Chương 6: Tố Hoàng hậu
Ban đầu, Tố Doanh đối với việc đùa nghịch hương liệu có hứng thú, một vì chơi đùa giết thời gian, hai vì tuy việc điều hương không phải cái gì lớn lao nhưng cô biết mà các chị em khác sẽ không biết. Nhưng từ khi biết còn có loại hương mình chưa nghe nói qua là "Lăng tiêu lạc anh ", ngược lại âm thầm kích thích tính cách hiếu thắng của cô, nghĩ lại nếu đã học thì phải học cho ra trò.
Còn nữa, cô đoán được tể tướng không vừa mắt phụng hương nên cắt đi cái mũi của cô ấy. Cô học điều hương vốn là ý của tể tướng, ngộ nhỡ chẳng làm ra trò trống gì, tuy mình là tiểu thư Tố thị nhưng cũng không biết ống ấy sẽ đối đãi như thế nào, lại càng không biết sự vô dụng của cô có làm liên lụy anh trai hay không. Tố Doanh không muốn nghĩ đến.
Sự việc điều hương đi qua một vài ngày, trong cung không có người hồi âm. Trong lòng Tố lão gia hoang mang, ra sức hỏi Tố Doanh hình dạng của cái lư hương kia. Tố Doanh tránh né không đáp, nói lư hương bằng đồng, không có hoa văn.
Tố lão gia suy nghĩ, cho rằng lòng người trong cung tỉ mĩ, ẩn dấu dấu vết. Lại qua vài ngày, Đan tần nhờ người đưa tin nói Tố lão gia, thỉnh ông ấy mua các dạng hương liệu. Các chủng loại hương liệu trong cung không bì với sự phong phú của dân gian , có chút hương liệu thì phòng lượng thực quản lý, bà không tiện lấy. Lần trước ở đại hội đấu hương, rõ ràng hoàng hậu dùng hương liệu bên ngoài mới đứng nhất, trong lòng Đan tần không phục, cũng dạy dỗ tiểu cung nữ của mình luyện tập điều hương. Tố lão gia vội vàng mua sắm các loại hương liệu, cố ý nói với người được phái đến. "Lục tiểu thư am hiểu điều hương, thỉnh Đan tần lưu tâm. Nếu có cơ hội, để A Doanh đến bên cạnh bà sẽ càng tốt hay sao ?"
Lời nói còn chưa truyền tới được Đan tần, sứ giả Đan Xuyến cung đã đến trước cửa.
"Hoàng hậu nghe nói lục tiểu thư có bản lĩnh về điều hương, muốn mời Lục tiểu thư tiến cung giám định và thưởng thức điều hương." Thái giám cười tít mắt, nói xong liền đánh giá trên dưới Tố Doanh, sau đó cực kỳ vừa lòng, "Hoàng hậu gần đây rất thích việc này, tiểu thư tận tâm làm việc tự nhiên hẳn sẽ không chịu bạc đãi."
Trong lòng Tố Doanh biết điều hương tuy là một việc nhỏ không quan trọng nhưng cơ hội đến với người thường thường là từ các việc nhỏ. Trước mắt trong cung đang thịnh hành điều hương, cứ làm hết sức không hẳn không phải là cơ hội của cô. Tố lão gia cũng hiểu được đạo lý này, vội vàng đáp ứng, thúc dục con gái rửa mặt, chải đầu, thay quần áo.
Hiên Diệp có dự cảm mơ hồ, thấy Tố Doanh chải đầu thì có phần chần chừ, thì thào lẩm bẩm. "Nếu sau này tiểu thư tiến cung, đó là chuyện tốt. Đúng là nô tỳ không nên làm quá..."
"Chỉ nói bậy!" Tố Doanh thấp giọng quát. "Tỷ đó ! Chung quy nói không đâu vào đâu. Nương nương chỉ muốn nhìn tôi điều hương một chút, nói muốn tôi vào cung khi nào ? Mà coi như tôi tiến cung thật, trong nhà còn có ca ca chiếu cố tỷ mà !"
Hiên Diệp cắn môi, lắc đầu. "Tiểu thư không biết. Hạ nhân có khó xử của hạ nhân."
"Sao tôi lại không biết ?" Tố Doanh nhìn mình trong gương, thở dài. "Ngộ nhỡ tiến cung làm phụng hương, không phải tôi cũng là hạ nhân hay sao ?"
Hiên Diệp lẩm bẩm. "Vậy người về sau sẽ biết, bây giờ còn chưa biết."
Thời điểm không còn sớm, Tố Doanh không dám cùng cô đấu võ mồm trì hoãn, thu dọn ổn thỏa rồi theo thái giám đi.
Chiếc xe bò đến trước cửa vườn thượng uyển thì dừng lại, Tố Doanh hiểu chỉ có thân phận cô mới có thể đi vào, thông minh nhảy khỏi xe đi theo thái giám của hoàng hậu. Tuy trong lòng cô tò mò nhưng không dám tùy tiện đánh giá xung quanh.
Đi tới một đoạn, thái giám bỗng nhiên gật đầu khen ngợi cô. "Xem ra, Tố tiểu thư là người hiểu quy cũ. Việc này rất tốt, nương nương chúng ta rất phiền lòng đối với loại người tự cho mình là đúng."
Giống như hắn mọc mắt phía sau, nhất cử nhất động của cô rõ như lòng bàn tay. Tố Doanh lại càng không dám thở mạnh.
Hai người cứ yên lặng dọc theo con đường đi về phía trước, thái giám nói. "Có thể thấy Đan Xuyến cung rồi."
Trong lòng Tố Doanh nóng lên, giương mắt nhìn. Cung điện một màu đỏ thẫm yên lặng đứng cách đó không xa, Tố Doanh dường như có thể ngửi được nó tản mát ra mùi thơm từ xa xưa.
A! Tố Doanh ngầm thở dài một tiếng, trong lòng đập dồn dập: người người đều nói cả đời cô vô duyên với Đan Xuyến cung, hiện tại cô lại đứng phía trước nó. Nhưng mà, cho dù đứng ở chỗ này, cô lại không cách nào thuộc về nơi này... Vui mừng và mất mát đồng thời nảy lên trong lòng Tố Doanh, cô vội vàng rũ mi mắt xuống, hít một hơi dài.
Nhưng mà vị thái giám phía trước lại giống như nghe được tiếng lòng của cô, cười hắc hắc. "Tiểu thư không cần xấu hổ. Con gái Tố gia nhìn thấy Đan Xuyến cung không tránh khỏi có cảm xúc. Nếu làm bộ như không có chuyện gì, ngược lại là dối trá." Hắn dừng một chút, còn nói. "Tiểu thư có phải băn khoăng tôi làm sao có thể biết người suy nghĩ cái gì và làm cái gì hay không ? Đi lại ở trong cung này, nếu không có mắt phía sau thì không thể được."
Tố Doanh cảm thấy hắn hơi nhiều lời, chắc là hắn nhìn thấy ánh mắt của cô hiền lành, lời nói tự nhiên cũng nhiều lên.
Hai người đến khoảng rộng trước cung, một đám thị vệ đi tới. Tố Doanh thấy trang phục bọn họ, vộ vàng cúi đầu né tránh.
Người đứng đầu nọ là phó vệ úy Đan Xuyến cung. Vị phó vệ úy kia lướt qua bọn họ, tựa như nhìn bọn họ một cái, Tố Doanh theo bản năng đưa mắt lên nhìn hắn một cái rồi lại cuống quít cúi đầu. Người đó chính là người Tố Doanh đã gặp qua ở trong tiểu điếm __ Bạch công tử. Đại khái Bạch công tử không nhận ra cô, mặt không đổi sắc tiếp tục dẫn thủ hạ đi qua, cũng không chào hỏi vị thái giám. Tố Doanh nghe thấy rõ ràng vị thái giám khẽ hừ lạnh một tiếng. Đối với chuyện tình ở Đan Xuyến cung, cô hoàn toàn không biết gì cả, càng không dám tùy tiện phỏng đoán quan hệ của những người này nhưng bản năng nhận thấy được bọn họ có một mối liên hệ không bình thường.
Không nghĩ tới, Bạch công tử tuổi còn trẻ như vậy mà thật sự làm phó vệ úy Đan Xuyến cung. Nếu đã không phải làm quan ở Đông cung thì tất nhiên cũng không phải cháu của Thất di nương, cũng không phải là người suýt trở thành vị hôn phu của cô. Tố Doanh cảm thất có chút tiếc nuối ___ Cho dù cô rất ít khi dựa vào bề ngoài để đưa ra phán xét nhưng cũng có thể cảm giác được vị Bạch công tử đó là một người thanh niên ưu tú.
"Không biết vừa rồi cái nhìn kia của anh ta có phải nhìn ra cái gì không." Trong nháy mắt, Tố Doanh nghĩ thầm. " Không biết anh ta có cảm thấy mình quen mắt hay không."
Nàng lập tức đỏ mặt, ngừng lại ý nghĩ này, lại nghĩ : Duyên phận là thứ không cách nào ép buộc, nếu chỉ là thoáng qua, cũng đừng suy nghĩ miên man, nhớ mãi không quên. Lần đầu tiên tiến cung cũng không phải vì việc này.
"Lục tiểu thư, cô chờ ở chỗ này. Một lát sẽ có người gọi cô vào." Thái giám dẫn Tố Doanh tới một hành lang thoáng mát, dặn một câu rồi đi.
Tố Doanh xoa xoa thái dương, lúc này mới buông lá gan nhìn xung quanh. Bây giờ là sau giờ ngọ, ngói lưu ly ở Đan Xuyến cung dưới ánh mặt trời sặc sỡ lóa mắt.
Tòa cung điện này là tòa lớn nhất trong hậu cung, giống như đang nắm chặt một bảo vật quý giá, thần bí. Hình thức của nó có phần khác biệt, nền cao, chiều cao của nóc nhà chiếm gần môt nửa, tâm trụ có chiều hướng hơi nghiệng càng làm cung điện thêm vẻ cao ngất mà ổn định. Bên cạnh cửa cung có hành lang, từ đó nhìn lại phía Đan Thiến Cung hình thức kiến trúc giống như một tiểu đình, tựa như đóa hoa kim chung đảo ngược, vững vàng chìm đắm trong không khí hương thơm ấm áp đầu mùa hạ.
Tố Doanh biết hành lang dài kia thông đi hướng nào __ kéo dài đến Đức điện của Hoàng triều Bắc Quốc, nơi của Hoàng đế và toàn thể bá quan. Sợi dây hành lang này tượng trung : trong hậu cung, chỉ có chủ nhân Đan Thiến Cung mới có tư cách từ tẩm cung của mình đi thẳng tới chính điện.
Tố Doanh cũng hiểu rõ - Vốn dĩ hành lang này không tồn tại. Rất nhiều năm về trước, lúc đó tuổi hoàng đế còn nhỏ, không thể không để cho mẫu hậu Tố thị để ý đến triều chính. Vị thái hậu Tố thị kia không thích chỗ ở của thái hậu là Sùng Nghi Cung vì quá xa chính điện, không đồng ý chuyển ra khỏi Đan Xuyến cung, hạ lệnh xây dựng hành lang dài này, thuận tiện cho việc bà lui tới. Từ đó về sau, có rất nhiều vị không nguyện ý rời khỏi Đan Xuyến cung, thái hậu hay hoàng hậu đều từ Đan Xuyến cung này đi tới chính điện. Hoặc là, tuổi con trai của các bà còn quá nhỏ không thể quản lý quốc gia này hoặc là các bà muốn ở bên cạnh phu quân để chia sẻ âu lo và khó khăn. Chứng minh rằng hai gia tộc Duệ - Tố thật sự hòa thuận, chứng minh quốc gia này không thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ. Đan Xuyến cung của hoàng hậu và Đức điện của hoàng đế kéo dài một mạch tương liên, ai cũng không thể chặt đứt sự gắn bó này.
Tố Doanh suy nghĩ rất nhiều, phần lớn là ảo tưởng không bến bờ.
Cô đợi đã lâu, mãi cũng không thấy người tới gọi mình. Tố Doanh không biết nơi này xảy ra sai lầm gì, không khỏi nhớ lại lời nói cử chỉ của chính mình. Tuy bên người không có ai nhìn này cô nhưng cũng không dám có nữa phần biểu hiện không kiên nhẫn, thần thái càng thêm cẩn thận, cung kính.
Một lúc lâu sau, một cung nữ quần áo diễm lệ đi về phía cô gọi. Tố Doanh lập tức thi lễ.
"Lục tiểu thư không cần khách khí." Giọng nói vị cung nữ kia cực kỳ thân thiết, hành vi lại không thể hiện ra, chỉ nói ở trước mặt Tố Doanh. "Nương nương vừa mới rảnh rỗi nên gọi lục tiểu thư lập tức đi vào. Bạch công tử rất ít khi nói tốt về ai đó, vậy mà vừa rồi trước mặt nương nương khen ngợi lục tiểu thư - Hiện tại trong cung từ trên xuống dưới đều muốn xem lục tiểu thư có bộ dáng gì."
Tố Doanh thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói. "Nhận được sự cất nhắc của Bạch công tử, Tố Doanh thẹn không dám nhận, chỉ sợ trước mặt nương nương và các tỷ tỷ đây bêu xấu."
Cung nữ cười cười. "Lục tiểu thư quá khiêm tốn rồi. Nô tỳ là A Phác, chỉ là chân chạy trong Đan Thiến Cung, nào dám tự xưng tỷ tỷ."
A Phác dẫn Tố Doanh đi đến cửa cung, sau khi thông báo liền cung kính đứng ở ngoài cửa. Hóa ra cô chỉ là cung nữ thấp hèn, ngay cả đi vào cũng không được. Trong cung có cung nữ cao hơn A Phác chờ đón ở cửa cầm tay Tố Doanh dẫn nàng vào cung.
Tố Doanh bước vào cửa cung, chỉ dám cúi đầu nhìn thảm nỉ đan hai màu hồng và xanh, ví như đi nơi nào, đến nơi nào, tất cả đều nhờ vị cung nữ kia quyết định. Đi đến một nơi treo rèm che ngũ sắc phía trước, vị cung nữ kia mới buông tay Tố Doanh. Tố Doanh biết đây cũng là nơi muốn nàng quỳ lạy, thuận thế quỳ xuống, quay về phía bức rèm che hành lễ.
Đan Xuyến cung tràn ngập một hương khí ngọt ngào. Tố Doanh biết loại hương này tên là "Thiên Sơn vu trọng", sau khi cháy xong sẽ tràn ngập một làn sương màu tím. Loại hương này có công hiệu an thần, Tố Doanh nhẹ nhàng hít vài hơi, tâm tình cũng theo đó mà thong thả bớt.
********
Phía sau bức rèm che vài bước là nơi đặt giường của hoàng hậu. Giống như bà ở trên giường mở ra cái gì, Tố Doanh nghe được âm thanh leng keng rất nhỏ như là tiếng kim loại chạm vào nhau nhưng cực kỳ rõ ràng ở trong cung điện an tĩnh này.
"Cô chính là lục tiểu thư của Đông Bình Quận Vương, Tố Doanh ?" Giọng nói hoàng hậu nhẹ nhàng, nhu hòa, "Ngẩng đầu lên, đừng sợ."
Tố Doanh sau khi dập đầu thì chậm rãi ngửa mặt lên, ánh mắt vẫn không dám đối diện với hoàng hậu.
"Quả nhiên không khác biệt mấy với Đan tần. Một tiểu thư rất xinh đẹp." Hoàng hậu nhìn người hai bên, cười nói: "Để cho cô ấy ngồi đi."
Lập tức có hai cung nữ đỡ Tố Doanh, lại có hai cung nữ kéo bức rèm che, còn có hai cung nữ khác ở đầu giường thả một cái nệm. Tố Doanh nhu thuận ngồi dưới chân hoàng hậu, hạ thấp người lắng nghe hoàng hậu phân phó.
Lúc này cô vẫn không nhìn đến bộ dạng của hoàng hậu, chỉ nhìn thấy bà ấy mặc một bộ váy trắng, trên váy rải rác những bông hoa nhỏ xanh biếc. Cánh hoa có phần thanh lệ và từng sợi vải trên chiếc váy thêu này đều bị hương quấn qua, giống như mỗi một đóa hoa đều tản ra mùi thơm. Trên đầu giường còn có hai cô gái ngồi, Tố Doanh cũng không nhìn đến dáng vẻ, liếc trộm thì có thể thấy người chân dài chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc váy lụa màu vàng, phía trên thêu những bông hoa lớn màu đỏ thẫm. Cô bé kia mặc một bộ màu xanh lá thêu hoa tím, tay chân đều rất nhỏ, ước chừng chỉ năm sáu tuổi. Cô không an phận cứ cọ xát vào cô gái lớn tuổi hơn bên cạnh, miệng nói thầm. "Cho muội cái kia! Cho muội!"
Hoàng hậu khẽ cười một tiếng. "Chân Ninh ! Không được phép bất quy tắc như vậy."
"Tỷ tỷ không cho con cái kia!" Tiểu cô nương đứng lên tranh cãi, một bên vừa cướp đoạt một bên vừa đùa giỡn với chị gái của mình. "Tỷ ấy có hai cái, con một cái cũng không có!"
"Tỷ ấy có cái mà con không có, con có cướp đoạt cả đời cũng không cướp được. Nếu không biết được thế nào là đủ, mệt ch.ết người chính là con." Hoàng hậu lạnh nhạt hừ một câu, bỏ qua một bên hai cô con gái không để ý đáp lại.
Tố Doanh vì thế mà biết được. Cô gái lớn một chút chính là Nhị công chúa Vinh An, tiểu cô nương còn lại là tiểu công chúa Chân Ninh.
Cô không ngẩn đầu lên nhìn dáng vẻ của bọn họ càng không hề biết: hai vị công chúa này, ngày sau sẽ cùng cô dây dưa không ngừng.
Hoàng hậu đối với Tố Doanh nhẹ giọng cười: "May mà chúng nó là con gái yêu của hoàng thượng, nói cách khác, không biết quy cũ như chúng nó, nói chuyện lung tung, ở trong cung sẽ không biết có bao nhiêu khổ cực."
Tố Doanh mỉm cười không đáp. Hoàng hậu mà nói cô cũng không dám đoán, cô nhớ rõ Thôi tiên sinh nói qua : Vị hoàng hậu này là vị thiếu nữ lúc trước đã nói, nếu đúng là nghĩ ra cách gì thì cũng không thể nói ra để người khác biết.
Hoàng hậu lấy tay đưa cho Tố Doanh một cái lư hương, đúng là cái mà Tố Doanh đã chứng kiến qua, loại có hoa văn rồng đỏ ngũ sắc. "Nơi này là một loại hương ta mới điều chế, cô tới xem thử, coi hương vị của nó như thế nào." Bà nói xong nhổ xuống một cây kim trâm, vừa cười vừa đặt trong tay Tố Doanh. "Nói đúng, cây kim trâm này thưởng cho cô chơi đùa."
Tay bà trắng nõn, mượt mà giống như óng ánh trong suốt, nhìn không thấy khớp xương, kinh mạch. Tố Doanh trấn định cầm lấy lư hương, đặt trước mũi ngửi ngửi, rồi mở nắp lò, lấy kim trâm khều nhẹ tro hương nhìn nhìn, khen : "Hồi bẩm nương nương, một mặt hương này phối có phần tuyệt diệu, hương liệu nghiền nát cẩn thận, hứng thú hơn là, một lúc có thể nhập bốn loại hương vị bất đồng - Vốn là mát rượi lại là ấm áp, kế tiếp ngọt ngào lại chán nản. Đây là một loại hương giải sầu giải ưu."
Hoàng hậu nghe xong cực kỳ vừa lòng, cười dịu dàng. "Thực ra mà nói! Ta chỉ là cho người phối một loại hương giúp ta ngủ yên, đưa ngươi liền biến thành "giải sầu", "giải ưu"... Được rồi, vậy thì gọi hương này là "Giải ưu" đi, cũng là nhã nhặn. Văn phụng hương cảm thấy như thế nào ?
Nữ quan đứng thẳng bên cạnh hạ thấp người nói: "Hoàng hậu ban thưởng tên hương thì chính là may mắn." Giọng nói người này thanh thúy, êm tai, nếu không phải trở ngại quy cũ không dám ngẩng đầu, Tố Doanh muốn liếc nhìn cô một cái.
Hoàng hậu vỗ nhẹ nhẹ đầu vai của Tố Doanh, "Vị này là Văn phụng hương, là người phụng hương cho Đan Xuyến cung, cũng là thầy dạy nổi danh. Các cô về sau hãy kết giao nhiều hơn, "Giải ưu" chính là tự tay cô ấy làm ra.
Tố Doanh vội vàng quay về phía Văn phụng hương hành lễ, trong lòng nghi hoặc không thôi : nghe nói phụng hương Đan Xuyến cung bị cắt cái mũi, vì sao còn ở lại trong cung ? Cô thừa dịp nhìn trộm thấy ngũ quan Văn phụng hương đầy đủ, một khuôn mặt không thể gọi là quốc sắc thiên hương nhưng cũng có chín phần xinh đẹp.
"Tố Doanh, cây kim trâm này thuộc về cô." Hoàng hậu vừa nói vừa kéo Tố Doanh, đem kim trâm cắm lên tóc nàng.
Tố Doanh từ từ đứng dậy bên cạnh hoàng hậu, ánh mắt liền thấy dung nhan hoàng hậu, không khỏi toàn thân chấn động, ở trong lòng thán phục: Thậm chí trên đời còn có mỹ nhân như vậy!
Lẽ ra Tố hoàng hậu năm nay là ba mươi hai tuổi nhưng bởi vì bảo dưỡng tỉ mĩ, vô luận thế nào cũng chỉ có vẻ ngoài trên dưới hai mươi. Khuôn mặt bà xinh xắn, dung nhan tinh tế, mặt mày dịu dàng vô hạn, mũi cao tinh xảo, môi đỏ mọng hơi nhếch lên mang theo một vài điểm ngại ngùng của thiếu nữ.
Trên mặt Tố Doanh thoáng lên một tia ửng đỏ, bỗng nhiên cảm thấy đứng trước mặt bà ấy xấu hổ vô cùng.
Có lẽ hoàng hậu không phát hiện ra khoảnh khắc cô thất hồn, vẫn đang giống như không có chuyện gì mà đùa bỡn cái lư hương kia. "Chiếc lư hương này theo ta nhiều năm, hương lan ra luôn như vậy, không nhanh không chậm. Tố Doanh, cô và cái lư hương này có duyên, chiếc lư hương này đưa cho cô đi."
Tố Doanh vội vàng nói lời tạ ơn.
Tiểu công chúa Chân Ninh bên cạnh lại líu ríu. "Đây là đồ vật trong cung, không thể tùy tiện tặng người."
Hoàng hậu có phần mất hứng, lập tức một bên có nữ quan sẳng giọng. "Lời này của công chúa không đúng rồi! Đồ vật trong cung của nương nương, muốn xử trí thế nào là chuyện của nương nương. Lại nói, nương nương làm cái gì, là con gái không nên phản đối."
"Nữ quan dạy dỗ công chúa nếu cẩn thận bằng một nửa Thôi Bỉnh Nghi thì ta sẽ yên tâm hơn." Hoàng hậu liếc nhìn vị nữ quan đó một cái, nhìn không ra là tia vui mừng hay giận dữ.
Tố Doanh cũng liếc mắt nhìn vị nữ quan đó một cái. Người đó chính là tỷ tỷ của Thôi tiên sinh, là chưởng quản tuyên, truyền, khai, tấu, kinh, tịch, giấy, bút ở Đan Xuyến cung - Thôi Bỉnh Nghi.
Một nữ quan bên cạnh thấp giọng nhắc nhở vài câu, hoàng hậu cười ảm đạm. "Hôm nay còn có chuyện khác, Tố Doanh về trước đi, hôm khác lại gọi cô tới."
Tố Doanh dùng lễ bái cáo từ, bỗng nhiên nghe hoàng hậu hỏi : "Cô thấy ta thưởng cô lư hương, sao lại thờ ơ như vậy ? Chẵng lẽ trước đây đã thấy cái tốt hơn nên không có gì là mới mẻ hả ?"
Tố Doanh vội đáp: "Đồ vật trong cung sao lại có thể bình thường thấy được ? Nô tỳ chỉ là không dám trước mặt nương nương lộ ra vẻ mặt vui mừng để cho nương nương chê cười."
Hoàng hậu ha ha nở nụ cười một tiếng, khích lệ nói: "Bạch công công nói đúng rồi - Quả nhiên là cô nương biết tốt xấu."
Tố Doanh đi ra khỏi Đan Xuyến cung thì nhìn thấy một vị thanh niên cao ráo mảnh khảnh ôm đàn chờ ở ngoài cung. Chắc là nhạc công của hoàng hậu, đến chơi đàn cho bà. Nhìn thần thái hắn tự nhiên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, Tố Doanh biết hắn nhất định rất được hoàng hậu hài hòng. Khi đi qua bên cạnh hắn, tự nhiên Tố Doanh ngửi thấy một phen: trên thân người kia có một loại hương khí triền miên như ẩn như hiện, giống như loại hương tựa hồ như mùi hoa phát ra trên váy hoàng hậu..... Trong lòng Tố Doanh cả kinh, vội vàng bước nhanh đi ra ngoài rất xa mới yên tâm thở dài.
Có Thôi tiên sinh nhắc nhở vài ngày trước, Tố Doanh từ lâu đã biết hoàng hậu không phải nhân vật tầm thường. Bà ám chỉ Tố Doanh không thể nhắc tới chuyện điều hương lần trước, Tố Doanh tự nhiên hiểu rõ.
Cúi đầu nhìn cái lư hương trong lòng: rõ ràng là cái lần trước đã dùng qua. Tố Doanh âm thầm suy đoán : hoàng hậu nói, này lư hương theo bà nhiều năm. Lúc này đem lư hương cũ cho cô - Đây là ám chỉ điều gì ?
Tố Doanh càng nghĩ càng đoán không ra ẩn ý trong đó, tâm tư cảm thán bản thân vẫn là không đủ minh mẫn.
Đưa cô xuất cung vẫn là Bạch công công. Tố Doanh dịu dàng nói lời cám ơn. "Đa tạ công công ở trước mặt nương nương cất nhắc Tố Doanh."
Bạch công công cười cười, không nói.
Lúc này hắn thật biến thành câm điếc rồi. Tố Doanh không biết người nọ không đáng tin, tiện nói khẽ : "Tố Doanh muốn thỉnh giáo công công một chuyện. Không biết lai lịch của Văn phụng hương thế nào ? Nương nương nói Tố Doanh và Văn phụng hương lui tới nhiều hơn. Thật ra Tố Doanh không biết gì về Văn phụng hương cả..."
Bạch công công hừ một tiếng. "Nghe nói ca ca tiểu thư là Đông cung Hữu vệ suất, lại có Tể tướng đại nhân chiếu cố - Đáng lẽ tiểu thư phải nhanh biết tin tức chứ. Sao lại như thế ? Tiểu thư không nghe nói đến tin tức phụng hương tiền nhiệm gặp chuyện không may ư?"
Chuyện Tố Doanh bái phụ thân vẫn chưa công khai, chỉ có hai nhà Cư, Tố biết mà thôi. Trong kinh tuy có nhiều tin đồn nhưng cũng không mấy người có thể xác thực. Bạch công công nói tự tin như thế có thể thấy tin tức của hắn so với người khác vững chắc hơn. Tố Doanh vội nói : "Hóa ra Văn phụng hương là mới đến."
"Người ấy chính là người làm ra hương bậc nhất." Bạch công công liếc mắt nhìn Tố Doanh ý tứ sâu xa. "Đáng tiếc cô ta quá đẹp."
Tố Doanh không hỏi gì nữa, rõ ràng mấu chốt trong đó. Vị điều hương cho hoàng hậu ngày đó, phụng hương tiền nhiệm bị người cắt rơi cái mũi. Hoàng hậu cần phải đưa ra một người điều hương, cho mọi người một lời giải thích. Vì thế Văn phụng hương được bà lựa chọn.
Dựa theo loại hương hôm nay Tố Doanh ngửi được, Văn phụng hương quả thật tài nghệ cao minh. Nhưng mà Văn phụng hương lại quá xinh đẹp, hoàng hậu không hề thích để cho một người xinh đẹp như vậy theo bên người.
Nghĩ tới đây, hai gò má Tố Doanh ửng hồng, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng: cái này lư hương này truyền lại ám chỉ gì, đại khái cô hiểu rõ rồi.