Chương 6: Minh Chủ vẫn không biết làm gì…
Thời điểm Giáo Chủ từ trong mộng bừng tỉnh, phát hiện Minh Chủ tướng ngủ cực kì tệ đem tay và chân liều mạng đè hết lên người hắn.
Giáo Chủ không chút khách khí một cước đạp Minh Chủ xuống giường.
Bịch.
Đầu Minh Chủ hôn thẳng nền nhà cứng ngắc, lập tức tỉnh táo, phẫn nộ dị thường quay đầu lại, thấy Giáo Chủ phượng mâu nhất điều, ánh mắt băng lãnh từ trên mặt hắn đảo qua.
Minh Chủ nhất thời cảm thấy phía sau lưng lành lạnh.
Chút nộ hoả trong lòng này thổi phù một cái...... tắt một chút cũng không còn.
Sau một lúc ngồi ở trên nền đất suy nghĩ kỹ, Minh Chủ nhìn Giáo Chủ mở miệng nói: ” Nghe nói thường xuyên tức giận sẽ trông có vẻ già.”
Giáo Chủ: “…”
Không khí trong phòng đột nhiên quỷ dị lên.
Một lát.
Giáo Chủ đem chăn cuộn, quay lưng lại tiếp tục ngủ.
Minh Chủ từ trên mặt đất đứng lên, có chút rầu ghê thở dài, mặt dày mày dạn bò lên giường…
Chăn giường duy nhất bị Giáo Chủ cuộn đi rồi.
Minh Chủ đáng thương ở trên mép giường nằm trong chốc lát, dùng ánh mắt căm phẫn của mình đi lên án Giáo Chủ xoay sau lưng hắn.
Giáo Chủ không phản ứng chút nào.
Vì thế Minh Chủ bị vứt bỏ hết sức buồn bực lôi y phục ở đầu giường, quấn lên người, nhắm mắt, cố gắng bỏ qua hàn ý ban đêm cuối thu, ngủ.
…
Buổi sáng ngày thứ hai lúc thức dậy, tâm tình của hai người tựa hồ cũng không được tốt.
Giáo Chủ bày một bộ biểu tình giống như người khác thiếu hắn tám trăm vạn đứng lên rửa mặt chải đầu, Minh Chủ đông lạnh cả đêm run rẩy lẩy bẩy vốn ngủ chẳng ngon, ở bên mép giường còn mơ màng, ngẩng đầu nhìn Giáo Chủ…
Giáo Chủ đang chải đầu.
Minh Chủ trong lòng hiểu được Giáo Chủ tối hôm qua cũng không ngủ ngon lắm, một đêm ác mộng, sau đó ồn ào lên Minh Chủ vốn lạnh đến ngủ không được càng thanh tỉnh.
Xem ra Đại Ma Đầu Ma Giáo đáng quý không chỉ si tình mà còn chuyên tình, xem đi, sau khi bị tiểu tình nhi của mình phản bội tổn thương bao sâu kìa.
Minh Chủ chẳng biết tại sao thở dài, ngồi ở mép giường lười biếng hỏi Giáo Chủ: “Buổi sáng ăn gì vậy.”
Giáo Chủ đang cầm lược chải một đầu tóc dài sáu bảy tấc quá thắt lưng, vẫn là lạnh lùng, một câu không nói.
Minh Chủ nhìn mái tóc dài của Giáo Chủ ngẩn người.
Cô nương cũng không có tóc đẹp như vậy đi.
Thật đáng tiếc, không phải cô nương.
Minh Chủ nghĩ.
Nếu như là một cô nương lớn lên đẹp mắt như vậy, hắn nhất định lập tức lấy ngay về nhà!