Chương 27

Nhân dân cả thế giới này nên biết rằng…
Những vấn đề ông chủ nêu cho hắn, Ngô Thế nghĩ ông chủ chắc hẳn là biết đáp án, nhưng vẫn cứ khư khư giữ im.


Qủa nhiên, bọn tư bản đều là quỷ hẹp hòi. Ngầm rủa ông chủ trong lòng, Ngô Thế lề mà lề mề lết tới bàn làm việc, trong đầu lại vẫn nghĩ tới câu hỏi của ông chủ. Đúng với câu ngạn ngữ “Nước chảy không mục, trụ cửa không bị mối”, đầu óc lâu lắm không dùng sẽ bị bế tắc. Ngô Thế cảm thấy tất cả đều lộn xộn. Có lẽ giống như ông chủ nói, trước hết phải nói rõ mọi chuyện với Điền Lịch. Nhưng hắn thực sự không nghĩ ra phải nói rõ ràng cái gì, không phải giữa hai người lúc nào cũng rõ ràng sao?


Ngô Thế cào tóc, aizz, làm việc trước đã.
So với những sự việc phức tạp bắt hắn tự hỏi, lúc này thực ra có một vấn đề cấp thiết hơn. Gần đến giờ tan ca, Ngô Thế còn đang rối rắm trên bàn làm việc, hắn thực sự không có dũng khí đối mặt Điền Lịch.


“A…” Đúng là đầu đau muốn nứt.
“Ây chà? Sao cậu còn ở đây? Không phải cứ hễ tan ca là chạy tới bệnh viện sao?” Hôm nay A Phương hẹn Tiểu Trương đi dạo phố, đang chờ Tiểu Trường làm xong công việc quét dọn cuối cùng, thấy Ngô Thế vẫn ở đây liền tới hỏi.


“Ack… Không, đi ngay đây.” Nói thì nói thế, động tác thu dọn đồ trên tay vẫn uể oải.


“Làm gì? Có việc à?” Có cần tôi và A Phương đi thay không?” Tiểu Trương từ trong gian để đồ đi ra, phủi tay, thuận miệng hỏi. Tuy nói hai ngày nay Điền Lịch cũng đã tốt hơn nhiều, không cần ngày nào cũng phải đi thăm bệnh, nhưng nếu Ngô Thế có việc, các cô ấy đi trông Điền Lịch cũng được.


available on google playdownload on app store


A Phương gật đầu theo.
Ngô Thế cấp tốc liếc A Phương một cái, “Không, tôi không sao, tôi đi ngay đây.”
Tiểu Trương chớp mắt, kim đồng hồ bà tám trên đỉnh đầu reng một cái, “Cậu không cần khách sáo với tôi, A Phương, chúng ta tới bệnh viện.” Nói rồi liền làm bộ kéo tay A Phương đi.


“Không cần.” Ngô Thế vội vàng đứng lên, đưa tay túm một cái, vừa vặn túm phải cánh tay của A Phương còn đang mù mịt.
“Cậu đi làm việc của cậu đi, kích động thế làm gì?” A Phương bị túm đến mức ngây ra, chả hiểu gì gạt tay Ngô Thế.


“Ack, xin lỗi…” Ý thức được mình hơi quá đáng, Ngô Thế xấu hổ xin lỗi.
Tiểu Trương ở một bên xem kịch, miệng đã ngoác sang hai bên, cố gắng cười một cái thật đứng đắn, cô hắng giọng, “Kể ra thì, A Phương à, cô thấy Điền Lịch thế nào?”


“Sao tự dưng…” A Phương chả hiểu sao Tiểu Trương tự dưng hỏi thế, nhưng vẫn suy nghĩ rồi thành thật trả lời, “Con người không tồi, đối xử với mọi người khá tốt, năng lực cũng mạnh, mỗi tội mồm miệng hơi xấu, nhưng kể ra thì, y cũng chỉ chăm chăm vào Ngô Thế thôi cho nên chúng ta không liên quan.”


Dù thi thoảng cũng nhằm vào người chung quanh nhưng đều là bởi vì liên quan tới Ngô Thế. Dù sao cũng đừng nên chọc vào Ngô Thế, mọi người đều sẽ yên ổn sinh sống thôi. Bản thân A Phương không phải người hay để ý người khác như vậy, thông thường đều là do bị Tiểu Trương lôi kéo nên mới để ý xung quanh hơn, chỉ cần chuyện không liên quan tới cô thì cô chẳng để ý nhiều điều như vậy.


“… Thực ra Lily rất tốt với tôi.” Tuy rằng mình cũng biết mồm miệng Điền Lịch không tốt nhưng mình nghĩ là một chuyện, nghe thấy người khác nói thế lại là một chuyện khác, Ngô Thế nhịn không được biện giải thay cho Điền Lịch.


“Lấy lời cậu nói thì y đối xử với cậu một kiểu. Đời trước cậu thắp mấy nén hương to mới gặp được người bạn như Điền Lịch, nói giúp y mấy câu cũng coi như là báo đáp rồi.” A Phương bĩu môi, cô cũng không có cái vận xui đấy. Chắc là do thông minh quá nên không có phúc của người ngốc. (cái vận nửa tốt nửa xấu, ko biết là xấu hay là tốt nữa.)


“Hì hì…” Ngô Thế cười đắc ý.
“Cả ngày cận kề y cũng không ngấy, nếu một ngày nào đó y không để ý tới cậu nữa thì cậu làm sao đây?” Thấy hắn vui vẻ mà ngứa mắt, A Phương bồi cho hắn thêm một câu.


“Điều đó không có khả năng.” Ngô Thế phủ định chắc như đinh đóng cột. Điền lịch mà không để ý tới hắn mới là lạ ấy, nếu nói hắn làm phiền Điền Lịch thì càng là chuyện nghìn lẻ một đêm.


“Vậy cũng khó nói lắm. Kết hôn rồi, sinh con rồi, dọn nhà rồi, đổi công việc rồi, tất cả đều có khả năng, cậu vẫn cứ cai sữa sớm đi.”


A Phương lại bắt đầu dùng cái miệng để bà tám, giống như đó chỉ là chuyện râu ria thôi, nhưng nghe vào tai Ngô Thế lại là một chuyện khác, hắn ngây cả người.
Quan hệ giữa hắn và Điền Lịch có dễ đứt như lời A Phương nói không?


Nhiều năm như vậy, Điền Lịch đối với Ngô Thế đã vượt quá quan hệ giữa bạn học và đồng nghiệp rồi. Mặc dù ngoài miệng dùng lý do thoái thác mà người đời có thể hiểu nhất đặt Điền Lịch ở vị trí “người bạn” quan trọng nhất, Điền Lịch quả là một bộ phận trong cuộc sống của Ngô Thế. Nếu Ngô Thế có thói quen viết nhật ký, vừa mở ra chỉ sợ tất cả đều là lời Điền Lịch nói, việc Điền Lịch làm, điều làm Điền Lịch giận, các kiểu chuyện làm Điền Lịch cười nhạo hắn thôi.


Nếu gạt bỏ Điền Lịch khỏi cuộc sống Ngô Thế, vậy Ngô Thế còn lại cái gì chứ?


Thấy Ngô Thế cứng ngắc, im lặng, A Phương đột nhiên nhận ra mình thưởng thức chê cười quá đáng rồi, nhất thời thấy xấu hổ, mau chóng lôi kéo Tiểu Trương đi ra ngoài, “Vậy, vậy cậu tự đi bệnh viện đi, chúng ta đi dạo phố nào.”
“À, ừa…”


Mãi đến khi bị túm ra khỏi cổng công ty rồi, Tiểu Trương mới phản ứng được.
Ơ? Vì sao hướng bà tám mình mong muốn lại có phần khác lạ thế nhỉ?
“Này, A Phương, cậu không cảm thấy Ngô Thế thích cậu sao?” Cô kéo kéo A Phương.


“Ha?” A Phương tỏ vẻ không thể tin tưởng như thế nghe thấy cái gì lạ lắm, “Sao có thể, nói hắn thích Điền Lịch còn có người tin.”
A Phương chỉ thuận miệng nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều không hẹn mà cùng cứng đơ người.
Không thể nào…






Truyện liên quan