Chương 90: Huynh muội phạm tội

Edit + Beta: Vịt
Sau khi xử lý xong chuyện công tác, Hạ Bạch và Địch Thu Hạc lập tức lên đường về nước, một về trường học chiến đấu hăng hái cuối kỳ, một bắt đầu bận rộn tuyên truyền tiền kỳ của 《Tiên đồ》và chọn show hoạt động mà Hoa Đỉnh trong kỳ nghỉ hè cùng đài truyền hình tổ chức.


Thời gian chuyển tới đầu tháng 7, lúc Hạ Bạch tạm biệt bạn cùng phòng chuẩn bị trở về biệt thự trải qua kì nghỉ hè sung sướng, trên mạng đột nhiên tuồn ra một tin giật gân — Địch Biên bệnh cũ tái phát đã nằm viện nửa tháng! Nghe nói mệnh không bao lâu nữa, đã gọi luật sư tới lập xong di chúc, muốn truyền toàn bộ tài sản cho con thứ 2 Địch Hạ Tùng!


Hạ Bạch nhìn lại nhìn tin tức bạo liêu này, nhịn không được nghiêng người níu lấy chỗ ngồi ghế lái, nhìn về phía Hứa Khánh đang lái xe, hỏi, "Đợt nọ tôi về nước, bên ngoài không phải có tin tức nói Địch Biên đang kế hoạch phát triển nghiệp vụ mới, tự mình tới vùng khác khảo sát sao, hiện tại nằm viện là xảy ra chuyện gì? Tin tức này là thế nào tuồn ra?"


"Khảo sát là giả, đột nhiên bệnh nặng là thật. Tin tức là một phóng viên tờ báo nhỏ tuôn ra, phóng viên kia chụp được ảnh luật sư của Địch Biên ra vào bệnh viện, nổi lên nghi, liền ngồi xổm chờ ở bệnh viện mấy ngày, sau đó ngồi xổm ra được tin tức này." Hứa Khánh vẫn duy trì tốc độ xe ổn định, giải thích tỉ mỉ nói, "Hoàng Đô gần đây bị sự kiện Địch Xuân Hoa mua hung đả thương người ảnh hưởng, cổ phiếu có chút bất ổn, hơn nữa Tần Lỵ buông xuống sự vụ công ty chuyên tâm ra nước ngoài cứu con gái, hiện tại nội bộ Hoàng Đô chỉ còn một mình Địch Biên quyết định, dưới tình huống ông ta đột nhiên bệnh nặng, vì ổn định tình huống công ty, Phó tổng tạm thay thế chức vụ dùng lý do khảo sát ngoại địa để che dấu chân tướng sự tình là biện pháp xử lý nguy cơ rất bình thường."


"Những cái này tôi có thể hiểu......" Hạ Bạch cau mày, lại gẩy một chút nội dung bạo liêu, nói, "Tôi kỳ quái chính là Địch Biên làm sao sẽ đột nhiên bệnh nặng, hơn nữa thời cơ tin tức này tuôn ra có thể quá đúng dịp chút hay không, vừa vặn là lúc Hoàng Đô vượt qua ảnh hưởng của sự kiện Địch Xuân Hoa, tình huống một lần nữa ổn định......" Đúng dịp giống như là có người vì không để cho Hoàng Đô sống dễ chịu, cố ý chọn thời gian này bạo liêu vậy.


"Tin tức này không phải Thu Hạc tuôn ra đi......" Cậu chọt chọt màn hình điện thoại, hợp lý hoài nghi, bạo liêu trên mạng cặn kẽ tới mức ngay cả nội dung đại khái trong di chúc của Địch Biên đều nói ra, nhìn thế nào cũng giống như là biện pháp Địch ba tuổi từng dùng khơi mào mâu thuẫn nội bộ.


available on google playdownload on app store


Hứa Khánh khẳng định lắc đầu, "Tuyệt đối không phải, Địch thiếu chưa từng hạ mệnh lệnh như vậy."
"...... Chả lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?" Hạ Bạch càng thêm nghi ngờ.


Không phải Thu Hạc...... Chả lẽ là ông ngoại? Nhưng nếu là ông ngoại, vậy Hứa Khánh hẳn là cũng sẽ biết chuyện này mới đúng...... Không đúng, trọng điểm hiện tại hẳn là, Địch Biên thật sự bệnh nặng sao? Nếu như là thật, vậy đợt trước Địch Biên còn khỏe mạnh hiện tại sao lại bệnh nặng? Người làm? Nếu như là giả, vậy Địch Biên làm tin tức giả này lại là vì cái gì? Thăm dò Tần Lỵ?


Tần Lỵ vội vã từ nước ngoài chạy về, kiếm cớ đuổi luật sư Vương đi sau đó đi tới bên giường bệnh nhìn nhìn Địch Biên thủy chung hôn mê bất tỉnh, giận đến xoay người hung hăng cho Địch Hạ Tùng một cái tát, vừa gấp vừa giận, "Sao mày ngu như vậy! Tao cực khổ mưu kế đều là vì ai! Mày không liên lạc được với tao, không biết đi liên lạc với chú Tăng của mày sao! Làm sao muốn tự quyết định bỏ thuốc cho Địch Biên! Tao liều tới hiện tại, vì chính là mày sau này có thể hai tay sạch sẽ trải qua cuộc sống không lo! Nhưng mày hiện tại tại sao...... Mày tại sao muốn tự mình động thủ! Nói! Là ai đưa thuốc cho mày! Mày hạ ông ta là thứ gì? Là thứ gì!"


"Con, con cũng không biết...... Con không biết!" Tâm tình Địch Hạ Tùng lo lắng hãi hùng hơn nửa tháng cũng lâm vào bờ vực sụp đổ, bị chửi tới nhìn cũng không dám nhìn Địch Biên trên giường hôn mê bất tỉnh, bụm vết tát sưng đỏ trên mặt, hốc mắt đỏ bừng, gầm nhẹ nói, "Con cũng không muốn như vậy! Điện thoại của mẹ tại sao gọi không thông! Tại sao! Mẹ biết không, ông ta đều biết rồi! Mẹ vừa chạy đi luật sư Vương kia cũng biết! Mẹ không phát hiện ánh mắt hắn nhìn chúng ta rất kỳ quái sao! Vì không để cho hắn nhìn ra sơ hở, con đoạn thời gian này giả bộ giống như kẻ ngu! Mẹ! Có phải mỗi lần em gái vừa xảy ra chuyện, mẹ liền liều mạng với con hay không, con rốt cục là con trai mẹ hay là công cụ để mẹ tính toán tài sản! Con vốn là Nhị thiếu gia đường đường chính chính của Hoàng Đô, bởi vì mẹ làm những thứ kia —"


Bộp —


Tần Lỵ thu tay lại, nén nước mắt nhìn hắn, thân thể run rẩy, đau lòng nói, "Mày câm miệng...... Câm miệng! Công cụ? Mày cư nhiên cảm thấy tao chỉ là coi mày trở thành công cụ? Địch Hạ Tùng, mày có phải muốn bức ch.ết tao hay không...... có phải hay không......" Vừa nói xụi lơ trên mặt đất, rốt cục chịu không nổi đả kích liên tục khoảng thời gian này, bụm mặt khóc lên.


Bận rộn hơn nửa tháng, bà ta ăn không ngon ngủ không yên, thật vất vả chuẩn bị tốt hết thảy, đem con gái bí mật an trí ở trong bệnh viện Tăng Bồi Trung sắp xếp tốt, kết quả còn không đợi bà ta thở, cư nhiên lại nhận được tin tức con trai hại Địch Biên, bà ta chỉ là phụ nữ, là một người phụ nữ không nơi nương tựa hai bàn tay trắng, cha bệnh nặng nằm liệt giường, con gái vì tránh đầu gió vào viện tâm thần, bây giờ con trai duy nhất khỏe mạnh không điểm nhơ lại...... Quá mệt mỏi, cuộc sống như thế quá mệt mỏi.


(Haizzz dịch tới đây mới thấm câu "Đẻ con khôn mát lờ rười rượi, đẻ con dại thảm hại cái lờ", hơi tục tý cơ mà chuẩn đét)


Người mẹ luôn luôn kiên cường đột nhiên sụp đổ khóc nỉ non, cảm xúc kích động của Địch Hạ Tùng hơi lui, luống cuống một hồi, ngồi xổm xuống đỡ lấy vai bà ta, vụng về an ủi, "Mẹ, mẹ đừng khóc, con sai rồi, là con sai rồi, mẹ đừng khóc, xin lỗi, mẹ đừng khóc......" Vừa nói cũng không khỏi đỏ vành mắt, ôm lấy bà ta khóc lên, tận tình phát tiết khủng hoảng và vô trợ chất chứa trong lòng khoảng thời gian này.


Hai người khóc tới khổ sở không thôi, lúc bác sĩ đi vào kiểm tr.a phòng, thấy thế còn tưởng rằng bọn họ là đang lo lắng tình huống của Địch Biên, mặc dù tới giờ chưa điều tr.a ra nguyên nhân Địch Biên hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn nghĩ cách khuyên nhủ bọn họ một phen, sau đó lắc đầu rời đi.


Tiễn bác sĩ đi, Tần Lỵ và Địch Hạ Tùng đều miễn cưỡng bình tĩnh lại, Tần Lỵ tới phòng rửa tay rửa mặt bổ trang, sau đó đi tới bên giường bệnh đẩy Địch Biên mấy cái, thấy ông ta giống như heo ch.ết không chút phản ứng nào, khẽ nhíu lông mày, đi tới trên ghế salon ngồi xuống, nhìn về phía Địch Hạ Tùng làm ổ trên ghế salon cạnh góc không dám nhìn Địch Biên, ôn thanh hỏi, "Hạ Tùng, trong khoảng thời gian mẹ rời đi, trong nhà rốt cục xảy ra chuyện gì."


Địch Hạ Tùng dịch tới bên người bà ta cầm tay bà, giống như là tìm được dũng khí, cặn kẽ nói một lần cuộc đối thoại ngày đó nghe được, sau đó cường điệu một chút sốt ruột lo lắng sau khi bất luận thế nào cũng liên hệ không được với bà ta và Tăng Bồi Trung, cuối cùng mới nói đến cuộc đối thoại của người giúp việc biệt thự và quyết định của hắn.


"Đối thoại gì, con nói rõ ràng." Tần Lỵ trấn an cầm lại tay hắn, ở trong đầu sàng một lần thân phận bối cảnh của người giúp việc Địch trạch, không nghĩ ra ai khả nghi.


"Đừng nói chú Tăng của con như vậy, chú ấy hiện tại nhưng là toàn tâm toàn ý vì 3 mẹ con mình!" Tần Lỵ vỗ tay hắn một cái, thấy hắn bất mãn, nhanh chóng hoãn xuống biểu tình, nhu tay hắn, giải thích, "Chuyện Xuân Hoa phạm phải ở nước ngoài coi như là sai lầm rất nghiêm trọng, cách thoát tội duy nhất chính là giám định tình huống tinh thần, dùng bệnh thoát thân, ban đầu mẹ hơi lo lắng...... Cho nên không dám dùng cách này, sau đó chú Tăng của con nghĩ cách liên lạc với một bệnh viện quen thuộc, thu xếp tốt tất cả, cứu em gái con ra ngoài. Nhưng vì giấu cảnh sát, Xuân Hoa con bé phải ở trong bệnh viện một trận, con bé rất sợ, mẹ ở bên con bé mấy ngày, xác nhận một chút điều kiện của bệnh viện, vừa vặn bệnh viện kia bởi vì nguyên nhân đặc thù phải che đậy tín hiệu, chỉ có địa phương cố định có thể lên mạng liên lạc với bên ngoài, con liên lạc với mẹ không được chính là vì vậy."


"Bệnh viện không cách nào liên lạc với bên ngoài? Cái đó có khác gì với ngồi tù." Địch Hạ Tùng cảm thấy có chút không đúng, nhưng còn không đợi hắn tiếp tục chất vấn, Tần Lỵ đã cảnh cáo trừng hắn một cái, chặn lời hắn trở lại.


"Đương nhiên là có khác nhau! Bệnh viện kia hoàn cảnh rất tốt, rất nhiều nhân vật nổi tiếng thân thể không tốt cần tĩnh dưỡng đều ở nơi đó. Bệnh nhân ở biệt thự, có có cả một team chữa bệnh chăm sóc chuyên nghiệp, chăm sóc rất tận tâm. Mà chỉ là ở một thời gian ngắn, cũng không phải cứ ở đó, chú Tăng của con thật sự coi con và Xuân Hoa trở thành con của mình mà thương yêu, nếu không cần gì phải phí tâm lực như vậy, con đừng chất vấn loạn." Tần Lỵ giải thích, đột nhiên rũ mắt thở dài, trong mắt mang theo một tia cảm động và áy náy, "Chú Tăng của con bởi vì bận rộn chuyện Xuân Hoa, thân thể mệt mỏi vốn không tốt hiện tại trở nên càng xấu, mấy hôm trước còn hôn mê một lần, liên hệ với mẹ đều là trợ lý, con liên lạc với chú ấy không được có lẽ là bởi vậy. Cuộc sống của chú ấy cũng không lâu nữa, nếu không phải con bên này xảy ra chuyện, mẹ đã sớm tới bồi chú ấy đi một đoạn đường cuối cùng."


Địch Hạ Tùng mắt sáng rực lên, mong đợi hỏi, "Một đoạn đường cuối cùng? Mẹ, ý của mẹ là, chú ấy sắp......"


"Đừng nói lung tung!" Tần Lỵ cắt đứt lời hắn, giơ tay lên vén tóc, lại vỗ vỗ tay hắn, phân tích tỉ mỉ với hắn, "Tóm lại tình huống hiện tại, có một số việc bị Địch Biên phát hiện cũng không cần gấp, dù sao sắp thu lưới rồi. Con chính là quá trẻ tuổi, hơi hấp tấp, Trung Liên Thế Kỉ hiện tại nhưng là Bồ Tát cứu mạng của Hoàng Đô, Địch Biên cho dù biết chân tướng tạm thời cũng không dám như thế nào, huống chi ông ta còn có nhược điểm trên tay mẹ, con lại là con ruột của ông ta...... Con a, ông ta muốn đuổi con đi, con liền đi, trực tiếp tới tìm chú Tăng của con là được, tới lúc đó thu lưới, tùy tiện ông ta nhảy thế nào, Hoàng Đô cũng vẫn là của con, con hoàn toàn không cần động tay gì với ông ta. Hạ Tùng, con sau này nhưng là người phải trông coi hai công ty lớn, không được tiếp tục hấp tấp lỗ mãng như vậy nữa, thứ nên học đều phải học, mẹ với em gái sau này còn phải dựa vào con."


Bị bà ta vừa nói như vậy, Địch Hạ Tùng lập tức cảm thấy trước mắt rộng lớn, cũng cảm thấy mình lúc trước luống cuống làm việc loạn thật sự quá mất mặt, nhanh chóng vỗ ngực đảm bảo nói, "Mẹ yên tâm, con đã trưởng thành, sau này sẽ càng ngày càng tốt, đảm bảo để cho mẹ và em gái trải qua cuộc sống hưởng phúc thoải mái.


"Ngoan, đây mới là con trai tốt của mẹ." Tần Lỵ vui mừng sờ sờ mặt hắn, trên mặt một lần nữa lộ ra tiếu ý.
Hai người mẫu từ tử hiếu triển vọng một chút tương lai tốt đẹp, qua hồi lâu mới nhớ tới chính sự, tiếp tục trao đổi.


"Cho nên rốt cục là người giúp việc nào lỡ miệng, kích động con hạ thuốc Địch Biên?" Tần Lỵ cau mày oán giận hỏi, làm như chuẩn bị đem hai người giúp việc hại người kia xách ra ngoài băm thây vạn khúc.


Địch Hạ Tùng cũng tức giận, cảm giác mình là bị người lừa gạt, hoàn toàn quên mất lúc trước là chính bản thân hắn chủ động trộm thuốc, tức giận trả lời, "Không phải là người giúp việc của Địch trạch, là hai đứa con của một người giúp việc cũ đã làm việc cho Địch trạch mấy chục năm trước, bọn họ chạy tới giúp mẹ tìm bạn, lại không tìm được, thím Vương phòng bếp thấy bọn họ đáng thương liền để cho bọn họ ngủ lại một đêm, cuộc nói chuyện con nghe thấy là của bọn họ, thuốc cũng là của bọn họ. Bọn họ nói ở trong thôn của bọn họ, có con dâu của một gia đình chính là dùng thuốc này hạ độc làm ngu mẹ chồng, sẽ không cần mạng người, cũng sẽ không có người tr.a ra, con liền......"


Tần Lỵ nghe xong hung hăng cau mày, lập tức phát hiện bên trong không đúng, nắm chặt tay hắn hỏi, "Ý con là, con vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của con cháu người giúp việc cũ tới tìm người thân, lại vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của luật sư Vương và Địch Biên, cuối cùng còn dưới sự trùng hợp lấy được thuốc của con cháu người giúp việc kia cầm tới? Toàn bộ là trùng hợp?"


"Vâng, đúng a, chính là trùng hợp......" Địch Hạ Tùng trả lời không nổi nữa, đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt trở nên trắng bệch, luýnh quýnh, "Mẹ, con có phải chui vào lồng rồi hay không? Nhưng, nhưng......"


Tần Lỵ nghĩ tới cái gì, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Địch Biên trên giường bệnh, sau đó đứng dậy kéo Địch Hạ Tùng, đẩy hắn ra bên ngoài, "Con đi, tới khu D tìm Tăng Bồi Trung, chú ấy sẽ bảo vệ con, đi mau!"


Địch Hạ Tùng bắt đầu luống cuống, "Mẹ, mẹ, rốt cục sao thế, mẹ đừng làm con sợ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con......"
"Đừng hỏi, con trước rời khỏi nơi này, chờ sau khi tới khu D, mẹ lại —"
Rầm!


Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, luật sư Vương mang theo mấy vị cảnh sát cất bước đi đến, xác nhận nói, "Cậu ta chính là Địch Hạ Tùng, thuốc là cậu ta hạ."
Cảnh sát không nói hai lời tiến lên bắt người.


Tần Lỵ mộng trong nháy mắt, thấy cảnh sát trực tiếp lấy ra còng tay còng Địch Hạ Tùng lại, áp người liền sắp đi ra ngoài, nhanh chóng nhào qua ngăn cản, giọng the thé nói, "Các người muốn làm gì! Buông nó ra! Buông con trai tôi ra! Nó cái gì cũng không làm! Các người buông nó ra!"


"Bà Tần." Cảnh sát mạnh mẽ kéo bà ta ra, không kiên nhẫn nói, "Cảnh sát đã tìm được hai nông dân đánh rơi độc vật, hiện tại nhân chứng vật chứng có đủ, làm ơn không nên quấy nhiễu phá án."


"Không phải tôi! Các người buông tôi ra! Tôi không muốn đeo cái này! Buông tôi ra!" Địch Hạ Tùng liên tục giãy dụa, lắc lắc đầu muốn hướng Tần Lỵ cầu cứu, tầm mắt quét qua luật sư Vương đứng ở một bên, trong đầu linh quang chợt lóe, quát to, "Là ông đúng không! Là ông dẫn tôi đi nghe lén cuộc nói chuyện kia! Là ông! Ông nhận mệnh lệnh của ai? Có phải Địch Biên hay không! Có phải ông ta hại tôi hay không!"


Luật sư Vương nhấc lên mí mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh nói, "Chủ tịch bây giờ còn nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, ngay cả chất độc gì bên trong cũng không biết, rốt cuộc là ai hại ai? Lòng tốt nói với cậu một câu, mặc dù trong lúc cảnh sát điều tra, vì tránh khỏi đánh rắn động cỏ, tôi không có tách cậu và chủ tịch ra, nhưng nhằm an toàn, căn phòng bệnh này là lắp camera, suy nghĩ một chút biểu hiện của cậu nửa tháng này tới phòng bệnh đi! Chứng cớ trước mặt còn có cái gì phải chối cãi!" Nói xong lại lành lạnh nhìn Tần Lỵ một cái, khinh thường dịch chuyển tầm mắt.


Cảnh sát kéo Địch Hạ Tùng không ngừng giãy dụa rời đi, Tần Lỵ đuổi theo hai bước không đuổi kịp, vẻ mặt nhăn nhó nghiêng đầu nhìn về phía luật sư Vương ở lại trong phòng bệnh không rời đi cùng cảnh sát, nghiến răng nghiến lợi, "Vương Tắc! Tôi mặc kệ ông lần này là nhận sai khiến chạy tới hại con tôi, nếu như Hạ Tùng xảy ra chuyện gì, tôi muốn ông và Địch Biên ch.ết không yên lành!" Nói xong oán hận nhìn một cái Địch Biên vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, lại nhìn quanh một vòng gian phòng bệnh không biết chỗ nào lắp camera này, giẫm bước nặng nề rời đi.


Buổi tối hôm đó, sau khi thu được hàng mẫu độc vật, tiến hành một phen trị liệu cần thiết, Địch Biên hôn mê nửa tháng rốt cục tỉnh lại. Đồng thời, tin tức Địch Hạ Tùng do nghi ngờ mưu sát cha đẻ mà bị lộ lên đầu đề weibo, Hạ Bạch xem đầy mặt mông lung.


Đùa giỡn cái gì? Địch Hạ Tùng từ chỗ hai lão nông kia trộm tới một phần độc động thực vật hoang dại không rõ thành phần hạ cho Địch Biên? Mục đích là muốn giết ch.ết Địch Biên sớm thừa kế di sản của Địch Biên?


Nội dung vở kịch máu chó này là xảy ra chuyện gì? Phóng viên viết như vậy là nghiêm túc sao? Hiện tại Địch Biên bị Tần Lỵ ăn tới gắt gao, Địch Hạ Tùng là điên rồi sao, chôn vùi chính mình làm ra vụ này?


"Đang nhìn cái gì?" Địch Thu Hạc đột nhiên xuất hiện, khom lưng từ phía sau ôm lấy cậu, nghiêng đầu hôn khuôn mặt cậu, sau đó buồn cười xoa xoa vụn khoai tây chiên dính ở khóe miệng cậu, cười hỏi, "Lại ăn vụng đồ ăn vặt? Không phải đã nói chờ anh về cùng nhau ăn cơm sao?"


Hạ Bạch hoàn hồn, có chút xấu hổ lau miệng, cũng nghiêng đầu hôn anh một ngụm, vui vẻ hỏi, "Bàn với Lâm Mặc xong rồi? Sắp xếp đương kỳ lập chưa?"


"Sắp xếp lập ra rồi, anh sớm quay một xấp video cho bọn họ lúc làm tuyên truyền tung ra, tới lúc đó cũng sẽ dành thời gian làm một vài kết hợp với hiện trường." Địch Thu Hạc trả lời, vòng qua ghế salon ngồi vào bên cạnh cậu, sờ sờ bụng cậu, sau đó bất mãn vỗ nhẹ một cái, "Ngày nào cũng ăn như vậy cũng không thấy mập, sau này không cho đồ ăn vặt nữa, ăn nhiều cơm."


Hạ Bạch lật mắt trắng, kéo tay anh ra, "Đều đã nói em ăn không mập, đúng rồi, tin tức trên mạng anh xem chưa? Địch Hạ Tùng bị bắt, Địch Biên không phải là bệnh nặng, kỳ thật là bị hạ thuốc, nghe nói ông ta trúng độc thành phần làm tê dại thần kinh, có thể sẽ bị độc hỏng đầu óc."


"Xem rồi, độc hỏng thì độc hỏng đi, Hoàng Đô dù sao cũng sắp đổ, ông ta cho dù chữa khỏi khỏe mạnh xuất viện, cũng làm không được chủ tịch Hoàng Đô nữa." Địch Thu Hạc bình thản trả lời, rút tablet trong tay cậu đi, ôm lấy cậu hôn một ngụm, cười nói, "Đi, mặc kệ mấy chuyện bực mình kia, trước ăn cơm, anh mua về điểm tâm cho em."


Hạ Bạch kỳ thực còn có chút tò mò muốn hỏi những chuyện khác, nhưng nhìn bộ dáng anh tạm thời không muốn nhắc tới chuyện này, thân thiết nuốt vấn đề xuống, vừa theo anh đi về phía phòng ăn vừa cố ý nói, "Vừa rồi là ai nói không cho em ăn đồ ăn vặt nữa? Anh liều mạng mua đồ ăn về nhà, lại không cho em ăn, lương tâm đâu?"


"Lương tâm bị một con chó con tham ăn gặm mất rồi." Địch Thu Hạc chọt mặt cậu, tâm tình thoạt nhìn coi như không tệ, đột nhiên duỗi cánh tay bế cậu lên, còn nhẹ nhàng xóc xóc, vừa ý nói, "Kỳ thực vẫn là nặng chút rồi, cố gắng tiếp tục ăn."


Hạ Bạch giận đến túm tóc anh, sau đó niết lỗ mũi anh, ghét bỏ, "Rõ ràng là anh ít rèn luyện, khí lực nhỏ đi rồi."
Địch Thu Hạc thật sâu nhìn cậu một cái không nói chuyện, quyết định đợi buổi tối dùng hành động chứng minh một chút thực lực của mình.


Ba ngày sau, Trung Liên Thế Kỉ hợp tác chặt chẽ với Hoàng Đô đột nhiên tuyên bố phá sản, làm hại mắt xích tài chính của Hoàng Đô trực tiếp đứt lìa, cổ phiếu rớt xuống, nhanh chóng đi tới bờ vực phá sản. Địch Biên sau khi nghe nói tin dữ bệnh tình nặng thêm, lại lần nữa lâm vào hôn mê.


Trên internet, đám quần chúng ăn dưa nhìn vở tuồng cha con tương tàn này, đem Địch Hạ Tùng bị bắt giữ cùng Địch Xuân Hoa lợi dụng bệnh tâm thần trốn chế tài luật pháp trêu chọc là "Huynh muội phạm tội", cũng trào phúng suy đoán Địch Hạ Tùng có thể hay không cũng học theo em gái hắn đi giám định tinh thần, rửa sạch tội danh mưu sát cha.


Giống như là vì đáp lại suy đoán của đám netizen, luật sư tư nhân của Địch Biên luật sư Vương đột nhiên phát ra thanh minh đầu tiên, dán ra tất cả báo cáo kiểm tr.a sức khoẻ của Địch Hạ Tùng từ nhỏ đến lớn, cũng tỏ vẻ vì phòng ngừa Địch Hạ Tùng "đột phát" bệnh tâm thần, hắn đã xin để cho cơ quan trung lập lập tức giám định tình trạng sức khỏe thân thể của Địch Hạ Tùng.


Đám netizen cười ha ha vỗ bàn, tỏ vẻ quả nhiên vở tuồng hay, cha con có thể trở mặt thành thù thành như vậy, hào môn máu chó nhiều a...... À không đúng, Hoàng Đô sắp xong đời rồi, đã hào môn không nổi nữa.
Khu D.


Tần Lỵ nện tablet trên mặt đất, dùng sức đấm đấm ghế sa lon, sau đó sụp đổ nhào tới trên tay vịn ghế salon khóc lên.


Tăng Bồi Trung khí sắc trở nên càng thêm hỏng bét chống đỡ thân thể bệnh tật sáp qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng bà ta, an ủi, "Tiểu Lỵ, đừng khổ sở, mấy người trên mạng chính là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, không có gì hay. Em yên tâm, Hoàng Đô lần này khẳng định xong rồi, thân thể Địch Biên bị độc tố ảnh hưởng, nửa đời sau tuyệt đối tốt không được, qua vài năm, chờ tình thế chuyện này qua đi, chúng ta...... Em sẽ cứu Hạ Tùng ra, đưa nó ra nước ngoài học vài thứ, khi đó nó vừa vặn 27-28 tuổi, chính là thời điểm tốt làm sự nghiệp, không muộn, đừng buồn nữa."


"Nhưng em không cam lòng, dựa vào cái gì con em phải cõng cái mác tội phạm giết người và bệnh tâm thần, dựa vào cái gì!" Tần Lỵ đột nhiên chủ động ôm lấy hắn, nức nở nói, "Bồi Trung, đây nhất định là báo ứng ông trời cho em, báo ứng em năm đó không có đối tốt với anh, Bồi Trung, xin lỗi, là em không tốt, anh phải thật tốt, anh nhất định phải thật tốt, hiện tại em chỉ có thể dựa vào anh."


Trong mắt Tăng Bồi Trung hiện lên một tia chán ghét, ngữ khí lại như cũ ôn hòa, còn mang theo một tia khổ sở tiếc nuối, vừa trấn an vỗ bà ta vừa thở dài nói, "Anh lại không phải không muốn...... Đừng khóc, em cười lên đẹp nhất, anh thích xem bộ dáng em cười."


"Đều tuổi này rồi, đâu còn cái gì mà đẹp với không đẹp nữa......" Tần Lỵ giống như là được hắn trấn an, dần dần dừng khóc, buông hắn ra chỉnh là một chút khuôn mặt khóc nhòe nhoẹt, chủ động giúp hắn bóp chân, ôn nhu hỏi, "Mấy ngày nay tình huống thế nào, bác sĩ nói sao, trên người còn đau không?"


"Có em bên cạnh, đâu sẽ đau, em đừng nghe bác sĩ nói nhảm." Tăng Bồi Trung nhu tình tràn đầy nhìn bà ta, mang trên mặt hạnh phúc thỏa mãn.


Tần Lỵ ngượng ngùng cúi đầu, vén tóc, ôn nhu cùng hắn tán gẫu mấy câu, sau đó từ từ dời đi đề tài, cuối cùng do dự nói, "Bồi Trung, chuyện phát sinh lần này của Hạ Tùng quá kỳ quặc, lấy tính cách của Địch Biên, ông ta cho dù muốn trả thù em, cũng sẽ không lấy mạng mình ra đùa giỡn, em luôn cảm thấy sau lưng chuyện này còn có những người khác đang tính kế mẹ con em...... Em chính là sợ, chờ anh đi, em dứt khoát cũng đi theo anh đi, không có anh che chở, Hạ Tùng lại ở trong tù, em sợ em chờ không được cùng Hạ Tùng đoàn viên đã bị lang sói núp trong bóng tối hại ch.ết."


"Đừng nói nhảm, có anh ở đây, ai cũng đừng nghĩ hại em!" Tăng Bồi Trung cắt đứt lời bà ta, sờ sờ mặt bà ta, khuyên nhủ, "Sau này không cho nói mấy lời ngu ngốc này nữa, em còn trẻ, cả đời còn dài mà, đừng sợ, bất kể là ai núp trong bóng tối, anh đều sẽ giúp em bắt được bọn chúng thu thập sạch sẽ, em an tâm sống, đừng suy nghĩ loạn."


Tần Lỵ cảm động nhìn hắn, lại lần nữa nhào tới trong lồng ngực hắn, cảm động kêu tên hắn.
Tăng Bồi Trung thật thấp đáp một tiếng, ở chỗ bà ta nhìn không tới từ từ biểu tình trào phúng, hỏi, "Tiểu Lỵ, em cảm thấy lần này là ai đang hại em và Hạ Tùng, có đối tượng hoài nghi không?"


Tần Lỵ nhìn không thấy biểu tình của hắn không phát giác gì, biểu tình âm tàn, cắn răng trả lời, "Nhất định là Địch Thu Hạc! Nó đã sớm không vừa mắt mẹ con em! Lần này cũng nhất định là hắn! Luật sư Vương kia từng cùng nó đối phó với cha em, bọn họ khẳng định đã sớm cấu kết lại với nhau, dã chủng chính là dã chủng, chỉ thích núp ở nơi âm u làm chuyện xấu!"


"Địch Thu Hạc?" Tăng Bồi Trung cười, cúi đầu nhìn da cổ lộ ở bên ngoài của bà ta, ánh mắt giống như đao chậm chạp lướt qua, tựa như đang suy nghĩ từ chỗ nào hạ đao tốt nhất, chậm rãi trả lời, "Hóa ra là tiểu tử tóc vàng (*), em an tâm, anh nghĩ cách trút giận cho em......" Cư nhiên đem chú ý động tới cả trên đầu ô dù con gái tương lai của hắn, tâm của Tần Lỵ, là càng thêm lớn rồi.


((*) Tiểu tử tóc vàng: Chỉ những người không hiểu lý lẽ. Đây cũng là tên một trò chơi, người chơi phải giúp tiểu tử tóc vàng thuận lợi đi qua bờ sông)


Công ty chi nhánh của Hoàng Đô bắt đầu từng nhà đóng cửa, mỗi ngày đều có tin tức sản nghiệp dưới cờ Hoàng Đô đóng cửa hoặc là nhân viên bãi công đi đường truyền ra, phá sản gần ngay trước mắt.


Trung tuần tháng bảy, lúc Hạ Bạch và Địch Thu Hạc sắp xếp xong công việc trong nước, chuẩn bị ra nước ngoài công việc của V&G, luật sư Vương đột nhiên tìm tới cửa, thay mặt Địch Biên thỉnh cầu Địch Thu Hạc tới bệnh viện gặp mặt Địch Biên một lần.


"Tôi cho rằng ông đã cầm tiền rời đi rồi." Địch Thu Hạc đặt trà tới trước mặt hắn, thái độ coi như ôn hòa mở miệng — anh đã từ chỗ Hồ Triệu biết được, luật sư Vương đã bị Phạm Đạt mua chuộc.


Luật sư Vương nhìn một cái Hạ Bạch làm ổ bên cạnh Địch Thu Hạc nghịch tablet, cũng không tham dự nói chuyện nhưng cũng không rời đi, lại nhìn một cái phòng khách biệt thự tràn đầy không khí gia đình ấm áp, trong lòng mơ hồ ý thức được gì đó, nhanh chóng thu liễm tâm tình, thành thực trả lời, "Tôi vì Hoàng Đô làm việc mấy thập niên, mặc dù cuối cùng không thể giữ vững nguyên tắc, nhưng mà...... Tóm lại cũng đã như vậy, coi như là vì nghề nghiệp tôi ở Hoàng Đô kiếm sống vẽ lên dấu chấm tròn viên mãn đi."


Địch Thu Hạc đối với câu trả lời của hắn không ừ không hữ, dò hỏi, "Lần này Địch Biên bảo ông tới tìm tôi, có mục đích gì?"


Luật sư Vương lắc đầu, "Tôi cũng không rõ, thời gian ông ta lần này hôn mê có hơi lâu, người cũng có chút hồ đồ, chỉ nói muốn gặp cậu, lại không nói là cái gì."


Buổi chiều mùa hè mặt trời rất gắt, trong biệt thự lại rất thoải mái, Địch Thu Hạc đột nhiên nhớ tới thời điểm này năm ngoái, anh hình như vừa thoát khỏi quan hệ cha con với Địch Biên, một mình tới tỉnh biên giới liều một tương lai không biết con đường phía trước.


Mà bây giờ, anh đã liều được rồi, còn có một gia đình.
"Vậy thì gặp đi." Anh bình thản mở miệng, lúc người bên cạnh ngẩng đầu nhìn đưa tay nhu nhu tóc cậu, ôn nhu nhìn cậu một cái, cười nói, "Coi như là vẽ lên một dấu chấm tròn cho phần cha con thân tình này."


Hạ Bạch nhìn nụ cười thoải mái trên mặt anh, thần kinh căng thẳng buông lỏng, tức giận kéo tay anh xuống, tiếp tục chơi game.
Địch Thu Hạc ngược lại cầm được chân cậu đặt trên ghế salon, sau khi bị đạp một cái sủng nịch cười cười.


Luật sư Vương nhìn hỗ động tự nhiên thân mật của hai người, tầm mắt dừng lại trên đôi mắt tràn đầy ái ý hỉ duyệt của Địch Thu Hạc, đặt chén trà xuống, thức thời đứng dậy cáo từ.


Một ngày sau, Địch Thu Hạc một mình đi tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn về phía Địch Biên trước cửa sổ quay lưng về phía cửa, ngồi trên xe lăn nhìn ngoài cửa sổ, cất bước tiến vào, nhàn nhạt hỏi, "Có gì muốn nói, nói đi."


Người ngồi trên xe lăn cử động, tay vịn trên xe lăn từ từ xoay tới, nhìn về phía Địch Thu Hạc đứng ở cửa vẻ mặt lãnh đạm, nhưng chói mắt lại tự tin, trong mắt đột nhiên chảy ra một hàng nước mắt, giọng khàn nói, "Thu Hạc, con rốt cục chịu tới thăm ta rồi."






Truyện liên quan