Chương 3: Gặp lại

"Đông Cô—–"
Chu Đơn chạy từ xa tới. Nàng ta thấy Đông Cô rời căn chòi, cho rằng có thể những lời đám phụ nữ nói hơi quá lố, khiến một cô gái chưa lập gia đình như Đông Cô tức giận.
"Chị Đơn."
Chu Đơn chau mày: "Đông Cô em đừng để ý đám phụ nữ đó."


Tề Đông Cô mỉm cười, nói: "Em chỉ ngồi một hồi cảm thấy mệt." Nàng nghĩ ngợi, vẫn không kiềm được lòng hiếu kỳ, hỏi Chu Đơn: "Chị Đơn, La Hầu kia trong nhà không có người thân, làm sao mà sống?"


Chu Đơn đáp: "Nói thật ra thì, nhà La Hầu vốn rất khá giả, gia đình họ có một hầm rượu, mở quán rượu nhỏ trong thành. Tuy rượu tên La Hầu đó cất cũng không tệ, nhưng có một số người không thích dính dáng gì đến hắn, cho nên buôn bán không còn được như xưa, nhưng vẫn có thể gắng gượng giữ được cách sinh nhai."


Đông Cô gật đầu, vẫn muốn hỏi thêm, nhưng trong lâm trường đã bắt đầu gọi người, Chu Đơn nhìn về phía đó, "Đông Cô chúng ta mau mau tới đi."
Đông Cô nhìn lâm trường, đáp: "Vâng."


Hai người chạy tới, vừa khéo đuổi kịp người thợ đang chia gỗ, hai nàng đứng ở cuối hàng, mỗi một khúc gỗ từ trong núi đều được vận chuyển vào thành bằng cách này.


Người thợ xẻ gỗ là một người phụ nữ 40 tuổi vạm vỡ, cùng thôn với Đông Cô, thường ngày người trong thôn rất quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Bà trông thấy Đông Cô và Chu Đơn tới, đứng đàng trước gật đầu mỉm cười ra ý.


available on google playdownload on app store


Đông Cô vẫy tay với bà, lẳng lặng đứng ở cuối hàng đợi cùng với Chu Đơn. Họ không cần phải vội, bởi vì mỗi lần lâm trường đưa gỗ ra, đều là một số lượng rất lớn, có khi phải giao hàng hết mấy ngày trời, cho nên không cần phải tranh giành công việc.


Đông Cô nhường cho Chu Đơn đứng trước mình, số gỗ của Chu Đơn, phải đưa tới Lâm Thành, Lâm Thành xa hơn Tích Thành, tuy nhiên tiền công cũng nhiều hơn.
"Đông Cô, chị đi trước nhé." Chu Đơn cười vẫy tay với Đông Cô, có vẻ như được mối này, nàng ta vô cùng vui vẻ.


Chu Đơn đi rồi, Đông Cô dắt xe bò của mình tới, chất lên đó ba thân gỗ thô to khoẻ.
"Gỗ này không cần phải làm nhẵn, cứ đưa thẳng đến Chương gia."
Đông Cô gật đầu, đánh xe đi.


Chương gia là một môn hộ lớn trong Tích Thành, dạo này đang tu sửa dinh phủ, làm rất rầm rộ, hơn nữa trong Chương gia có thợ riêng, chưa từng dùng đến thợ bên ngoài.
Đông Cô chậm rãi đánh xe bò, trong lòng nhẩm tính tiền bạc.


Tính tới tính lui, Đông Cô thở dài thườn thượt, đúng là đồng tiền cản bước anh hùng, kiếp trước Tề Đông Cô nàng nào có phải lo lắng về tiền nong khi muốn vẽ.


Vào đến Tích Thành đúng ngọ, là lúc trong thành nhộn nhịp nhất. Đông Cô đành phải xuống xe, cẩn thận từng li từng tí dắt xe tránh người đi đường.


Một tay nàng giữ bò, thỉnh thoảng vỗ về nó. Đã không chỉ một lần nàng cảm khái, tính tình con bò này quá ngoan, chưa bao giờ nổi cơn, cứ thế mà ngoan ngoãn chăm chỉ nghe lời, bảo đi đâu thì cứ thế mà đi.


Chương gia, có thể nói rằng giàu nhất vùng, có đất riêng nhà riêng, dinh phủ rộng lớn. Khi Đông Cô đánh xe tới, phát hiện ngoài cổng Chương phủ có hai chiếc xe ngựa đang đỗ, xung quanh là hộ vệ, ai nấy đều cao lớn.
Đông Cô thận trọng dừng xe bò ở một khoảng cách xa xa, đợi cho người ta xong việc.


Con bò già bị kéo đứng lại, hơi lúc lắc đầu, Đông Cô vỗ về nó.
"Ngoan, chúng ta phải đợi, hiện giờ có lẽ chúng ta không tới chỗ đó được." Hai cỗ xe kia trang trí tinh vi, một con ngựa thôi đã đủ mua toàn bộ tài sản trong nhà Đông Cô.


Lại thấy Lưu Bá Bình tươi cười bước ra đón tiếp, khom lưng đích thân vén rèm xe ngựa.


Đông Cô thích thú đứng xem, thế lực của Chương gia rộng lớn, tay quản gia này cũng là một nhân vật có tai có mặt, bây giờ lại chạy ra nâng rèm xe người cho người ta, chả biết người trong xe rốt cuộc là loại người nào.
Đông Cô nhìn xe ngựa, Lưu Bá Bình vén rèm xe, một người bước ra từ trong xe.


Đến khi người nọ xuống xe đứng thẳng lưng, trong lòng Đông Cô không khỏi than, ôi một mỹ nhân tuyệt đẹp!


Người bước xuống là một chàng trai, áo quần trắng phau, vóc người cân đối dong dỏng, nét mặt sáng sủa diễm lệ. Từ chỗ Đông Cô nhìn qua, có vẻ như y không thoa phấn. Thường thường những công tử thế gia đều quen dùng phấn son để tô điểm cho mình, không khác gì những cô gái trong thế giới kiếp trước của Đông Cô mấy, nhưng chàng trai này không làm như vậy. Không những thế, tóc của y cũng chỉ dùng một dải lụa trắng đơn giản buộc lại, thứ trang sức duy nhất trên người là miếng ngọc bích đeo ở thắt lưng.


Dẫu vậy, vẫn không che giấu được vẻ đẹp tuyệt thế của y.
Trên mặt chàng trai thấp thoáng ý cười, vừa thản nhiên vừa xa cách.
Gió lành thối tà áo y phất phơ, đứng xa trông chẳng khác gì tiên nhân.


Đông Cô nghĩ bụng, thế giới này đầy bất ngờ, đâu ra một nhân vật như thế chứ. Nàng cứ tưởng toàn bộ đàn ông trong thế giới này đều giống như Chu Thượng, be bé xinh xinh, nào ngờ hai hôm nay đã được mở rộng tầm mắt, đầu tiên là La Hầu, bây giờ là chàng trai này.


Nghĩ đến La Hầu, tim Đông Cô thoáng ngưng nhịp, lại nảy sinh một cảm giác khác lạ, như thương xót, lại như kính trọng.


Đến lúc Đông Cô choàng tỉnh, những người kia đã đi vào trong sân, Đông Cô vỗ vỗ con bò già, đánh xe tới trước cổng dinh phủ. Cổng phủ Chương gia có lính gác, đây không phải lần đầu Đông Cô đưa hàng đến Chương phủ, lính gác biết mặt nàng, liền gọi người ra dỡ gỗ xuống.


Thường thường là đưa xe bò vào cổng sau của phủ, hôm nay thế mà lại đứng ngay trước cổng dỡ hàng.
Cô nương gác cổng nhìn nét mặt đầy thắc mắc của Đông Cô, khẽ rỉ tai: "Hôm nay trong phủ có khách quý, người ngoài không được vào."


Đông Cô vỡ lẽ: "Là cái người mới ở trong xe ngựa lúc nãy ạ?"
Lính gác nhìn trái nhìn phải, không thấy ai để ý, nói thật khẽ: "Cô thấy rồi à? Đấy là đại công tử của An Nam Vương, tiểu vương gia An Kình."
Đông Cô gật đầu.


Người lính gác cổng còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng ngặt nỗi có người tới, chỉ đành im lặng dỡ hàng.
Thì ra là hoàng thân quốc thích, thảo nào mang khí chất đó.


Dỡ xong gỗ xuống, có người ra tính tiền với Đông Cô, vừa trông thấy ngân lượng, vương gia lớn nhỏ gì gì đó đều bị Đông Cô vất hết vô xó, nàng đếm kỹ một lượt, xác định không có vấn đề gì, rồi mới đánh xe rời đi.


Đông Cô cho xe bò đi men theo hẻm nhỏ, tuy trong hẻm không được rộng rãi như ngoài phố, nhưng ít người, Đông Cô không vội, nên bình thường nàng thích đi trong hẻm nhỏ.


Đang đi qua cửa một quán rượu nhỏ, lúc Đông Cô trông thấy cái bóng nửa lạ nửa quen ấy, nàng lại mang cảm giác như đâu đó định mệnh đã an bài.
Mới sáng nay còn bàn tán về người ta, bây giờ đã ở ngay trước mặt.


La Hầu vẫn mặc bộ đồ từ đêm trước, lúc này đang quét tước trong quán rượu. Những việc người thường có thể quơ tay là làm được, chàng làm vô cùng vất vả, hễ trong tay phải cầm đồ, là một cái xoay mình đối với chàng trở thành một việc vô cùng khó nhọc.


Đông Cô cứ thế đứng sững người trước cửa quán mà nhìn, mãi đến khi La Hầu phát hiện ra nàng, Đông Cô mới hoàn hồn.
"Tôi...... tới mua rượu."
Đông Cô rất muốn tự vả mặt mình, ngu ch.ết đi được, đến cả bản thân nàng cũng cảm thấy mình quá ngu ngốc.


La Hầu đặt công cụ trong tay trái xuống, lấy gậy, ra trước quầy.
"Thưa rượu nào?"
Rượu nào, có trời mới biết rượu nào!
Đông Cô gào thét trong lòng, ngoài mặt vẫn bình thản. Nàng cố tỏ vẻ bình tĩnh, ngó trái ngó phải.


"Tôi có thể uống ở đây được không?" Đông Cô thấy trong quán có bàn có ghế, liền hỏi ngay.
La Hầu không trả lời, chỉ nhường đường ở ngạch cửa, Đông Cô bước qua cánh cửa nhỏ, vào trong. Bên trong rất nhỏ, phần lớn khách tới đây chỉ lấy rượu rồi rời đi, rất ít ai ở lại uống.


Căn phòng quay về hướng không có nắng, cho dù giữa ban trưa, bên trong vẫn khá tối, bốc lên mùi ẩm thấp và nồng nồng hương rượu.


Thật ra Đông Cô không biết uống rượu, kiếp trước sức khoẻ kém, người nhà vốn không cho nàng đụng đến rượu, nàng sống cả đời trước, thứ rượu duy nhất từng uống chỉ là rượu thuốc.
"Thưa cô nương muốn rượu gì?"
Đông Cô ngẫm nghĩ, hỏi: "Rượu nào rẻ nhất?"
"......."


Đông Cô cảm thấy bản thân mình hoàn toàn biến thành cùi không sợ lở, nàng cũng chẳng lo bị người ta đàm tiếu, bản thân nàng vốn không có tiền, khó khăn lắm mới dành dụm được chút ít, đương nhiên phải chi tiêu dè xẻn.


La Hầu không hỏi nàng nữa, chàng đi thẳng đến một chum rượu, múc ra nửa chén.
Tay trái chàng cầm chén rượu, tay phải chống gậy, vừa phải nhìn đường đi vừa phải canh chừng cái chén rượu, bước đi vô cùng thận trọng.
Đông Cô thấy chàng quá cực, vội đứng dậy, tiến đến đón lấy chén rượu.


"Để tôi tự lấy được rồi."
La Hầu không từ chối, trao chén rượu cho nàng, Đông Cô đặt chén rượu xuống bàn, rồi ngồi vào bàn.
La Hầu ngồi xuống chiếc ghế đối diện với nàng.
Mặc dù cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng trước khi uống, Đông Cô vẫn mở miệng hỏi một câu.


"Rượu này bao nhiêu tiền?"
"Một chén 10 đồng."Bàn tay đang bưng chén rượu của Đông Cô lập tức đặt ngay xuống, nàng nhìn La Hầu, dè dặt hỏi: "Tôi chưa đụng miếng nào, có thể trả lại được không?"
La Hầu đáp: "Chén này không tính tiền cô nương."
Đông Cô tròn mắt: "Không tính tiền? Vì sao?"


"Tối hôm qua cô nương giúp tôi chở bàn về, chén rượu này coi như tôi đáp lễ cô nương."
Đông Cô cười toe: "Thế thì xin cảm tạ."
Nàng nâng chén rượu, cúi đầu ngửi ngửi, rượu rất thơm, tựa hồ mang chút hương hoa.
"Trong rượu có hoa không, sao lại có mùi hương của hoa?"
"Có, hoa quế."


Ồ, rượu hoa quế. Đông Cô lại ngửi ngửi, càng cảm thấy hương hoa lan toả, thơm nức mũi. Nàng đưa lưỡi nếm thử, rượu rất lạnh, lưỡi chạm vào vừa lạnh vừa cay.
Bên kia La Hầu chống gậy đứng lên, tiếp tục lau chùi trong quán.


Đông Cô bị mùi hương của rượu hoa quế xông lên mũi làm cho choáng váng, nàng ngước mắt vừa khéo bắt gặp La Hầu đang gập chân trái sắp xếp một cái vại con trong góc quán, chàng chỉ có một chân để đặt sức, cho nên chống đỡ hết sức chật vật.


Đông Cô uống một ngụm rượu, hỏi La Hầu: "Chút nữa tôi giúp công tử dọn, được không?"
Động tác của La Hầu thoáng khựng lại, chàng xoay đầu quan sát Đông Cô, vẫn cặp mắt bình tĩnh ấy, ẩn chứa những điều nói không rõ ý.


Đông Cô bị cặp mắt ấy nhìn xong, liền tỉnh rượu được hơn phân nửa.


"Ý tôi là...... Công tử mời tôi uống chén rượu, để tôi giúp công tử thu dọn một chút, coi như có qua có lại......" Đông Cô càng nói càng lộn xộn, nàng cảm thấy mặt mình hơi đỏ lên, may mà trong phòng mờ tối, với lại vừa uống rượu, có thể lấp ɭϊếʍƈ rằng mình say rượu.


Đôi mắt đen thẳm của La Hầu đang nhìn nàng, đôi mắt ấy như đang tìm kiếm gì đó, lại như đang cân nhắc gì đó.


Tim Đông Cô nãy giờ đập thình thình, nàng chưa bao giờ biết ánh mắt của đàn ông có thể trầm tĩnh như thế này, tựa như một đầm nước trong bóng đêm, đen thẳm phẳng lặng, sâu không thấy đáy.


Đông Cô chợt nhớ đến lời Chu Đơn đã nói với nàng, nhớ đến những cực khổ chàng trai trước mặt nàng đã phải trải qua, nàng tự nói với mình, có lẽ một cuộc đời cơ cực như thế, mới khiến một chàng trai có một đôi mắt trầm lặng như vậy.


Tim nàng từ từ bình tĩnh trở lại, nhìn La Hầu, lặp lại câu hỏi:
"Để tôi giúp công tử, được không?"
La Hầu siết chặt cây gậy, đứng lên.
"Được."
hết chương 3






Truyện liên quan