Chương 4: Tiểu tình nhi của Giáo Chủ đại nhân

Hai người lời ít mà ý nhiều trao đổi kế hoạch và ý kiến của việc này.
Kỳ thật Minh Chủ đại nhân cũng không muốn “lời giản dị, ý sâu xa” như thế, nhưng Giáo Chủ đại nhân thật sự là không thích nói chuyện… có lẽ là không thích nói chuyện với hắn.


Ý kiến của hai người cũng hết sức thống nhất cộng thêm đơn giản mà thô bạo.
Một câu, đánh lên Tổng đà Ma Giáo, có cừu báo cừu, có oán báo oán.


Tuy nói kết luận vô cùng đơn giản, nhưng kế hoạch còn phải tính toán, đầu tiên nhất định cả thân bị thương của hai người phải dưỡng tốt, nếu không cái gì thần công cái thế đều không dùng được, còn nữa chính là Giáo Chủ đại nhân cần liên hệ giáo chúng còn trung tâm làm nội ứng, thuận tiện điều tr.a rõ rốt cuộc những ai phản bội hắn.


Hơn nữa nếu quyết định hợp tác với Giáo Chủ, Minh Chủ hiển nhiên cũng không thể đi liên lạc mọi người chính phái, nói trắng ra là, hai người hiện tại đã tránh người ma giáo, lại phải trốn người chính phái, thực là phiền toái.


Ở trong miếu đổ nát nghỉ ngơi chốc lát, Giáo Chủ nghe Minh Chủ nói ngoài miếu có một dòng suối nhỏ, nhất thời không thể an vị, lên tiếng hỏi phương hướng dòng suối nhỏ kia, còn ôm vết thương đi ra ngoài, tìm được dòng suối nhỏ mà bắt đầu vốc nước rửa mặt.


Minh Chủ không yên tâm lắm còn đi theo sau, hắn liếc Giáo Chủ vài lần chỉ biết Giáo Chủ kiềm chế vô cùng tốt, đoán chừng là cảm thấy trên người bẩn chịu không được.


available on google playdownload on app store


Có điều người Giáo Chủ đích xác thật bẩn, vết máu hòa với bùn đất, một bộ áo choàng đều sắp nhìn không ra là cái màu gì nữa rồi.
Giáo Chủ rửa sạch mặt, nhìn thấy suối nước do dự một thoáng, cuối cùng là nhịn lại xúc động nhảy thẳng xuống tắm rửa.


Dù sao rõ như ban ngày, đằng sau còn có một túc địch đang nhìn.
Đợi đến khi Giáo Chủ mặt không chút thay đổi xoay người lại, thì nhìn thấy Minh Chủ nhìn hắn mặt cười trêu ghẹo.
Giáo Chủ: “…”


Kỳ thật Minh Chủ cũng không phải cố ý cười thế, nhưng hắn cảm thấy một người rõ ràng đã trải qua sinh tử trước mắt còn để ý gì mà có làm sạch hay không xác thật thú vị, huống chi… Giáo Chủ sau khi rửa mặt quả thực càng dễ xem.


Lúc trước chính tà đại chiến, Minh Chủ một lòng toàn bộ chuyên chú vào chiêu thức của đối phương. Đối với diện mạo của Giáo Chủ chỉ mơ mơ hồ hồ có ý niệm đẹp, sau đó ấy à, Giáo Chủ lại đầy mặt vết máu, tuy nói bản chất yêu nghiệt không giảm, nhưng nhìn lên cảm thấy có chút nhếch nhác.


Mỹ nhân mà, sạch sẽ vẫn là đẹp nhất.
Giáo Chủ chỉ cảm thấy ánh mắt Minh Chủ vẫn quái lạ quét qua mặt hắn, hơi không vui cau lại mày, vẫn là không lạnh không nhạt trở về miếu đổ nát kia.


Hai người ở trong miếu đổ nát nghỉ ngơi đến giữa trưa, thể lực khôi phục cũng được rồi, khởi hành hướng về phía thành trấn gần nhất.
Giáo Chủ cảm thấy việc cấp bách, là đổi thân quần áo sạch sẽ, tắm rửa một cái trước, mới hảo hảo ăn một bữa cơm.


Giáo Chủ ở trong Ma Giáo có thể nói là cuộc sống sung sướng đã quen, tuy nói luyện võ hắn chịu khổ vô số kể, nhưng trong sinh hoạt, hắn muốn cái gì, một ánh mắt, tự nhiên sẽ có người sợ hãi đến cực điểm lập tức đưa lên cho hắn, khi nào thì bản thân từng có lúc mặc y phục bẩn rách rưới đói bụng còn không có biện pháp rửa sạch chứ?


Nợ này từng cái từng cái hắn đều nhớ kỹ, ghi lên tên phản bội mình, một ngày nào đó phải trả lại.
….
Giáo Chủ nhìn Minh Chủ phất phất tay tỏ vẻ tiền của hắn trong lúc đánh nhau không cẩn thận mất rồi.
Còn Giáo Chủ? Giáo Chủ cho tới bây giờ sẽ không có thói quen tự mình mang theo tiền…


Cho nên, y phục sạch sẽ phải từ đâu tới đây?
Minh Chủ nghĩ nghĩ: “Trộm đi.”
Giáo Chủ: “…”
Minh Chủ: “Ngươi chưa từng làm à?”
Tại sao hắn lại cảm thấy một Giáo Chủ Ma Giáo sẽ trộm đồ…
Minh Chủ lộ ra một loại vẻ mặt hoá ra nhiều năm như vậy ta đều nhìn lầm ngươi.


Giáo Chủ: “…”
Cuối cùng Giáo Chủ đem ngọc bội trên người mình cầm cố, dương chi ngọc thượng hạng, chỉ đổi được một ít bạc vụn, cùng với Giáo Chủ hàm theo một ánh mắt lạnh băng khinh bỉ thật sâu đối Minh Chủ.
Minh Chủ nhún vai.


Trừng hắn làm gì, chính phái nhân sĩ quả thực đều là nghèo khổ mà mặc kệ chuyện này của hắn.
Sau đó hai người đi tìm gian khách điếm.
Dựa theo định luật bi thảm họa vô đơn chí, khách điếm quả nhiên chỉ còn lại một gian phòng.
“Dù sao hai đại nam nhân chẳng sao cả.”


Minh Chủ không chút nào để ý.
Giáo Chủ: “…”
Giáo Chủ chưa từng cùng “người ngoài”… đồng sàng cộng chẩm như thế.
May mắn đồng sàng cộng chẩm với Giáo Chủ nói trắng ra chỉ có một – tiểu tình nhi của Giáo Chủ.


Khi trời còn chưa tối vẫn chưa tới lúc ngủ, Giáo Chủ tắm rửa đổi sạch sẽ quần áo, quay đầu vừa đi ra liền nhìn thấy Minh Chủ từ trong ngoại bào đã biến thành vải rách mà hắn vừa thay lăn ra một bức hoạ cuộn tròn nhỏ, mở ra vừa nhìn.


Minh Chủ: “A, không nhìn ra Đại Ma đầu đã vậy còn si tình ghê.”
Giáo Chủ: “…”
Trong hoạ quyển cũng là một tiểu mỹ nhân khó gặp, tuy khó mỹ ngang Giáo Chủ phong hoa tuyệt đại, nhưng mà…
Minh Chủ: “Đây là Phó Sứ gì đó bên cạnh ngươi đi.”
Giáo Chủ: “…”


Minh Chủ cười đến vẻ mặt bỡn cợt: “Tiểu tình nhi?”
Giáo Chủ: “Câm miệng.”






Truyện liên quan