Chương 26
Victoria rời nhà đi London rất sớm vào sáng hôm sau và khởi hành quay lại Wakefield lúc trời nhá nhem. Nâng niu trong tay nàng là thứ nàng đã thấy trong cưả hiệu khi nàng lên thành phố lần đầu mấy tuần trước. Khi đó nó làm nàng nhớ tới Jason, nhưng trông nó quá đắt tiền, và hơn nữa, mua quà cho chàng vào thời điểm đó là không thích hợp. Ký ức về nó đã loé lên trong nàng suốt mấy tuần rồi, ray rứt nàng cho đến khi nàng lo sợ phải đợi thêm và mạo hiểm mất để nó bị bán cho ai đó khác.
Nàng không biết sẽ đưa nó cho chàng lúc nào; chắc chắn là không phải bây giờ, khi mọi thứ giữa họ đang hết sức thù địch- nhưng sẽ sớm thôi. Nàng rùng mình nhớ lại cái giá của nó. Jason đã đưa cho nàng những món tiền trợ cấp khổng lồ mà nàng chưa bao giờ động tới, nhưng món quà ấy vét đến xu cuối cùng trong số tiền đó, cộng thêm nhiều nhiều nữa mà ông chủ cái cửa hiệu nhỏ đắt đỏ ấy đã còn hơn cả vui vẻ ghi nó vào tài khoản mà ông ta hăng hái mở dưới tên Nữ hầu tước xứ Wakefield.
“Đức ngài ở trong phòng làm việc ạ,” Northrup gợi ý cho Victoria khi ông mở cửa trước cho nàng.
“Anh ấy có muốn gặp tôi không?” Victoria hỏi, bối rối vì cái thông tin nhanh gọn tự nguyện của Northrup về việc Jason đang ở đâu.
“Tôi không biết, thưa phu nhân,” Northrup trả lời vẻ không thoải mái. “Nhưng ông đã... ờ... hỏi cô đã về nhà chưa.”
Victoria nhìn cái vẻ phiền não của Northrup và nhớ lại nỗi lo lắng của Jason khi nàng biến mất một buổi chiều đi gặp Thuyền trưởng Farrell. Vì chuyến đi London đã kéo dài gấp đôi dự kiến nếu nàng nhớ vị trí chính xác của cái cửa hàng, nên nàng cho rằng Northrup đã lại bị Jason gọi lên trước đội hành quyết.
“Anh ấy hỏi bao nhiêu lần rồi?” nàng hỏi.
“Thưa, 3 lần,” Northrup trả lời.”trong một tiếng vừa rồi ạ.”
“Tôi hiểu rồi,” Victoria nói với một nụ cười thông hiểu, nhưng nàng cảm thấy vui sướng một cách ngớ ngẩn khi biết Jason đã nghĩ về nàng.
Sau khi cho phép Northrup giúp nàng cởi bỏ chiếc áo choàng lông ra, nàng đi vào phòng làm việc của Jason. Không thể gõ cửa vì món quà ôm trong tay, nàng xoay tay vặn của và tựa nhẹ vai vào cánh cửa. Thay vì ngồi bàn làm việc như nàng nghĩ, Jason đang đứng bên cửa sổ, vai chàng dựa vào khung cửa, vẻ mặt chàng u ám khi chàng nhìn ra ngoài những bãi cỏ chạy dài dọc bên toà nhà. Chàng nhìn quanh khi nghe tiếng động đầu tiên lúc nàng tới và ngay lập tức đứng thẳng dậy.
“Nàng về rồi,” chàng nói, tay thọc vào trong túi.
“Anh không nghĩ em sẽ về ư?” Victoria hỏi, nhìn kỹ từng nét mặt chàng.
Chàng nhún vai mệt mỏi. “Thực lòng mà nói, mỗi một phút ta đều không biết nàng định làm gì.”
Xét những việc nàng làm mới đây, Victoria có thể hiểu tại sao chàng phải nghĩ nàng là người phụ nữ khó đoán, bốc đồng nhất trên đời. Hôm qua nàng đã tán tỉnh chàng, dịu dàng với chàng, và rồi giận dữ rời bỏ chàng trong phòng ăn. Và bây giờ nàng đang có một niềm thôi thúc mất trí là vòng tay ôm lấy cổ chàng và xin chàng tha thứ. Thà đừng làm thế và mạo hiểm bị từ chối cộc cằn như lần vừa rồi, nàng chế ngự niềm thôi thúc đó lại và thay vào đó thay đổi cái quyết định lúc nãy và quyết định tặng món quà cho chàng luôn bây giờ. “Có một thứ em mua về từ London,” nàng tươi tắn nói, đưa cho chàng xem cái gói trong tay nàng. “Em nhìn thấy hàng tuần trước rồi, chỉ có điều là em không đủ tiền.”
“Nàng nên hỏi ta để lấy,” chàng nói, rảo bước về phía cái bàn với ý định rõ ràng là lại vùi mình vào công việc.
Victoria lắc đầu. “Em không thể hỏi xin tiền anh được khi thứ em định mua là dành cho anh. Đây này,” nàng nói và đưa tay ra. “Cho anh.”
Jason dừng lại giữa chừng và nhìn món đồ hình chữ nhật gói trong giấy bạc. “Cái gì?” chàng ngây ngô hỏi, như thể nàng đã nói những từ gì đó mà chàng không hiểu.
“Lý do em đi London là để mua cái này cho anh,” Victoria giải thích, nụ cười của nàng hơi nghịch ngợm khi nàng đưa cái gói nặng về gần phía chàng hơn.
Chàng nhìn món quà bối rối, tay vẫn để yên trong túi. Tim đập mạnh, Victoria tự hỏi liệu chàng đã bao giờ được tặng quà chưa. Cả vợ trước của chàng lẫn các cô tình nhân có vẻ như chẳng ai làm thế. Và một kết luận đương nhiên là người phụ nữ tàn bạo đã nuôi chàng cũng không làm vậy luôn.
Sự thúc bách phải choàng tay ôm chàng hầu như đã không thể kiểm soát được khi Jason cuối cùng cũng rút tay ra khỏi túi. Chàng cầm lấy món quà và xoay nó trong tay, có vẻ như không biết phải làm gì tiếp theo. Che dấu sự trìu mến rộn ràng sau một nụ cười tươi rói, Victoria ghé ngồi lên cạnh bàn chàng và nói, “Anh không định mở nó ra à?”
“Sao cơ?” chàng ngớ ngẩn hỏi. Trấn tĩnh lại xong, chàng nói, “Nàng muốn ta mở nó ra bây giờ à?”
“Còn lúc nào tốt hơn nữa nào?” Victoria vui vẻ hỏi, và vỗ vào một chỗ bên cạnh hông nàng. “Anh có thể để nó lên đây khi anh mở nó ra, nhưng mà cẩn thận nhé, nó dễ vỡ đấy.”
“Nó nặng thật,” chàng đồng ý, cho nàng một nụ cười nhanh e dè khi chàng tháo sợi dây mảnh và gỡ lớp giấy bạc ra. Chàng mở nắp chiếc hộp da và thọc tay vào phía bên trong hộp lót vải nhung.
“Nó làm em nhớ đến anh,” Victoria nói và mỉm cười khi chàng rón rén lấy ra một con báo điêu khắc tinh xảo từ một khối mã não, đôi mắt là một đôi ngọc bích. Như thể một phép màu đã chộp lấy con báo sống động trong lúc nó đang chạy, và rồi biến nó thành một khối mã não một cách thần kỳ, có sự chuyển động rung lên trong mỗi đường nét bóng bẩy trên thân hình mượt mà của nó, sức mạnh và sự duyên dáng ở hai bên hông nó, vẻ nguy hiểm và thông minh trong đôi mắt xanh thăm thẳm không thể đo được của nó.
Jason, người có bộ sưu tập tranh và các tác phẩm nghệ thuật được cho là bậc nhất châu Âu, xem xét con báo với vẻ sùng bái đến mức suýt làm Victoriarơi lệ khi nàng ngắm nhìn chàng. Đó là một tác phẩm đáng yêu, nàng biết, nhưng chàng cư xử như thể nó là một báu vật vô giá vậy.
“Nó đẹp quá,” Jason nói nhỏ, ngón tay chàng lướt dọc lưng con báo. Cẩn thận hết mức, chàng đặt con báo lên trên bàn và quay sang Victoria. “Ta chẳng biết nói gì,” chàng thừa nhận với một nụ cười bên khoé miệng.
Victoria nhìn lên gương mặt như những nét khắc với nụ cười thơ trẻ của chàng và nàng nghĩ chàng chưa bao giờ trông đẹp trai đến đáng yêu như vậy. Cảm thấy chính mình cũng thư thái không thể nào tưởng được, nàng nói, “Anh không cần phải nói gì cả - trừ ‘Cảm ơn’ nếu anh muốn nói thế.”
“Cảm ơn,” chàng nói bằng giọng trầm đục kỳ lạ.
Hãy cảm ơn ta bằng một nụ hôn. Ý nghĩ đó nhảy vào tâm trí Victoria từ một nơi hư vô nào đó và từ ngữ vọt ngay ra miệng nàng trước khi nàng kịp dừng nó lại. “Hãy cảm ơn em bằng một nụ hôn,” nàng nhắc chàng với một nụ cười hớn hở.
Jason hít một hơi thở dài run rẩy như thể chàng đang phải dốc lòng làm một việc khó khăn; rồi chàng đặt hai bàn tay lên bàn ở hai bên người nàng và cúi xuống. Chàng chạm môi chàng vào môi nàng, và sự ngọt ngào trong sự động chạm của chàng vượt quá ngưỡng chịu đựng. Đầu Victoria nghiêng ra sau dưới sức ép nhẹ của miệng chàng, đánh đổ sự thăng bằng của nàng, và, khi Jason ngẩng đầu lên để lùi ra, nàng níu chặt lấy tay chàng kéo lại. Với Jason, khi đôi tay nàng níu lấy cánh tay chàng, giữ chặt chàng trong cái tư thế nghiêng xuống của chàng, mọi sự giống như lời mời gọi một người đang ch.ết đói vào một bữa đại tiệc vậy. Miệng chàng lao xuống miệng nàng, chuyển động với tất cả sự mãnh liệt trìu mến, và khi nàng bắt đầu hôn trả lại chàng, nụ hôn của chàng trở nên mãnh liệt hơn. Chàng tách đôi môi nàng ra bằng lưỡi chàng, âu yếm nàng, đòi hỏi nàng đáp lại.
Nàng bẽn lẽn chạm lưỡi vào chàng, và Jason không còn kiểm soát. Chàng rên lên và ôm choàng lấy nàng, nhấc nàng lên khỏi bàn và kéo nàng sát lại bên chàng. Chàng cảm thấy bàn tay nàng lướt lên ngực chàng và tha thiết ôm vòng sau cổ chàng, giữ mặt chàng kề sát mặt nàng, và sự khuyến khích chàng cảm nhận được trong cử chỉ của nàng đốt bùng ngọn lửa đam mê trong chàng khiến cho cả lý trí của chàng hầu như bị xoá sạch. Ngược lại với ý chí của chàng, tay chàng trượt từ lưng nàng ra trước mình nàng, rồi di chuyển lên trên, ôm lấy vùng đồi chín mọng của bộ ngực nàng. Victoria run lên vì sự gần gũi trong những động chạm ve vuốt của chàng, nhưng thay vì tách rời ra như Jason tưởng, nàng áp sát thân mình nàng vào sự khuấy động cứng ngắc của chàng, cũng chìm đắm trong nụ hôn đầy đam mê giống như chàng vậy.
Giọng nói vui vẻ của Thuyền trưởng Farrell vang lên trong hành lang, ngay trước cửa phòng làm việc: “Đừng bận tâm, Northrup, tôi biết đường rồi.” Cửa phòng làm việc bật mở và Victoria giật mình gỡ ra khỏi vòng ôm của Jason. “Jason, tôi-” Thuyền trưởng Farrell mở lời khi ông bước vào phòng làm việc. Ông dừng phắt lại, một nụ cười hối lỗi nở trên mặt ông khi nhìn thấy đôi má chín hồng của Victoria và vẻ nhăn nhó tối tăm trên mặt Jason. “Đáng lẽ tôi nên gõ cửa trước.”
“Chúng tôi xong rồi,” Jason khô khan nói.
Không thể nhìn vào ánh mắt của người bạn của nàng, Victoria thoáng mỉm một nụ cười về phía Jason và lẩm bẩm gì đó về việc đi lên gác thay áo cho bữa tối.
Thuyền trưởng Farrell đưa tay ra. “Anh thế nào hả Jason?”
“Tôi không chắc nữa,” Jason lơ đãng trả lời trong lúc ngắm nhìn Victoria rời đi.
Đôi môi của Mike Farrell cong tớn lên vì cười, nhưng niềm vui thích của ông dần hoá thành vẻ quan tâm khi Jason quay đi và bước về phía cửa sổ. Như thể là hắn mệt mỏi không chịu nổi, chàng lướt bàn tay sau gáy, xoa bóp những thớ thịt căng thẳng ở đó khi chàng đứng nhìn ra ngoài bãi cỏ.
“Có gì sai sao?”
Câu trả lời của Jason là một tiếng cười khắc nghiệt. “Không có gì sai cả, chú Mike ạ. Không có gì mà tôi không đáng chịu. Và không có gì mà tôi không thể chăm nom.”
Khi Mike ra về một giờ sau đó, Jason ngã người trong ghế và nhắm mắt lại. Niềm khao khát Victoria đã đốt bùng lên trong chàng vẫn còn day dứt như ngọn lửa lan toả trong bụng chàng. Chàng muốn nàng nhiều đến nỗi phải nghiến chặt hai hàm răng lại và cố dè nén niềm thôi thúc xông lên trên gác và chiếm lấy nàng ngay lập tức. Chàng cảm thấy muốn xiết cổ nàng vì đã bảo chàng là một người chồng “chu đáo” và nuôi một ả tình nhân.
Cô dâu trẻ con của chàng đang làm chàng rối tung lên. Nàng đã muốn chơi cờ và đánh bài với chàng; bây giờ nàng đang thử thò tay vào một trò chơi kích thích hơn- trêu chọc chàng. Victoria đã trở thành một người ưa đùa cợt, và nàng có ảnh hưởng một cách đầy bản năng, rất cao tay. Nàng ngồi lên bàn, ngồi lên tay vịn ghế của chàng, nàng mang cho chàng một món quà, nàng đề nghị chàng một nụ hôn. Chàng thắc mắc một cách tàn nhẫn liệu có phải nàng đang làm như chàng là Andrew khi chàng hôn nàng mấy phút trước hay không, như thể nàng đã làm như chàng là Andrew khi họ cưới nhau.
Phẫn nộ vì sự thèm muốn không ngừng nghỉ của cơ thể chàng đối với nàng, chàng đứng bật dậy và lướt nhanh lên các bậc cầu thang lượn vòng. Chàng biết chàng đã cưới người phụ nữ của một người đàn ông khác - chỉ là chàng đã không mong chờ nó làm chàng muộn phiền đến vậy. Chỉ có lòng tự hào đã ngăn chàng không ép buộc nàng vào giường với chàng lần nữa. Lòng tự hào, và sự hiểu biết rằng khi điều đó qua đi, chàng sẽ chẳng cảm thấy thoả mãn nhiều nhặn gì hơn chàng đã cảm thấy sau đêm tân hôn của họ.
Victoria nghe thấy chàng đi lại trong phòng chàng và nàng gõ cánh cửa nối hai phòng. Chàng gọi nàng đi vào, nhưng nụ cười của nàng đột ngột nhạt đi khi nàng bước vào và thấy Franklin, hầu cận của chàng, đang gói gém đồ đạc trong khi Jason đang chất giấy tờ từ cái đống trên bàn trước lò sưởi vào một chiếc cặp da. “Anh đi đâu đấy?” Victoria thở dồn.
“London.”
“Nhưng-tại sao chứ?” nàng khăng khăng hỏi, thất vọng đến nỗi nàng không thể suy nghĩ được nữa.
Jason liếc nhìn người hầu của chàng. “Ta sẽ kết thúc việc gói gém, Franklin.” Chàng chờ cho đến khi người hầu rút lui và đóng cửa, rồi nói ngắn gọn, “Ta có thể làm việc tốt hơn ở đó.”
“Nhưng tối qua anh nói anh không thể đi London và ở lại đó với em đêm nay, bởi vì anh phải ở lại đây để gặp những người nào đó vào sáng mai mà.”
Jason ngừng việc nhét giấy tờ vào cặp và đứng thẳng dậy. Chàng nói với vẻ thô bạo có chủ ý, “Victoria, nàng có biết chuyện gì xảy ra với một người đàn ông khi anh ta bị kẹt trong tình trạng kích thích dục tính không được giải thoát hàng mấy ngày trời một lúc không?”
“Không,” Victoria mệt mỏi nói, và lắc đầu để khẳng định.
“Nếu thế ta sẽ giải thích cho nàng hiểu,” chàng gầm gừ.
Victoria lo sợ lắc đầu. “Em - em không cho là anh nên làm thế - không khi anh đang có tâm trạng thế.”
“Ta chẳng có ‘tâm trạng’ gì trước khi ta gặp nàng cả,” Jason buông lời. Quay lưng lại phía nàng, chàng bám chặt tay vào thành lò sưởi và nhìn chằm chặp xuống sàn nhà. “Ta cảnh cáo nàng, quay trở về phòng nàng ngay trước khi ta quên ta được cho là một người chồng “chu đáo” thế nào và chẳng thèm đi London nữa.”
Victoria cảm thấy nôn nao. “Anh sẽ đến chỗ nhân tình của anh, phải thế không?” nàng nghẹn ngào hỏi, nhớ lại mà không thể tin được sao chàng lại ngọt ngào đến thế lúc nàng tặng chàng món quà của chàng.
“Nàng đang bắt đầu có cái vẻ khó chịu của một bà vợ ghen tuông rồi đấy,” chàng nói qua kẽ răng.
“Em không thể đừng được, em là một người vợ.”
“Nàng có cái ý tưởng thật khác người về chuyện làm một người vợ nghĩa là thế nào,” chàng cáu kỉnh châm biếm. “Giờ thì ra khỏi đây ngay.”
“ch.ết tiệt anh đi!” Victoria nổi đoá. “Em không biết làm vợ là làm thế nào, anh không thấy hay sao? Em biết nấu nướng, biết may vá và chăm sóc chồng, nhưng anh không cần em làm điều đó, bởi vì anh có người chăm lo cho anh. Và để em nói điều này nữa, Đức ngài Fielding,” nàng tiếp tục, tự cho mình nổi giận đùng đùng, “Em có thể không phải là một người vợ tốt, nhưng mà anh là một người chồng quá quắt! Khi em đề nghị chơi cờ với anh, anh nổi giận. Khi em cố vỗ về anh, anh phát bực-”
Nàng thấy đầu Jason ngẩng phắt lên, nhưng nàng đang quá giận nên chẳng mảy may để ý vẻ mặt sững sờ của chàng. “Và khi em mang tặng anh một món quà, anh bỏ đi London gặp tình nhân!”
“Tory,” chàng đau đớn nói, “lại đây.”
“Không, em chưa nói xong!” Victoria bùng nổ trong cơn giận dữ bẽ bàng. “Đi với tình nhân của anh đi, nếu đó là điều anh muốn, nhưng mà đừng có trách em khi anh chẳng bao giờ có con trai. Có thể em ngây thơ, nhưng em không ngốc đến nỗi tin được rằng em có thể sinh em bé được mà không có - không có chút hợp tác từ phía anh!”
“Tory, xin em đến đây đi,” chàng khàn khàn nhắc lại.
Cái cảm xúc thô tháp trong giọng chàng cuối cùng cũng làm Victoria chú ý và bỗng dưng làm tan biến cơn giận của nàng, nhưng nàng vẫn còn sợ bị chối bỏ lần nữa nếu nàng đến với chàng. “Jason, em không cho là anh biết anh muốn gì. Anh nói anh muốn một đứa con trai, nhưng-”
“Anh biết chính xác điều anh muốn,” chàng phản đối, mở rộng vòng tay với nàng. “Nếu em đến đây, anh sẽ cho em thấy...”
Mê hoặc vì lời mời gọi khích động trong đôi mắt màu lục ấy và âm điệu êm dịu như nhung trong giọng nói trầm ấm của chàng, Victoria chậm chạp bước lên trước và thấy mình được bao bọc trong một vòng tay xiết chặt. Miệng chàng mở ra trên miệng nàng, nghiêng ngả trong một nụ hôn khuấy đảo đến điên cuồng, dữ dội khiến hơi nóng ran lên xuyên suốt người nàng. Nàng cảm thấy cái sức ép dâng lên tha thiết của thân thể chàng áp vào nàng trong khi tay chàng vuốt ve đầy chiếm hữu lên lưng và ngực nàng, xoa dịu nỗi sợ hãi của nàng, nhóm lên ngọn lửa khát vọng bất cứ nơi nào chàng chạm tới. “Tory,” chàng hổn hển trong tiếng thì thầm rời rạc, trượt môi chàng xuống cổ nàng và gây nên những cơn chấn động vui sướng dọc sống lưng nàng. “Tory,” chàng lặp lại nhức nhối và vùi môi chàng vào môi nàng lần nữa.
Chàng hôn nàng thật chậm, thật sâu, và rồi với niềm khao khát thúc dục, chàng lướt tay xuống hai bên sườn nàng, ôm lấy mông nàng và kéo chặt nàng ép vào nơi khuấy động cứng rắn của chàng, làm nàng rên lên một tiếng rên của niềm khát khao sơ khai, thuần tuý.
Với đôi môi vẫn khoá chặt vào môi nàng, chàng vòng tay xuống dưới đầu gối nàng và bế nàng lên tay. Chìm đắm trong chốn nhiệm màu nóng bỏng, run rẩy của đôi tay và đôi môi chàng, Victoria cảm thấy thế gian như đứng lại khi chàng gượng nhẹ đặt nàng lên giường. Cuồng dại bám lấy cái vũ trụ nhỏ đẹp đẽ nơi chẳng có gì tồn tại ngoài chồng nàng, nàng nhắm chặt mắt khi chàng trút bỏ áo quần. Nàng cảm thấy sức nặng của chàng đè lên giường, và nàng cố đè nén nỗi sợ hãi khi nàng chờ chàng cởi chiếc áo choàng của nàng ra.
Thay vì thế, chàng dịu dàng hôn lên đôi mắt nhắm chặt của nàng và vòng tay ôm nàng, nhẹ nhàng kéo nàng áp vào chàng. “Nào công chúa,” chàng thì thầm, âm điệu trầm đục của giọng chàng cũng ngọt ngào bên tai nàng như là sự yêu chiều, “xin hãy mở mắt ra. Anh không vồ lấy em đâu, anh hứa đấy.”
Victoria nuốt khan và mở mắt ra, cảm thấy nhẹ nhõm hơn tất cả vì chàng đã chu đáo tắt hết đèn ngoại trừ một vài ngọn nến trên thành lò sưởi tận bên kia phòng.
Jason nhìn thấy nỗi sợ trong đôi mắt xanh mở to của nàng và chàng nghiêng xuống trên khuỷu tay, tay còn lại đưa lên ve vuốt những búp tóc hung đỏ rối tung đang xoã tràn trên gối chàng. Không ai ngoài chàng từng chạm vào nàng, chàng nghiêm trang nghĩ. Niềm tự hào dâng lên trong chàng vì ý nghĩ ấy. Cô gái trong sáng, can đảm, xinh đẹp này đã dâng bản thân nàng cho chàng, và chỉ mình chàng thôi. Chàng muốn đền bù cho nàng vì đêm tân hôn của họ, để làm nàng rên rỉ sung sướng và bám chặt lấy chàng.
Làm ngơ cơn nhức nhối thôi thúc phía dưới thắt lưng chàng, chàng chạm môi mình vào tai nàng. “Anh không biết em nghĩ gì,” chàng êm ái nói, “nhưng trông em khiếp sợ đến ch.ết đi được. Không có gì khác biệt so với mấy phút trước khi chúng ta hôn nhau đâu.”
“Chỉ trừ là anh chẳng có chút áo quần nào nữa cả,” Victoria run run nhắc chàng.
Chàng nén lại một nụ cười. “Đúng rồi. Nhưng em cũng thế.”
Không lâu đâu, nàng nghĩ, và nàng nghe thấy một tiếng hừ gợi cảm thật trầm của chàng như thể chàng đọc được suy nghĩ của nàng.
Chàng hôn lên khoé mắt nàng. “Em có thích cứ mặc áo choàng như vậy không?”
Người vợ mà chàng đã lấy đi sự trinh trắng một cách tàn bạo, nhanh chóng không chút e dè ấy nhìn vào mắt chàng, đặt tay lên ngực chàng, và thì thào êm dịu, “Em muốn làm anh vui. Và em không nghĩ là anh muốn để em cứ mặc nó thế.”
Với một tiếng rên trầm, Jason cúi xuống và hôn nàng thiết tha mãnh liệt, chàng run rẩy không thể kiểm soát được khi nàng hôn trả lại chàng trong sự trìu mến ngây thơ làm cho niềm khao khát bùng lên trong chàng như một đám cháy rừng. Chàng dứt môi ra khỏi môi nàng. “Tory,” chàng gượng nói, “nếu em làm anh vui hơn cả khi em hôn anh, anh sẽ ch.ết vì sung sướng mất.”
Chàng hắt ra một hơi thở run run khi chàng tháo thắt lưng chiếc áo choàng nhung của nàng, nhưng khi chàng sắp sửa gạt chiếc áo ra, nàng dữ dội níu chặt lấy bàn tay chàng. “Anh sẽ không mở nó ra nếu em không muốn anh làm thế, em yêu,” chàng hứa, tay chàng để yên dưới tay nàng. “Anh chỉ hy vọng sẽ chẳng còn gì ngăn cách chúng ta - không còn hiểu lầm, không còn những cánh cửa, không còn cả áo quần. Anh cởi hết để cho em thấy anh, chứ không phải để làm em sợ.”
Nàng rùng mình trước lời giải thích dịu dàng của chàng và nhấc tay khỏi tay chàng, rồi trước niềm vui mãnh liệt của chàng, Victoria vòng tay quanh cổ chàng và dâng mình lên cho chàng.
Chiếc áo choàng của nàng rơi ra mất dưới những ngón tay sục sạo của chàng và chàng cúi đầu xuống hôn nàng, ngón tay chàng cọ lên núm ɖú nàng, lưỡi chàng trượt qua môi nàng, thúc dục chúng mở ra cho lưỡi chàng thăm dò. Thay vì chỉ thuận theo nụ hôn tha thiết của chàng, Victoria kéo lưỡi chàng vào miệng nàng, ôm chặt tay quanh cổ chàng, và đón nhận lưỡi chàng đâm vào. Dưới lòng tay chàng núm ɖú nàng đã dựng dậy kiêu hãnh, và Jason dứt miệng chàng khỏi miệng nàng, cúi đầu xuống ngực nàng.
Victoria giật mình kháng cự, và chàng nhìn lên nàng ngạc nhiên khi chàng lại nhận ra rằng chưa một người đàn ông nào từng đụng chạm hay hôn nàng như chàng đang làm. “Anh sẽ không làm em đau đâu, em yêu,” chàng thì thầm cam đoan với nàng, và áp môi chàng vào chiếc nụ nhỏ đã cứng lên, hôn nó, ấp iu nó cho đến khi chàng cảm thấy Victoria đã thư giãn, rồi chàng chậm rãi mở rộng đôi môi, hút núm ɖú nàng vào trong miệng chàng.
Sự ngạc nhiên sững sờ của Victoria vì chàng muốn nhấm nháp ɖú nàng nhường chỗ cho một tiếng rên giật mình vì sung sướng mãnh liệt khi núm ɖú nàng được hút vào miệng chàng và áp lực miệng chàng kéo ra bắt đầu tăng mạnh hơn, ngậm chặt quanh núm ɖú cho đến khi cơn khát khao buốt nhói dâng từng đợt nhịp nhàng suốt thân thể nàng. Những ngón tay nàng luồn vào mái tóc quăn đen của chàng, giữ mái đầu chàng sát vào nàng như thể nàng muốn chàng đừng bao giờ rời ra - cho đến khi nàng cảm thấy tay chàng đột ngột trượt xuống giữa hai chân nàng.
“Không!” Một tiếng thì thầm hoảng sợ buột ra từ nàng, và nàng khép chặt hai chân lại. Thay vì làm Jason giận dữ như nàng đã sợ, sự kháng cự của nàng chỉ đem lại một tiếng cười khàn đục cố nén của chàng.
Bằng một cử động uyển chuyển chàng trườn lên trên hôn đôi môi nàng trong cơn đói khát choáng ngợp, sơ khai. “Có,” chàng thì thầm, đôi môi chàng vầy vò lui tới trên môi nàng. “Ôi, có chứ...” Tay chàng lại trườn xuống dưới, nhẹ nhàng mân mê vùng tam giác giữa hai chân nàng, ngón tay chàng đùa nghịch nàng cho đến khi sự trân cứng rời bỏ đôi chân nàng và đùi nàng giãn ra, đầu hàng trước sự thuyết phục dịu dàng mà cương quyết của chàng. Jason ấn ngón tay vào nàng và sự ấm áp ẩm ướt của nàng đã chờ đón nơi đó gần như làm sụp đổ sự kiềm chế của chàng. Chàng không thể tin được sự nóng bỏng nơi nàng, cũng không thể tin sự thoải mái tự nhiên mà với nó nàng làm chàng rồ dại- bởi vì khi Victoria trao từng phần riêng biệt của thân thể nàng cho chàng, nàng đã cho đi hết, không giữ lại một chút gì. Chàng di chuyển ngón tay chàng ở trong nàng và hông nàng nhấc lên, uốn cong ngọt ngào dưới tay chàng trong khi nàng bám chặt vào vai chàng, móng tay nàng đâm sâu vào da thịt chàng. Ôm hai tay vào hai bên mình nàng, chàng di chuyển một phần lên trên nàng.
Trái tim của Victoria nhảy lên vì niềm sung sướng rộn ràng trộn lẫn với nỗi khiếp hãi đờ đẫn khi nàng cảm thấy hơi nóng đòi hỏi của cái phần đàn ông của chàng ấn vào giữa hai chân nàng, nhưng thay vì đi vào trong nàng, Jason xoay hông chàng áp vào nàng trong một nhịp điệu nhẹ nhàng, từ từ làm cho nàng điên lên vì niềm sung sướng mãnh liệt dập dồn, cho đến khi không còn sợ - chỉ còn niềm khao khát nhức nhối được có chàng chìm ngập trong nàng.
Đầu gối chàng gạt hai chân nàng ra. “Đừng sợ,” chàng khàn khàn nói. “Em đừng sợ anh.”
Victoria chậm chạp mở mắt ra và nhìn người đàn ông phía trên nàng. Gương mặt chàng cứng cỏi và tối lại vì đam mê, đôi vai và tay chàng căng ra vì gượng lại, hơi thở chàng nhanh và nhọc nhằn. Như bị thôi miên, nàng chạm ngón tay lên đôi môi gợi cảm của chàng, bản năng nàng nhận ra chàng muốn nàng cuồng nhiệt biết chừng nào và chàng đã tự kiềm chế biết mấy để ngăn mình không chiếm lấy nàng. “Anh thật dịu dàng biết bao nhiêu,” nàng nghẹn ngào thầm nói, “thật dịu dàng...”
Một tiếng rên trầm vỡ ra từ lồng ngực Jason và sự kiềm nén của chàng vỡ vụn. Chàng lao vào trong nàng lưng chừng rồi nhẹ nhàng lùi ra, lao vào sâu hơn lần sau, và lần sau nữa, cho đến khi nàng cong người lên bên dưới chàng và chàng đâm xuyên hết cả chiều dài của chàng vào nơi ấm áp của nàng. Mồ hôi ướt đẫm trán chàng khi chàng cố nén lại những nhu cầu đau đớn của bản thân chàng và bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng bên trong nàng và nhìn ngắm nét mặt nàng. Mái đầu nàng lắc lư trên gối khi nàng vươn về phía chàng trong sự khát khao run rẩy, ấn hông nàng thật mạnh vào hai đùi đang rung động của chàng, vươn tới sự hoàn thiện bùng nổ mà chàng đang dốc sức mang lại cho nàng. Chàng nghe thấy tiếng thở điên cuồng của nàng và bắt đầu tăng nhanh nhịp điệu của những cú thúc thật sâu của chàng. “Bắt lấy nó, Tory,” chàng thốt lên khàn đục. “Anh sẽ mang nó lại cho em. Anh hứa.”
Một cơn khoái cảm đê mê xuyên thấu toàn bộ thân thể Victoria, mang đến từng đợt cảm giác sung sướng cuộn trào trong nàng mỗi lúc một nhanh cho đến khi nó bùng nổ khiến một tiếng kêu xé ra từ trong cổ nàng. Jason cúi đầu hôn nàng một lần dữ dội sau cùng, rồi chàng đâm sâu vào nàng, đến cùng nàng trong sự quên lãng ngọt ngào.
Lo sợ sức nặng của chàng sẽ đè bẹp nàng, chàng nằm nghiêng lại, kéo cả nàng theo chàng, thân thể chàng vẫn còn gắn liền thân thiết với thân thể nàng. Khi hơi thở khó khăn của chàng đã bình ổn lại, chàng hôn lên trán nàng và vuốt ve gạt mái tóc rối tung, óng ả của nàng ra khỏi trán. “Em cảm thấy thế nào?” chàng nhẹ nhàng hỏi.
Đôi mi dài cong vút của Victoria xao động và đôi mắt như hồ thu sâu thẳm của nàng đầy ngạc nhiên nhìn vào mắt chàng. “Em cảm thấy như một người vợ,” nàng thì thầm.
Chàng khàn khàn cười vì điều đó, lần ngón tay chàng theo đường cong tuyệt diệu của gò má nàng, và nàng rúc vào chàng. “Jason,” nàng nói, giọng nàng dập dồn vì cảm xúc khi nàng ngước đôi mắt lên nhìn vào mắt chàng. “Có điều này em muốn nói với anh.”
“Gì thế?” chàng hỏi với một nụ cười trìu mến.
Rất giản dị, không chút ngại ngùng, nàng nói, “Em yêu anh.”
Nụ cười của chàng phai đi.
“Thật thế. Em yêu a...-”
Chàng ấn ngón tay vào môi nàng làm nàng im lặng, và chàng lắc đầu. “Không, em không đâu,” chàng nói với vẻ cứng rắn lặng lẽ không thể nào lay chuyển. “Em cũng đừng nên thế. Đừng cho anh nhiều hơn những gì em đã cho, Tory.”
Victoria đưa mắt đi chỗ khác và chẳng nói gì, nhưng sự chối bỏ của chàng khiến nàng đau đớn hơn là nàng hình dung nhiều. Nằm trong vòng tay chàng, lời chàng nói đang quay trở lại để ám ảnh nàng... Ta không cần tình yêu của em. Ta không muốn nó.
Ngoài hành lang, Franklin gõ cửa, định xem thử Đức ngài Fielding có muốn giúp đỡ gói ghém đồ đạc hay không. Khi không ai trả lời, anh ta cho rằng đức ngài của anh ta hẳn đang ở đâu đó trong phòng và, theo thói quen, anh ta cứ tự ý mở cửa.
Anh ta bước một bước vào căn phòng ánh sáng mờ ảo và chớp mắt, giật mình dán mắt vào hai người đang nằm trên chiếc giường bốn cọc trụ vĩ đại, rồi khiếp hãi nhảy sang nhìn đống áo quần mà Jason đã lấy ra khỏi tủ áo của chàng và bây giờ đang nằm một đống lộn xộn trên sàn nhà bên cạnh giường. Anh hầu mẫn cán cắn môi nén lại niềm thôi thúc đang dâng ngút muốn nhón chân đi tới và gỡ chiếc áo dạ phục cắt may tuyệt hảo của ông chủ anh ta khỏi cái quần ống chẽn bằng da hoẵng. Thay vì thế, Franklin khôn ngoan lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại với một tiếng cách nhẹ.
Khi đã ở ngoài hành lang rồi, nỗi đau buồn vì mớ áo quần bị xử tệ của Đức ngài Fielding nhường chỗ cho niềm vui sướng hân hoan trước điều mà anh ta vừa chứng kiến. Quay người lại, anh ta chạy bổ xuống hành lang và bổ nhào ra ngoài ban công nhìn xuống đại sảnh bên dưới. “Ông Northrup!” anh ta thì thào ầm ĩ, nhoài cả người chới với trên hàng chấn song và điên cuồng vẫy Northrup, người đang đứng gần cửa trước, “Ông Northrup, tôi có tin cực quan trọng! Đến gần đây đi để chúng ta không bị nghe trộm...”
Dọc phía dưới hành lang bên trái Franklin, hai cô hầu cảnh giác chạy bổ ra khỏi những căn phòng họ đang lau chùi, va cả vào nhau và bá vai nhau cùng háo hức lắng nghe cái tin mà Franklin có. Bên phải anh ta một anh chàng giúp việc khác bỗng dưng hiện ra trong hành lang và bắt đầu năng nổ đánh bóng một tấm gương bằng sáp ong và dầu chanh.
“Chuyện đã xảy ra!” Franklin thì thào với Northrup, che dấu tin tức của anh ta bằng những thuật ngữ mơ hồ một cách thông minh đến mức anh ta tin chắc không ai có thể hiểu được ngay cả khi họ trộm nghe thấy.
“Anh chắc không?”
“Đương nhiên tôi chắc,” Franklin nói, cảm thấy bị lăng mạ.
Một nụ cười ngắn ngủi nở bừng trên gương mặt khắc khổ của Northrup, nhưng ông nhanh chóng nghiêm mặt lại, co mình vào dưới cái mặt nạ trịnh trọng xa cách thường ngày. “Cảm ơn, ông Franklin. Trong trường hợp đó, tôi sẽ cho xe ngựa quay lại chuồng.”
Nói vậy rồi, Northrup quay đi và tiến ra phía cửa. Mở nó ra, ông bước ra ngoài đêm tối, nơi một cỗ xe sang trọng sơn màu hạt dẻ với gia huy mạ vàng của Wakefield gắn trên cánh cửa đang đứng đợi, những ngọn đèn của nó sáng rực rỡ trong màn đêm. Bốn con tuấn mã màu hạt dẻ ăn rơ với cỗ xe đã đóng cương đang giẫm chân, lắc lư những chiếc bờm dài và khua lách cách dây cương trong vẻ nôn nóng muôn chạy đi. Không thể thu hút sự chú ý của những người đánh xe mặc chế phục đang ngồi ngay đơ trên nóc xe, Northrup bước xuống bậc thềm ra tận lối đi.
“Đức ông,” ông nói nói với người đánh xe bằng cái giọng uy quyền, lạnh lùng nhất của ông, “sẽ không yêu cầu sự phục vụ của ông tối nay. Ông có thể cho ngựa vào chuồng đi.”
“Ông sẽ không cần xe á?” Anh đánh xe John kêu lên ngạc nhiên. “Nhưng chính ông nhắn tôi một giờ trước là ông muốn thắng ngựa vào mà, và còn phải nhanh lên nữa!”.
“Kế hoạch của ông đã thay đổi.” Northrup lạnh lẽo nói.
Anh đánh xe John thở ra một hơi dài buồn bực và quắc mắt nhìn người quản gia khó chơi. “Tôi cho ông biết, có sai lầm chi đây. Đức ông đang định đi London-”
“Đồ đần! Ông đã định đi London. Thay vì thế bây giờ ông đang nghỉ đêm!”
“Vào lúc bảy giờ rưỡi á-” Khi Northrup quay lưng và hùng dũng đi vào nhà, một nụ cười toe toét đầy hiểu biết bỗng nhiên bừng nở trên gương mặt của anh đánh xe. Thụi cùi chỏ vào mạng sườn người bạn đồng hành của anh ta, người đánh xe nhìn anh ta cười cợt và nói, “Tớ nghĩ Phu nhân Fielding đã quyết định các cô tóc đen bi giờ lỗi mốt rùi.” Rồi anh ta đánh xe về phía trại ngựa nơi anh ta có thể chia xẻ tin tức với mấy người mã phu.
Northrup bước thẳng vào phòng ăn, nơi O’Malley đang thầm huýt sáo vui vẻ và cất những thứ đồ sứ mỏng manh mà anh ta đã bày ra trước đây cho bữa tối một mình của Victoria khi anh ta biết được dự định bất thần rời đi London của ông chủ. “Có một thay đổi, O’Malley,” Northrup nói.
“Ừa, thưa ông Northrup,” anh hầu láo xược vui vẻ đồng ý, “chắc chắn có.”
“Anh có thể gỡ mấy tấm vải phủ ra khỏi bàn.”
“Nhất trí, tôi đã làm rồi đấy.”
“Tuy nhiên, Đức ông và phu nhân Fielding có thể muốn ăn tối muộn.”
“Ở trên lầu,” O’Malley dự đoán với một nụ cười nhăn nhở.
Northrup cứng người lại và bước đi. “Thằng cha Ailen xấc láo ch.ết tiệt!” ông lầm bầm giận dữ.
“Đồ huênh hoang vênh váo!” O’Malley đáp trả vào lưng ông.