Chương 23: Tôi khóc

Cố Thiến Thiến trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, đợi An Thế Trúc đem cô áp vào tường, cô mới hiểu được rành mạch, anh muốn làm gì, phút chốc kinh hoảng mặt mũi trắng bệch.


Tuy rằng từng bị An Thế Trúc chiếm tiện nghi, trong lòng cô lại cảm thấy An Thế Trúc cũng chỉ ăn đậu hũ của cô, chứ sẽ không thực sự làm gì cô.


Đây giống như đã trở thành một định lý, tựa như trước đây anh thường xuyên chọc ghẹo cô, nhưng khi cô bị người khác bắt nạt, An Thế Trúc sẽ đứng ra bảo vệ cô trước tiên.


Thật bất ngờ, thật sự phải nói rằng dù đắc tội An Thế Trúc, cô cũng không nghĩ ra sẽ có chuyện gì quá mức ác liệt xảy ra, anh sẽ không làm cô tổn thương, anh sẽ bảo vệ cô, cô sẽ tín nhiệm anh, cho nên khi anh trịnh trọng nói chuyện lạ “nhịn không được” như vậy , Cố Thiến Thiến thật kinh ngạc.


“Đợi đã... Ưm ưm...”


Trước đây vài lần anh hôn cô, mỗi một lần dường như đều thay đổi cách hôn, đến bây giờ anh đã vô cùng thuần thục, ở trong mỗi cái hôn đều dung hợp nhiều loại thay đổi, Cố Thiến Thiến bị hôn đến đầu óc choáng váng mơ màng, không thở nổi, giãy dụa cũng không thể so với sức mạnh của anh, chỉ có thể khe khẽ cắn anh một chút, để nói rằng anh đừng xằng bậy, cô cũng có “vũ khí” nhé.


available on google playdownload on app store


An Thế Trúc tất nhiên phát hiện cô giãy dụa kháng cự, ngón tay ở trên thân thể của cô di chuyển lung tung, vừa hôn vừa vội vàng trấn an: “Đừng sợ, ngoan, anh sẽ không tổn thương em…”


“Đừng sợ, Cố Tiểu Xuyến…” Giọng nói của anh càng ngày càng nhẹ, chui vào trong lỗ tai Cố Thiến Thiến, còn thần kỳ hơn cả ma lực mị hoặc lòng người.


Cố Thiến Thiến còn giãy dụa đã chậm rãi ngừng lại, tuy rằng cô không đáp lại, ít nhất cũng không phản kháng, An Thế Trúc từ lúc đầu hôn dồn dập cũng đã hôn trở nên ôn nhu, càng hôn càng triền miên.


Cô theo dõi mặt anh, vẻ mặt của anh ôn nhu say mê, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một câu: Cuộc sống tựa như một cuộc cường bạo, nếu không thể phản kháng, vậy thì hãy hưởng thụ thật tốt.


Cái này cũng có thể xem như cường bạo nhỉ, cô không thể phản kháng, như vậy… Khụ khụ… Dù sao dáng vẻ An Thế Trúc thực sự đẹp mắt, cô cũng không ghét anh, dù sao đã sớm hôn qua n lần, một lần hai lần cô còn có thể giãy dụa, nhiều lần đều giãy dụa, An Thế Trúc không chê phiền, chính cô cũng ngại phiền, đáp lại đương nhiên là không có khả năng, mặt cô đo đỏ nhắm mắt lại, trong lòng hoảng hốt nói với chính mình, bình tĩnh.


“Bình tĩnh lại”, đó chính là một khẩu hiệu, rất nhanh cô đã choáng váng, khi nào thì bị An Thế Trúc ôm đến trên giường cũng không phát hiện ra, khi đợi cô lấy lại tinh thần, mình đã nằm trên giường, áo T-shirt bị xốc lên đến tận ngực, tay anh nhanh chóng cởi áo ngực của cô, nắm lấy cặp ngực nõn nà.


“An Thế Trúc, anh muốn làm gì!!!” Cố Thiến Thiến lấy lại tinh thần, trong nháy mắt hoảng sợ .


An Thế Trúc nhẹ nhàng đè ở trên người cô, vừa hổn hển hôn môi và sườn mặt của cô, vừa trấn an cảm xúc lo lắng hoảng sợ của cô: “Không làm gì cả, anh chỉ ôm một cái.”


“Tay anh để ở chỗ nào vậy hả!!!” Cố Thiến Thiến nắm cánh tay của anh, muốn đem ngực của mình ở trong lòng bàn tay anh cứu ra, An Thế Trúc nhìn cô một cái, hít sâu một cái, mới buông tay ra, sau đó nhắm mắt lại ngã vào trên người cô.


Cố Thiến Thiến bị ép tới hít thở không thông, đẩy anh ra, cô lúc này mới phát hiện, áo T-shirt và áo ngực dù vẫn còn ở trên người cô, nhưng tác dụng đã không còn, cặp ngực tròn như vậy bị ngực anh đè nặng đến thẳng tắp.


An Thế Trúc gối đầu lên cổ của cô, nhẹ nhàng hôn hơi thở nóng bỏng, nóng đến mức nửa khuôn mặt cô đều đã tê rần, tay anh cũng không nhàn rỗi, thong thả vuốt ve thắt lưng của cô, sau đó xoa đến đùi, lại chậm rãi cho tay vào trong quần của cô, Cố Thiến Thiến cảm thấy không thể ngồi chờ ch.ết nữa, đã một lần An Thế Trúc cởi quần áo cô, cô còn giãy dụa một tí, lúc này cô hoàn toàn choáng váng, bị cởi đến nửa thân trần cũng chưa phát hiện.


Cô thẹn quá hóa giận quát anh: “Đè đã chưa! Ngực cũng đã bị đè cho phẳng mất rồi!!!”


An Thế Trúc nhấc nửa người lên, tay kia thì càng dễ tham nhập vào trong, thậm chí cô còn cảm thấy tóc không cẩn thận bị kéo một cái.


Cô nuốt nuốt nước miếng, lui về sau, thắt lưng bị anh đè lại, Cố Thiến Thiến ngẩng đầu trừng anh, anh bình tĩnh thay đổi tư thế, l cô ngồi trên đùi anh.


Tầm mắt của cô tất nhiên vì vậy mà dừng ở bụng của anh, sau đó đuôi mắt cô không khống chế nổi giật giật một chút, nhanh chóng dời tầm mắt.


Trong lòng cô thầm kêu không ổn, tuy rằng An Thế Trúc vẫn rất đáng tin cậy, dù ăn trộm đậu hũ của cô, ăn hết cũng sẽ không làm gì cô, nhưng gần đây cô bị tiểu thuyết ngôn tình “cường thủ hào đoạt” mà Ngôn Tĩnh đưa cho ảnh hưởng, trong lòng vẫn có chút hoảng hốt.


An Thế Trúc cũng là một người đàn ông, chẳng may anh ta t*ng trùng lên não, vừa lúc nãy anh ta còn nói chính mình nhịn không được, chẳng may anh thật sự…


Cố Thiến Thiến khóc không ra nước mắt, leo núi em gái anh, cô không muốn lần đầu tiên của mình ở loại địa điểm khách sạn như thế này... Ít nhất cũng làm ở nhà đi, nhà họ An cũng không được, tốt nhất là phòng ở cũ chỗ Tĩnh Thủy Viên…


Á!!! Cô suy nghĩ cái gì vậy!!! Cô không phải hẳn là nên tự hỏi làm cách nào thoát khỏi vận mệnh bị “Cường bạo” sao, nghĩ như thế nào lại đến chọn nơi nào có vẻ hợp ý?


Cô vội vàng đè tay anh lại, trong chốc lát thất thần, anh tháo nút thắt cùng kéo khóa quần cô ra, An Thế Trúc nhìn cô, ánh mắt anh sáng lên, ở trong mắt anh có bóng dáng mờ mờ của cô, làm cho thần sắc của anh mơ hồ không rõ, Cố Thiến Thiến lại kích động sợ hãi, lắp bắp nói: “Không, dừng đi.”


An Thế Trúc cử động một cái, lại cúi người đè cô, Cố Thiến Thiến cảm thấy mình sắp bị đè thành bánh thịt rồi, thôi được, cô tình nguyện bị đè cũng không muốn bị anh ta cởi quần.


“Nghĩ xem, bên trái là tâm, lại biên là sinh, căn do tâm sinh tắc vì tính, anh yêu em, em cũng yêu anh, vì sao không được?”


Cố Thiến Thiến há mồm phủ nhận: “Ai yêu anh!!”


An Thế Trúc sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm cô không lên tiếng, qua vài giây mới lạnh lẽo xa xăm cười: “Không yêu? Em đã không yêu anh, anh cũng không cần cố kỵ cảm thụ của em.”


Anh nói xong, làm bộ như muốn cởi quần của cô, Cố Thiến Thiến bị dọa đến biến sắc, vội vàng giữ lấy tay anh, cánh tay mảnh mai của cô không phải đối thủ của An Thế Trúc, An Thế Trúc dùng một bàn tay đã giữ chặt cô gắt gao, tay kia thì chậm rãi cởi quần của cô ra, hai đùi Cố Thiến Thiến đạp lung tung, ngoài mạnh trong yếu uy hϊế͙p͙: “Anh còn như vậy, tôi sẽ kêu lên!”


An Thế Trúc đầu cũng không ngẩng: “Kêu đi!”


Sau hai câu này nói, quần và qυầи ɭót ren màu xanh nhạt của cô cùng nhau bị kéo xuống dưới, đầu óc Cố Thiến Thiến “Ong” một tiếng, quần đã bị anh kéo đến đầu gối, cô cuối cùng còn ngây ngốc, ”Ô” một tiếng, hai mắt đẫm lệ đầy hốc mắt, đợi An Thế Trúc nhìn thấy, nước mắt đã chảy ra.


“Anh bắt nạt tôi… Hu hu hu…”


Trước đây An Thế Trúc cũng rất sợ thấy Cố Thiến Thiến khóc, bây giờ vẫn còn có bóng ma, vừa thấy cô khóc đã tay chân hoảng hốt, định làm gì đều từ bỏ, vội vàng ôm cô vào trong lòng: “Cố Tiểu Xuyến, em đã bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc? Em cho là chiêu này dùng được sao?”


Đáp lại lời của anh là tiếng khóc càng lúc càng lớn.


Cố Thiến Thiến căm giận nghĩ: Tôi khóc, tôi khóc, tôi khóc ch.ết anh!


Hai đầu lông mày của An Thế Trúc cũng đã nhíu lại, trong lòng rầu rĩ, anh nghiêng người cầm giấy, nâng gương mặt của cô lên rồi lau nước mắt cho cô, bất đắc dĩ thở dài: “Đừng khóc …”


“Hu hu hu hu…”


“Anh không chạm vào em…”


Tiếng khóc của Cố Thiến Thiến lập tức giảm xuống một âm điệu, ánh mắt xem xét anh, vừa nghẹn một hơi hỏi: “Thật sao?”


An Thế Trúc vừa bực mình vừa buồn cười: “Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! Không chạm vào em!”


Cố Thiến Thiến lập tức thu hồi nước mắt, An Thế Trúc tức giận đem giấy quăng cho cô, xoay người xuống giường, đi vào toilet.


Cố Thiến Thiến bĩu môi, vừa hừ hừ lau nước mắt, vừa sửa sang lại quần áo mình, sau đó đi gõ cửa toilet: “Làm gì vậy? Tôi muốn rửa mặt.”


Người nào đó đang tắm nước lạnh không nói gì, trong lòng đang có lửa đốt, “Oành” mở cửa ra, ngoài cửa Cố Thiến Thiến thét chói tai một tiếng, mắng to An Thế Trúc lưu manh, An Thế Trúc đứng ở cửa cười lạnh, “Rốt cuộc ai lưu manh, anh đang tắm, em không nên tiến vào!”


Cố Thiến Thiến đỏ mặt hừ một tiếng: “Ai biết anh đang tắm.”


“Cùng nhau tắm nhé?” Anh tựa vào cửa, bọt nước từ trên tóc của anh chảy xuống từng giọt, chảy dọc từ cổ anh xuống cơ ngực trơn bóng tựa như mỹ nhân ngư.


“Đi ch.ết đi!”


Cô mắng xong người ta, nhấc chân muốn chạy, An Thế Trúc vừa thấy cô đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng ôm người lại, tha người vào trong toilet: “Em hôm nay tắm cũng phải tắm, không tắm cũng phải tắm!”






Truyện liên quan