Chương 55
Đào Hồng mang hộp đựng thức ăn trống rỗng chạy về, không cẩn thận đụng phải Liễu Lục đang chuẩn bị bước ra cửa.
“Nha đầu ngốc, đồ ăn sáng của chúng ta đâu? tại sao lại cầm hộp thức ăn rỗng chạy về thế này?”
“Không tốt rồi, không ngờ nhị tiểu thư âm hiểm đến vậy, mới đó đã tìm Hầu gia cáo trạng! Ta mới vừa thấy nàng lôi kéo Hầu gia khóc lóc trên đường kìa, cũng không biết đã nói bao nhiêu điều xằng bậy về tiểu thư nữa!”
“Lại có việc này?” Liễu Lục vội vàng quay lại, nhìn chủ tử vẫn đang vùi đầu tận lực ăn cháo, thầm oán: “Tiểu thư, vì sao người lại xé rách mặt với nàng ấy nhanh như vậy, nàng ta cũng không định trêu chọc đến người. Chờ lát nữa Hầu gia đến đây người phải giải thích thế nào chứ? Dù sao mười bốn năm rồi nàng ta chưa từng về nhà, nhất định Hầu gia sẽ yêu thương nàng nhiều lắm.”
Ngu Tương không cho là đúng xua tay, con mắt lại quay tròn nhìn thẳng ra ngoài cửa.
Tầm một khắc sau, quả nhiên thấy Ngu Phẩm Ngôn giẫm lên nắng sớm bước vào cửa viện, đến ngồi xuống trước bàn đồ ăn đầy ắp.
“Món cháo gà ti chúc này nấu ngon vô cùng, ca ca ăn không? Muội đút cho huynh nha.” Ngu Tương múc một muỗng cháo thổi nguội, cẩn thận đưa đến bên miệng huynh trưởng.
Hé ra khuôn mặt cười phấn nộn hồng hào đón ánh sáng mặt trời đang nhìn mình cười rực rỡ, bên chóp mũi truyền đến mùi cháo gà ti chúc, lại phảng phất hơi thở pha lẫn giữa hoa đào và hoa sen tạo thành mùi hương ngọt ngào, càng khiến cho người ta thêm thèm ăn.
Hầu kết Ngu Phẩm Ngôn hơi kích thích, nuốt sạch thìa cháo xuống bụng, hỏi: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! Nói đi, lại phạm phải chuyện xấu gì đây?”
“Mới sáng sớm, muội có thể làm ra chuyện xấu gì chứ?” Ngu Tương vùi đầu, lại nhét thêm một muỗng cháo vào miệng.
Ngu Phẩm Ngôn đợi nàng nuốt xong mới nâng cằm nàng lên, đưa khuôn mặt xinh đẹp quay sang nhìn mình, tiếp tục vặn hỏi: “Vì sao không cho Ngu Diệu Kỳ gần gũi với huynh?”
Ngu Tương nhíu mi: “Không thích.”
“Vì sao lại không thích?”
“Trong lòng thấy khó chịu!”
“Cũng đều là muội muội của ta, muội khó chịu cái gì?”
“Chính là khó chịu, trong lòng như bị nhéo đến đau, giống như vậy đó!” Ngu Tương cảm thấy thật ủy khuất, cầm lấy mã tiên treo trên tay vịn xe lăn quất nhẹ lên cánh tay huynh trưởng, giận dữ nói:“Cái tên lừa gạt nhà huynh, huynh nói huynh chỉ thương một mình muội, vậy mà giờ lại vì Ngu Diệu Kỳ mà quở trách muội! Huynh có biết nàng ta có bao nhiêu xấu xa không hả, nàng dám đốt lá bùa bình an bà nội cho, chẳng những nàng hận muội, còn hận huynh, cũng không biết trong bụng ẩn giấu bao nhiêu ý nghĩ xấu xa đang muốn tung ra ngoài đâu! (editor: Cẩm Tú – Nguyệt Tịch Lâu)
Rõ ràng huynh bảo muội tránh xa nàng ra, còn huynh lại chạy tới thân thiết. Huynh là đồ lừa gạt!”
Việc Ngu Diệu Kỳ trở về hoàn toàn khuấy động tâm trạng vốn đã nhạy cảm của nàng, nàng rất sợ sẽ có một ngày Ngu Phẩm Ngôn dành tất cả yêu thương cho Ngu Diệu Kỳ, sau đó sẽ đuổi mình ra khỏi cửa. Ngoài mặt nàng có vẻ bình tĩnh, một khi đã chìm vào giấc ngủ, tất cả đều là ác mộng về việc sẽ phải đoạn tuyệt với Ngu gia, xa cách Ngu Phẩm Ngôn.
Khổ sở như thế lại không thể nói ra, càng không có chỗ phát tiết, khiến tâm trang vốn không hề yên ả của nàng càng thêm nôn nóng, chỉ cần một tia lửa đã cháy bừng bừng.
Trong lòng Ngu Phẩm Ngôn biết lúc này không thể hỏi gì nữa, phải đợi cho tiểu nha đầu này thông suốt lại đã, chỉ đành ôm nàng ngồi lên gối, đưa hai tay ôm chặt, dở khóc dở cười: “Khi nào thì ta mắng chửi muội hả? Ta chỉ hỏi có hai câu thôi. Trong lòng ta tất nhiên là thương muội nhất rồi.”
“Không được ‘thương nhất’!” Ngu Tương trừng đôi mắt to tròn lên, nghiêm túc sửa lại: “Phải là ‘chỉ thương’!”
“Rồi rồi rồi, ca ca chỉ thương muội thôi.” Ngu Phẩm Ngôn cười nhẹ không ngớt, nhét khuôn mặt phấn nộn đáng yêu của nàng vào trong lòng mình, giọng điệu trở nên vô cùng nghiêm túc: “Nếu nhỡ ca ca cũng có một người huynh đệ lưu lạc bên ngoài, sau đó tìm hắn trở về, vậy muội thích hắn hơn hay thích ta hơn?”
“Đương nhiên muội chỉ thích ca ca. Người sớm chiều ở chung với muội là ca ca, sống nương tựa lẫn nhau với muội là ca ca, thân mật khăng khít nhất vẫn là ca ca, làm sao có thể vì một người ngoài mà thay đổi được chứ?” Ngu Tương không chút do dự trả lời.
Đối với câu trả lời này, Ngu Phẩm Ngôn vô cùng vừa lòng, nhất là cái định nghĩa “người ngoài” kia. Như thế, cho dù sau này Trầm Nguyên Kỳ có tạm thời dẫn Tương Nhi đi, nhất định Tương Nhi vẫn từng giờ nửa khắc cũng sẽ không nhận hắn. Người mà nàng tin cậy, không muốn xa rời và ngưỡng mộ vĩnh viễn chỉ có thể là mình.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng Ngu Phẩm Ngôn vui vẻ gấp bội, cười nói: “Cũng như thế, tuy trong người chảy chung một dòng máu, nhưng đối với ta mà nói, Ngu Diệu Kỳ cũng chỉ là một người xa lạ. Nha đầu ngốc, muội ăn dấm chua lung gì thế hả?”
Ngu Tương ngẫm nghĩ một lát, cũng nở nụ cười theo, giãy ra khỏi vòng tay ca ca, đổ một vài giọt giấm vào đĩa sủi cảo nóng, lại gắp một miếng bỏ vào miệng, hàm hồ nói: “Muội thích ăn chua đấy, không mượn huynh xen vào.”
Ngu Phẩm Ngôn cười nhẹ, ôm nàng trong lòng, bưng lên húp luôn bát cháo còn đang ăn dở. (editor: Cẩm Tú – Nguyệt Tịch Lâu)
Liễu Lục đứng ngoài cửa sổ rình xem, vẻ mặt lúc vui lúc buồn, chợt oán lại chợt giận, hơi khẩn trương lại bình tĩnh, khiến Đào Hồng đứng bên cạnh nhìn đến ngây người, thầm nghĩ người này còn mắng mình là nha đầu ngốc, bản thân nàng ta lại còn ngốc hơn mình!
———————————————————————–
Thời điểm Ngu Diệu Kỳ tới đông viện thì vẻ mặt đã vô cùng tự nhiên, cười yếu ớt hơi nghiêng người đáp lễ với Ngu Tư Vũ, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt dừng lại trên chiếc khăn voan uyên ương còn chưa thêu xong trong hộp châm tuyến.
Nàng thuận tay cầm lấy, khẽ cười: “Tỷ tỷ đang thêu đồ cưới sao? Tại sao chỉ có một chiếc khăn voan thế này?”
Ngu Tư Vũ đỏ mặt, đoạt lấy khăn voan thấp giọng nói: “Y phục cưới đã có tú nương giúp đỡ, chiếc khăn voan này cũng đơn giản, ta rảnh rỗi không có việc gì nên mới thêu, cũng giết thời gian rất tốt.”
Ngu Diệu Kỳ che miệng, trêu tức: “Như thế, sợ là hôn kỳ của tỷ tỷ đã rất gần, muội muội chúc mừng tỷ tỷ trước một tiếng, chỉ không biết rốt cuộc chàng rể tốt của chúng ta là vị nào đây?”
Ngu Tư Vũ đang cần một người tỷ muội ngồi nghe mình khoe khoang, vừa đỏ bừng mặt vừa nói nhỏ: “Hắn là thám hoa lang khoa thi năm nay, là nhân sĩ Dương Châu, phụ thân là Phương đại nhân làm quan sử ti vận chuyển muối, Tuy nói chỉ là chức quan ngoại tứ phẩm, nhưng gia sản trong nhà lại hơn rất nhiều thế gia đại tộc. Chàng ấy cũng được Thánh Thượng khâm điểm đi đến tri châu Dương Châu, vừa mới nhậm chức tháng trước.”
Ngu Diệu Kỳ nghe vô cùng chăm chú, tán thưởng: “Thám hoa lang? Vậy nhất định tài hoa hơn người, tướng mạo tuyệt đỉnh, chúc mừng tỷ tỷ tìm được phu quân như thế.”
Từ lúc nghị thân tới nay, đây là người đầu tiên tỏ ra cao hứng khi nghe chuyện của mình, trong nháy mắt Ngu Tư Vũ đã xúc động hết mức, nói hết suy nghĩ riêng tư trong lòng mình ra: “Muội muội khen nhầm rồi, quả thật Phương công tử là đấng chi lan ngọc thụ, tuấn dật phi phàm, nhưng so với Trạng Nguyên Trầm Nguyên Kỳ năm nay vẫn còn kém một chút.
Diện mạo Trạng Nguyên lang kia có thể nói tuyệt thế, đủ để lấy ra so cao thấp với đại ca cũng không ngoa. Ngày ấy hắn cưỡi ngựa dạo phố đã khiến rất nhiều người ngắm đến ngây dại, hoa tươi hà bao, trái cây được tung đầy đường đấy.”
Con người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, nói đến Trạng Nguyên lang, phàm là nữ tử đã từng gặp qua hắn đều phải tán thưởng. Đương nhiên, cái loại trong mắt chỉ chất chứa một người như Ngu Tương đã bị coi là quái dị.
Ngu Diệu Kỳ vốn đang cầm thưởng thức một quả cầu hương chạm rỗng, chợt nghe đến cái tên mình đã cố ý quên đi từ rất lâu, bàn tay run lên ném luôn quả cầu hương rơi xuống đất, những tính toán đang xoay trong lòng đều bị nỗi hoảng sợ thay thế.
Hai đại nha đầu đang đứng thẳng ngoài cửa vội vàng chạy theo nhặt lên.
Nàng âm thầm hít sâu, mở miệng ra cất giọng run rẩy: “Tỷ tỷ nói Trầm Nguyên Kỳ này tuấn tú như vậy thật sao?” Người đó cũng vô cùng tuấn tú, năm đó đã làm biết bao thiếu nữ khuê tú mê đắm, những nhà tiến đến Trầm gia cầu hôn nhiều đến mức có thể đạp nát cửa lớn. Đây là sự thật, không hề có chút nào khoa trương.
Ngu Tư Vũ che miệng cười khẽ: “Tất nhiên là vô cùng tuấn tú, nghe nói Hoàng thượng thấy hắn còn mượn một câu thơ để miêu tả giai nhân khuynh thành — “phu hà côi dật chi lệnh tư, độc khoáng thế dĩ tú quần”
(=.=’)
.
Mọi người có mặt lúc ấy đều cười vang nịnh bợ theo, hắn lại không tỏ ra khó xử chút nào, ngược lại còn ngồi ngay ngắn mỉm cười gật đầu, càng khiến Hoàng thượng tán thưởng một phen. Sau đó ngài liền ban thưởng quan bào xanh thẫm cho hắn, đứng vào vị trí độc học sĩ Hàn Lâm viện, giảm bốn năm ngoại phóng trực tiếp làm quan tại kinh thành, quả nhiên rất được thánh quyến hậu đãi!”
Nói đến vị Trạng Nguyên lang hơn người này, nữ nhi nhà ai cũng có thể tán thưởng vài câu.
Hành vi cử chỉ, phong nghi khí độ ấy, càng nghe càng giống người đó, Ngu Diệu Kỳ có cảm giác trái tim mình đang muốn bật nhảy ra khỏi cổ họng rồi, bàn tay run rẩy hất đổ một chén trà nóng, tiếp tục hỏi kĩ: “Tỷ tỷ có biết hắn là nhân sĩ nơi nào không?”
“Là người ở một địa phương cực xa, ta có phảng phất nghe người ta nói ra một câu, giờ đã quên mất rồi. Nếu muội muội vội vã muốn biết, tỷ tỷ sai người hỏi thăm giúp muội nhé.” Ngu Tư Vũ vui cười nói.
Ngu Diệu Kỳ vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, muội cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, tỷ tỷ chuyên tâm thêu đồ cưới đi, không nên phí công vì muội. Canh giờ không còn sớm, muội phải đi rồi.”
Bước chân trên đường của nàng ta hơi loạng choạng, cảm giác như không còn thăng bằng.
Nếu Trầm Nguyên Kỳ ấy thật sự chính là Trầm Nguyên Kỳ, nay hắn đã thăng chức rất nhanh, một bước lên mây, cũng không biết sẽ đối phó mình thế nào nữa, dù sao cũng là mình cướp số tiền cứu mạng Trầm thị trốn đi. Nhỡ đâu hắn để lộ ra một hai câu cho người ngoài biết, vậy mình làm sao có thể sống yên ở kinh thành đây?! Không không không, trên đời này rất nhiều người trùng tên trùng họ, không nhất định sẽ là hắn. Hắn đã ký tử khế làm nô tài, đâu thể có tư cách tham gia khoa cử chứ?
Không có khả năng! (editor: Cẩm Tú – Nguyệt Tịch Lâu)
Trải qua một đợt phập phồng rối rắm, Ngu Diệu Kỳ thở sâu, chạy đi tìm Lâm thị cầu giúp đỡ.
——————————————————————-
Trong sảnh ở chính viện, Lâm thị chờ Ngu Diệu Kỳ đi xa, thình lình bước lên quỳ trước mặt lão thái thái, kiên định mở miệng: “Mẫu thân, con muốn chưởng gia.”
Trên mặt lão thái thái cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, hé mí mắt hỏi: “Ở ẩn mười bốn năm rồi, bỗng nhiên ngươi trở lại muốn chưởng gia, vì sao thế hả? Năm đó ta đã cầu ngươi làm điều này rất nhiều lần.”
Lâm thị gằn từng chữ: “Mười bốn năm trước con dâu sinh xong nghĩ không còn gì lưu luyến, mười bốn năm sau Kỳ Nhi đã trở lại, con lại có hi vọng sống sót. Đều nói vi mẫu tắc cường……”
Không đợi bà ta nói hết một bụng tâm sự, lão thái thái đã nhấc tay thưởng cho bà ta một cái tát, đánh cho bà ta té lệch qua một bên, môi nhiễm tơ máu.
“Vi mẫu tắc cường? Ngươi còn có mặt mũi đứng trước mặt ta nói câu vi mẫu tắc cường này sao!” Lão thái thái ngồi thẳng lên, cầm lấy quải trượng đặt ở bên giường dùng sức quật lên người bà ta: “Năm đó có vài lần Ngôn Nhi bị buộc đến cảnh tuyệt vọng phải đến van cầu ngươi giúp đỡ, ngươi ở chỗ nào?
Nữ nhi đã trở lại ngươi đã có hy vọng sống, lúc con trai ở bên cạnh ngươi lại muốn ch.ết, đến tột cùng đầu óc ngươi suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ những thứ hư ảo bên ngoài còn quý giá hơn người thân sống sờ sờ bên cạnh? Năm đó nếu ngươi dám ch.ết theo Tuấn Kiệt, ta còn có thể bội phục ngươi, bây giờ lại làm dáng từ mẫu, ta thấy liền ghê tởm! Ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình đã sinh ra một đứa con tốt, nếu không Ngu phủ này đã sớm không chứa nổi ngươi!”
Lâm thị không trốn không tránh, tùy ý để bà đánh, thừa dịp thời điểm lão thái thái dừng lại nghỉ mệt liền mở miệng: “Vô luận như thế nào, hiện tại con dâu đã thanh tỉnh, con dâu đã nghĩ sẽ vực cái nhà này dậy một lần nữa, để cho hai hài tử có thể trải qua những ngày bình an, khoái khoái lạc lạc, không còn nỗi lo về sau.”
Hiện tại làm sao bà ta lại không muốn nối lại tình xưa với con trai cơ chứ? Nhưng sự thật đã quá rõ ràng, con đã không cần bà nữa, nữ nhi lại còn yếu ớt không chỗ nương tựa như vậy, khiến bà cảm cảm thấy bản thân còn sống cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Không còn nỗi lo về sau? Ngươi chính là cái nỗi lo về sau ấy đấy! Trong lòng lão thái thái thầm trào phúng, cầm phật châu nhắm mắt niệm, sau một lúc lâu cũng không chịu lên tiếng.
Lâm thị vẫn không chịu bỏ qua, dập đầu ba cái thật mạnh, uy hϊế͙p͙ nói: “Nếu mẫu thân không đồng ý, con dâu không thể không chạy đến trước mặt thứ dã loại kia nói toạc thân thế chấn động của nó ra, để xem nó còn có mặt mũi mà tiếp tục sống ở phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta không.”
Đột nhiên lão thái thái trợn mắt, vẻ mặt hung ác hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm thị. Bốn năm sớm chiều làm bạn, gắn bó bên nhau, lòng bà đã sớm coi Ngu Tương như cháu gái ruột mà yêu thương, điều cố kỵ nhất chính là để nàng biết được thân thế rồi trở nên xa lạ với mình, xa lạ với Ngôn Nhi, sau đó la hét ầm ĩ muốn rời khỏi phủ.
Quả nhiên Ngu Diệu Kỳ trở về đã khiến cho Lâm thị tỉnh táo, lại tỉnh táo không đúng chỗ, cũng dám uy hϊế͙p͙ bà bà. Lão thái thái phải cố gắng hít sâu vài cái mới miễn cưỡng áp chế ý muốn đánh ch.ết Lâm thị.