Chương 11
Tờ Nhật báo và tờ Thời báo thông báo hai ngày sau đó rằng Công nương Victoria Seaton, Nữ bá tước Langston mà cuộc đính hôn của nàng với Jason Fielding, Hầu tước xứ Wakefield, đã được tuyên bố trước đây- sẽ chính thức ra mắt xã hội trong một vũ hội được tổ chức bởi bác họ của nàng, Công tước Atherton, trong hai tuần nữa.
Bàn dân thiên hạ London chưa kịp tiêu xong tin tức nóng hổi đó thì đã chứng kiến một hoạt động nhộn nhịp diễn ra tại lâu đài của Hầu tước xứ Wakefield ở London tại số 6 đường Upper Brook.
Thoạt tiên là hai cỗ xe mang đến, ngoài những gia nhân khác, Northrup, quản gia; O’Malley, chỉ huy của đám người hầu; và bà Craddock, đầu bếp. Những cỗ xe này nhanh chóng được tiếp nối bởi một toa xe hàng lớn chở bà quản lý, mấy cô hầu, phụ bếp, bốn anh hầu cấp dưới, và hàng núi hòm xiểng.
Chẳng bao lâu sau đó một cỗ xe khác chở Cô Flossie Wilson, bà cô già không chồng của ngài công tước, một phụ nữ lớn tuổi đẫy đà có khuôn mặt tròn hiền hậu với đôi má đỏ hồng được đóng khung trong mái tóc vàng loăn xoăn. Chễm chệ trên đầu bà là chiếc mũ nhỏ màu dâu chín trông thật tươi vui mà có lẽ là sẽ thích hợp hơn với một cô nương trẻ hơn bà nhiều, và điều đó làm Cô Flossie trông thật là giống một con búp bê già đáng yêu. Cô Flossie, một người nổi tiếng trong giới danh gia vọng tộc, trèo xuống xe, vui vẻ vẫy tay với hai người bạn của bà khi họ đi ngang qua, và chạy bổ lên bậc tam cấp của ngôi nhà phố Brook Street thuộc về cháu họ của bà.
Tất cả những hoạt động này đều được để ý thích đáng bởi các quí bà quí ông lịch sự trong những bộ trang phục lộng lẫy đang thong dong dạo qua phố Upper Brook, nhưng chẳng có hoạt động nào trong số đó gây ra một sự khuấy đảo kinh hoàng bằng ngày hôm sau khi những người chứng kiến quan sát được cỗ xe màu đỏ tía đẹp đẽ của Jason Fielding được kéo bởi bốn con tuấn mã hiên ngang màu xám nhẹ nhàng lướt tới trước cửa nhà số 6.
Từ bên trong cỗ xe xa xỉ có gắn biểu tượng riêng ấy xuất hiện Charles Fielding, Công tước Atherton, theo sau là một cô nương trẻ tuổi chỉ có thể là người vợ hứa hôn của Jason Fielding. Cô nương trẻ duyên dáng bước xuống những bậc thang của cỗ xe, luồn tay vào trong khuỷu tay của ngài Công tước, và dừng lại, mỉm cười nghi hoặc nhìn toà nhà bốn tầng tráng lệ với những ô cửa sổ hình vòm rộng rãi của nó.
“Lạy Chúa lòng lành, là cô ấy kìa!” Đức ông Wiltshire trẻ tuổi rên lên từ một chỗ đứng thuận lợi bên kia phố của chàng ta. “Đó là Nữ bá tước Langston,” Chàng ta nói thêm, thụi khuỷu tay một cách nhiệt tình vào ngực người bạn cùng đi để nhấn mạnh thêm.
“Làm sao mà anh biết?” Đức ông Crowley căn vặn, vuốt cho phẳng một nếp nhăn tưởng tượng trên chiếc áo khoác đáng thương của anh chàng.
“Thật quá đơn giản cho bất kỳ một bộ óc xoàng xĩnh nhất mà nói nàng là ai - nhìn nàng kìa, là một giai nhân. Một trang tuyệt thế không ai sánh được.”
“Anh không thể thấy mặt nàng,” bạn anh chàng chỉ rõ một cách có lý.
“Tôi chả cần phải thấy, ngố ạ. Nếu nàng không xinh đẹp thì làm sao nàng moi được lời cầu hôn từ Wakefield. Đã bao giờ anh thấy ông ta đi với một người phụ nữ mà không đẹp rụng rời chưa?”
“Chưa,” Đức ông Crowley thừa nhận. Nâng chiếc kính mắt một tròng lên, anh chàng nhíu mắt lại nhìn qua nó và huýt lên một tiếng huýt sáo nhỏ ngạc nhiên. “Nàng có mái tóc đỏ. Trong vòng cả triệu năm cũng chả ngờ được!”
“Nó không đỏ, nó là hoàng kim hơn là đỏ.”
“Không, nó màu đồng hung,” Đức ông Crowley cãi. Sau khi xem xét thêm một chút, anh ta tuyên bố, “Màu đồng là một màu quyến rũ. Luôn luôn ưa thích nó, tôi ấy.”
“Rác rưởi! Anh chưa bao giờ ủng hộ tóc màu đồng. Nó chả phải là mốt thịnh hành gì hết.”
“Bây giờ là thế đấy,” Đức ông Crowley toe toét dự đoán. Hạ kính xuống, anh ta nhìn một cách tự mãn vào người bạn. “Tôi tin là cô Mersley của tôi quen biết ngài Atherton-cô ấy sẽ có giấy mời đến vũ hội ra mắt của Nữ bá tước Langston. Nghĩ xem, tôi sẽ đi cùng cô tới đó và-” Anh chàng im bặt và thở hổn hển trong khi cô nương trẻ tuổi họ đang bàn tán đến quay lại cỗ xe và gọi cái gì đó ra. Một giây sau đó, một con quái vật màu xám bạc chồm ra và nhảy nhót quanh chân nàng, rồi cả bộ ba đi lên các bậc thềm. “ch.ết tiệt mắt tôi đi nếu đó không phải là một con sói!” Đức ông Crowley thở dồn khiếp hãi.
“Nàng thật có phong cách,” anh chàng trẻ tuổi kia tuyên bố sau khi đã hoàn hồn nói lại được. “Chưa bao giờ nghe tiếng một phụ nữ nuôi sói làm thú cưng. Rất phong cách, là nàng bá tước ấy. Một Kỳ nữ, chắc chắn thế.” Hăng hái loan truyền cái tin họ là những người đầu tiên trông thấy Công nương Victoria Seaton huyền bí, hai anh chàng trẻ tuổi chia tay nhau và chạy vội về các câu lạc bộ riêng của họ.
Cho đến chiều hôm sau, khi Jason đén London và bước vào câu lạc bộ White lần đầu tiên trong vòng mấy tháng, định vui thú một vài giờ thoải mái với mấy ván bài trước khi đi nhà hát, thì chuyện đã lan toả rộng rãi rằng người đính hôn cùng hắn là một giai nhân rực rỡ và là người tạo ra một xu thế mốt lừng danh. Và thế là, thay vì có thể chơi bạc trong yên ổn, Jason phải không ngừng nghỉ tiếp kiến những người quen biết đến làm gián đoạn cuộc chơi của hắn để mà ngợi khen hắn về cái gu xuất sắc và thời vận may mắn của hắn, và đổ lên hắn những lời chúc mừng và chúc tụng tốt lành nhất cho hạnh phúc ngày sau của hắn.
Sau khi chịu đựng hai tiếng đồng hồ tấn trò đó, cùng với tay bị bắt và vai bị vỗ như thế, hắn lờ mờ thấy, cho dù Charles nghĩ cái gì, thì để thiên hạ tin Victoria đính hôn với hắn là chả khôn ngoan gì cả. Jason rút ra kết luận đó chỉ sau một quan sát đơn giản là không một anh chàng độc thân xứng đáng nào đến chúc mừng hắn dám làm hắn phiền lòng bằng cách ve vãn cô dâu đã đính ước của hắn. Vì thế hắn bắt đầu khuyến khích họ theo đuổi nàng bằng cách cảm ơn họ vì những lời chúc tốt lành nhưng cũng nói thêm một câu phủ nhận.
“Vấn đề đó chưa hoàn toàn được thu xếp ổn thoả giữa chúng tôi đâu,” hắn lẩm bẩm, hoặc, “Công nương Seaton không hoàn toàn chắc chắn tình cảm của cô ấy dành cho tôi có lâu dài không - cô ấy không biết rõ tôi lắm.”
Hắn nói những điều đó vì đó là cần thiết, nhưng hắn căm ghét tấn trò này từ đầu chí cuối và hoàn toàn điên tiết khi bị buộc phải đóng cái vai một chàng rể hứa hẹn có khả năng bị nàng dâu của mình tình phụ.
Đến 9 giờ, khi cỗ xe của Jason chạy tới trước ngôi nhà tráng lệ ở phố Williams mà hắn cấp cho cô tình nhân của hắn, tâm trạng hắn đen kịt (hehe, chơi luôn nghĩa đen cho nó hình tượng!). Hắn lướt lên bậc thềm và nóng nảy gõ cửa.
Cô hầu ra mở cửa nhìn một cái vào nét mặt rắn câng của hắn và dội ngược lại một bước lo sợ. “C... cô Sybil lệnh cho cháu báo với ngài là cô ấy không muốn gặp lại ngài nữa.”
“Ồ?” Jason nói giọng êm như lụa. “Đúng thế sao?”
Cô hầu bé nhỏ biết rất rõ rằng lương bổng của cô là do người đàn ông cao lớn đáng sợ đang lù lù trước mặt cô này chi trả, cô gật đầu, nuốt khan, và nói thêm đầy hối lỗi, “Vâng ạ, thưa Đức ông. Ngài, ngài thấy đấy, Cô Sybil đã đọc được về vũ hội của vị hôn thê của ngài và ngài sẽ ở đó tham dự ra sao, và cô ấy đi vào giường. Giờ cô ấy đang ở trong đó.”
“Xuất sắc!” Jason thô bạo nói. Chẳng có tâm trạng mà chịu đựng cơn tam bành của Sybil tối nay, hắn băng qua cô hầu, ào lên cầu thang và vỗ tung cánh cửa vào phòng ngủ của Sybil.
Hắn nheo mắt nhìn người phụ nữ đẹp mê hồn đang vùi mình dựa vào một núi gối sa tanh ở trên giường. “Ngất xỉu tầm phào đấy hả, cô em?” hắn lạnh nhạt hỏi, vai tựa vào cánh cửa.
Đôi mắt xanh của Sybil giận dữ nhìn hắn, nhưng cô không thèm trả lời.
Tâm trạng của Jason, vốn dĩ đã quá sức căng thẳng, sắp sửa nổ bùng. “Ra khỏi cái giường đó và thay áo xống đi,” hắn ra lệnh bằng cái giọng lặng lẽ đầy nguy hiểm. “Chúng ta sẽ đến một bữa tiệc tối nay. Ta đã gửi thư báo cô rồi.”
“Tôi không định đi đâu với ngài hết! Không bao giờ nữa!”
Jason cẩu thả cởi khuy chiếc áo khoác của hắn. “Nếu thế thì nhích qua đi. Chúng ta sẽ tiêu khiển buổi tối nay ngay chỗ cô đang nằm.”
“Anh là cái đồ thú vật động cỡn!” người đẹp phẫn nộ hét lên, nhảy ào ra khỏi chiếc giường trong chiếc áo sa màu hồng nhạt bay tung ra khi hắn đi tới gần cô. “Sao anh dám! Sao anh dám đến gần tôi sau cái bài báo đó trên tờ Thời báo chứ! Ra khỏi nhà tôi ngay!”
Jason dửng dưng nhìn cô. “Ta có cần nhắc cho cô nhớ đây mà nhà ta không? Ta là chủ nó.”
“Vậy thì tôi sẽ đi,” cô vặc lại. Bất chấp vẻ kháng cự của cô, cằm cô run rẩy và cô ôm mặt khóc oà lên. “Jason, sao anh có thể,” cô khóc, cả người cô lẩy bẩy vì những tiếng nức nở đau lòng. “Anh đã nói với em cuộc đính ước của anh chỉ giả vờ và em tin anh! Em - em sẽ không tha thứ cho anh vì điều này. Không bao giờ...”
Nỗi giận dữ tan biến khỏi gươngmặt Jason và được thay bằng vẻ hối hận ngạc nhiên khi hắn nghe tiếng than khóc có vẻ như thật tình, đau đớn. “Cái này có giúp cô tha thứ cho ta không?” hắn lặng lẽ hỏi. Lần tay vào túi, hắn lôi ra một chiếc hộp nhung dẹt, bật cho nó mở ra và giơ nó về phía cô.
Sybil hé mắt nhìn qua mấy ngón tay và thở hổn hển khi cô trông thấy chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh trên nền nhung đen. Một cách tôn thờ, cô nhấc nó lên khỏi chiếc hộp nhung và ôm vào ngực. Ngước đôi mắt sáng rỡ nhìn vào mắt hắn, cô nói, “Jason, vì chiếc vòng cổ phù hợp, em sẽ tha thứ cho anh vì bất kỳ điều gì!”
Jason, vốn đang chuẩn bị xoa dịu cô rằng hắn không định cưới Victoria, ngả đầu ra và cười ầm lên. “Sybil,” hắn cười khùng khục và lắc lắc đầu như thể hắn kinh ngạc về bản thân hắn cũng như về cô, “Ta nghĩ đó là phẩm chất đáng quí nhất của cô.”
“Là cái gì?” cô hỏi, quên mất chiếc vòng cổ khi cô dò xét vẻ châm biếm của hắn.
“Sự thành thật của cô, lòng tham không dấu diếm,” hắn nói mà không lộ chút ác ý nào. “Tất cả phụ nữ tham lam, nhưng cô, ít ra thì thành thật về điều đó. Nào, đến đây và cho ta xem cô hài lòng về món nữ trang mới của cô ra sao.”
Sybil ngoan ngoãn bước vào vòng tay hắn, nhưng mắt cô thì hơi bối rối khi cô ngẩng mặt lên đón nụ hôn của hắn. “Anh - anh không đánh giá phụ nữ cao lắm, phảikhông, Jason? Đấy không chỉ là em mà anh bí mật coi khinh-là tất cả chúng em, phải không?”
“Ta nghĩ,” hắn lẩm bẩm cải kiểu làng tránh, tháo sợi ru băng xa tanh trên ngực cô, “rằng phụ nữ là những tạo vật vui tươi ở trên giường.”
“Thế ngoài giường? Lúc đó thì sao?”
Hắn tảng lờ câu hỏi của cô và kéo trượt chiếc váy của cô ra khỏi vai, những ngón tay của hắn sành sỏi mân mê núm ɖú cô để nó đáp ứng thật nhanh. Chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn đòi hỏi, hắn bế cô lên và mang cô tới giường. Sybil đã quên là hắn đã chẳng bao giờ trả lời câu hỏi của cô.