Chương 34: Hoa hồng và hoa xa cúc (3)
“Sặc, bị anh giẫm phải đuôi. Cô bé ngốc, em dám uống trộm rượu của anh!”
“Cười? Anh thật sự chưa từng thấy qua người đàn bà nào có da mặt dày hơn em, chửi cũng không đi.”
“Còn cười? Xem ra anh quá dịu dàng với em rồi. Đến đây, không phải em thích uống rượu của anh sao, uống hết ly này cho anh.”
“Em lại còn cười, cười hả, sao vậy, cười không nổi?”
“Ha ha ha ha, nhìn mặt em đi.”
“Mặt của em…… Rất xấu sao?”
Bạch Khả đờ mặt nhìn mình trong gương, tiếng cười mang theo giọng mũi vẫn còn vang vọng. Cô vươn ngón trỏ khẽ vẽ trên mặt kính lạnh lẽo, vẽ độ cong lông mày thanh tú, đến đuôi mắt, làn môi mượt mà tươi mọng. Chạm vào hoa hồng phải bị chảy máu.
Anh nhìn thấy cô như vậy, sẽ tức giận chứ.
“Bạch Khả, tới phiên em.” Người Belle toàn là mùi rượu chạy vào. “Đừng ngắm nữa, hôm nay em bắt mắt nhất.” Cô ta kéo tay Bạch Khả, xoay ghế của cô lại đối mặt mình nói: “Nửa tháng nay em vẫn biểu hiện rất tuyệt, như thế này lên sân khấu hát giống ngày thường là được. Tên kia ngồi ở vị trí chính giữa, em nhất định phải nhìn vào mắt hắn, nhất định nha. A, lạy chúa, chị còn hồi hộp hơn cả em. Đi thôi đi thôi, em nhất định sẽ thành công.”
Belle kéo Bạch Khả từ trên ghế dậy, sau đó kéo cô đến sau màn che. Người chơi nhạc trên sân khấu cùng với tiếng ầm ĩ dưới sân khấu lại lần nữa kéo cô về hồi ức. Khi cô vẫn là một cô gái ngây ngô, từng không nhịn được tò mò mà kéo màn che để mở một khe hở nhỏ. Trong khe hở lộ ra một đôi mắt to long lanh. Cô nhìn thấy dưới ánh sáng rực rỡ trên sân khấu, cánh tay vung vẫy, sau khi thân hình quyến rũ quay mấy vòng bắn kích tình ra bốn phía, lơ đãng dừng lại trước mặt cô. Dừng lại, ném ra một ánh mắt quyến rũ.
“Tại sao người đàn ông không lấy vợ? Bởi vì không biết sâu cạn. Tại sao người đàn bà không lấy chồng? Bởi vì không biết ngắn dài.”
Cô cười ra nước mắt. Chỉ là chuyện cách đây không lâu, lại giống như đã cách mấy đời.
“Miss hoa hồng, miss hoa hồng.”
“Gọi em đấy.” Belle đẩy Bạch Khả ra.
Bạch Khả lấy lại tinh thần. Một nhân viên tạp vụ đang rất căng thẳng nói với cô: “DJ của chúng ta không tìm thấy bài ‘Dạ lai hương’, hay cô đổi bài khác đi.”
“Mày ăn shit hả, sao không nói sớm.” Belle mở mồm chửi.
“Không sao,” Bạch cười nói, “Đổi thành bài ‘The rose’ đi, vừa hay tên của tôi cũng là hoa hồng.”
“Nhưng bài này không đủ đặc biệt, tôi sợ không lôi kéo được sự chú ý của hắn.”
“Sẽ không. Tôi chắc chắn.”
Bạch Khả cười tự tin. Người phục vụ chuẩn bị rời đi không khỏi nhìn cô một cái.
Màn che đột nhiên bị xốc lên, những vũ nam vũ nữ nóng bỏng nhảy xong chen ngang qua bọn họ, toàn mùi nước hoa. Đợi bọn họ đi xa, trên sân khấu đã đổi thành nhạc nhẹ. Bạch Khả chỉnh lại tóc mái, điều chỉnh hô hấp. Rốt cuộc cũng đến phiên cô.
Nhìn dáng người đỏ sẫm đong đưa đi lên, Belle không khỏi cảm thán, cô bé này thật sự đã thay đổi.
Tiếng gót giày giẫm lên sàn gỗ vang lên tiếng cộc cộc, mỗi một tiếng đều khiến lòng cô dao động. Cô biết rất rõ ràng mình đang làm cái gì, cô muốn dùng cái đẹp của bản thân để lấy lòng người xem dưới sân khấu, đây cũng là việc anh từng làm.
Bây giờ mới chỉ là buổi chiều, người dưới sân khấu vẫn chưa ngồi đầy, ngọn đèn cũng không mở hết. Ánh mặt trời nhạt theo một loạt kính trên mái hiên chiếu vào, khoác lên đại sảnh một tầng mông lung ái muội, cũng có lúc bóng tối thừa dịp tiến vào. Ở vị trí trung tâm, động vật có thói quen đi đêm, ẩn mình trong bóng tối cười vui vẻ.
Mọi thứ đều biểu thị đây là một buổi chiều bình thường.
Cô thanh thanh cổ họng, điều chỉnh vị trí micro cho cao hơn, xoay người ra hiệu cho DJ. Nửa đầu bài hát, cô quyết định hát acappella.
Tiếng nhạc dừng lại.
Âm nhạc mất đi, tiếng nói chuyện dưới sân khấu trở nên rõ ràng. Mọi người đắm chìm trong rượu và biểu thị vui sướng của bản thân, ngay cả một ánh mắt chú ý cũng không cho cô. Cô không quan tâm, vẫn giống như mọi ngày, miễn cưỡng để tay lên micro, hào phóng tự nhiên mở miệng hát: “Có người bảo tình yêu là dòng sông làm chìm đắm những ngọn cỏ non mềm. Người khác lại nói tình yêu là lưỡi dao làm hồn kẻ đang yêu rỉ máu.”
Tiếng hát không hoàn toàn phù hợp với tiếng cười nói ở nơi đây, như nhồi vào khe hở gián đoạn mỗi một lần nói chuyện, như lơ đãng đi ngang qua. Kể cả người đàn bà hát trên sân khấu, cũng phối hợp mang cái vẻ mặt dương dương tự đắc.
“Lại có người nói tình yêu là cơn đói một sự đau đớn và thiếu thốn khôn nguôi. Nhưng với anh, tình yêu là đoá hồng. Và em là người duy nhất gieo hạt.”
Cô nhắm mắt lại, một bàn tay chậm rãi nâng lên, đặt trên ngực, ngón trỏ khẽ nâng phối hợp với ngón giữa ma sát làn da giữa hai xương quai xanh, dùng đầu ngón tay chuyên tâm cảm thụ sự rung động của âm thanh. Bài hát này cô đã tập rất nhiều lần, vốn định chỉ hát cho anh nghe, nhưng nếu vận mệnh đã đẩy cô lên sân khấu, mọi người ở dưới ngưỡng mộ, có thể nào không hát cho thỏa thích chứ.
Âm nhạc bật lên, cô mở mắt, theo kế hoạch đã chuẩn bị nhìn xung quanh vị trí trung tâm.
“Bởi trái tim sợ nỗi tan vỡ nên chẳng bao giờ học cách đập dồn…….”
Cô đã nghe bài hát vô số lần, không ngờ lại quên từ. Cô luôn như vậy, vừa thấy nụ cười của người kia liền quên luôn mọi thứ trên thế gian, ngay cả bản thân cũng đánh mất.
Trung tâm đại sảnh, trên chiếc ghế dài phía đối diện cô, người mà cô nhung nhớ ngày đêm. Anh* nhếch một chân, hai cánh tay duỗi thẳng, nhàn nhã tự tại tựa lưng vào sô pha. Tất cả ánh sáng dường như đều tập trung tại đó, mềm mại dừng xung quanh anh.
(*Anh ở đây là Paul: đeo gọng kính vàng, ko phải anh Đường nhé. BK nhớ đến a, dùng ánh mắt si mê của mình đối với a để nhìn Paul. Như thế mới khiến Paul chú ý đến cô)
Cô hơi chột dạ, lại không dám không nhìn anh. Mà anh như đã sớm biết mọi việc, khóe miệng cong rất nhẹ, như đang chờ xem kịch vui, lại không chút che giấu nuông chiều dịu dàng. Tuy anh chỉ ngồi ở đó, nhưng lại khiến cô có cảm giác rất an tâm. Cô tin nếu bây giờ cô ngã từ trên sân khấu xuống, ngay sau đó, anh sẽ như tia chớp chạy lại đây.
Nhưng cô không thể nói chuyện với anh, không thể nhảy xuống ôm lấy anh, chỉ có thể đem hết nhớ nhung hát cho anh nghe.
Âm nhạc dần dần sôi động hơn kết hợp với hòa âm mạnh mẽ đổ xô ra từ phía sau cô. Cô nén bi thương, lấy hết dũng khí, để sức mạnh phía sau mang theo thanh âm của cô, đồng loạt dâng tặng trước mặt anh. Đây là cô hát tình ca cho anh, cô phải cho anh thấy nụ cười và tình cảm nồng nàn trong đôi mắt cô.
“Khi đêm trở nên quá đỗi cô đơn khi con đường trở nên dài thăm thẳm. Chắc em hay nghĩ rằng tình yêu là chỉ dành cho người may mắn hay kẻ yên hùng……”
Dũng khí dùng hết, thanh âm bắt đầu run run. Cô đong đầy nước mắt, mông lung nhìn về phía anh, mở to mắt nhìn anh.
Một, hai, ba.
Nước mắt như đê vỡ, cô cúi đầu cố gắng nức nở, muốn những giọt nước mắt không cần thiết này cạn khô. Còn một câu nữa thôi, cô phải kiên trì hát hết.
Tiếng nhạc dịu lại, cô ổn định thanh âm của mình, đuổi kịp tiết tấu, từng từ từng từ đơn, dùng sức nhả ra: “Thì hãy nhớ rằng trong tiết trời mùa đông lạnh giá chôn sâu dưới lớp tuyết dày rét buốt… Có một hạt mầm đang nằm im ngủ, để rồi với tình yêu của mặt trời sưởi ấm đến mùa xuân sẽ thành…. Hoa hồng….”
Cánh tay không biết nâng lên từ khi nào, đầu ngón tay của cô chỉ về hướng anh, nụ cười từng chút từng chút mơ hồ, ánh sáng tập trung bắt đầu tiêu tán, cho đến khi không thấy nữa.
Trong dư âm lượn lờ, cô đã biểu diễn xong.
Đại sảnh im lặng một lúc rồi lại khôi phục huyên náo, ngay cả một tiếng reo hò cũng không có. Những người tới đây tìm hoan mua vui đều vô cùng rõ ràng, nữ ca sĩ nhỏ nước mắt trên sân khấu, không bao lâu sau sẽ hiểu, nụ cười so với nước mắt càng đáng giá hơn.
“Lại có thể khóc thành ra như vậy, có thể nào bị tiếng hát của chính mình làm cho cảm động?”
Tên mập cười khẩy nói. Ngồi bên trái hắn là người đàn ông đeo gọng kính vàng ngồi bắt chéo chân, nhìn đăm đăm vào người đàn bà trên sân khấu, hỏi: “Cô ta đang nhìn tôi sao?”
Tên mập cười ha ha nói: “Cô ta là đang nhìn tiền của anh.”
“Không sao cả, tôi thích ánh mắt cô ta nhìn tôi, thật giống như…… Thật giống như tôi là duy nhất trên đời này vậy.” Người đàn ông nói xong mân mê miệng cười rộ lên, dường như rất vừa lòng với câu mình vừa nói.
“Sai rồi, chắc là: Thật giống như anh là khách làng chơi duy nhất trên thế giới này sẽ cho cô ta tiền.” Tên mập khinh thường liếc mắt nhìn Bạch Khả đang đi xuống, “Chẳng qua chỉ là một con đàn bà Trung Quốc hiếm thấy mà thôi.”
“Mắt thẩm mỹ của anh quá tệ. Biết tôi nhìn thấy là cái gì không?” Người đàn ông cười thần bí, “Tôi nhìn thấy ‘Một cô bé gợi cảm mang theo ưu thương và cô đơn dưới lớp phấn trang điểm dày’.”
Tên mập nghe xong như lọt vào trong sương mù, người đàn ông xoay nhẫn kim cương trên ngón tay nói: “Anh nên đọc sách.”
“Nói đến đọc sách, tôi nghe nói ‘Cô gái gợi cảm’ này còn biết đọc thơ, thế nào, có hứng thú không?” Tên mập hỏi.
“Thật đúng là hiếm thấy.” Người đàn ông lại rút nhẫn ra rồi nhanh chóng đeo vào, đôi mắt sau gọng kính híp lại thành một đường. “Sau khi kết thúc buổi biểu diễn thì đưa đến nhà tôi.”
Thình thịch thình thịch, chấn rung do tiếng nhạc của dàn nhạc đang đánh trên sân khấu làm cho trống ngực trong cơ thể cô muốn nổ tung. Cô đến trước bàn trang điểm, dây thần kinh cũng rung nhẹ theo tiết tấu. Trong gương, Belle đang chạy về phía cô, vừa thở vừa cười.
Cái cổ đau nhức của cô rốt cuộc cũng có thể bớt đau.