Chương 7: Có lẽ là yêu (1)

Cô bí mật chạy theo anh ba ngày, từ Colorado đến Nebraska, thậm chí tiền tích góp dùng để trả nợ cũng lấy ra để mua vé xe lửa.


Dọc đường, người đàn ông này vẫn mặc một bộ đồ đen, rất ít khi nói chuyện. Cô ngồi ở nơi cách anh không xa, lén nhìn từng động tác của anh. Ngón tay anh rất dài, móng tay rất sạch sẽ, bề mặt trơn bóng ngay cả một nốt ruồi cũng không có. Cô cúi đầu nhìn tay mình, cũng biết tự xấu hổ mà cắm ngón tay cáu bẩn vào trong túi.


Mọi thứ trên người anh đều đẹp hơn cô. Nhưng mà người đàn ông đẹp này lại mang tâm sự ngổn ngang trăm mối.


Xe dừng lại ở nhà ga xe lửa phía tây Nebraska, cô theo anh ra khỏi nhà ga, đổi thành xe con, chạy thẳng về vùng nông thôn. Lúc sau, anh đi vào một ngôi nhà bên cạnh quốc lộ, trên mái nhà có bảng hiệu, viết bằng từ tiếng Anh nào đó, câu lạc bộ nào đó, về sau cô mới biết nghĩa của từ đó là “Trần trụi”.


Cô đứng yên trên bãi cỏ ở trước ngôi nhà đó thật lâu, cho đến tận khuya. Ngôi nhà này vào buổi tối lại rất sáng sủa, ánh đèn lòe loẹt. Rất nhiều người ra ra vào vào, nhưng không có anh trong đó. Đương lúc cô ngẩn người, thì một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp đi ngang qua người cô rồi bỗng nhiên quay đầu lại, sau khi nhìn cô một lúc lâu, mới cười hỏi: “Em muốn vào không?”


Cô gật đầu, đối với sự quan tâm của người phụ nữ này có chút vừa mừng vừa lo.
Người phụ nữ thân mật kéo tay cô vào cửa, từ đó làm đảo lộn luôn cuộc đời cô.


available on google playdownload on app store


“Cô là người nhập cư trái phép?” Đường Nhất Đường hỏi. Đây là câu đầu tiên anh hỏi khi nghe xong câu chuyện thật dài của cô.


Lúc này ánh nắng đã từ trên giường chiếu đến cạnh bàn trên sàn nhà, phản chiếu những sợi vàng óng ánh trên mặt sàn. Bạch Khả ngồi trên giường, ôm chăn nói: “Đúng vậy, tôi không có một tờ chứng nhận nào hết.”


Đường Nhất Đường cũng ngồi dậy, từ bên cạnh cô bước xuống giường, nhặt quần áo lên cẩn thận phủi bụi mặt ngoài nói: “Cô có thể xin trợ giúp từ chính phủ, theo tôi được biết, hiện tại nội bộ Trung Quốc rất rối ren. Đừng nói cô thậm chí còn không có tiền mời luật sư nhé.”


“Không.” Bạch Khả mở miệng từ chối, “Tôi và mẹ đến Mỹ chỉ vì muốn tìm ba. Lúc có cuộc cách mạng văn hóa, ba ở Mỹ chưa thấy về, cũng mất liên lạc với chúng tôi. Vì mẹ có người thân ở nước ngoài, nên bị đánh rất thảm. Sau khi cuộc cách mạng văn hóa kết thúc, Trung Mỹ thiết lập quan hệ ngoại giao, cha nuôi tôi nói có cách đến Mỹ, mẹ muốn tìm ba cho nên mới mang tôi theo. Tôi không muốn bởi vì phải ở lại đây mà bôi nhọ đất nước.”


Đường Nhất Đường mặc quần áo chỉnh tề, đang chỉnh cổ áo, nghe được câu nói của Bạch Khả thì đột nhiên nở nụ cười, nói: “Nễu cô đến Mỹ, muốn ở lại đây, nhưng không muốn xin trờ giúp từ chính phủ, cũng sợ bôi nhọ đất nước của cô, như vậy, tôi có lý do để nghi ngờ mục đích lên giường với tôi của cô.” Anh chỉnh cổ áo cho cân, rồi đi đến trước mặt Bạch Khả, xoay người đưa mắt nhìn cô nói: “Cô muốn kết hôn với tôi, sau đó xin thẻ xanh, đúng không?”


Không đợi Bạch Khả trả lời, anh cười khẽ nắm một bên quai hàm của cô nói: “Cô gái nhỏ à, nếu cô trực tiếp nói cho tôi mục đích của cô, rồi đưa tôi mấy nghìn đôla, nói không chừng tôi sẽ giúp cô, nhưng bây giờ...... Tôi ghét nhất là bị người của tôi lừa dối!” Anh buông ngón tay ra, trên da mặt Bạch Khả lập tức có hai vệt trắng.


Mặt vẫn còn đau, nhưng người đàn ông bóp cằm cô đã không thấy nữa. Gió từ ngoài cửa thổi vào, thổi đám bụi trong phòng, bay lượn dưới ánh mặt trời màu cam.
Cô cầm tờ mười đôla mà anh đặt trên bàn, vuốt ve chữ viết mờ nhạt ở mặt trên, cô nghĩ, cô nên trở về rồi.


Thời gian trôi qua mau, khoảnh khắc cô bước lên lãnh thổ nước Mỹ kia, cho đến bây giờ, đảo mắt cũng đã bảy năm. Bảy năm qua, cô đi khắp nửa nước Mỹ, toàn bộ tiền kiếm được dùng để trả khoản nợ lúc vượt biên, trong lúc mù mịt nhất, cô gặp anh. Cô hiến thân thể hoàn hảo cho tín ngưỡng. Cuối cùng, cái gì cũng không sót lại, sạch sẽ.


Dạ dày co rút đau đớn, rét lạnh, đói khát, bất cứ lúc nào, bất kể loại tâm tình nào, loại bỏ hai loại thống khổ này mới là thực tế nhất.


Cô đưa chân giẫm lên ánh mắt trời trên sàn nhà, nhặt quần áo lên muốn đến phòng tắm tắm rửa một cái. Chân lại đau nhức, cô chưa đi được mấy bước lại phải dựa vào tường nghỉ ngơi. Có thứ chất lỏng đục chảy xuống dưới đùi.


Đứng trước tấm gương trong phòng tắm nhìn màu sắc loang lổ đầy người mình, cô lại nhớ tới mẹ. Lúc ở trên thuyền, trên người mẹ cũng có đầy vết loang lổ giống cô. Cái khác nhau là, người đàn ông kia bằng lòng hôn cô, khóe miệng của cô đều bị cắn nát. Người đàn ông kia là người cô thích. So với mẹ, cô hạnh phúc hơn.


Mở vòi nước nóng, nước lạnh xối lên mặt cô. Cô tránh ra, chờ nước nóng lên. Trong phòng tắm, gạch men đã lâu ngày bốc lên tầng hơi nước dày. Cô đứng dưới vòi hoa sen, để nước chảy từ tóc xuống chân.


Ngón tay kỳ trên vai, bụng, ấn vào đầu gối, có chút đau. Trong đầu lại nhớ đến cảm giác đêm qua bị ʍút̼ vào không biết chán, đứng càng thêm mệt mỏi, cô từ từ ngồi xổm xuống, nước đập trên lưng cô, va chạm từ xương cánh bướm xuyên qua phổi xộc thẳng đến ngực trái.


Nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, cô từ phòng tắm đi ra, uống chút nước ấm, nhìn đồng hồ, sắp đến ca tối. Cầm một ổ bánh mỳ đen, cô thay quần áo mới vừa đi vừa ăn. Nắng chiều rơi trên ngọn cây, gió không ngừng thổi về hướng đông nam, thời tiết khô hanh, đây là khí hậu điển hình nhất của đồng bằng phía tây nước Mỹ, cô sống ở đây đã nhiều năm rồi nhưng khó mà quen được.


Kéo khăn quàng cổ, cô bước nhanh qua quảng trường. Ở tiệm bán báo bên đường, cô vô tình nhìn thấy quốc kỳ Trung Quốc, bất giác đi chậm lại.
“Đại hội thể dục thể thao Châu Á lần thứ 11 được tổ chức ở Bắc Kinh.”


Đây là tiêu đề tin tức, cô gặm bánh mỳ, giơ hai tay mở báo. Ý cười chậm rãi nở ra trên khuôn mặt.


Tổ chức Á vận hội này để phân tích tình hình trong nước của Trung Quốc. Thì ra khi cô cùng đám người tạp nham bí mật vượt biên đến Mỹ, thì thời đại của cải cách và mở cửa đã đến. Trung Quốc cũng mở rộng cửa đối ngoại, nói cách khác, cô thật sự có thể về nhà.


Nhét toàn bộ số bánh mỳ còn lại vào miệng, cô mua tờ báo ấy, kích động đến mức vừa đi vừa xem, bất tri bất giác đã đến câu lạc bộ.


Bên trong câu lạc bộ vẫn như mọi ngày, xa hoa truỵ lạc. Cô vốn định dùng thành ngữ “Túy sinh mộng tử”*, nhưng nghĩ kỹ lại thấy không đúng lắm. Những người này, thật ra rất tỉnh táo, bọn họ biết mình đang làm cái gì, vì cái gì và cần cái gì. Bọn họ tạo giấc mơ cho người khác lạc vào, sau đó, người nào tưởng thật, người đó nhất định phải ch.ết. Cái gọi là say, cái gọi là mơ, đều chỉ là sự giả tạo bên ngoài.


(醉生梦死(Nghĩa đen): Sống ở trong cuộc say, ch.ết ở trong chiêm bao.(Nghĩa bóng) Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi ch.ết bờ.)
“Bạch, hôm nay em đến rất sớm.” Lilith đi đến bên cạnh cô, mang theo nụ cười dịu dàng như mọi ngày, nhưng đôi tay lại không ngừng đụng chạm cô.


Tâm tình cô đang tốt, nên kéo cánh tay đang chạy loạn của cô ta có chừng mực, hỏi: “Đường Nhất Đường đến chưa?”
“Lộ?” Lilith chuyển sang cầm tay, vuốt ve trên mu bàn tay cô, “Thật kỳ lạ, mới sáng sớm anh ta đã tới rồi, đang uống rượu ở bàn phía sau.”


Bạch Khả rút tay về, cười cười rồi đi lướt qua người cô ta.
Lilith nhìn bóng lưng đang bước đi của cô, đặc biệt là nhìn cặp mông lắc lư hơi mất tự nhiên của cô, ý cười dần dần nhạt đi.


Dàn nhạc đánh bài mở màn cho đêm nay, tiếng đàn ghi-ta trầm nhỏ dần trở nên rõ ràng, cho đến khi nhịp trống vang lên, một tiếng đinh tai. Tiếng MC hét lên vang dội đến cả những bàn ở phía sau.


Bạch Khả đi đến trước mặt Đường Nhất Đường, anh đã thay quần áo và trang điểm xong, đang ngồi uống rượu một mình, cô chìa tay, trong lòng bàn tay là tờ mười đôla kia.
Đường Nhất Đường nhấp rượu trong miệng, cười nhạt nói: “Ngủ với tôi một đêm, nên cho tôi mười đôla sao?”


Bạch Khả bối rối thu tay về, do dự một lát rồi kiên trì duỗi tay đến trước mặt anh nói: “Cho anh, làm kỷ niệm.”


“Kỷ niệm? Kỷ niệm chúng ta một đêm ba lần hả?” Anh dùng ngón tay vuốt cằm cô, nói giọng ngả ngớn. Người xung quanh không ngừng ném ánh mắt ái muội đến bọn họ, nhưng sau khi nghe anh nói câu đó xong, lại cười đến khoa trương rồi đi ra.


Anh đặt ly rượu xuống, kéo khuôn mặt đỏ bừng của cô qua, vòng qua eo cô, tựa lên bàn trang điểm nói: “Hoặc là vầy đi, mỗi lần cô ngủ với tôi, tôi sẽ cho cô mười đôla thì thế nào?”


Mùi xà phòng nhàn nhạt còn lưu lại sau khi cô tắm rửa quanh quẩn ở chóp mũi anh. Cô cúi đầu xuống, lộ ra phần gáy trắng như tuyết và mấy sợi tóc có lẽ lúc mặc quần áo vô ý lọt vào trong cổ áo, một vài sợi bám trên xương quai xanh của cô. Mượn cớ đang ngà ngà say, anh càng có những động tác xấu với cô. Quần da của anh căng chật rõ rệt.


Bạch Khả không đẩy anh ra, ngược lại còn bị anh đè giữa hai chân, cảm giác được sự thay đổi khác thường của cơ thể anh, cô chỉ có thể ra sức bất động, ra sức cúi đầu. May sao, tiếng nhắc nhở đột nhiên vang lên đã cứu cô.


Shaq chạy lao vào vì đến muộn, trang điểm phía sau bàn của Đường Nhất Đường. Theo góc độ của hắn, chỉ nhìn thấy nửa thân trên của Đường Nhất Đường đang ngồi trên bàn trang điểm, hắn nói: “Lộ, mày chờ tao một chút, xong ngay đây.” Sau đó hắn nhìn thấy cơ thể Đường Nhất Đường hơi động, một người đàn bà nhảy ra khỏi người hắn. Hắn đột nhiên cả kinh, người đàn bà kia vốn như là cùng một thể với Đường Nhất Đường, nhưng bởi vì tiếng gọi của hắn, mà bị dọa đến đến tách ra khỏi cơ thể anh ta. Hắn lập tức cảm thấy buồn bực, tại sao mình lại có thể nhìn nhầm như vậy chứ.


Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì người đàn bà kia đã vội vã rời đi, hắn thấy tiếc khi không thấy rõ bộ dạng của cô ta.
Lúc lên sân khấu, hắn liếc nhìn một khối lớn đang nổi lên dưới lớp quần áo mỏng của Đường Nhất Đường, cười nói: “Hôm nay mày rất hăng hái.”


Đường Nhất Đường miễn cưỡng cắm ngón tay vào trong tóc bên hai tai. Anh không thể không thừa nhận, người đàn bà kia có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng của anh. Đáng tiếc cô ả đã lừa anh, đáng tiếc cô không phải là gái điếm.


Mang theo sự kích thích vì bị một người đàn bà nhập cư trái phép khơi mào, anh thoải mái diễn một màn nóng bỏng trong hai mươi phút.


Bạch Khả đưa rượu cho khách, thỉnh thoảng trông thấy anh theo sự chuyển động của đầu người. Thứ bây giờ có thể giữ chân cô, cũng chỉ còn người khiến cô bị cuốn hút này. Có lẽ, cô có thể ở đây thêm một thời gian nữa vì anh, nhưng cô cũng hiểu rõ, không thể ở suốt đời. Bởi vì, cô có một bí mật, bởi vì bí mật này, nên cô không xứng với anh. Trên thực tế, cô không xứng với rất nhiều người.


Giờ phút này, biểu tình cô đơn trên khuôn mặt cô bị Lilith đang đứng ở quầy bar thu hết vào đáy mắt, cô ta không đụng đến ly rượu trong tay. Một người đàn bà trang điểm xinh đẹp ngồi xuống ghế cao ở gần đó, cầm ly rượu trong tay cô ta uống một ngụm nói: “Cô nhìn quả đào bị người khác ăn mất sao?”


Lilith thu ánh mắt như muốn giết người về, rít một hơi thuốc: “Tôi nuôi con cừu béo tốt không ngờ nửa đường bị sói ăn, mẹ kiếp thật mất hứng.”
Người đàn bà phát ra tiếng cười kỳ dị nói: “Tôi cứ tưởng chỉ đàn ông mới thích gái tơ, không nghĩ tới Lilith cô cũng thích.”


Lilith nhún nhún vai: “Đây chính là sở thích đặc biệt của riêng tôi. Chỉ có điều, nếu đã bị người khác chơi qua, tôi giữ cô ta lại cũng vô dụng.”


Người đàn bà đang muốn hỏi tiếp, thì gần cửa đột nhiên ồn ào, vài người mặc đồng phục màu xanh đậm đẩy đám người qua hai bên đi thẳng đến phòng nghỉ của nhân viên. Người đàn bà sáng tỏ, thở dài nói: “Cô làm việc thật sự tàn nhẫn.”


Tiếng xôn xao lập tức lắng lại, mọi người tiếp tục xem diễn xuất đặc sắc trên sân khấu. Đứng ở trên cao Đường Nhất Đường nhìn thấy đồng phục xanh đậm bắt mắt của cục xuất nhập cảnh, động tác bị chậm lại, nhưng anh lập tức theo kịp. Thời gian biểu diễn lần này hình như đặc biệt dài, anh diễn xong, lập tức nhảy xuống sân khấu, vừa mặc quần áo vừa đưa mắt tìm bóng dáng Bạch Khả khắp nơi.






Truyện liên quan