Chương 57
Nàng đưa tay xoa chiếc cổ đau nhứt, bần thần một lát liền nhìn xung quanh, đây không phải phòng của Du Thiên Ân, lại không giống quán trọ.
Nàng nhớ lúc biết được những thứ kinh dị đó là của sư phụ Du Thiên Ân, hắn bị sốc gần như phát điên, nàng ngăn mãi hắn mới không liều mạng chạy đến chỗ Diệp Quế Trung. Rồi sau đó hắn bảo đi chuẩn bị gì đó rồi sẽ đến giải cứu sư phụ hắn, nàng lúc đó năng nỉ để đi theo nhưng hắn nhất không cho, nói nàng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nàng lúc đó lại cứng đầu hơn vì nàng ghét cái phải chờ đợi, phải lo lắng, thà cùng nhau gặp nguy hiểm còn hơn, cuối cùng hắn bó tay đồng ý, nhưng lúc hắn vừa ôm nàng vào lòng thì nàng thấy đau nhói ở cổ một cái thì ngất đi.
Cuối cùng tĩnh dậy đã thấy ở đây, Du Thiên Ân chết tiệc dám lừa gạt nàng, nhất định phải cho hắn biết tay.
Nàng bước xuống giường tìm lối ra ngoài, ngôi nhà này rất bình thường có ba phòng, và một phòng bếp, nàng nghe có tiếng nấu nướng bên dưới nên bước vào xem, thấy một cô gái đang thôi lửa, mà dáng người này hơi quen..
-Khụ...khụ...hức...khụ…
Vừa thổi vừa ho hình như còn vừa khóc, nàng nhìn mãi mới nhận ra đây là Tiểu Cát, nàng vui mừng lên tiếng gọi.
-Muội là Tiểu Cát đúng không?!
Cô gái kia quay người lại, chính xác là Tiểu Cát, nàng tay bắt mặt mừng đi đến.
-Tiểu Cát muội khỏe không?
Tiểu Cát vẫn đứng đó nhìn nàng, kiểu như xa lạ không quen biết nàng, nàng suýt thì quên trước đây mặt còn dính mực, nàng đi đến chỗ bếp lò lấy một ít lọ bôi vào mặt mình.
-Là ta đây, là Thanh Tâm đây.
-T..Tỷ...Tha..nh Tâm...
Lúc này Tiểu Cát bất ngờ mắt trợn ngược nhìn nàng sau đó thì ngất đi, nàng giật mình chạy bước đến đỡ Tiểu Cát. Nàng lại quên mất lúc rời đi thì Thanh Tâm xấu xí đã chết rồi, giờ xuất hiện không làm người khác sợ mới là lạ.
Nàng dìu Tiểu Cát đứng dậy đúng lúc đó có người bước vào.
-Nương tử nàng đâu...nương tử nàng sao vậy?
Nàng lúc đó ngẫn mặt lên nhìn, lần này là nàng giật mình, người vừa vào chính là Nam Cung Việt, hắn ta thấy cảnh này liền chạy đến đỡ lấy Tiểu Cát trên tay nàng, sau đó bế Tiểu Cát trở về phòng, nàng lật đật đi theo sau.
Tiểu Cát được Nam Cung Việt ân cần chăm sóc, lúc này nàng mới nhớ ra, Du Thiên Ân có nói sang năm mới sẽ cưới vậy là bọ họ lấy nhau cũng tầm mấy thánh rồi, đợi lát nữa Tiểu Cát tĩnh lại sẽ chúc mừng hai người họ.
Mà khoan đã chuyện lúc này không phải ngồi đây tám chuyện, phải hỏi vì sao nàng lại có mặt ở đây đã.
-Nam Cung Việc ta có chuyện cần hỏi ngươi!
Nam Cung Việc chỉnh chăn lại cho Tiểu Cát xong mới nhìn nàng, hắn ta ra hiệu cho nàng đi ra ngoài phòng khách.
Rót cho nàng một chén trà nóng, rồi Nam Cung Việc bắt đầu nói.
-Hôm qua ta đi đến chỗ cửa hàng về hơi muộn, gần đến nhà thì thấy cổ xe ngựa, ta cũng không quan tâm lắm nhưng vừa đi ngang thì nghe tiếng gọi, hơi bất ngờ khi biết đó là nhị vương gia, rồi ngài ấy bế muội ra và nhờ ta và Tiểu Cát chăm sóc muội một hai ngày.
-Cái tên chết tiệt! Nàng nghiến răng.
-Lúc mới nhìn muội ta thật sự chẳng nhận ra muội là Thanh Tâm, thì ra nha đầu xấu xí mà ta biết lại xinh đẹp như vậy, chẳng trách một cái nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta.
Nàng khổ sở nắn ra một nụ cười với Nam Cung Việc.
-Việc này thật xin lỗi khi ấy ta cũng không muốn giấu mọi người, chẳng qua mấy cái vết trên mặt rửa mãi chả ra, lại sợ mọi chuyện rắc rối nên ta cứ để vậy. Còn việc của ngươi thật ra lúc ngươi nói ngươi muốn lấy ta...lúc đó thật sự trong lòng ta đã có người mình yêu thương rồi!
Nam Cung Việc nghe xong liền cười vui vẻ.
-Ta trêu muội vậy thôi, chuyện cũ ta quên cả rồi, bây giờ ta có Tiểu Cát, ta đã hứa sẽ yêu thương nàng ấy đến hết kiếp này, nói ra cũng bất ngờ lúc đầu cứ nghĩ muội muốn lấy tam vương gia nào ngờ người muội thương lại là nhị vương gia.
Nam Cung Việc nói vậy nàng chẳng biết nói thế nào đành cười trừ vậy thôi, có điều nụ cười méo mó của nàng thật khó coi.
-T..Tướng công, tướng công ta nói cho chàng nghe, khi nãy muội gặp được hồn ma của Thanh Tâm tỷ, muội..muội sợ quá chưa kịp nói với tỷ ấy…
Tiểu Cát đã tĩnh, lại nghe thấy giọng của tướng công ở ngoài liền chạy ra kể lại sự việc kỳ lạ khi nãy dưới bếp, nhưng mà vừa bước ra lại thấy hình ảnh của Thanh Tâm khi nãy.
-Lâu quá không gặp Tiểu Cát! Nàng đưa tay hình chữ V chào Tiểu Cát.
Ai ngờ cái cô gái ngốc đó yếu như vậy, thấy nàng lại trợn mắt, rồi ngất đi, nàng dở khóc dở cười nhìn Nam Cung Việc tiếp tục bế Tiểu Cát vào lại phòng.
Đến chiều hôm đó ba lần bảy lượt, dùng mọi cách để chứng minh mình còn sống với Tiểu Cát, rốt cuộc nàng ta cũng bình tĩnh mà ngồi nói chuyện với nàng. Tiểu Cát còn kể lúc Nam Cung Việc đưa nàng về, nàng ta còn tưởng Nam Cung Việc muốn cưới thêm thê thiếp, nàng ta ngồi khóc xuốt một đêm, bảo sao lúc nàng mới gặp trong bếp Tiểu Cát còn nước mắt ngắn nước mắt dài.
Nàng cũng suy nghĩ lại việc của Du Thiên Ân, dù gì cũng là máu mũ với nhau chắc không đến nổi nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ nàng cần xác định là hắn ở phủ nào rồi sau đó mới đến tìm gặp hắn.
Sáng sớm nàng định ra ngoài tìm hiểu, nhưng hai vợ chồng này bắt ở lại ăn sáng mới cho đi, rồi Nam Cung Việc còn bảo nàng đang mang thai, dù gì cũng phải ăn đúng bữa.
-Cái gì mang thai Nàng tròn mắt hỏi.
-Thanh Tâm tỷ tỷ cũng mang thai sao? Tiểu Cát cũng thắc mắc.
Nam Cung Việc chỉ cười cười gắp miếng thịt vào bát cháo cho Tiểu Cát. Nàng suy nghĩ một hồi liền biết là ai bầy ra.
-Có phải cái tên đó nói không?! Nàng hoài nghi.
Nam Cung Việc gật đầu.
-Nhị..Tướng cồn của muội còn nhờ ta và Tiểu Cát phải chăm sóc muội tốt một chúc, bị hành thai rất cực khổ.
Tiểu Cát kế bên gật đầu đồng tình, sau đó tay sờ vào bụng mình.
-Tiểu bảo bối nhà muội cũng thế, lúc bị hành thật sự chết đi sống lại, ăn uống điều không được.
-Tiểu bảo bối nhất định phải ngoan, mẫu thân cực khổ lắm biết không? Nam Cung Việc cưng chìu xoa bụng Tiểu Cát.
Trong khi đó mặt ai kia hắc tuyến chạy dài xuống vẫn cố bình tĩnh cười với hai người họ, còn trong lòng lại kêu gào chửi tên chết bầm kia, rõ ràng là phá hoại thanh danh của người ta mà, người ta còn chưa lấy chồng lại dám nói có thai rồi!
Bửa sáng xong nàng liều đi ra ngoài điều tra, tạm thời lấy một đồ của Du Thiên Ân để lại dùng cải trang khi đi ra ngoài. Đầu tiên nàng đến phủ của Du Thiên Ân, lân la hỏi chuyện mấy đại thẩm đại thúc bán hàng đối diện, bọn họ bảo Nhị Vương gia đã mấy ngày rồi chưa về đó, bọn họ đoán là đi phong lưu ở đâu đó rồi, mọi người còn bảo hắn tuy ốm yếu bệnh tật nhưng tật xấu gì cũng có cả, ăn chơi uống rựu, hái hoa ở tủ lầu, nàng ngồi nghe mà nhịn cười đến nội thương, trong lòng lại nghĩ,Du Thiên Ân có phải đã đắc tội gì với bọn họ không, haha!
Nếu hắn không có ở phủ này chắc chắn là ở chỗ Diệp Quế Trung, nhưng nàng lại nghĩ không ra, vì sao sư phụ của Du Thiên Ân lại nằm trong tay ông ta chứ.
Từ đây đến phủ của ông ta hơi xa, nhà về nhà Tiểu Cát lấy mấy thứ đồ của Du Thiên Ân còn ở đó cái đã, sau đó mượn một ít tiền của Nam Cung Việc rồi thuê xe ngựa đến đó, mọi việc xong thì bảo Du Thiên Ân về phủ lấy tiền rồi trả lại bọn họ.
Tổ ấm của Tiểu Cát cách phủ Du Thiên Ân mấy dẫy phố lớn đi khoản hai mươi phúc mới đến, phải đi vào một ngõ nhỏ nữa mới đến, nhưng vừa đến ngõ nàng đã thấy Tiểu Cát chạy ra, tay còn ôm lấy bụng dưới.
-Tiểu Cát có chuyện gì mà chạy như thế,muội đang mang thai chạy như vậy không nên đâu!
Tiểu Cát nhìn thấy nàng, liền òa khóc nức nở.
-Tỷ..tỷ mau giúp muội với...hức...tướng công..
-Nam Cung Việc làm sao? Hắn ta đánh muội à?
Tiểu Cát lắc đầu.
-Không phải..hức..vương gia..hức..
Tiểu Cát cứ khóc ngất lên, nói gì nàng chẳng hiểu gì cả.
-Bình tĩnh lại, muội phải bình tĩnh lại, hít một hơi sâu rồi thở ra điều...phải rồi...từ từ.
Tiểu Cát làm theo nàng chỉ dẫn cuối cùng cũng bình tĩnh được, lúc này mới kể lại đầu đuôi.
Thì ra là sáng nay Tiểu Cát gặp đại thẩm Như Xuân ở chợ, thấy chỗ thân thiết, với thẩm ấy thương nàng như vậy, Tiểu Cát mới kể là nàng vẫn còn sống, ai ngờ thẩm ấy lập tức đi về phủ nói cho Du Thiên Vũ nghe, cuối cùng Du Thiên Vũ đưa người đến kiểm tra, Nam Cung Việc một mực phủ nhận việc nàng còn sống, nhưng Du Thiên Vũ mà Tiểu Cát kể là loại người nào, sao có thể ra tay đánh Nam Cung Việc? Trong khi Nam Cung Việc là biểu đệ của hắn ta?
Nàng cũng bán tính bán nghi, nhưng vừa về đến thấy Nam Cung Việc bầm dập nằm dưới đất là nàng bắt đầu kinh sợ, Du Thiên Vũ không giống trước đây, không nhân từ, không phải là người tốt bụng như trước nữa, thay vào đó là một người hết sức tàn bạo.
-Tướng công chàng sao rồi..hức..tướng công.
Tiểu Cát chạy đến đỡ Nam Cung Việc, nàng có thấy đại thẩm Như Xuân có liếc nhìn nàng, rồi ánh mắt hối hận nhìn Nam Cung Việc và Tiểu Cát, thấy thẩm ấy như vậy nàng cũng không nỡ trách.
-Nàng là Ngô Thanh Tâm? Du Thiên Vũ kinh ngạt nhìn nàng.
Bây giờ nàng phũ nhận vẫn được, nhưng nhìn Tiểu Cát xúc động như vậy, lỡ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng.
-Đúng vậy, ta là Ngô Thanh Tâm!!
Nghe nàng xác nhận Du Thiên Vũ có chút kích động, cảm giác như bản thân được sống lại vậy, người mà hắn thương nhớ rốt cuộc vẫn còn sống. Du Thiên Vũ tiến hai bước về phía nàng.
-Tiểu Tâm ta…
-Tam vương gia, ngài cẩn thận một chút, người..khụ..người trước mặt không phải ngài muốn là có thể đụng vào đâu!
Nam Cung Việc cố gắng gượng dậy nói với Du Thiên Vũ, hắn ta lập tức quay lại nhìn Nam Cung Việc.
-Đệ còn dám nói với ta nữa sao, đệ biết ta đau khổ như thế nào khi Thanh Tâm chết mà? Vì sao biết nàng còn sống mà đệ vẫn cố giấu, có phải đệ vẫn còn vươn vấn với nàng,muốn chiếm đoạt nàng không, đệ đừng quên ta và nàng có hôn ước được hoàng thượng ban.
Nam Cung Việc cười khinh một tiếng.
-Hừ..đừng có lôi chuyện cũ ra, bây giờ ta lòng ta chỉ có Tiểu Cát, còn cái hôn ước kia nó cũng biến mất khi Thanh Tâm xấu xí kia chết. Còn bây giờ Thanh Tâm này đã là người ở trên cao, ngài đụng đến không khéo bị mất đầu như chơi.
Cả người nàng cứng đờ, có phải cái tên Nam Cung Việc muốn nói ra quan hệ giữa nàng và Du Thiên Ân không vậy?
-Thật buồn cười, nói cho đệ biết ở Thiên Long Quốc này ngoại trừ hoàng thượng ra chẳng ai dám…
-Thanh Tâm đang mang long thai của hoàng thượng, không chừng mai đây sẽ lên ngôi hoàng hậu!!
Á hự, c-cái tên Nam Cung Việc đang nói nhảm cái gì vậy Nàng xanh cả mặt.
Còn Du Thiên Vũ biểu cảm trên khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, tâm trí rối loạn.
……..
Du Thiên Ân mang thùng nước nóng vào phòng, nhúng mảnh vải vào rồi vắt sạch sau đó đấp lên trán cho sư phụ.
Hiện giờ hắn như chim bị nhốt trong lồng vậy, còn có người canh giữ nghiêm ngặt, hắn lại không ngờ đến Cựu Phụ lại dùng đến trò này, sư phụ chẳng liên quan gì đến cũng bị lôi vào, bị chặt mất hai ngón tay, sốt li bì cả ngày hôm nay, hắn thật sự thấy rất có lỗi.
Suy nghĩ mãi vẫn không tìm được giải pháp nào tốt nhất, nếu trốn đi thì các sư huynh đệ trên chùa cũng sẽ bị liên lụy, cách tốt nhất là giải quyết từ phía của Cửu Phụ, vấn đề là làm cách nào để hai bên điều tốt, Cựu Phụ sẽ từ bỏ ý định trả thù.
-Nhị vương gia, chủ nhân cho gọi ngài đến!
Bên ngoài có tiếng gọi Du Thiên Ân, hắn thở dài một cái rồi đi ra ngoài.
Đến phòng của Diệp Quế Trung, Du Thiên Ân bước vào, nhìn thấy ông ta hắn không thèm chào hỏi luôn.
-Ân Nhi hiện giờ ta biết con hận ta, nhưng ta làm vậy cũng vì lo cho tương lai của con, lo cho mối hận chưa thể rửa được.
Du Thiên Ân vẫn không chịu mở lời, Diệp Quế Trung tiếp tục nói.
-Lòng hận thù của ta đối với ả thái hậu đó con cũng biết rồi đó, vì ả ta mà Diệp gia của chúng ta gần như diệt vong, vì ả ta mà con mất đi người mẫu thân, ta mất đi muội muội yêu quý, đêm nào ta cũng khồn ngủ yên, cứ thấy muội muội đến khóc lóc cầu xin ta báo thù, con không biết mẫu hậu con đã khổ sở thế nào đâu…
-Thôi đừng kể nữa.
Du Thiên Ân đột nhiên lên tiếng, Diệp Quế Trung biết khi nhắc đến tình thân thì hắn sẽ mềm lòng ngay.
-Nói thẳng ra đi không cần phải dài dòng như vậy, con phải làm thế nào người mới chịu tha cho tất cả người quan trọng với con?! Du Thiên Ân nhìn thẳng vào mắt Diệp Quế Trung.
Diệp Quế Trung mừng thầm trong lòng vì đã đạt được mục đích, Du Thiên Ân là người hứa gì sẽ làm đó.
-Được, ta chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời ta, đến khi con đoạt được ngôi vị kia lúc đó con muốn đưa Ngô Thanh Tâm lên ngôi hoàng hậu cũng được. Ngày kia là ngày tốt, con và Ngọc Tường Lam hãy làm lễ thành thân, sau khi thành thân lúc đó ta sẽ nói cho con nghe kế hoạch tiếp theo.
-Được…
Thành thân với Ngọc Tường Lam...trong đầu hắn chợt lóe lên một kế hoạch,kế hoạch này có thể vẹn cả đôi đường. Sau khi nói chuyện với Diệp Quế Trung xong hắm liền đi vào cung, xin cầu kiến hoàng thượng.