Quyển 2 - Chương 8: Ôn nhu mật ý
Đây chính là khảo nghiệm cuối cùng đối với một người nam nhân.
Ngọc Đường Xuân cũng không cho rằng mình là Liễu Hạ Huệ, hẳn không phải người mà có ai đó ngồi trong lòng thì sẽ không loạn, hơn nữa đối tượng lại là nữ nhân mà hắn yêu, nếu lúc này mà còn không nói gì thì thật có lỗi đối với cái cơ hội ngàn năm có một này mà ông trời ban cho hắn.
Nhìn như bình tĩnh, thế nhưng trong lòng sóng ngầm mãnh liệt.
Phần trăm chiếm được Bạch Tiểu Hoa thấp đến nỗi làm hắn không khỏi bất an, cho dù hắn là thiên chi kiều tử( con cưng của trời), có trong tay y thuật tuyệt thế , nhưng mấu chốt ở đây là đối thủ lại quá cường đại, mỗi người đều là nam nhân sắc bén đến biến thái, muốn sống tiếp thì hắn nhất định phải chiếm được thời cơ.
Thời cơ đương nhiên chính là trở thành nam nhân “đầu tiên” của Bạch Tiểu Hoa rồi.
Năm năm sau mặc kệ ngoại hình hay suy nghĩ trong cô thay đổi như thế nào, hồi ức đều là giả, hiện tại toàn bộ mới là thật.
Chính vì Ngọc Bạch Đường hiểu rõ đạo lý này cho nên mới bao dung cô, vì cô hắn nguyện cùng nhau trôi qua năm tháng nhân sinh tăm tối, vì cô tạo nên một tia ánh sáng, tuy ánh sáng đó rất yếu ớt không thể thấy rõ con đường phía trước, nhưng đó là ánh sáng nhu hòa, ấm lòng bên nhau, cứu vớt con tim cô thiếu chút nữa sa đọa vào địa ngục.( Ari: Gato ghê cơ, huhu T_T)
Tình yêu không bao giờ phân biệt trước sau hay giá cả, nếu trong đời này của hắn không thể trở thành người đàn ông của cô, thì hắn… nhất định một lần nữa trùng sinh để quyết trở thành người đầu tiên của cô cho bằng được.
Lúc này, Bạch Tiểu Hoa đang nằm trên giường dường như đang đáp lại hắn, cự nhiên vén lên áo ngủ của mình, trong khoảng khắc một mảng lớn trước ngực bại lộ ở ngoài không khí, những đường cong yêu kiều xuất hiện trong mắt Ngọc Đường Xuân.
Hắn tiến sát lại gần nàng, tại mép giường của nàng mà một lần nữa ngồi xuống, bàn tay khẽ đẩy mớ tóc hỗn lộn của nàng ra, hướng đến chiếc cổ mảnh mai mẫn cảm của nàng như muốn chạm vào.
“Ưm…” khẽ ngâm một tiếng, eo nhỏ hưởng thụ vặn vẹo hai cái.
Ngọc Đường Xuân cười nhẹ, khóe môi nâng lên một độ cong xinh đẹp, con ngươi bình tĩnh như nước nhiễm một tia ôn nhu khó gặp.
Hắn nhẹ nhàng cúi người, một nụ hôn nhẹ hôn lên trán cô.
Cũng không vội vàng hôn môi cô, hắn muốn chính là một nụ hôn quý trọng, biến cô trở thành một nữ nhân được cưng chiều nhất, được tôn trọng nhất.
Hôn lén thành công trán cô, hắn còn đang muốn hôn xuống đôi môi đỏ mọng luôn vô lương tâm cướp đi trong hắn suy nghĩ nhưng bỗng một dị biến phát sinh.
Bạch Tiểu Hoa vốn đang nằm ngủ liền bỗng nhiên tỉnh dậy, trừng đôi mắt to như thỏ con nhìn chầm dung nhan tuấn mỹ đang tiếp cận trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn hắn một lời cũng không nói.
Nói đúng hơn, hiện tại nàng vẫn còn trong tình trạng mơ hồ do vừa tỉnh dậy, lại thêm dung nhan phóng đại của Ngọc Đường Xuân chỉ thiếu chút là dán vào mặt nàng làm sương mù trong không khỏi rối loạn lên, không biết nói gì cho phải.
Mà Ngọc Đường Xuân cũng không dự đoán được nàng tự nhiên lại tỉnh dậy, cũng tránh khỏi trong lòng cũng rối loạn không thôi, mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi xem ta, ta xem ngươi, vẫn không nhúc nhích chút nào mà tiếp tục duy trì tư thế ái muội.
Xoay mặt sang hướng khác, Bạch Tiểu Hoa mở miệng nói, “ Anh trở lại…” vừa mở miệng thì lại phát hiện âm thanh có chút khàn khàn, lại tại đây không khí ái muội cũng không khỏi chọc người.
Ngọc Đường Xuân nuốt nuốt nước miếng, ôn nhu ừ một tiếng, nhỏ giọng trả lời “ Anh làm em tỉnh rồi.”
Bạch Tiểu Hoa hai má đỏ ửng nhìn vào đôi mắt thâm tình của hắn, tiểu tâm can nho nhỏ rung động không ngừng, có chút khẩn trương lấy tay che ngực, con ngươi trong trẻo như nhiễm một tầng nước, bộ dáng của cô không khỏi chọc cho lòng hắn nhộn nhạo, chỉ sợ bất cứ nam nhân nào cũng muốn một phát lao vào ăn hết nàng.
Ngọc Đường Xuân đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Ngọc Đường Xuân luôn luôn kiêu ngạo không ngờ bây giờ lại muốn làm hành động mà chính hắn cũng không thể tin nổi.
Chưa kịp lấy lại tinh thần thì hắn đã bất ngờ hạ môi xuống hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn, khát khao hôn sâu cánh môi ướt át.
Giống như đợi cả thế kỷ cuối cùng mọi chuyện cũng đã viên mãn.
Bạch Tiểu Hoa cũng không có ý định đẩy Bạch Đường Xuân ra. Cô là một nữ nhân bình thường, cũng cần một nam nhân che chở cưng chiều mình, cho dù ngoài mặt cô rất kiên cường nhưng thực tâm lại là một nữ nhân vô cùng yếu đuối.
Nàng cũng không phải nữ nhân hay dồi lòng, thích liền nói thích, ghét liền không nhịn mà nói ghét.
Chỉ cần chính nàng nguyện ý là đủ rồi, cái gì mà đám thục nữ rụt rè sợ sệt nàng một chút cũng không cần.
Huống chi người này… lại là Ngọc Đường Xuân.
Hắn chính là chiếm một vị trí rất trọng yếu trong sinh mệnh của nàng.
Hắn đặc biệt, lạnh nhạt nhưng hết lần này đến lần khác lại giống như một dòng suối êm ái nhẹ nhèng.
Hắn - Lãnh Như Phong tuấn tú, lạnh lùng lại cứ giống như mùa xuân ấm áp.
Ban cho nàng sinh mệnh, ban cho nàng một kiếp sống khác, ban cho nàng ấm áp, ban cho nàng người bạn…
Nam nhân như vậy nếu nàng mà còn không thích thì chính nàng cũng không khỏi phỉ nhổ chính mình. Đối với tình yêu, nàng cũng từng khát khao qua và cũng đã từng bị người khác dẫm đạp qua. Cô tự mình biết rõ, không phải cô không từng sợ hãi cũng không phải chưa từng nghĩ đến những đoạn kết đau thương…
Một con người nếu sống trên đời mà không có tình yêu thì lúc già đi, sớm hay muộn cũng chỉ hưởng cảm giác cô độc mà thôi.
Nếu ông trời đã mang Ngọc Đường Xuân đến bên cạnh cô, thì cô… chỉ còn có thể tin tưởng hắn mà thôi…
Nếu người đàn ông đầu tiên của cô là hắn thì cô sẽ cảm thấy thật hạnh phúc.
Cho nên cũng không cần nhiều lời, cô chỉ cần đáp lại hắn là đủ rồi, hắn tự nhiên cũng hiểu rõ.
Tâm linh hai người cùng lúc bỏ đi những trói buộc, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái hơn phân nửa, cái gì gọi là bổ trợ lẫn nhau đích thị chính là trường hợp này.
Khi cô đáp lại, những điên cuồng cùng nhiệt tình trong hắn không khỏi bị khơi dậy lên.
Nguyên bản đôi tay không biết nên đặt vào đâu lúc này cũng đã dời lên ôm lấy vòng eo của cô, hướng tới nơi mềm mại mà xoa nắn, trong mắt Ngọc Đường Xuân lúc này chỉ còn ȶìиɦ ɖu͙ƈ chiếm lấy.
Nguyên lai thân thể nữ nhân lại mềm mại như vậy a…
Ngọc Đường Xuân còn thiếu nửa năm nữa là tròn hai mươi tám tuổi cuối cùng cũng có được nụ hôn đầu tiên rủa riêng mình. ( sao ca có thể thuần khiết đến thế cơ chứ.)
Mà đối tượng lại là nữ nhân hắn yêu thích nữa chứ, giờ phút này cho dù kêu hắn đi ch.ết hắn cũng không chần chờ mà ch.ết ngay lập tức.
Đôi mắt gắt gao nhìn nhau, nam nhân đối với loại chuyện này dù chưa làm qua nhưng cũng biết tiếp theo nên làm gì, Ngọc Đường Xuân kìm nén suốt 28 năm một khi đã bạo phát thì không sai đó chính là một phen thiên lôi địa hỏa. Mặc cho ngươi có bao nhiêu bình tĩnh thì vẫn có thể đem người ngươi yêu nhất ôm vào trong lòng mà âu yếm.
ʍút̼ chặt lấy lưỡi thơm tho của cô, hút đi những chất lỏng ngọt ngào trong khuôn miệng cô.
Toàn thân trở nên nóng bỏng, trêu chọc hắn miệng lưỡi khô khan.
Mà Bạch Tiểu Hoa trên người lại giống như có nước suối mát lạnh mang dến cho hắn cảm giác khoái hoạt khó nói nên lời.
Bạch Tiểu Hoa đến bây giờ cũng không nghĩ tới Ngọc Đường Xuân lại có lúc điên cuồng tới thế này, lúc này cái vẻ mặt luôn lạnh lùng điềm tĩnh đâu còn thấy gì, quả thực là sự nhiệt tình quá mức mà.
Trong đầu không khỏi nhớ đến một ca khúc khá thịnh hành nhiều năm về trước… nhiệt tình của ta giống như một trận lửa, thiêu đốt không còn sa mạc nào!
Ngọc Đường liếc nhìn ánh mắt nóng mắt, tâm tình hảo hảo tốt làm hắn khẽ nở nụ cười.
Thoát khỏi cánh môi của nàng, ngón tay vuốt ve bờ má trắng nõn của nàng, mắt ngập nước một chút cũng không giảm bớt, “đang nghĩ gì thế, buồn cười lắm à.”
Bạch Tiểu Hoa lắc đầu, duỗi tay mình ra sau đó cầm lấy tay hắn, lẩm bẩm nói “chỉ cảm thấy không giống ngươi bình tĩnh lãnh mạc như ngày thường, hơn nữa lại là một đại thúc nóng bỏng lưu manh!”
Ngọc Đường Xuân khẽ cười, cắn ngón tay nàng, bất mãn nói “anh chỉ hơn em có ba tuổi, từ lúc nào đã trở thành đại thúc rồi?”
Bạch Tiểu Hoa ý định đùa dai, híp đôi mắt trong trẻo lại “bộ dáng hiện tại của anh bây giờ giống một đại thúc háo sắc bỉ ổi!”
Ngọc Đường Xuân để thân thể mềm mại của cô dựa hoàn toàn vào bả vai hắn, ghé đến tai cô nhẹ thì thầm “ Vậy… anh háo sắc cũng nên cho em xem một chút…” thanh âm kéo dài kia làm nàng không khỏi tê dại, thân thể nàng bị kích thích mà mềm nhũng ra.
Một tiếng hừ nhẹ kia làm cho xương cốt Ngọc Đường Xuân không khỏi nhuyễn đi.
“ Tiểu yêu tinh em thật là…”
Bạch Tiểu Hoa nhếch môi, cánh tay ôm lấy cổ hắn, ghé lỗ tai hắn thổi khí u lan “ vậy anh… liền là Đường Tăng!”
Hai người quấn quít lấy nhau cùng một chỗ…
Không vì cái gì, cũng không thấy có gì không ổn, đây là một loại cảm giác hòa hợp trời sinh, cũng có thể tạm gọi là… duyên phận trời sinh.
Bởi vì nàng, hắn nguyện từ bỏ chính mình trước kia, nguyên lai hắn cũng có một mặt như vậy, giống như một thiếu niên mười tám tuổi nhiệt huyết.
Tay chân luống cuống quẳng áo ngủ của nàng xuống, y phục của mình cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào mà gỡ ra.
Bạch Tiểu Hoa không nhịn được nén cười, cẩn thận giúp cởi nút cột cố định trên áo khoác, lạch cạch một tiếng, áo khoác được gỡ ra, quần áo trong màu trắng từ sớm đã loạn từ lúc trước, xương quai xinh hấp dẫn hiện ra rõ ràng trong mắt của Bạch Tiểu Hoa .
Cô không nhịn được mà bàn tay vuốt ve nó.
Rõ ràng là nam nhân thế mà thân thể lại so với nữ nhân còn đẹp hơn, không phải dạng nhu nhược mềm mại mà chính là tinh xảo sạch sẽ cái xinh đẹp.
Mỗi một tắc làn da trắng mịn co dãn, mỗi khối cơ bụng đều đã rắn chắc hữu lực.
Toàn thân tản mác ra mùi vị nam nhân độc đáo cùng hương dược thảo ấm áp dễ ngửi.
Hắn sạch sẽ làm cho nàng đến mê muội.
Nàng là nữ nhân của hắn, điều này làm cho nàng càng thêm kích thích, hưng phấn xen chút thỏa mãn.
Tiếc thay hắn lại không phải người đàn ông đầu tiên của nàng, nhiệt hỏa trong người bỗng giảm thấp xuống…
Nam nhân này chẳng những ôn nhu bao dung cô, lại giống như một viên linh lung tâm (đi giày trong bụng nàng), dường như biết cô đang nghĩ gì vì thế càng nhiệt tình đáp lại, dùng nhiệt độ thân thể nói cho cô biết, không cần bi thương cũng không cần chính mình áp lực vô hình.
“Em ở trong lòng anh vĩnh viễn là thuần thiết nhất mỹ lệ nhất, trái tim của em… là bảo vật vô giá của thế giới này, anh sẽ để nó cất giấu trên thân thể của anh, hơn nữa cả đời còn thủ hộ nó.”
“Cảm ơn em đã ban cho anh một cơ hội.”
“Cảm ơn em đã cho anh cơ hội biết yêu biết sủng một người là như thế nào…”
“Em không cần sợ, cũng không cần khóc…”
Bạch Tiểu Hoa nhỏ giọng nức nở, ở dưới tầm mắt của hắn mà tránh né ánh mắt cùa hắn, nhưng cô không được như ý, hắn cường ngạnh nắm cầm xinh xắn của cô, từng câu từng chữ nói “Hãy nhìn cho rõ, Bạch Tiểu Hoa! Anh là ai?”
“Tiểu Xuân…”
Trong mắt Ngọc Đường Xuân đích thị là trịnh trọng cùng thực lòng, hắn nhìn cô khuôn mặt đỏ ửng suýt ra máu, đau lòng vô cùng nói “ Đối với Tiểu Xuân anh, người mà anh yêu cũng chỉ có mình em cho nên em phải tin tưởng anh, càng phải tin tưởng chính bản thân mình, em không có sai khi yêu một người, tình yêu của tôi cũng không sai, nếu sai chính là do thời gian, gặp lầm người… sai là chúng ta không gặp nhau trong năm tháng ấy!”
Bạch Tiểu Hoa đôi mắt mông lung nhìn hắn, khẽ cắn môi dưới, chậm rãi gật gật đầu “Ừm…”
“Đồ ngốc!” Hắn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô sau đó hôn xuống môi của cô “Chính em tự nếm thử, vừa đắng vừa chát, hương vị cũng không tốt, em vì cái gì mà lại thích khóc như thế chứ!”
Bạch Tiểu Hoa bị hắn làm cho á khẩu, cánh tay xoa xoa đầu hắn “Em đôi khi thật muốn nhìn xem trong đầu anh rốt cuộc chứa đựng cái gì đấy?”
Ngọc Đường bắt được tay cô, hôn lên cái tay của cô thậm chí còn lè lưỡi ɭϊếʍƈ láp ngón tay của cô làm cô rước lấy một trận run rẩy. ( Ari: Hơi giống chó con nè >...