Chương 13: Chuyện cũ của chính phái môn

Minh Chủ hồi còn bé đích xác có thể nói là thiên tư thông minh, chính là hắn vận khí không tốt, cha mẹ bảy tám mấy đời đều là bần dân, không ai tập võ, hiển nhiên chẳng có người nhìn ra được thiên phú của hắn.


Đứa bé bình thường tập võ, lúc bốn năm tuổi liền đã bắt đầu đặt nền móng rồi, giống như Giáo Chủ vậy, thiên tư cực cao, thời điểm bốn năm tuổi cũng đã khiến những trưởng bối trong giáo khiếp sợ, gọi hắn là thiên tài bất thế xuất.


Mà Minh Chủ lúc bốn năm tuổi… còn đang ở sau bên tường nhà tranh nhà mình chơi bùn.
Chơi trò này hơn mấy năm, đợi khi Giáo Chủ đã danh dương tứ hải, Minh Chủ mười một tuổi ngồi xổm sau tường chơi bùn được lão Minh Chủ ngẫu nhiên đi ngang qua phát hiện.


Kỳ tài ngút trời, đáng tiếc nhập môn quá muộn.
Giáo Chủ hơn mười tuổi đã tại trên đại hội võ lâm năm đó vô cùng nổi, một người độc bại vài tên võ lâm mới rộ.
Minh Chủ vào lúc này mới bắt đầu xoạc chân trung bình tấn luyện bộ sách võ thuật đặt nền móng.


Bởi vì Minh Chủ khởi bước quá muộn, yêu cầu của lão Minh Chủ đối với Minh Chủ thập phần nghiêm khắc, thậm chí cơ hồ tới mức hà khắc.
Cũng bởi vậy… Minh Chủ rất sợ lão Minh Chủ.


Lão Minh Chủ thiên phú không kịp những người tuổi trẻ Giáo Chủ Minh Chủ, nhưng công phu nhiều năm như vậy dù sao không phải luyện không, lão Minh Chủ cùng Giáo Chủ đối đầu, phỏng chừng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng đánh ngang tay, Minh Chủ lo lắng nhất kỳ thật là lão Minh Chủ phát hiện ra mình, vậy phỏng chừng có thể gánh hậu quả rồi.


available on google playdownload on app store


Minh Chủ biết lão Minh Chủ trời sinh mắt tật, thị lực không được tốt, nhìn vật có chút điểm mơ mơ hồ hồ, tuy nói có võ công cao nên ảnh hưởng ông cũng không tính quá lớn, nhắm mắt lại cũng có thể đánh nhau, nhưng Giáo Chủ vẫn không nhúc nhích, trong đại điện người lại nhiều, lão Minh Chủ đi tới nhìn nửa ngày vẫn không thấy được người.


Ai bảo đại điện Ma Giáo bố trí cũng lấy đỏ thẫm làm chủ chứ?
Y phục đỏ thẫm của Giáo Chủ quả thực chính là dung nhập ở giữa hảo rồi!
Minh Chủ lại nhả ra khí.
Như vậy cũng tốt, lão Minh Chủ không nhìn thấy hắn.


Người đứng phía sau lão Minh Chủ nhỏ giọng nói rõ cho lão Minh Chủ phương hướng Giáo Chủ, lão Minh Chủ lúc này mới quay đầu đi, cố gắng nhìn chằm chằm chỗ một mảnh hắc hồng sắc, miễn cưỡng cuối cùng tìm được hình người.
Giáo Chủ như trước mặt không chút thay đổi.


Lão Minh Chủ nhìn hình người lờ mờ kia, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị nói: “Ma Giáo làm nhiều việc ác…”
Minh Chủ che cái lỗ tai nghĩ thầm, không xong, thao thao bất tuyệt lại muốn bắt đầu rồi.
Cũng may lão Minh Chủ vừa mới lên đầu đã bị Giáo Chủ đánh gảy.
“Bổn tọa không rảnh nghe lời vô ích.”


Lão Minh Chủ sửng sốt, có chút kinh ngạc, hơn nửa ngày, híp híp mắt, tựa hồ cực kỳ sinh khí.
Chỉ có Minh Chủ mới biết rõ nội tình… lão Minh Chủ chỉ là muốn cố gắng thấy rõ Giáo Chủ thôi.
“Cần gì vô nghĩa.” Giáo Chủ tiến tới một bước, lạnh lùng nói. “Động thủ.”


Lão Minh Chủ ha ha nở nụ cười.
“Thẳng thắng!”
Lão Minh Chủ cũng tiến về phía trước một bước: “Vậy thì đánh một trận!”
Minh Chủ trong lòng nhất thời bất ổn.
Nói thật, hắn không hy vọng phía nào bị thương xảy ra chuyện.
Dù sao một bên là sư phụ của hắn, bên kia đi… khụ khụ.


Nhưng lập tức hai người sẽ đánh nhau.
Minh Chủ chớp mắt một cái suy tư mình có nên đi lên ngăn cản hai người hay không, trong lúc này, lão Minh Chủ đã rút kiếm, thân hình nhoáng lên một cái thẳng hướng Giáo Chủ ở ngoài vài bước mà đi.


Lão Minh Chủ tuy rằng già rồi, nhưng bộ pháp này một chút cũng không loạn.
Nhưng mà Giáo Chủ…
Minh Chủ hơi hơi nhíu nhíu mày, Giáo Chủ giống như bởi vì tiểu tình nhi rối loạn tâm tư, bước chân có chút rối loạn không mạch lạc.


Khi một lão thủ ổn trọng kinh nghiệm vô cùng phong phú gặp người trẻ tuổi tâm tư hỗn loạn.
Minh Chủ hơi tâm hoảng.
Trong nháy mắt binh khí tương giao.
Lão Minh Chủ đột nhiên cưỡng chế thu chiêu lui liền vài bước, run rẩy giơ tay lên chỉ vào Giáo Chủ ở ngoài vài bước, đôi môi run run nói không ra lời.


Nếu không phải biết rõ thái độ làm người của Giáo Chủ, Minh Chủ nhất định sẽ tưởng Giáo Chủ hạ độc.
Giáo Chủ thu chiêu tịnh không hướng về phía trước, mà là lạnh lùng đứng tại chỗ nhìn lão Minh Chủ.


Minh Chủ nháy mắt mấy cái, cố gắng vểnh tai muốn nghe rõ lão Minh Chủ trong miệng thì thầm đến cùng là gì.
Chậc chậc tiếng nhỏ quá nghe không rõ.
Minh Chủ hướng lão Minh Chủ thật cẩn thận lại gần.
Quá… quá giống.
Lão Minh Chủ nói như thế.






Truyện liên quan