Chương 11: Cách bắt em phải uống thuốc

Như thường lệ mọi ngày anh vẫn thức rất sớm, ở ngôi nhà này mọi người đã quen hết với giờ giấc của anh nhưng hôm nay Will đã chuẩn bị buổi sáng xong nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh xuống cậu liền đi lên phòng gọị anh dậy. Bước đến cửa phòng gõ cửa ba tiếng vẫn không thấy động tĩnh gì hết, cậu liền mở cửa phòng bước vào, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cậu phải há mồm kinh ngạc.


- Chẳng phải cô Laura có phòng riêng hay sao, sao cô ấy lại ngủ ở đây cùng cậu chủ Henry chứ? Hôm qua cô ấy được đưa về phòng rồi mà! – cậu lẩm bẩm một mình rồi đi ra.


Ở trong này, anh đang ôm cô ngủ rất ngon cảnh tượng này thật lãng mạn. Hình như cô vừa nghe có tiếng động nhưng nghĩ rằng đó là ở trong mơ nên không để ý, Minh Hạ mở mắt ra đang định vươn vai thì phát hiện không thể nào cử động được thì ra bên cạnh còn có một người vòng tay qua ôm cô cứng ngắt,cô thấy vậy thì nằm im luôn. Buổi sáng sớm nhìn gương mặt anh thật là tuấn tú biết bao, cô cứ nhìn anh mà cười mãi.


- Anh Tuấn Kiệt, anh là thật sự là Thần Bóng Đêm hay sao? Người mà em chờ đợi bấy lâu nay, anh có biết dù có gặp bao nhiêu người con trai đi nữa thì họ vẫn không thể nào bước vào trái tim em vì em biết nó có một người đã yên vị trong đó rồi chỉ chờ sự sắp đặt của duyên số, chuyện này nói ra thật quá hư vô phải không?......hihihi – nhân lúc anh đang ngủ cô tâm sự một mình.


Tâm trạng hôm nay của cô quả thật là rất vui, cô muốn thức dậy đón ánh nắng sớm, nghe âm thanh của buổi sáng ở đất nước xinh đẹp này, được quan sát các hoạt động xung quanh. Cô nhẹ nhàng nhúc nhích, gỡ nhẹ tay anh ra sợ làm anh thức giấc, nhưng chưa kịp nhích ra xa thì có một cánh tay vòng qua kéo eo cô lại không cho cô đi.


- Em định đi đâu đó, định bỏ tôi à? – anh nhắm mắt nói.
- Sáng rồi đó, anh không định cho em đậy hả? Dậy muộn là xấu lắm đó biết hông? – cô quay sang nói với anh.
Anh mở mắt ra nhìn cô véo mũi cô một cái.


available on google playdownload on app store


- Tôi không cho phép, tôi là bác sĩ của em tôi nói em được dậy muộn thì không ai có quyền bắt em dậy sớm, tôi quyết định tất cả vì tôi là bác sĩ em biết chưa?
Cô gạt tay anh ra, ngồi bật dậy chạy đi vào phòng vệ sinh nhưng vẫn vọng ra tiếng nói.


- Bác sĩ trên đời này không có cái lí lẽ nào vô lí như anh nói đâu, muốn bắt em dậy muộn hả? Không có đâu!......hihihiii...... – cô cười thật tinh nghịch.


Cô làm vệ sinh xong bước ra thì không thấy anh đâu nữa, thoáng nghĩ chắc anh đã đi xuống trước rồi cô lần từ bước đi xuống vì hôm qua sức khỏe đã yếu đi nên bây giờ vẫn còn rất mệt, đau đầu và hơi mắc ói.
- Hắc.....xì.............. – trong nhà bếp vang lên tiếng của cô.


Anh đang ngồi đợi cô thì nghe thấy tiếng đó liền khó chịu, bước ra trước mặt cô nói.
- Em chịu lạnh giỏi cỡ nào nói tôi nghe xem? Bây giờ là mùa đông đấy,em xuống đây mà quần áo phông phanh thế đấy hả? Will mau lên phòng lấy áo khoác cho cô ấy nhanh lên – anh ra lệnh.


Đã hơi trưa, cô đang ngồi dưới quầy bếp xem Will làm việc vừa ngồi vừa suy nghĩ thẩn thở. Từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần và giọng nói ấy lại vang lên.
- Minh Hạ! – anh gọi cô.


Cô quay qua hai mắt tròn xoe chớp chớp nhìn khuôn mặt của anh ý như muốn nói lên “có chuyện gì không hả” anh như hiểu được ý của cô liền nói tiếp.
- Em uống thuốc mau, hôm qua tới giờ hình như em chưa uống thuốc đấy, đừng tưởng tôi không biết – anh vừa nói vừa mở gói thuốc ra.


- KHÔNG, em không uống đâu.....anh đổi loại thuốc mới.....thuốc đó không uống được, uống vào sẽ rất khó chịu, sẽ như ch.ết rồi, không thể uống được..............không.....em không muốn uống thuốc – cô chu mỏ không chịu uống thuốc.


Minh hạ hôm nay lại dở chứng cứng đầu nữa rồi, anh không phải không biết thuốc đó uống vào thì sẽ khó chịu nhưng nếu không uống bệnh sẽ ngày càng trầm trọng hơn, theo như triệu chứng của cô mà anh quan sát được bệnh của cô đã trở nặng hơn, khối u đã chèn ép dây thần kinh làm mất sức chân của cô, anh rất lo lắng nhưng phải đợi tình trạng của cô ổn định mới có thể phẫu thuật được.


- Em cãi tôi đó hả? Em thật là trẻ con, em không nghe lời, uống thuốc nhanh lên cho tôi! – anh bắt đầu khó chịu.
- KHÔNG........KHÔNG.....................EM KHÔNG THÍCH – cô chạy đi,anh cũng chạy theo.


Hai người cứ thế đi vòng vòng,anh nghĩ không thể để cô như thế này được nữa phải tìm ra cách trị cô mới được, đầu óc anh bây giờ liên nghĩ ra một sáng kiến.


- Hạ, em dừng lại đi, tôi nghĩ lại rồi tôi không bắt em uống thuốc nữa, em quay lại đi, theo tôi vào nhà tôi lấy dâu cho em ăn,em không uống thuốc cũng phải bổ sung dinh dưỡng cơ thể mới khỏe được chứ, mau đi vào nhanh lên nào! – anh hạ giọng khuyên cô.
Cô nghe nói thì quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt ngây thơ


- Có thật không? Anh hứa chứ?
Anh đi đến kéo cô lại đi vào. Trên bàn bây giờ có một đĩa dâu thật tươi ngon cô nhìn thấy mà lòng rất là thích cô cầm nĩa định đặt xuống thì....
- Khoan đã, để tôi lấy cho, em há miệng ra đi – anh bảo cô.


Cô làm theo yêu cầu của anh,vừa há miệng ra thì anh không đút dâu cho cô mà lấy mấy viên thuốc cho vào miệng của cô, anh lấy tay che miệng cô lại không cho cô nhả ra nhưng cô cứ vùng vẫy liên tục anh đành dùng môi của mình để khóa môi cô lại. Trong tình cảnh đó cô như bất động không còn nghĩ được gì nữa, thật ra chỉ có cách này mới bắt cô uống thuốc mà thôi, anh thả cô ra nhưng vẫn lấy tay che miệng cô lại.


- Nói cho tôi biết, em có chịu uống thuốc không? Em nghe lời tôi không?
Cô chỉ gật gật, anh như hiểu được liền lấy ly nước đưa vào miệng cô
- HUHU! Anh.......anh thật tàn nhẫn chẳng phải anh nói là sẽ không uống thuốc sao?..................không biết đâu bắt đền anh đấy! – cô mếu máo nhìn anh.


- Hạ ngốc nghếch, em cứng đầu quá đi, em không suy nghĩ cho bản thân cũng phải suy nghĩ cho ba mẹ em đang lo lắng cho em, còn tôi nữa em không lo à? Tôi đã hứa sẽ làm em hết bệnh nếu em không chịu uống thuốc bệnh nặng hơn tôi biết ăn nói sao đây? – anh xoa đầu cô.
Cô lúc này như chợt suy nghĩ ra điều gì đó chợt la lên.


- A! Ba....mẹ, thôi ch.ết rồi anh bác sĩ ơi em đã hứa là sẽ liên lạc với ba mẹ mà em đã quên mất tiêu rồi.....huhu sao bây giờ? Ba mẹ em sẽ lo lắm!
- Yên tâm đi, tôi đã điện thoại cho ba mẹ em nói là tiểu Hạ rất ổn, rất khỏe, ba mẹ của em rất là yên tâm. Thôi bây giờ ăn dâu đi.


Anh thật là đáng ghét mà lúc trước thì dùng cái chiêu gạt ngưởi đó để bắt cô uống thuốc bây giờ thì bảo ăn dâu, nhưng nghĩ lại anh thật chu đáo cũng vì cô không nghe lời nên anh mới gạt thế thôi.


- Em không muốn ăn đâu, anh gạt em thôi, anh xấu xa lắm...không thể tin được! – cô lắc đầu như trẻ con.
- Em nói tôi xấu xa! Đi theo tôi mau lên – nói xong anh kéo tay cô đi.


Anh biết là cô đang giận anh nên đành mua chuột cô bằng cách dẫn cô đến một nơi thật là đạc biệt. Nơi anh đưa cô đến chắc hẳn sẽ là nơi đặc biệt nhất vừa đi anh vừa bịt mắt cô lại. Đối với Minh Hạ càng đi cô càng ngửi được mùi hoa oải hương mà cô thích từ nhạt rồi từ từ đậm dần thật thích thú, anh mở mắt cô ra.


-Woa! MỘT CÁNH ĐỒNG HOA OẢI HƯƠNG! – vẻ mặt cô sáng lên.


Thật ra ở phía sau nhà anh có một vườn hoa oải hương tím rất rộng lớn, vì trước khi ở đây nó đã có sẵn, quanh năm các bông hoa cứ rộ lên lan tỏa hương thơm ngập tràn mà ngay từ đầu khi đến đây đã ngửi được nhưng anh muốn tạo cho cô một sự bất ngờ nên không nói trước được, vì anh biết nếu thấy được chúng tâm trạng cô sẽ tốt lên bệnh cũng sẽ đỡ hơn, dù sao tâm lí vẫn là liều thuốc quan trọng hơn tất cả.


- Em thích không? Hết giận tôi chưa? – anh nói
- Vâng, em rất thích, nó rất đẹp anh à, em.......hết giận rồi......hihi – cô vui vẻ trả lời anh.
Anh bất ngờ với cô thật không ngờ cô có thể hết giận mau như vậy, anh cũng rất vui, ở đây anh thấy cô thật đẹp, cô như tỏa sáng giữ rừng hoa tím.


- Em mệt không? Có thấy khó chịu không? – anh khẽ hỏi.
- Không, em không mệt tí nào đâu anh, ở đây rất thoải mái, phải chi được ôm tất cả bông hoa này vào lòng thì tuyệt biết bao anh hé?
- Em tham lam quá rồi đấy, trẻ con vẫn mãi là trẻ con, mai chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tr.a nhé!


- Đến đấy làm gì? ở bệnh viện khó chịu lắm anh bác sĩ, ở nhà có anh là được rồi – cô nũng nịu.
- Không được, em phải đến đó kiểm tr.a lại, ở nhà làm gì có thiết bị,.....yên tâm đi đến đó có tôi em không cần phải sợ........


Thấy cô im lặng không nói gì, quay sang đã thấy cô ngủ rồi, thật là.....anh đỡ đầu cô tựa vào vai anh. Trên một cánh đồng hoa tím mộng mơ có một cô gái tựa đầu vào chàng trai, thật thơ mộng, mong cho thần tình yêu sẽ đem một phép màu đến cho cặp đôi Henry – Laura.






Truyện liên quan