Chương 7-2: Tôi là ai? 2

Edit: Sa
Xe dừng trước phòng trọ ở trung tâm thành phố, tòa nhà tập đoàn Vinh Uy ở cách đó không xa, ánh sáng từ những cột đèn neon chạy lên chạy xuống như thủy triều, ở giữa là một trái tim hoàn mỹ được tạo bởi những ánh đèn đỏ rực.


Đó là thiết kế đặc biệt để chúc mừng tiệc đính hôn của Thẩm Khâm Tuyển và Tần Mâu.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh thì thấy anh cũng đang ngẩng đầu nhìn trái tim đỏ thắm đó, tôi thấy trái tim đang đập mạnh của mình như loạn nhịp.


“Giờ này phải là thiết kế khác mới đúng, xem ra bộ phận kỹ thuật quên đổi rồi.” Anh nhìn tôi, mỉm cười, “Cho anh lánh nạn được không?”
Căn hộ này vốn là của anh mà, tôi giữ chìa khóa chỉ vì chưa có cơ hội trả lại thôi. Tôi lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, “Của anh nè, tự về đi.”


“Em nhờ bạn cùng phòng điều tr.a viện mồ côi đúng không?” Anh hỏi tôi với vẻ thản nhiên, “Bây giờ về với bộ dạng thế này không sợ cô ấy lo lắng hả?”
Tôi hoảng hốt nhìn anh, đến cả chuyện lén điều tr.a tôi mà anh cũng nói ra, điều này có nghĩa là… anh muốn nói sự thật cho tôi biết?


Nhưng khi chúng tôi vào nhà thì anh lại không nói tiếng nào.


Căn hộ dành cho một người ở được bài trí tinh tế khi có hai người thì hơi chật chội. Hơn nữa cả hai chúng tôi đều có chuyện muốn nói nhưng lại không mở lời được, cứ ngồi trong phòng khách cũng là phòng bếp nhỏ xíu khiến tôi không chịu nổi tình cảnh hai người bốn mắt nhìn nhau thế này nên nói, “Tôi đi nấu nước.”


available on google playdownload on app store


Anh “ừ”, một lát sau mới nói, “Anh đi tắm đây.”
Tôi bật lửa nấu nước, thấy có gì đó sai sai.
Em nói em khổ sở… Anh vẫn yêu em…
Một giọng hát lạc nhịp truyền tới tai tôi, tôi chăm chú nghe rất lâu mới nhận ra đó là bài “Tĩnh lặng” của Châu Kiệt Luân.


Thật không thể tin nổi là một người luôn trầm tĩnh như Thẩm Khâm Tuyển lại hát hò trong lúc tắm, mà còn hát lạc nhịp nữa chứ. Tôi thấy rất buồn cười, thế là dựa vào cửa phòng tắm nghe anh hát.
Anh không muốn chia tay, sao em còn muốn anh tươi cười như chưa từng xảy ra chuyện gì…


Giọng hát thiết tha, tràn đầy xúc cảm, có lẽ anh đang hát lên chính tâm trạng của mình. Tôi ngẩng đầu nhìn trái tim trên tòa nhà tập đoàn Vinh Uy, ắt hẳn trái tim của chàng trai đang tắm kia đang bị tổn thương sâu sắc.


Không biết qua bao lâu cánh cửa phòng tắm được mở ra, anh hoàn toàn không ngờ tôi đứng gần cửa nên hết hồn, “Em đứng đây làm gì?”
Tôi không nỡ nói giọng hát của anh dở tệ nên lúng túng nói: “Nước sôi rồi, anh muốn uống không?”


Anh không có quần áo để thay nên mặc lại áo sơ mi và quần tây, nhưng không cài hai cúc áo trên cùng làm lộ ra lồng ngực và xương quai xanh ngăm đen rắn chắc.


So với những cơ bắp săn chắc của người mẫu, người đàn ông trước mắt trông có sức sống hơn nhiều, và vô cùng quyến rũ. Tôi rất muốn cởi phăng cái áo của anh, sau đó hướng dẫn các tư thế để chụp ảnh, rồi tưởng tượng đến các cuộn phim đen trắng… Mãi đến khi anh như cười như không hỏi: “Nghĩ gì thế?”


“Không có gì, tôi cần dùng phòng tắm.” Tôi chen qua người anh vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại. Bên ngoài truyền đến tiếng anh dặn dò, “Đừng để vết thương dính nước.”


Tôi cũng không có quần áo để thay nên không tắm mà chỉ rửa mặt qua loa rồi đi ra ngoài. Thẩm Khâm Tuyển ngồi trên sofa, anh đã bật đèn phòng. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh mắt của tôi rơi xuống hai ly nước ấm được đặt trên bàn.


Trong hai chiếc ly thủy tinh trong suốt, mực nước ngang bằng nhau, mặt nước tĩnh lặng. Chúng được đặt gần nhau, tựa như một cặp trời sinh.
Trong chớp mắt, tôi có ảo giác như đây là nhà của tôi, và có… người rất quan trọng với tôi.
Người đó lẳng lặng nhìn tôi, tựa như đã chờ tôi rất lâu rồi.


Tôi đứng yên cho đến khi lý trí đè nén được cảm xúc mơ hồ ấy mới cúi người lấy một ly nước, không nhìn anh mà nói, “Tôi lên lầu ngủ đây.”


Trên lầu được thiết kế thành phòng ngủ, tôi cuộn chăn nằm trên chiếc nệm êm ái, qua hàng lan can có thể thấy được toàn cảnh phòng khách bên dưới. Tôi nhìn xuống thì thấy Thẩm Khâm Tuyển đang nằm xuống, giơ tay tắt đèn khiến không gian tối đen như biển sâu vô tận, chỉ tồn tại tiếng hít thở mà thôi.


Trải qua một ngày lo lắng và sợ hãi khiến toàn thân mệt mỏi vô cùng nên tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
“Ông ơi, sao sủi cảo không ngọt thế?” Tôi nghe thấy giọng của mình, “Cháu muốn ăn sủi cảo ngọt…”


“Không có loại sủi cảo ngọt.” Một cậu bé cũng đang nghịch bột với tôi cười, “Ngốc quá.”
“A Tuyển, không được nói em ngốc.”
Tôi không biết rốt cuộc có làm được sủi cảo ngọt hay không vì hình ảnh đã thay đổi.


Cậu bé đó giận dỗi ngồi cạnh tôi, còn tôi thì được một cô xinh đẹp ôm vào lòng, tôi cười với cô, sau đó bỗng nhiên có một thứ mềm mại nhưng cũng rất nặng đè lên người tôi, trước mắt tôi toàn là máu. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết mình không thở nổi, toàn thân cũng không nhúc nhích được…


“Bạch Hi, Bạch Hi. Anh ở đây.” Một giọng nói nam tính nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi, kéo tôi ra khỏi nỗi sợ hãi, “Là mơ thôi, giả thôi. Tỉnh dậy nào.”


Tôi cố gắng mở mắt, nhìn thấy bóng điện trên lầu đang phát sáng, Thẩm Khâm Tuyển ngồi bên giường cúi người ôm tôi, anh liên tục vỗ nhẹ tay vào mặt tôi, đến khi xác định tôi đã tỉnh thì vuốt tóc tôi, anh như trút được gánh nặng, “Ngốc ạ, là mơ thôi.”


Tôi không biết nước mắt đã làm ướt cả khuôn mặt, tôi chỉ kinh ngạc nhìn anh rất lâu, chiếc mũi cao thẳng của anh bị ánh đèn chia làm hai nửa sáng tối, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn tôi. Đôi mắt ấy chan chứa sự quan tâm rất dễ nhận ra.


Anh không còn là Thẩm Khâm Tuyển lạnh lùng, điềm tĩnh mà tôi biết.
Tôi bật khóc, ngồi dậy ôm cổ anh, “Anh nói cho em biết đi được không, ngay bây giờ nói cho em biết đi, em mơ thấy anh trai, có cả một người phụ nữ rất đẹp nữa. Sau đó toàn là máu… Anh nói cho em biết đi, chuyện gì đã xảy ra với em?”


Giọng tôi đứt quãng vì khóc, tôi ôm chặt anh giống như anh là khúc gỗ cứu vớt đời tôi.
Anh từ từ giơ tay ôm lại tôi, kề mặt tới gần tôi, cúi đầu tôi: “Có phải em mơ thấy một chiếc xe, ngồi bên trái em là một cậu bé, còn em thì đang ngồi trong lòng của một người phụ nữ trẻ tuổi đúng không?”


Tôi ngừng khóc, muốn buông anh ra để nhìn anh.
Nhưng anh ôm chặt tôi hơn, không để tôi lùi ra, “Sau đó, em thấy rất nhiều rất nhiều máu?”
Tôi ngừng thở, nhìn vào bức tường trước mặt, thấy lòng trống rỗng. Tôi gật đầu.


“Cậu bé kia là anh, còn cô ấy… là mẹ em. Lúc xảy ra tai nạn, chúng ta đang ở cùng nhau…”
Anh nói tới đó thì ngừng lại, buông tôi ra rồi cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.
“… Anh nói tiếp đi.” Tôi nghe thấy giọng nói của mình như kẻ mộng du.


“Đau đầu không?” Anh lo lắng nhìn tôi tựa như tôi là quả bom hẹn giờ, “Hay là ngày mai chúng ta nói tiếp nhé?”
“Em rất khỏe.” Tôi nhấn mạnh, “Em muốn nghe.”
Anh ngồi lên giường, hít sâu một hơi rồi nói:
“Em họ Tô, tên khai sinh là Tô Nghiên. Khi đưa em đến viện mồ côi, ông đã đổi tên cho em.


Ba em là đàn em cùng trường của ba mẹ anh khi đi du học, nhỏ hơn hai khóa, sau khi tốt nghiệp thì về làm kiến trúc sư cho Vinh Uy. Lúc ba mẹ anh gặp chuyện không may, ông nội bị đả kích rất lớn, ngành công nghiệp nặng của Vinh Uy bị đình trệ, thậm chí đến mức suýt phá sản, khi đó chú Tô đã dẫn dắt nhân viên công ty làm việc, hơn nữa còn vượt qua được đối thủ cạnh tranh, đặt nền mống vững chắc cho Vinh Uy.


Một thời gian ngắn sau thì chú Tô kết hôn rồi nhanh chóng sinh ra em. Mẹ em biết ba mẹ của anh mất sớm, còn ông nội thì luôn bận rộn nên cô đã chăm sóc anh, xem anh như con ruột của mình. Năm em bốn tuổi, cô chú dẫn chúng ta đến công viên chơi, trên đường đi thì xảy ra tai nạn, bọn họ qua đời trên đường đến bệnh viện.


Lúc đó… Khi chiếc xe kia lao tới, cô đã dùng thân mình để che chắn cho hai chúng ta, lưng của cô bị những mảnh kính đâm vào nhưng cô vẫn luôn ôm chặt chúng ta.”


Giọng của anh nhỏ dần, có lẽ vì đang nhớ lại cảnh tượng thảm khốc đó mà ban đầu giọng của anh rất điềm tĩnh, nhưng càng về sau thì càng trở nên run rẩy.


“Sau đó xe cảnh sát và xe cứu thương tới, bọn họ đưa hai chúng ta ra khỏi xe. Mặt của em dính đầy máu, em cứ chui vào lòng mẹ không chịu ra. Bác sĩ kéo mạnh chúng ta ra rồi đưa đến bệnh viện.


Em không bị thương nhưng cứ khóc mãi, ai dỗ cũng không được. Không ai dám nói cho em biết là cô chú đã qua đời, nhưng em cũng tự hiểu, rồi sau đó em nín khóc, em trở nên kỳ lạ, không thể nhìn vật gì liên quan đến cô chú, mỗi lần về nhà thì cả người em run lẩy bẩy, không dám mở mắt. Bác sĩ nói em bị đả kích nghiêm trọng, không biết qua bao lâu thì di chứng tinh thần sau tai nạn mới hết. Lúc đó, chỉ cần nhìn thấy thứ gì quen thuộc thì em đều sợ hãi. Bác sĩ đề nghị đưa em đến một nơi xa lạ để tĩnh dưỡng, thế nên ông nội nhờ người đưa em đến thành phố kế bên, có lẽ vì ở đó không có người quen, cũng không có thứ gì quen thuộc nên em không phát bệnh, cũng không khóc. Thỉnh thoảng bác sĩ hỏi chuyện về ba mẹ em thì em chỉ lắc đầu không nói gì cả, nhưng bệnh tình giảm bớt rất nhiều.


Sau khi hội chẩn, bác sĩ đề nghị vẫn làm theo phương pháp cũ, đó là để em sống ở nơi hoàn toàn xa lạ, như thế thì có thể em sẽ tự khỏi bệnh.


Cân nhắc rất nhiều nơi, cuối cùng ông nội chọn thành phố Thịnh Hải, hoàn cảnh ở đó rất tốt, gần biển, cũng gần thành phố này nên ông quyết định đưa em đến đó. Khi đến đó, tình trạng của em càng ngày càng tiến triển tốt, bác sĩ nói vì chịu cú sốc khi còn quá nhỏ nên di chứng tinh thần rất trầm trọng, hoàn cảnh mới rất có lợi để em tự khỏi bệnh. Vì thế… em dần quên hết mọi chuyện.”


“Bây giờ em đã khôi phục trí nhớ, tuy chỉ là những hình ảnh rời rạc.” Anh nắm chặt tay tôi, “Đó là toàn bộ những gì anh gạt em.”
Tôi bật ngồi thẳng dậy, đưa tay nhéo mạnh má mình. Khi cơn đau truyền tới, tôi mới nhăn mặt buông tay, lầm bầm: “Không phải mơ ư?”


Còn anh dựa vào đầu giường nhìn hành động ngốc nghếch của tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Là thật… Là thật.
Tôi lảo đảo bò xuống giường, cúi đầu nói: “Đưa em đi gặp họ đi.”
Anh nhìn tôi, trả lời không chút đắn đo, “Được.”


Anh lấy áo khoác choàng lên người tôi, kéo tôi đi ra ngoài. Trong bóng đêm, tiếng bước chân của chúng tôi vang lên rõ ràng, từng bước từng bước, như đang bước về quá khứ.


Vì rất khuya rồi nên đường phố vắng tanh, chỉ có xe của chúng tôi chạy băng băng trên đường. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh lái xe nhanh đến thế, tôi mở hé cửa sổ, nheo mắt nhìn khung cảnh lướt qua vun vút bên ngoài. Những cột đèn đường thẳng tắp, ánh đèn nối dài như đến tận cùng. Một cơn gió thổi mạnh qua làm mũi tôi hơi rát, tôi nghe trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá mà tôi thích.


Nghĩa trang nằm ở phía nam thành phố, từng khoảnh đất ngủ yên trong bóng tối, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua mang theo bụi bặm. Tôi xuống xe, ba mẹ tôi đang nằm ở bên trong bức tường trắng thấp đó sao?


Như nhìn thấu sự sợ hãi của tôi, anh đi vòng qua đầu xe đến trước mặt tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Chúng ta vào thôi.”
Tôi cố gắng cười với anh, tay trái để ra sau lưng nắm chặt lại, đầu ngón tay lạnh ngắt vì sợ.


Anh không nói gì nữa mà tách bàn tay tôi ra rồi nắm chặt, dắt tôi vào nghĩa trang.
Tôi đi theo anh, lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh khiến tôi can đảm hơn nhiều. Anh dừng lại, tôi cố gắng bình tĩnh nhìn phần mộ.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thân của mình.


Họ y như trong tưởng tượng của tôi. Ba gầy, tóc rối bù, nhưng trông như một người hùng, còn mẹ giống như trong ký ức ít ỏi của tôi, mẹ rất đẹp, mái tóc đen dài, khóe mắt cong cong, nụ cười ấm áp.


“Ba, mẹ…” Lần đầu tiên được gọi ba mẹ sao mà nghẹn ngào, “Con xin lỗi, con quên mát ba mẹ bao nhiêu năm nay.”


Nước mắt rơi càng lúc càng nhanh, tôi ngồi thụp xuống, cố gắng che miệng lại, rất sợ sẽ khóc thành tiếng. Anh đứng bên cạnh tôi, vẫn không nói gì mà cúi người đưa khăn tay cho tôi, sau đó đi xa ra một khoảng.


Chiếc khăn có mùi hương cỏ thoang thoảng. Theo từng tiếng nấc, không khí trong đầu tôi như bị rút dần đi, chỉ còn lại khoảng không.
Song, từng câu từng chữ mà Thẩm Khâm Tuyển đã nói với tôi vẫn như in đậm tại nơi rỗng không đó. Tôi nhớ lại cảnh tượng ấy.
“Ba, con muốn chơi trò xe đụng.”


Mẹ ôm tôi vào lồng ngực ấm áp, nói với Thẩm Khâm Tuyển: “A Tuyển, lát nữa cháu chơi cùng Nghiên Nghiên nhé.”
“Cháu không chơi đâu, lần nào em ấy thua cũng khóc.”
“Em cũng không thèm chơi với anh đâu.”


Ba đang lái xe thì quay lại nhìn chúng tôi, chính lúc đó tôi nghe thấy tiếng phanh gấp chói tai, mặt đường rải nhựa hằn vết bánh xe, mẹ nhào qua che cho tôi và Thẩm Khâm Tuyển…
Trên cổ, trên mặt tôi có gì đó dính dính ướt ướt…
Đó là máu của mẹ!


Anh không lừa tôi, ba mẹ của tôi rất yêu thương tôi, còn tôi lại quên mất họ suốt bấy lâu nay.
Đến khi kiệt sức vì khóc, chiếc khăn tay cũng đã ướt đẫm thì tôi mới vịn đầu gối từ từ đứng dậy.


Hai chân tê rần, tôi quay đầu thì thấy cách đó không xa, Thẩm Khâm Tuyển đứng quay lưng về phía tôi, một chấm đỏ lóe sáng nơi ngón tay anh. Tôi không gọi anh mà lấy khăn giấy từ trong túi ra định lau sạch bia mộ.


Lúc cúi người xuống mới nhận ra tấm bia rất sạch, cỏ ở hai bên cũng đã được dọn sạch sẽ. Tôi ngẩn người, tay vẫn giơ ra.
“Anh thường đến thăm cô chú.” Anh vỗ nhẹ vai tôi, “Thăm xong rồi, chúng ta về nhé?”
Tôi lau nước mắt gật đầu, được anh nắm tay dẫn đi.


Vừa đi vừa ngoảnh đầu lại, phần mộ càng lúc càng nhỏ, tôi có cảm giác rất khó tả.
Rõ ràng gió đêm rất lạnh, nhưng lại thấy sao mà ấm quá.


Tôi vẫn không thể ăn cơm do mẹ nấu, không thể nghe tiếng ba gọi mình, nhưng tôi đã từng có những điều đó. Lúc này, tôi đã dần có lại sức, “Cảm ơn anh.”
Anh dừng lại nhìn tôi, bỗng nhiên nở nụ cười rất tươi.


Anh cười rất đẹp, không chút kiêng dè, anh của lúc này là một Thẩm Khâm Tuyển xa lạ mà tôi đã từng quen.
Vành mắt tôi đỏ ửng, anh cười nhẹ, khẽ kéo tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Lúc trước có rất nhiều lần muốn nói cho em biết nhưng anh sợ em như hồi bé, không nhận ra ai cả…”
“Em hiểu.”


“Cô chú qua đời cũng không sao.” Anh khẽ vuốt tóc tôi, “Anh ở đây, luôn luôn ở đây.”


Trong vòng tay của anh, tôi bình tĩnh trở lại. Trên đường về, tôi có cảm giác như vừa bước qua cánh cửa sinh tử. Tựa lưng vào ghế, tôi nghĩ đến chấm đỏ ban nãy thì quay đầu, “Cho em một điếu thuốc được không?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, nói dứt khoát, “Không có.”


“Rõ ràng em thấy anh hút thuốc mà.” Tôi xoa mi tâm, cố gắng làm mình tỉnh táo, “Trong xe cũng có mùi thuốc lá, anh cũng hút thuốc đúng không?”
“Ngủ một chút đi.” Anh có vẻ lúng túng, “Đừng đòi hút thuốc mãi thế.”


Chẳng phải bây giờ anh đã không còn tư cách nói thế rồi sao? Tôi nhăn mày, “Anh lại quay trở về với Thẩm Khâm Tuyển mà em biết đấy hả?”
Xe nhẹ nhàng chạy trên đường, hình như đã giảm tốc độ, mắt tôi dần khép lại, cuối cùng cũng không nghe thấy anh trả lời.






Truyện liên quan