Chương 3-3: Trò chơi kết thúc 3
Edit: Sa
Ngoài trời lạnh căm nhưng không khí rất trong lành. Bỗng dưng tôi thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Sân của nhà họ Thẩm rất lớn, nước chảy róc rách, ở giữa là một hồ sen, bên cạnh còn có vách đá trang trí, đơn giản nhưng không mất vẻ hoa lệ.
Mạch Trăn Đông nói: “Hồi nhỏ anh thích chơi trốn tìm ở đây nhất, thường nấp sau bức tường đó.”
Tôi tò mò: “Anh quen Thẩm Khâm Tuyển từ nhỏ à?” Thật ra tôi muốn hỏi sao lần chụp ảnh cho Tần Mâu, bọn họ đã đối mặt nhưng lại giả vờ không quen biết.
Mạch Trăn Đông liếc tôi một cái, nói: “Anh lớn hơn cậu ta vài tuổi nên không thể nói là chơi chung với nhau được.”
Tôi mím môi cười: “Em cũng thấy vậy.”
Mạch Trăn Đông là người thoải mái, tùy theo tâm trạng mà vui vẻ cười đùa hay giận dữ mắng mỏ người khác, không như Thẩm Khâm Tuyển. Nói dễ nghe là hướng nội, nói khó nghe là thâm trầm, không thể phủ nhận là tôi hơi sợ anh.
Mạch Trăn Đông đột nhiên rút một điếu thuốc đưa cho tôi: “Chắc là lâu rồi không hút?”
Tôi do dự một chút rồi nhận lấy. Mặc dù Vinh Uy không cấm nhân viên hút thuốc nhưng dù sao tôi cũng là phụ nữ nên chỉ có thể hút vào những đêm tăng ca ở nhà thôi.
“Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Anh “ừ”.
“Xuất thân của anh tốt như vậy, sao lại muốn làm nhiếp ảnh gia?”
“Ban đầu là để tán gái.” Anh thở ra một vòng khói, khép hờ mắt, một tay đút vào túi quần.
Tôi 囧.
“Với cả anh cũng không muốn trở thành người như cậu ta.” Anh nhìn thoáng qua phía sau tôi, cười, “Quá mệt mỏi.”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, thấy một người đang đứng cạnh cửa sổ, hình như đang nhìn về phía chúng tôi.
Vì trời gần tối nên chúng tôi không thử máy ảnh mới, chỉ tán gẫu, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với nhau. Có lẽ vì không còn là đồng nghiệp nên tôi nhận ra Mạch Trăn Đông là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn. Nhưng người đàn ông này lại giống như một cơn lốc, không ai có thể giữ được.
Đến khi họ về, ông Thẩm cũng về phòng nghỉ ngơi. Tôi ngồi trên sofa, suy nghĩ lát nữa ăn cơm tối nên chào tạm biệt ông như thế nào.
Ti vi đang chiếu tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn, mặc dù rất vui nhưng không có gì mới mẻ, hình như năm nào cũng giống năm nào. Sofa đột nhiên lún xuống, tôi quay đầu, thấy Thẩm Khâm Tuyển đã ngồi bên cạnh.
Hình như anh gầy đi, xương gần đầu chân mày cũng lộ rõ, đôi mắt càng thêm sáng ngời.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ ra ngoài nên nhất thời có chút kinh ngạc: “Anh không đi đâu à?”
Anh đan hai bàn tay vào nhau rồi đặt lên đầu gối, giống như không nghe thấy câu hỏi của tôi: “Em quen Mạch Trăn Đông?”
“Trước kia anh ấy là thầy của tôi.”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, nhíu mày: “Thầy?”
“Tôi là trợ lý của anh ấy, suốt ngày toàn nghe mắng thôi.” Tôi nói bâng quơ, “Chẳng phải lúc trước từng gặp rồi sao?”
Anh không đáp, chỉ hỏi: “Anh ta dạy em hút thuốc?”
Ặc… Vấn đề này làm tôi nghẹn họng. Tôi nhận ra giọng nói của anh có vẻ không vui nên đắn đo trả lời: “Không phải…”
“Được rồi.” Anh thô lỗ cắt ngang lời tôi, “Sau này cách xa anh ta ra.”
“Tại sao?” Tôi cố gắng đè nén cơn giận, “Mặc dù trước đây anh ấy có mắng tôi, nhưng anh ấy là người tốt.”
“Người tốt? Em biết anh ta được mấy ngày?” Anh nói thản nhiên, “Loại người như anh ta, không biết khi nào em sẽ ch.ết vì bị đùa bỡn.”
Lần đầu tiên tôi thấy anh nói người khác cay nghiệt như vậy nên không khỏi giật mình: “Tại sao người mà anh nói lại không giống Mạch Trăn Đông mà tôi quen?”
Anh nhích người tới gần tôi một chút: “Em không tin?”
“Lúc làm trợ lý cho anh ấy, mặc dù anh ấy thường xuyên mắng tôi nhưng mắng xong sẽ quên, không bao giờ để trong lòng. Trong giới chụp ảnh, tỷ lệ đào thải rất lớn, leo lên địa vị như anh ấy có được mấy người? Anh ấy chưa từng nhắc đến gia thế của mình, người mới có tác phẩm tốt sẽ được anh ấy đề cử. Mặc dù có nhiều bạn gái nhưng đều là chia tay xong mới có người mới.” Tôi thành thật nói, “Tôi không thấy anh ấy có gì đáng sợ cả.”
Anh đứng dậy, không nhìn tôi: “Trước kia anh ta và Tần…”
Nói được nửa câu thì dừng lại, từ trên cao nhìn xuống tôi: “Tóm lại, tôi không muốn em liên lạc với anh ta.”
Cuối cùng tôi đã hiểu.
Có lẽ Mạch Trăn Đông từng theo đuổi Tần Mâu, hoặc là họ đã từng hẹn hò… Tôi không biết nguyên nhân thật sự là gì, tôi chỉ biết tất cả đều vì Tần Mâu.
Cơn giận như lan tỏa khắp lồng ngực, tôi không muốn tranh cãi với anh, chỉ đứng lên nói: “Anh không có quyền quản tôi được phép chơi hay không chơi với ai.”
Tôi cảm thấy căn phòng khách rộng lớn này làm người ta thấy ngột ngạt, hoặc vì ở cạnh anh nên mới khó chịu như vậy. Tôi bước đến cầu thang, định về phòng thu dọn đồ đạc rời đi.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, trầm giọng nói: “Em nổi tính trẻ con gì thế?”
Vừa lúc dì đi ra, thấy chúng tôi như vậy thì hỏi: “Sao thế?”
Tôi nói nhanh: “Dì ơi, cháu muốn về nhà, ở đây có gọi taxi được không ạ?”
Dì nhìn Thẩm Khâm Tuyển, nói: “Hả? Mới đó mà đã về rồi sao? Ông chủ có biết không?
Anh im lặng, sắc mặt tối đen, tôi gật đầu nói: “Biết rồi ạ.”
“Gọi taxi làm gì, để dì bảo tài xế đưa cháu về.” Dì vừa nói vừa cầm điện thoại bàn lên.
“Không cần gọi.” Trầm Khâm Tuyền mấp máy môi, buông tay tôi ra, giống như khiêu khích, “Để cô ấy tự về.”
Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi xuống, không quan tâm sự ngăn cản của dì mà đi ra cửa, không một lần ngoái đầu.
Ở đây là ngoại ô, một phần là không biết đường, một phần là kéo theo hành lý nên tôi đi rất chậm, người cũng mệt lả. Ra đến giao lộ, tôi dừng lại, lấy điện thoại gọi taxi.
Báo địa chỉ xong, đầu dây bên kia nói: “Vì đang nghỉ tết nên không đủ taxi, chị có thể đợi một lát được không?”
Bàn tay cầm di động đã tê cứng, tôi đổi điện thoại qua tay kia, giậm chân nói: “Được.”
Kết quả chưa được mười phút, tôi không đợi nổi nữa.
Trời rất lạnh, dường như đôi giày của tôi đã đóng băng, vô cùng khó chịu, cái áo khoác mặc trên người mỏng tang như tờ giấy, có lẽ cả người tôi đã đông cứng như tảng đá rồi. Tôi cố kéo hành lý về phía trước, như vậy có thể chắn gió một chút.
Phía sau vang lên tiếng xe, tôi kích động, có lẽ là taxi đã tới.
Quay đầu lại thì thấy đó là xe của Thẩm Khâm Tuyển. Lúc lái ngang qua tôi, tốc độ xe không hề giảm một chút nào, cứ thế gầm rú chạy qua.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thật sự nản lòng.
Thời gian vừa qua, trái tim luôn đập loạn là vì cái gì?
Vì kết cục thê thảm thế này ư?
Tôi bật cười, kết quả bị sặc bởi gió lạnh. Trên con đường lạnh lẽo này, chỉ có một người ho rũ rượi. Khó khăn lắm mới đứng thẳng người được, vừa ngẩng đầu lên thì thấy xe anh đậu ở phía trước không xa, anh đã xuống xe, yên lặng nhìn tôi.
Đi qua đó hay tiếp tục đợi taxi?
Tôi suy nghĩ một chút, đứng yên, im lặng nhìn người đối diện.