Chương 5
"A, xin chào. Chắc hẳn anh là người vừa cầm máy của Vĩ Cầm?! Tôi là Kai."
"Phải. Là tôi. À Kai này, trước đây... chúng ta..."- Tôi vờ vịt hỏi han
"Chắc là anh nhìn thấy tôi trên TV hoặc Youtube đó."- Kai cười trừ
[UỲNH]
Tôi giật mình quay lưng lại bởi tiếng động vừa rồi...
"VĨ CẦM"- Kai phóng như bay đến chỗ Vĩ Cầm. Chắc em muốn ra ngoài để hít thở không khí nhưng đầu vẫn còn choáng nên mới ngã sõng soài trên nền nhà lạnh lẽo.
Tôi cũng chạy đến gần, cất tiếng hỏi han:
"Em không sao chứ?!"
"Tôi ổn. Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây. Giờ anh có thể về rồi."
"Nhưng em vẫn chưa có gì trong bụng. Để anh mua ít cháo cho em lót dạ nhé!"
"Không tôi không cần đâu."
"Vậy anh đưa em về."
"Tôi bảo là anh về đi mà."
Vĩ Cầm gắt lên thành từng tiếng khiến tôi sửng sốt vô cùng. Nhưng cũng phải thôi. Nếu giờ tôi chưa chứng minh được em là Linh Đan thì tôi chả có tư cách gì để mà quan tâm, lo lắng cho em cả.
"Thôi anh cứ về đi. Vĩ Cầm để tôi lo."
Tôi thở dài rồi quay gót bỏ đi. Hoà vào dòng người hối hả...
Linh Đan ơi... Mau quay về với anh đi... Thực sự anh rất nhớ em... Anh muốn ôm em... Anh muốn hôn em... Anh mướn được em nhõng nhẽo... Linh Đan... Thiếu em... anh thật sự không sống nổi...
Tôi vô thức bước đi trên con đường thênh thang mà không biết từ lúc nào mình đã tới nơi đầu tiên hẹn hò với Linh Đan.
Ngồi trên thảm cỏ, tôi lấy một điếu thuốc, rít một hơi thật dài, phả khói vào hư không. Mờ ảo... Rút điện thoại từ trong túi áo, một loạt tin nhắn trải dài. À phải rồi... Tôi đã quên mất cuộc họp quan trọng của nhà trường. Mà thôi kệ, đã muộn thì nghỉ luôn đi. Giờ mà có tới cũng chả có tâm trạng. có khi mọi người họp xong rồi cũng nên.
"Minh Nam. Biết ngay là anh ở đây mà."
"Mỹ Lan?! Cô tới đây làm gì?"- Tôi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô ta
"Em lo không biết anh đi đâu mà không đến trường họp, đoán là anh ở đây nên em tới."
"Tôi không cần cô lo lắng. Nếu không phải ngày trước tôi quá tin những lời cô nói thì giờ tôi cũng không mất Linh Đan. Tôi thật không ngờ cô lại lấy tình bạn của chúng ta ra làm trò đùa. Cô thật sự quá mưu mô, thủ đoạn."
"10 năm rồi. Tại sao anh cứ phải theo đuổi con nhỏ nó chứ? Nó có gì tốt hơn em. Xét về mọi mặt, em mới là người hơn. Tại sao?"- Mỹ Lan gào thét
"Làm sao cô có thế hiểu được chứ? Cô không đáng để có một tình yêu chân thành đâu."
Nói đoạn, tôi quay gót bỏ đi. Thật nực cười. Tôi và Mỹ Lan là bạn hồi cấp ba và hiện cũng đang công tác tại chung một trường. Ngẫm lại, ngày xưa tôi thật ngu ngốc khi có một mối tình ngắn ngủi với cô ta. Lúc đó, tôi ngây thơ không biết rằng cô ta theo tiền, bắt cá hai tay. Rồi cô ta đá tôi không thương tiếc.
10 năm trước - khoảng thời gian tôi và Linh Đan đang có một mối tình đẹp thì không biết cô ta từ đâu chen vào giữa chúng tôi. Cô ta van khóc, quỳ lạy mong tôi tha thứ và đặc biệt vô lí hơn là mong tôi quay lại với cô ta. Rất nhiều lần cô ta bịa chuyện, gây ra bao cuộc cãi vã giữa tôi và Linh Đan.
Sau 10 năm, cô ta vẫn mặt dày bám theo tôi. Tôi thấy thật nực cười. Giá mà ngày xưa cô ta đặt mình vào vị trí của tôi thì giờ đã không như một con hề bám lấy đuôi chủ.
Tôi mệt mỏi trở về nhà...
"Vĩ Cầm, em đừng uống nữa. Em vừa ra viện đấy."- Kai giật lấy ly rượu từ trong tay Vĩ Cầm
"Để em uống. Em vẫn còn muốn uống nữa." Vĩ Cầm cất giọng lè nhè như cái loa hỏng
"Em thôi đi!"- Kai tức giận, dứt khoát ném mạnh chai rượu xuống nền nhà. Chai rượu vỡ tan, mảnh vỡ bay tứ tung.
Vĩ Cầm thoạt đầu hoảng hốt, thoáng sau lại sợ hãi. Cô khóc...
Sau một thoáng nóng giận, Kai trấn tĩnh lại tinh thần của mình. Anh thở dài mệt mỏi, bước tới bên Vĩ Cầm. Mọi thứ sẽ chẳng có gì để nói nếu như Vĩ Cầm không ôm chầm lấy anh. Cô vẫn khóc, khóc nhiều hơn vừa rồi. Những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã, thấm ướt áo anh.
"Em xin lỗi... Em ngang bướng quá."- Vĩ Cầm cất tiếng
"Không, em không có lỗi gì cả. Là do anh đã cư xử thiếu suy nghĩ."
Cho đến lúc này, đối với Kai, ngay giờ phút này anh mới có thể ôm Vĩ Cầm theo đúng cái nghĩa của nó. Anh ghì chặt đôi vai của cô. Giá mà... 10 năm trước anh dũng cảm tỏ tình với Vĩ Cầm thì đến bây giờ cả anh và cô đều không cảm thấy trong lòng day dứt, đau khổ về bất cứ điều gì.
"Kai này, em hỏi anh nhé. Anh có yêu em không?"
"Em nói cái gì vậy chứ?! Em say rồi đó. Anh chỉ coi em là em gái trong gia đình thôi."- Kai bám lấy đôi vai nhỏ bé của Vĩ Cầm, cười thật tươi
"Anh nói dối đấy. Thực sự anh yêu em rất nhiều. Nhiều hơn những gì người đó dành cho em. Nhưng anh sẽ không nói gì đâu. Nếu nói ra em sẽ nghĩ anh là một thằng điên, hay ngộ nhận mất thôi. Mặc dù lúc này..."
"Em không say. Lúc này em rất tỉnh táo. Nào, trả lời em đi. Trả lời thật lòng vào. Hãy nói những gì anh nghĩ đi. Hãy nghe theo con tim anh ý."- Vĩ Cầm hét lên, chặn dòng suy nghĩ trôi miên man trong tâm trí Kai
"Thực sự anh không..."
Không chờ Kai nói hết câu, Vĩ Cầm nhào tới, đặt lên môi Kai một nụ hôn cuồng nhiệt. Môi cô vỡ tan trong môi anh. Hơi gấp gáp nhưng rất cháy bỏng, đủ để làm Kai mềm yếu. Trong giây phút này, khoảnh khắc này, mọi thứ được bao bọc trong không gian rộng lớn của phòng khách. Chính xác bây giờ... Kai đang bị cưỡng hôn. Nhưng đó sẽ là sự ngọt ngào theo anh suốt cuộc đời...
Nhưng rồi anh cũng đủ tỉnh táo để đáp trả lại nụ hôn đầy cuồng nhiệt đó của cô. Từ thế bị động, anh chủ động tách hàm răng cô ra và bắt đầu nấu cháo lưỡi. Họ cuồng si, say đắm bên nhau. Họ say, say trong ly rượu lãng mạn của tình yêu.
Kai nhẹ nhàng thực hiện từng thao tác, anh điêu luyện gỡ bỏ từng lớp áo trên cơ thể Vĩ Cầm.
ch.ết thật, đêm nay sẽ là một đêm dài đây.