất vết thương, cơ hồ là bị hủy dung.
Hắn lại đứng thẳng tắp,b óng d áng vẫn cao ngất như cũ như vậy, giống như cây tùng cô tịch mà lại nguy hiểm.
Lãnh Như Phong nhìn đến Bạch Tiểu Hoa trong nháy mắt đó, mặt không chút thay đổi mặt rốt cục lộ ra tươi cười, như là tìm được nơi an toàn, rốt cục yên lòng, miệng khô đắng chậm rãi mà trầm thấp nói, "Tiểu Hoa, dọa đến em, thật có lỗi... Cái này cho em!"
Khi hắn chìa bàn tay dính đầy máu tươi kia, thời điểm cầm trong tay vật gì đó lấy ra, sắc mặt Ngọc Đường Xuân trầm xu ống, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.