Chương 9: Muốn hôn nữa sao?

Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc kéo lên xe, đợi khi cửa xe khép lại, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn. Nhưng cụ thể không ổn thế nào, cô lại không nghĩ ra được.
Cố Thiến Thiến phô trương thanh thế nói: “Này, anh muốn nói gì? Tôi muốn trở về ký túc xá !”


An Thế Trúc thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, con ngươi của anh cực tối, như hàm chứa một viên trân châu đen, lẳng lặng làm cho Cố Thiến Thiến im lặng lại, An Thế Trúc không nói gì, mà là lái xe chạy ra khỏi trường học, Cố Thiến Thiến chuyên chú nhìn sườn mặt An Thế Trúc, thần sắc của anh không mặn không nhạt, bỗng nhiên khiến cho Cố Thiến Thiến không được tự nhiên, trưng sắc mặt này cho ai xem? Cô cũng không trêu chọc anh ta!


Bên trong xe vẫn duy trì im lặng, chỉ có tiếng hít thở tinh tế của hai người, An Thế Trúc lái xe chạy đến một ngã tư đường im ắng, rồi ngừng lại.


An Thế Trúc tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn cô, anh im lặng vài giây, rốt cục mở miệng, “Anh năm nay 22 tuổi,khuôn mặt đẹp trai, dáng người chuẩn, thể lực mạnh mẽ, vài năm trước bắt đầu quản lý xí nghiệp của gia đình, sự nghiệp cũng không tệ lắm, năm ngoái cùng bạn góp vốn mở một công ty phần mềm, nghiệp vụ cũng đi vào quỹ đạo, khả năng kiếm tiền không cần lo lắng…”


Cố Thiến Thiến sửng sốt, An Thế Trúc đây là tự mình khen mình? Được rồi, cô thừa nhận dáng vẻ anh ta đẹp trai, dáng người cũng không tệ lắm, thể lực thì chưa rõ lắm, xí nghiệp gia tộc của anh ta làm ăn rất tốt, cô chưa từng chú ý, nhưng khách sạn xí nghiệp gia tộc của anh ta thật sự trải rộng khắp thành phố C, dứt bỏ thành kiến với An Thế Trúc, trong lòng cô kỳ thật cũng sợ hãi năng lực của anh ta, vừa mới học đại học đã tự mình chạy đến thành phố C phát triển chuỗi khách sạn An thị!


Bây giờ Cố Thiến Thiến cũng đã 18 tuổi, một chút ý niệm phát triển sự nghiệp cô cũng không có!
“Nhà của anh cũng không tệ lắm, gia đình hòa thuận, mọi người hiểu rõ, ba mẹ anh thật sự thích em, hẳn là không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, cha mẹ em cũng thật sự thích anh…”


available on google playdownload on app store


Cố Thiến Thiến sợ hãi cả kinh, cái gì mà mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu? Mẹ chồng nàng dâu? Cố Thiến Thiến vội vàng đánh gãy lời nói An Thế Trúc, “Anh…, anh có ý gì?” Có gì đặc biệt này không phải An Thế Trúc đang tự khen bản thân sao, sao đột nhiên lại dụ dỗ cô, biến chuyển lớn như vậy.


An Thế Trúc nhìn thần sắc Cố Thiến Thiến khiếp sợ, tâm tình càng thêm ác liệt thêm một phần, anh đã đáp ứng với mẹ Cố đối là sau khi Cố Thiến Thiến trưởng thành mới được động thủ, nhưng bây giờ Cố Thiến Thiến khiếp sợ như vậy, An Thế Trúc âm thầm quyết định, phải có tốc độ nhanh hơn! Tranh thủ một vòng bắt được luôn!


“Em cảm thấy anh có ý gì?” An Thế Trúc hỏi ngược lại.
Cố Thiến Thiến mím môi không nói tiếp, đầu óc lại nghĩ tới câu nói “cô dâu nhỏ”, tim Cố Thiến Thiến không khống chế được nhảy dựng lên, trong đầu rối loạn thành một nùi.


An Thế Trúc thấy Cố Thiến Thiến giả ngu, cũng không vạch trần cô, thay đổi đề tài, “Em cảm thấy anh thế nào?”
Cố Thiến Thiến chăm chú ngắm nhìn bên ngoài, cô nghĩ lâm trận bỏ chạy là tốt nhất! Tay cô vụng trộm đưa đến cửa xe, miệng nói: “Còn… Cứ như vậy đi…”


Cố Thiến Thiến túm cửa xe mở ra, cửa xe lại không chút sứt mẻ, cô gấp đến độ dùng lực mở ra, bên tai truyền đến giọng nói thản nhiên của An Thế Trúc, “Anh khóa cửa xe rồi” .
Cố Thiến Thiến chu chu môi, người không tự chủ di chuyển về phía sau, nhưng bên trong xe nhỏ như vậy, cô có năng lực di chuyển đi nơi nào?


An Thế Trúc thấy cô lui về phía sau, thân thể bỗng nhiên áp về phía cô, giọng nói dịu dàng, “Trốn cái gì?”


Cố Thiến Thiến lệ rơi đầy mặt, bây giờ dáng vẻ An Thế Trúc cười yếu ớt, tựa như đang trêu tức nhìn con mồi rơi vào trong bẫy, giọng nói của anh càng dịu dàng, Cố Thiến Thiến càng lo lắng bối rối, cô cẩn thận nhìn trộm sắc mặt An Thế Trúc, An Thế Trúc lúc này làm cho cô cảm thấy nguy hiểm, anh ta rút đi tao nhã bình tĩnh của ban ngày, biến thành ác ma một tay che trời, mà cô chính là món điểm tâm ngọt sau khi ác ma ăn xong.


An Thế Trúc dựa vào càng gần, người Cố Thiến Thiến đã chạm sát vào cửa xe, cô cứng họng kêu lên: “Anh muốn làm gì!”


An Thế Trúc chống thân thể đã rời khỏi chỗ ngồi, nhấc nửa người trên dậy, một chân quỳ gối vào chỗ ngồi Cố Thiến Thiến, cả người từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Cố Thiến Thiến, “Em nói xem anh muốn làm gì?”


Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc bức đến lui thành một nùi, sớm đã tránh không thể tránh, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn An Thế Trúc.


An Thế Trúc cong thắt lưng, cúi người phủ xuống, nhìn chằm chằm cánh môi ướt át của Cố Thiến Thiến, bởi vì hồi hộp, cô cắn môi, làm cho sắc môi phấn hồng càng thêm hồng nhuận, giống một quả anh đào dính giọt sương, tươi mới ngon miệng.


Gương mặt của cô mang theo vài phần hoảng sợ cùng lo lắng, mắt hạnh trừng thật to , giống một con thú nhỏ hoảng sợ, phá lệ khiến người ta yêu thích. An Thế Trúc lấy tay xoa gương mặt của cô, cả người Cố Thiến Thiến run lên một chút, “Anh…”


Cố Thiến Thiến còn chưa kịp nói xong, môi An Thế Trúc đã che lại môi của cô, đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, khuấy động khoang miệng Cố Thiến Thiến, Cố Thiến Thiến tựa như bị đứng hình, đầu óc trống rỗng.


Nụ hôn của An Thế Trúc ngay từ đầu đã mang theo tính xâm lược cùng dục vọng chinh phục rất mạnh, ở trong miệng Cố Thiến Thiến công thành đoạt đất, giằng co một phút đồng hồ sau anh bắt đầu ôn nhu hơn, chậm rãi ɭϊếʍƈ răng, đầu lưỡi cô.


Cố Thiến Thiến vẫn duy trì trừng to mắt, cả người cứng ngắc, thẳng đến khi tay An Thế Trúc trùm lên mắt cô, làm cho cô nhắm hai mắt lại, Cố Thiến Thiến mới tỉnh ngộ: Cô bị An Thế Trúc cưỡng hôn!


An Thế Trúc sờ soạng kéo lưng ghế xuống, để ghế ngồi biến thành ghế nằm, phía sau lưng Cố Thiến Thiến vốn đã dựa lưng vào cửa xe, lại bị An Thế Trúc kéo về trên ghế, cả người đều bị anh đặt ở ghế nằm.


Cố Thiến Thiến cả người trở nên càng thêm cứng ngắc, miệng “Ô ô...” kháng nghị vài tiếng, trong đầu cô bỗng nhiên nhớ tới lời An Thế Trúc vừa rồi tự giới thiệu: Thể lực mạnh mẽ.
Cho nên cô hoàn toàn không nhúc nhích được!


Cố Thiến Thiến căm giận trừng mắt nhìn An Thế Trúc, An Thế Trúc đưa tay che lên mắt cô.
An Thế Trúc hôn một lát, rốt cục hổn hển buông cô ra, Cố Thiến Thiến vội vàng rụt về phía sau, cảnh giác trừng mắt nhìn An Thế Trúc, An Thế Trúc ɭϊếʍƈ môi, “Ăn chocolate à? Sao ngọt như vậy?”


Cố Thiến Thiến trong nháy mắt mặt đỏ rực, lúc trở về cô quả thật ăn một cái chocolate Thánh Đại, nhưng lời này của An Thế Trúc rơi vào tai cô, có chút hương vị một câu hai nghĩa.
“Anh không biết xấu hổ!” Cố Thiến Thiến căm giận mắng. Nụ hôn đầu tiên của cô như vậy là mất rồi!


“Muốn hôn nữa sao?” An Thế Trúc vẫn như trước ở trên người cô, tựa như tính toán hôn thêm một lần nữa.
Cố Thiến Thiến nhanh chóng che miệng mình, An Thế Trúc hạ mi, giữ tay cô xuống, “Đây mới là không biết xấu hổ đi.”


Cố Thiến Thiến bị nhấn ở trên xe hôn hơn nửa giờ, An Thế Trúc mới đưa cô về ký túc xá. Cố Thiến Thiến xuống xe, chật vật trốn về ký túc xá, cô ôm mặt đỏ bừng, cắn môi bối rối và mờ mịt, Ngôn Tĩnh gọi cô vài tiếng, cô mới phản ứng lại.


Ánh mắt Ngôn Tĩnh quét ở trên mặt Cố Thiến Thiến vài lần, bỗng nhiên cười đến ái muội, “Môi cậu đã biến thành lạp xưởng!”
Cố Thiến Thiến ngày xưa đã không thông minh mấy, nghe vậy chỉ khô cằn đáp lại một câu, ”Thật phiền phức!”


Cố Thiến Thiến bò lên giường, chôn mình trong chăn, còn chưa bình tĩnh lại, Ngôn Tĩnh ở giường dưới nói: “Thiến Thiến, điện thoại của cậu reo!”


Cố Thiến Thiến xuống giường, vừa thấy tên người gọi, lại là tên hỗn đản An Thế Trúc, không chút suy nghĩ từ chối cuộc gọi, vừa mới từ chối vài giây, điện thoại ký túc xá liền vang lên, Ngôn Tĩnh nhận điện thoại, “Vâng!” một tiếng trong điện thoại, liền cười gian: “Thiến Thiến, điện thoại của cậu.”


Cố Thiến Thiến nhận lấy điện thoại vừa nghe, giọng nói An Thế Trúc trầm thấp dễ nghe vang lên, “Đang làm gì?”


Cố Thiến Thiến dễ như trở bàn tay cúp điện thoại, không đến vài giây sau điện thoại ký túc xá lại vang lên, Cố Thiến Thiến im lặng, lúc ánh mắt NgônTĩnh và hai bạn cùng phòng nhìn mình chăm chú, cô muốn làm đường dây điện thoại bận, nhưng điện thoại ở ký túc xá là điện thoại công cộng, chẳng may có người gọi điện cho bạn cùng phòng khác thì phải làm sao?


Cố Thiến Thiến hạ giọng, cả giận nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì!”
“Nói chuyện phiếm!”
“Không muốn nói chuyện với anh! Đừng gọi nữa! Tôi muốn đi ngủ !”
“Mới 9 giờ.”
Cố Thiến Thiến nghẹn một bụng tức, có người vô liêm sỉ đến vậy sao?


“Anh lại gọi điện thoại đến, tôi liền… , tôi liền…” Cố Thiến Thiến “liền” nửa ngày, cũng không thể không biết xấu hổ nói câu “Khóc cho anh xem!” kia ra.
An Thế Trúc cười khẽ một tiếng, dường như tâm tình rất tốt, “Được rồi, sáng mai anh đến đón em đi ăn sáng.”


Cố Thiến Thiến có lệ lên tiếng, cuối cùng đuổi được An Thế Trúc đi rồi, cô bò lại trên giường, lấy điện thoại cài đồng hồ báo thức, quyết định sáng sớm mai sẽ rời khỏi ký túc xá.
Ăn sáng? Cùng với con sói An Thế Trúc ? Còn ngại mình bị ăn đậu hũ chưa đủ sao?






Truyện liên quan