Chương 34: Đan Xuyến cung II
Chuỗi hạt ngọc bích, vòng tay lam ngọc, trâm cài đủ loại, khuyên tai phỉ thúy, khuyên tai bạch ngọc. . .
Trước khi xuất giá, mấy vị thượng cung dạy quy củ đã nói với Tố Doanh: trang phục và trang sức của hoàng hậu sang trọng cao quý, toàn thân dát vàng dát ngọc rực rỡ, tượng trưng cho trời đất núi sông, là loại trang phục không những mặc vào người để thể hiện sự trang trọng quý phái bậc nhất của chủ hậu cung mà còn khiến hoàng hậu hiểu rằng: trên người nàng không chỉ là vinh hoa phú quý không có gì sánh nổi,mà còn phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề khác hẳn người khác.
Tố Doanh đã từng mang một cái đầu cài đầy trâm và đủ loại ngọc bội trên người ngồi yên hàng canh giờ trong viện, nhưng mà khi đó không người nào dám để cho nàng dùng trang phục chính thức của hoàng hậu để luyện tập mà chỉ dung đồ trang sức bình thường. Các vị cô cô vừa cắm mấy cây trâm nặng trĩu lên đầu Tố Doanh, vừa nói: "Quá nhẹ, quá nhẹ!" Cho đến khi cổ Tố Doanh đau ê ẩm mới chịu dừng tay.
Hôm nay lần đầu tiên mặc trang phục chính thức của hoàng hậu, Tố Doanh mới biết cô cô không nói dối.
Nhìn vào trong gương, bóng dáng lộng lẫy trong đó giống như không phải là nàng, chỉ có thể nhìn thấy một hào quang bao quanh bóng dáng, diện mạo chỉ còn lại vẻ mơ hồ và hoàn toàn trắng bệch.
Một mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng bay vào điện. Tố Doanh biết là cung nữ phụng hương đang ở ngoài điện chờ, nàng ngửi một cái, nhìn Thôi Lạc Hoa đang đứng gần đó, khẽ nghiêng đầu
Thôi Lạc Hoa chăm chú để ý từng cử động của nàng, nhìn thấy ánh mắt của nàng, lập tức nói: "Thượng nghi, xin đem hương này đổi đi."
m thanh trong trẻo nhưng lại cực kỳ vang dội trong điện yên tĩnh, vẻ mặt Tố Doanh vẫn không biến sắc, những người khác không khỏi vì giọng điệu không chút khách khí của vị Thôi tiên sinh này mà cảm thấy kinh ngạc.
Hai người thượng nghi nhìn nhau, cúi đầu thưa: "Nương nương, chuyện này . . . Không hợp quy củ. Lại nói, giờ lành sắp đến."
Tố Doanh giống như mất hồn, không nói gì, ánh mắt chăm chăm nhìn vào hình ảnh xa lạ của mình trong gương.
"Người đặt ra quy củ không biết nương nương không thể ngửi mùi cỏ Huân thảo." Thôi Lạc Hoa nhìn họ mỉm cười: "Hiện tại hai vị thượng nghi đã biết, không phải là không nghĩ ra phương pháp xử lí đấy chứ."
Hai vị thượng nghi nghe xong, vội vàng lui khỏi điện. Mùi thơm kia cũng rất nhanh bị phân tán. Khi Tố Doanh bước ra khỏi điện thì hai người cung nữ đang cầm hương đi ở phía trước nàng, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn trong gió đã đổi thành mùi khác.
Ở phía bên ngoài điện, các cung nhân trải ra những tấm lụa vàng, tung bay nổi bật trong ánh nắng sáng sớm. Tố Doanh cúi đầu suy nghĩ, mặc cho hai cung nữ dìu bước đi trên những tấm lụa vàng.
Đi không biết bao lâu, Triêu Dương điện đã bị khuất sau những mái ngói cong cong của các cung điện khác.
Tố Doanh chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng tạo ra một nụ cười lạnh như băng —— Đan Xuyến cung . . . Lần đầu tiên nàng nhìn thấy thực sự rất trang nghiêm, xa vời, nhưng hôm nay cửa chính Đan Xuyến cung lại vì nàng rộng mở.
Lúc nhận sự hành lễ, quỳ lạy của tất cả mọi người, Tố Doanh cũng không cần làm gì, mấy vị quan hướng dẫn nghi thức tự biết hướng dẫn lễ nghi, nàng chỉ cần nghe theo lời họ mà ngồi xuống, ở thời điểm nào đó ban thưởng quà tặng cho người này người nọ.
Khi Thái tử một thân áo bào tím, thắt đai lưng ngọc đi vào trong điện, Tố Doanh cảm thấy hắn so với những lần gặp gỡ trước đây có sự bất đồng. Có lẽ là bởi vì nàng lần đầu tiên thấy hắn mặc lễ phục của Thái tử, nên vẻ mặt cũng phải tỏ ra cứng nhắc lạnh lùng cho hợp với khí chất cao quý . . .
Hắn không nhìn nàng, chỉ nghe lời chỉ dẫn mà làm hành động tiến lùi, tầm mắt đạt tới nơi xa nhất nơi, ước chừng là dưới chân nàng.
Tố Doanh nhìn thẳng phía trước, khi hắn lui sang một bên, nàng liền gật đầu ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, đem những món quà ban thưởng ban xuống —— minh kim cung mạo, ngọc khấu trừ huyền, thanh ngọc bội (mấy cái món đồ vàng ngọc này mình lười dịch quá), tất cả đều rất trân quý, nhưng đều là nội quan chuẩn bị theo thường lệ, không có cái nào nàng phải tự mình chọn lựa.
Thái tử phi mỉm cười tiến đến, mặt mày nhẹ nhõm, trần đầy vui mừng. Tố Doanh vẫn giữ nguyên biểu cảm, tuần tự làm từng bước theo chỉ dẫn của nội quan, thưởng nàng một đóa kim hoa lộ ra minh đang.
Phượng Diệp công chúa cùng phò mã Tố Trầm, Vinh An công chúa cùng phò mã Bạch Tín Mặc lặng yên theo thứ tự bái kiến. Vẻ mặt khinh thường của Vinh An công chúa là điều mà Tố Doanh đã dự kiến ngay từ đầu —— nàng quỳ lạy qua loa, miễn cưỡng chỉ có ba phần thành ý, giống như là hành lễ với hậu vị, mà không phải hành lễ với Tố Doanh. Nàng thẳng thắn biểu hiện cảm xúc như vậy thực ra khiến Tố Doanh cảm thấy khá an tâm. Về phần những người khác, Tố Doanh tỉ mỉ nhìn những lớp ngụy trang trên khuôn mặt của họ, không nhìn ra một chút nào vui mừng, cũng không nhìn ra một chút tâm sự. Kể cả đại ca của nàng là Tố Trầm cũng trưng ra bộ mặt nghiêm trang, có phần miễn cưỡng. Điều này làm cho Tố Doanh cảm thấy thất vọng, nhưng cũng không có biểu hiện ở trên mặt, chỉ là trong lòng âm thầm tự giễu —— mọi người ở đây ai cũng ép buộc mình giấu đi tâm ý chân thật, giống như không hề suy nghĩ gì . . .
Một loạt những hành động quỳ lạy hành lễ yên lặng lặp đi lặp lại một cách nhàm chán cuối cùng dường như cũng sắp kết thúc, nhưng mà vì tiểu công chúa Chân Ninh lại bắt đầu xảy ra sự cố.
Vị công chúa nhỏ tuổi nhất này hành lễ rất có chuẩn mực, vậy mà sau khi hoàn thành toàn bộ lễ tiết, nàng liền đứng lại trước mặt Tố Doanh, cười tủm tỉm nói: "Ta biết ngươi —— ngươi trước kia làm chức phụng hương, ở trước mặt mẫu thân ta, đầu cũng không dám nâng lên."
m thanh của nàng thanh thúy, làm cho toàn bộ không khí trong điện chợt tĩnh mịch.
Tố Doanh nhẹ nhàng mỉm cười, cặp mắt cong cong, nhìn chằm chằm vào tiểu công chúa.
Nàng vào thời điểm còn nhỏ như Chân Ninh công chúa, cũng đã từng ỷ vào chuyện mình còn bé mà nói những lời làm người khác khó chịu, cho là những lời nói của trẻ con thì không cần chấp trách, không ai có thể làm gì nàng.
Tiểu công chúa ở dưới ánh mắt chăm chú của nàng, mới đầu vẫn có thể không sợ mà đối chọi, nhưng không lâu sắc mặt liền trắng bệch, hạ mi mắt xuống. Đối với phản ứng như vậy của tiểu công chúa, Tố Doanh cảm thấy khá tiếc nuối: nàng thích sự dũng khí của Chân Ninh, nhưng không thích sự lỗ mãng của nó. Đứa nhỏ này chưa có suy tính chuẩn bị chu toàn cho mọi tình huống có thể xảy ra, đã mạo hiểm địa vị của mình đối đầu với chủ nhân mới của hậu cung, mở ra một mối quan hệ không tốt ngay từ đầu.
Quan nội cung phụ trách lễ nghi khen thưởng vốn nên vào lúc này tuyên cáo yết kiến kết thúc, nhưng thấy trường hợp lúng túng, lại đoán không ra tâm ý của tân hoàng hậu, có chút không biết làm sao.
Phượng Diệp công chúa tiến lên một bước, quỳ gối trước mặt Tố Doanh: "Chân Ninh công chúa trẻ người non dạ, mong nương nương thứ tội."
Tố Doanh không trả lời, nhìn quan phụ trách lễ nghi khen thưởng một cái, hắn lập tức thông minh tiếp tục điều khiển buổi lễ, tuyên bố buổi yết kiến hoàng hậu và ban thưởng kết thúc.
Những triều thần cùng phu nhân của mình cũng đến hành lễ hướng hạ khiến Tố Doanh hoa cả mắt. Nhất là những vị phu nhân đại thần kia, dường như làm đủ mọi trò để hấp dẫn sự chú ý của nàng để gây dựng mối quan hệ, nhưng mà thực sự Tố Doanh vẫn không thể nào nhớ được những khuôn mặt kia. Bộ dạng của họ thật sự rất giống nhau: quần áo lụa là, trang sức óng ánh, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng . . .
Tố Doanh cảm thấy, mình giống như nếu đi xuống dưới đó sẽ lâm vào một mê trận, bị một đám người giống nhau như đúc vòng quanh. Chiếc mũ phượng dường như càng ngày càng nặng nề, dường như muốn kéo cả cái đầu nàng xuống. Vì vậy, Tố Doanh bắt đầu ngồi không yên. Nội quan phụ trách lễ nghi và khen thưởng chú ý tới từng hành động nhỏ của nàng, liền tại lúc làm lễ đẩy nhanh tốc độ —— chỉ là tăng nhanh một chút xíu, chỉ trừ em dâu của Hoàng đế là Ung vương phi nhíu mày, cơ hồ không ai phát hiện, nhưng lại khiến cho Tố Doanh thoát khỏi bể khổ nhanh hơn nửa canh giờ.
Quay về Đan Xuyến cung, cởi bỏ lễ phục, Tố Doanh lại phải thay thường phục để tham dự gia yến ở Phụng Khánh điện cùng với Thái tử và mấy vị công chúa.
Nàng sớm biết rượu này nhất định uống không thoải mái, nhưng vẫn là đi cùng bọn họ khách sáo một phen, sau đó cũng lười xem sắc mặt của họ, hờ hững rời khỏi. Cứ như vậy, khách khí cả ngày rốt cuộc cũng đã kết thúc, Tố Doanh coi như đã làm tròn trách nhiệm nặng nề của mình, đột nhiên cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, đi qua đi lại mấy bước, đầu của nàng hỗn loạn, dường như rượu uống vào bây giờ mới phát huy tác dụng, chỉ thấy uể oải buồn ngủ. May mà ở không xa Phụng Khánh điện này có một tòa bát giác đình, nàng liền vào ngồi một lát, lệnh cho mấy cung nữ thái giám bên người rời khỏi đình viện, chỉ chừa Thôi Lạc Hoa ở bên mình.
Nàng không nói một lời, Thôi Lạc Hoa cũng không quấy nhiễu đến sự thanh tĩnh của nàng.
Một cơn gió lạnh bay đến phả hơi lạnh vào mặt, rồi lan cả vào tâm can, Tố Doanh hô hấp thật sâu, tinh thần chấn động, nhưng trên mặt lại sáng sủa không ít.
"Thôi tiên sinh . . ." Nàng cúi đầu hỏi: "Tuy tiên sinh không ở chỗ hành nghi lễ quỳ lạy tân hậu, nhưng mới vừa rồi trong bữa tiệc ngài đã nhìn thấy toàn bộ. Có cảm tưởng gì?"
Thôi Lạc Hoa mỉm cười nói: "Nương nương có con mắt tinh tường, cần gì phải người khác tham mưu?"
Tố Doanh thở dài: "Việc làm Hoàng hậu này thật là khó khăn!"
Tiếng thở dài theo gió mà phân tán ra, nhất thời gió dường như cũng lạnh đi ba phần.
"Nương nương…” Thôi Lạc Hoa nháy mắt tế nhị, Tố Doanh liền đưa mắt nhìn, thấy Thái tử đứng ở bên ngoài đình cách đó không xa, nhìn về phía nàng chăm chú.
Tố Doanh nhẹ nhàng gật đầu, Thái tử do dự trong chớp mắt sau đó tiến đến, Thôi Lạc Hoa biết điều bước ra xa mấy bước.
Thái tử không hành lễ, chỉ đứng bên cạnh, thất thần nhìn vào gò má nàng, một lúc lâu sau mới nói một cách chán nản: "Tại sao lại là nàng?" Giống như bất đắc dĩ hỏi nàng, cũng giống như chỉ lẩm bẩm một mình.
Tố Doanh liếc hắn một cái, cười khổ, không biết nên trả lời thế nào.
Một trận gió nổi lên, chiếc chuông gió treo trong đình viện vang lên tiếng kêu leng keng. Vẻ mặt Thái tử chợt chấn động, giống như đột nhiên thức tỉnh từ một mảnh suy nghĩ hỗn độn, nhớ đến địa vị hiện giờ của họ, ở bên cạnh nhau như vậy thật không hợp với quy củ, chỉ đành than một tiếng: "Nàng phải cẩn thận . . ."
Tố Doanh cảm kích tâm ý của hắn, ngửa đầu nói: "Huynh cũng vậy."
Hắn xoay người rời đi, Tố Doanh cũng dời tầm mắt, không nhìn hắn nữa. Thôi Lạc Hoa nhìn bóng lưng của Thái tử, tiến lên phía trước nói: "Thái tử hình như biết điều gì đó."
Thấy Tố Doanh không tỏ thái độ gì, Thôi Lạc Hoa hạ thấp giọng nói: "Nương nương . . . Phế hậu không ch.ết, chắc chắn sẽ có người trăm phương ngàn kế đưa nàng trở lại vị trí. Thái tử trước mắt không đành lòng làm hại nương nương, nhưng phế hậu dù sao cũng là mẹ đẻ hắn, chỉ sợ không bao lâu nữa hắn sẽ đưa ra lựa chọn . . . Tính mạng quan trọng, nương nương nên vì mình mà suy tính."
Tố Doanh yên lặng đứng dậy, đi vài bước, buồn bã cười cười: "Có lúc, ta không thể không bội phục Cư Tể tướng—— thời điểm ông ta định đoạt số mạng của người khác, luôn có thể suy nghĩ thấu đáo, hành động tàn nhẫn. Tại sao là ta? Có lẽ . . .Nguyên nhân là Thái tử không đành lòng làm hại, cho nên, ta được chọn? Đổi thành người khác, Thái tử hoàn toàn có thể mặc kệ, để cho bè phái ủng hộ phế hậu tùy tiện làm cho người hiện giờ ngồi trên hậu vị biến mất?"
"Chính là vì thế, nương nương mới nên lợi dụng thời cơ hiếm có này mà tính toán cho bản thân mình."
Tố Doanh dường như là không nghe thấy lời khuyên của nàng, lại thở dài một tiếng, từ từ nói: "Để nói sau đi . . ."
Hôm nay là ngày Tố Doanh chính thức chuyển vào Đan Xuyến cung. Sau khi cung nữ, thái giám bái kiến xong thì đã gần đến hoàng hôn. Nàng đoan chánh ngồi ở trên đầu giường, ánh mắt lẳng lặng nhìn những qua một lượt đồ dùng thượng hạng bằng vàng bằng ngọc được trưng bày trong Đan Xuyến cung.
Nàng đã ngồi nhìn một lúc lâu, người khác không biết nàng nghĩ cái gì. Thôi Lạc Hoa nhẹ giọng hỏi: "Nương nương có gì phân phó?"
Tố Doanh mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng giống như là thổn thức: "Một chút dấu vết của nàng cũng không có . . ."
Nàng nhớ ngày trước trong Đan Xuyến cung, khắp nơi bày biện những trân phẩm mà Hoàng đế ban cho phế hậu. Phế hậu là người có con mắt thẩm mỹ, những bảo vật kia giống như là tùy tiện ném ra, nhưng lại làm cho trong điện có phong vị riêng. Hôm nay những bảo vật kia bị thu lại về kho chứa bảo vật, Đan Xuyến cung có vẻ có chút đơn sơ, giản dị. Thậm chí bức rèm che theo ý thích của phế hậu mà bày biện trước kia, cũng thay bằng loại khác, màu sắc cũng khác.
"Để cung điện này đổi một vị chủ nhân, thật là dễ dàng . . ." Tố Doanh tự than thở trong lòng một tiếng.
Dùng qua bữa tối, Hoàng đế giá lâm.
Hôm nay, Tố Doanh tham dự lễ bái kiến hành lễ của các hoàng tử công chúa và triều thần, Hoàng đế lại phải đến tổ miếu để báo cáo, bận rộn như nhau cả ngày, nhưng thần thái hắn vẫn bình thản an ổn như thường, không thấy một chút mệt mỏi trên khuôn mặt. Thấy Tố Doanh có vẻ hơi mỏi mệt, hắn cười nói: "Sau này quen thì sẽ tốt thôi."
Tố Doanh biết nàng sẽ phải quen —— những việc lớn như vậy một năm có bốn lần, nếu không có sự kiện gì đặc biệt, còn có tất cả lớn nhỏ mấy chục loại lập đàn tế cầu mưa, gặp gỡ, trò chuyện với các vị phu nhân đại thần, lễ nghi tiếp đón các sứ giả từ nước khác.
"Một năm chẳng phải là có hơn phân nửa thời gian làm những việc này?" Trong lòng nàng nghĩ tới liền cảm thấy mệt mỏi, không nhịn được nói ra.
Hoàng đế quay lại nhìn nàng, mỉm cười: "Rất nhanh thôi nàng sẽ chê ít, cảm thấy không có việc gì làm."
Lúc đi ngủ, Hoàng đế ngồi tựa đầu lên gối hỏi: "Có phải Chân Ninh tùy hứng hơn nhiều so với nữ nhi nhà khác?"
Xem ra hắn cũng đã nghe người dưới bẩm báo lại chuyện Chân Ninh công chúa hôm nay.
Tố Doanh nghĩ thầm: hắn đời này gặp nữ nhân, không phải những nữ nhi đã qua dạy dỗ của Tố thị, thì cũng là nữ nhân Tố thị sinh dưỡng nữ nhi cho hắn, nên đại khái hắn chắc cũng không biết phẩm chất tính cách nữ nhi nhà khác như thế nào. Mà nàng cũng vậy thôi.
Nàng không cách nào trả lời, không thể làm gì khác hơn là nói: "Công chúa không phải là nữ nhi của gia đình thường dân, cần gì phải so sánh."
Hắn còn nói: "So với Vinh An mười năm trước, con bé đã coi là rất hiểu chuyện. . . ."
Nói xong, thở dài, đột nhiên như nhận ra rằng năm tháng trôi qua nhanh chóng: "Hai ba năm nữa, Chân Ninh cũng nên lập gia đình rồi."
Tố Doanh biết hắn đang trấn an nàng, nhưng trong lòng chợt không dễ chịu —— hắn cùng với nàng cũng chỉ mới gặp nhau mấy lần, lại đối xử với nàng quá tốt, làm cho nàng không biết phải đối xử với hắn như thế nào.
Ngày thứ hai, khi Tố Doanh tỉnh dậy thì hắn đã đi. Hôm nay, nàng không có đại sự gì cần phải làm, thế nhưng hắn lại còn có việc thụ phong phụ thân của Tố Doanh là Đông Bình Quận Vương lên Bình Vương, huynh trưởng là phò mã Tố Trầm phong Đông Lạc Quận Vương, còn có rất nhiều họ hàng gần xa của Tố Doanh đều được phong chức phong hầu.
Đây chính là chân chính vinh dự cả nhà.
Tố Doanh trang điểm xong, nhìn bộ dạng mới của mình đã có chút quen mắt. Nàng nhìn người trong gương cười cười —— chấm dứt một khoản nợ, đến hôm nay, nàng không còn nợ phụ thân bất cứ điều gì, những thứ ông ấy muốn, nàng đã cố gắng hết sức cho ông lấy được.
Một đội thái giám đang cầm đủ các loại khay sắc màu rực rỡ cùng với nhiều rương đồ trong kho bảo vật của hoàng cung tiến vào, hành lễ và truyền khẩu dụ: "Thánh thượng truyền, Đan Xuyến cung bây giờ khá trống trải nên ban cho nương nương bảy mươi bảy món đồ trang hoàng lại cung điện, xin nương nương xem qua."
Tố Doanh chậm rãi nhìn qua, từ món đầu tiên đi về trước, qua hết tất cả những bảo vật. Hoàng đế chưa hiểu rõ sở thích của nàng, nên đã đem đến tất cả các loại rực rỡ hoa lệ cũng có, tinh xảo quý báu cũng có, thậm chí có cả những thứ mộc mạc, cổ xưa . . .
Thái giám dẫn đầu thấy Tố Doanh khó có thể quyết định, còn dâng lên một quyển mục lục: "Thánh thượng phân phó, nếu là không có thứ nào hợp ý nương nương, thì tiếp tục quay lại kho chứa bảo vật lấy."
Khi Tố Doanh nhận lấy cuốn sách, tay khẽ run một cái.
Hắn đối với nàng thật quá tốt . . . Rõ ràng, quan hệ của nàng và hắn chỉ cách hai người xa lạ một bước mà thôi.
Nàng thầm nghĩ, có lẽ đây là một khảo nghiệm, xem nàng và hắn có chung một loại yêu thích hay không. Nhưng nàng rất nhanh bỏ cái ý niệm này: nếu nàng muốn ở trong cung này ở cả đời, nàng không hy vọng ở chỗ ở của nàng chỉ toàn những thứ người khác yêu thích, mà không phải những thứ nàng yêu thích.
Nghĩ vậy, Tố Doanh liền hăng hái lựa chọn, sau đó chỉ bảo cung nữ bày biện các vật phẩm đó.
Một lát sau, lại có thái giám đem danh sách vào, xin chỉ thị của Tố Doanh có cần đổi những cung nhân phục vụ trong Đan Xuyến cung hay không.
Tố Doanh ngồi nghiêm chỉnh, xem danh sách tên của những cung nhân trong Đan Xuyến cung từ trên xuống dưới một cách cẩn thận, hỏi: "Lúc trước có Bạch công công, bây giờ đã đi đâu rồi?"
Vị thái giám này cũng đã già, chắc hầu hạ trong cung đã lâu, nói chuyện thong thả ung dung, không chút hoang mang bẩm báo: "Bạch công công tự xin chuyển đi trông coi vườn ngự uyển đã hơn tháng nay."
Chân mày Tố Doanh khẽ nhăn một cái: "Ngày trước ông ấy đã lên đến chức đó, chắc không lâu sau sẽ được thăng chức Tổng quản thái giám của Đan Xuyến cung. Cần gì phải làm vậy chứ? Khó được người khôn khéo, lại đi trông coi vườn ngự uyển, thật đáng tiếc . . .". Nàng không nói gì nữa, tiếp tục xem cuốn danh sách, lại nói: "Ban đầu phụ việc bên cạnh phụng hương có hai tiểu cung nữ, gọi là Uyển Vi cùng Linh Nhu , giống như cũng không thấy."
Thái giám lại tiếp tục bẩm báo: "Hai người này trước kia có ăn bớt nguyên liệu điều chế hương, bị bắt giam để điều tra. Uyển Vi đầu năm trúng nước độc, đã ch.ết. Linh Nhu vẫn còn ở làm việc vặt ở y cục."
Tố Doanh nhìn hắn một cái, cười nói: “Trí nhớ của công công thật tốt, chỉ có hai tiểu cung nữ nho nhỏ từ hai năm trước đi đến nơi nào, tình trạng như thế nào cũng nhớ rõ ràng như thế."
Thái giám kia hơi khom người, không nói câu nào.
Tố Doanh biết mấy tên thái giám đã lén lút chuẩn bị sẵn những câu hỏi nàng có thể hỏi, e rằng đã thu thập và nhớ kĩ tất cả những cung nhân có lui tới với nàng khi xưa, liền đem danh sách tên kia để sang một bên, hỏi: "Tố Mi bây giờ đang ở đâu?"
Thái giám quả nhiên không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Bẩm nương nương, Hoán y phòng ( )."
Tố Doanh hơi ngẩn người: "Hoán y phòng? Thường ngày có phải làm việc nặng nhọc không?"
Thái giám nghĩ nàng nhớ thương tỷ tỷ, nên thành tâm, đáp: "Cung nhân ở hoán y phòng biết nàng từng là phi tần, cũng không làm khó. Nghe nói nàng hằng ngày chỉ thỉnh thoảng giặt giũ những đồ đạc nhẹ nhàng trong cung. Bây giờ đã có nương nương ở đây, cuộc sống của nàng sẽ càng không khổ sở."
Tố Doanh yên lặng nghe, thở dài: “Mới có hai ba năm, vật đổi sao dời, người và vật đã không còn . . ." Nói xong đứng lên: "Ta muốn đi thăm nàng."
Cung nữ bên cạnh lập tức ngăn cản: "Hoán y phòng là nơi thấp kém, nương nương không nên đến những nơi như vậy!" Thôi Lạc Hoa cũng nói: "Nương nương nếu muốn gặp nàng, không bằng truyền nàng đến Đan Xuyến cung."
Tố Doanh lắc đầu: "Ta nhất định muốn đi." Nói xong liền vội vã bước ra khỏi cung.
Thôi Lạc Hoa vội đi tới bên cạnh Tố Doanh, nói nhỏ: "Nương nương luôn luôn sáng suốt, vừa mới vào cung chưa lâu, sao có thể làm việc theo cảm tính . . ."
Tố Doanh khẽ nghiêng đầu, dùng âm thanh chỉ để cho một mình nàng có thể nghe thấy, nói: "Lâu ngày rồi, càng thêm không thể thẳng thắn."
Nàng cố ý không mang đám cung nữ theo hầu, chỉ mang theo Thôi Lạc Hoa cùng đi. Mấy cung nữ trong Đan Xuyến cung cho rằng nàng trẻ tuổi, còn quen hành động theo cảm tình, cũng không tiện kiên trì làm trái ý của nàng, để tránh sinh ra chán ghét, ngày sau khó xoay xở. Tố Doanh và Thôi Lạc Hoa một đường theo hướng hoán y cục mà đi.
Đi được một đoạn đường, Tố Doanh chợt nhìn thấy có cửa cung ở phía xa bị khép chặt, cửa cung này là chỗ thông Hậu cung và Đông cung. Nàng có chút kinh ngạc nhìn Thôi Lạc Hoa, nàng ta lập tức nói: "Sáng sớm hôm nay đã đóng lại —— nô tỳ có nghe nói qua về ý tứ của Thánh thượng, Thái tử đã thành niên, theo quy củ không thể tùy ý ra vào hậu cung. Ngày trước niệm tình hắn có hiếu, thường vào cung để thỉnh an phế hậu, Thánh thượng cũng không ngăn trở. Hôm nay . . . Thái tử nếu có chuyện muốn vào Hậu cung, phải cần Thánh thượng đồng ý."
"Chẳng lẽ hắn đã biết…?" Tố Doanh ngạc nhiên hỏi, lúc nói chuyện không khỏi hơi hạ giọng.
Thôi Lạc Hoa cúi đầu nói: "Cho nên nô tỳ mới nhắc nhở nương nương cẩn thận về mọi chuyện."
Tố Doanh đứng ở tại chỗ không lên tiếng, Thôi Lạc Hoa hỏi: "Nương nương định quay về Đan Xuyến cung chăng?"
"Đã đi gần đến tân đây rồi, quay lại làm gì nữa…" Tố Doanh lắc đầu: "Một khi lui bước, về sau chỉ sợ nơi này không có cơ hội tới thêm lần nào."
Hiển nhiên đã có người thông báo trước cho hoán y phòng rằng hoàng hậu đại giá quang lâm, thái giám và cung nữ rõ ràng đã có chuẩn bị sẵn. Tố Doanh đi thẳng vào vấn đề hỏi tỷ tỷ của nàng chỗ ở nào, biết được nàng ở phía sau giặt quần áo, sẽ tiếp giá muộn một chút.
Tố Doanh không tính toán với bọn họ, để Thôi Lạc Hoa ở lại trông chừng, không cho phép người đến quấy rầy nàng, trực tiếp thẳng đi tìm tỷ tỷ, quả nhiên là trông thấy ở chỗ giặt quần áo, có một cung nhân áo xanh đang giặt những tấm lụa trắng.
"Tỷ tỷ ——" Tố Doanh kêu một tiếng.
Cung nhân đó cũng không ngừng công việc trong tay, Tố Doanh gọi thêm một tiếng, nàng mới chậm rãi xoay người hỏi: "Nương nương đang gọi người nào?"
Tố Doanh nhìn kỹ kuôn mặt của nàng, đúng là tỷ tỷ, nhưng vẻ mặt lại khô khan rất nhiều. Tố Doanh nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng cười nói: "Ta cũng không biết ta đang gọi ai a."
Tố Mi khẽ chớp mắt, cười cười, quay lại với những tấm lụa trắng: "Nếu nương nương niệm tình tỷ muội, hãy bỏ qua cho nô tỳ."
Tố Doanh đi về phía trước mấy bước, thấy mấy thứ nàng giặt đều là các loại khăn lụa, đúng như thái giám nói, cũng không quá nặng nhọc. Nàng xem một lát, rồi dịu dàng nói: "Tỷ tỷ, muội đem tỷ về làm việc ở Đan Xuyến cung nhé . . ."
Tố Mi liếc nàng một cái, cười lạnh: "Nương nương không cần khách sáo. Nương nương có lẽ biết người bị điều đến hoán y cục là những người nào? Không có một người nào không phải thân thế đặc biệt, biết quá nhiều, cũng không có thể thả ra cung, cũng không thể tùy tiện giết ch.ết người. Một khi đã nhập cung, thì không còn cách nào thoát khỏi đây."
"Tỷ tỷ . . ."
"Ý của nương nương nô tỳ hiểu." Tố Mi lạnh lẽo nhìn Tố Doanh, nói: "Nương nương chỉ muốn từ chỗ nô tỳ biết được một số chuyện? Thực không dám dấu diếm, nô tỳ từ khi vào đây, chỉ ngại mình biết quá nhiều, nên không cùng người khác nói chuyện với nhau, càng không muốn biết người khác biết những gì —— không giúp được nương nương."
Tố Doanh thấy lời nói của nàng kịch liệt cứng rắn như thế, không giống như Lệ viện, cũng không giống Nhu viện. Nàng biết khoảng thời gian Tố Mi nhập cung, nhất định đã gặp phải biến cố gì đó rất lớn, khiến cho tính tình nàng thay đổi, nhất thời cảm thấy truy cứu tới cùng chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng lại càng không cam tâm cứ thế từ bỏ.
"Tỷ tỷ có biết, trong mấy tháng này âm hồn của Nhu viện cùng Thuần viện vẫn cố chấp quanh quẩn ở trong cung? . . . Muội thường mơ thấy A Hòe." Tố Doanh yếu ớt nói: "Mơ thấy muội ấy lẳng lặng nằm ở trên giường, ch.ết rồi . . ."
"Hai vị nương nương quấy phá là chuyện trước khi phế hậu xuất cung. Kể từ hoàng hậu nương nương đính hôn, trong cung làm gì còn có chuyện lạ?" Tố Mi chỉ lo vùi đầu giặt giũ, không biết đã giặt đi giặt lại tấm lụa trắng trong tay không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không nhìn Tố Doanh.
"Tỷ tỷ… "Tố Doanh chậm rãi nhìn chung quanh, xác định không có người khác, mới hỏi: "Ta chỉ muốn biết là ai hại A Hòe."
Tố Mi ngừng tay, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tố Doanh: "Đối với nương nương mà nói, chỉ là muốn một đáp án. Đối với nô tỳ mà nói, có lẽ phải đổi lại bằng cả tính mạng—— nương nương muốn dùng tính mạng của nô tỳ chỉ để cho bản thân mình an lòng thôi sao?"
Tố Doanh thấy nàng đã nói đến nước như vậy, không thể làm gì khác hơn là không hỏi nữa, ngượng ngùng xoay người liền nhìn thấy chuỗi lụa trắng bồng bềnh bay trong gió, lại thở dài nói: "Ta nghe nói, có người ở chỗ của người nhạc công kia phát hiện một chiếc khăn có thơ do chính tay phế hậu đề —— có phải lụa trắng giống như ở đây?"
Nàng bước đến cầm lấy môt chiếc khăn tay, xoa xoa, thở dài nói: "Tỷ tỷ ngày trước khéo tay như vậy, hơn nữa lại còn viết chữ rất tốt, dường như không có chữ của người nào là tỷ tỷ không thể học được . . . Hôm nay lại phải làm việc nặng như vậy, thật đáng tiếc!"
"Nương nương! Nơi thấp kém như nơi đây, nương nương ít đến thì tốt hơn, tránh bị gặp phải những thứ xúi quẩy." Tố Mi lại tiếp tục giặt khăn, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nương nương không cần sợ, quỷ và nương nương không thù không oán, không thể đến mà quấy rầy nương nương được đâu."
"Chỉ mong giống như tỷ tỷ nói." Tố Doanh vừa dứt lời trong lòng chợt buồn bã —— đến tỷ tỷ mình nói chuyện mà cũng giấu diếm như vậy, không biết trong cung còn có mấy người có thể trò chuyện một cách thật lòng.