Chương 11: Ải tình khó vượt

Đi trên đường, phố phường gần như không còn một bóng người.


Sắc trời đã rất muộn, giờ này mà đến nhà một người đàn ông, nếu để hàng xóm nhìn thấy, không biết sẽ nói thành cái dạng gì. Nhưng Đông Cô chẳng còn sức đi lo nghĩ nhiều nữa, dù sao thanh danh cũng đã như vầy rồi, bất kể của nàng hay La Hầu, đều không thể tệ hơn được nữa. Mà so với những thứ hão huyền hư ảo như danh tiết, Đông Cô lo lắng về thương thế của La Hầu hơn.


Nàng chạy đến quán rượu của La Hầu trước, nơi ấy cửa đóng then cài, hôm nay về thì đã quá muộn, không mở quán được. Đông Cô chạy ra phía sau quán rượu, đứng trước cánh cửa gỗ nhỏ của nhà La Hầu. Nàng có một cảm giác rất mãnh liệt, La Hầu đã về.


Kể ra thì cũng lạ, suốt dọc đường tâm trạng của nàng cay đắng ngọt bùi lẫn lộn, cảm thấy nguyên một kiếp trước tâm trạng cũng chưa bao giờ nhiều như trên con đường này. Nhưng đến khi nàng đứng trước cửa nhà La Hầu, lúc biết mình sắp sửa gặp chàng, tim nàng lại lắng xuống.


"Cốc cốc—-" Đông Cô gõ cửa.
Thoạt tiên trong nhà không ai trả lời, một lúc sau, Đông Cô nghe tiếng khập khiễng gõ trên nền nhà. Vì đang đêm, âm thanh này rất rõ rệt, từng hồi từng hồi, gõ vào tim Đông Cô.


"Kéttt—-" Thậm chí La Hầu chẳng hỏi xem là ai, đã mở cửa. Hôm nay lúc về nhà, chàng phát giác vết thương ở chân đã nặng hơn, không đi bộ được nữa, trong lòng càng thêm phiền muộn.


available on google playdownload on app store


Cửa vừa mở, cả hai người đều sửng sốt. La Hầu sửng sốt là vì chàng vốn không ngờ được Đông Cô sẽ tới, hơn nữa lại vào giờ này. Đông Cô sửng sốt là vì trông thấy La Hầu phải chống hai gậy.


La Hầu sống tự lập, gần như việc gì cũng phải tự làm, cho nên bình thường chàng không thể dùng cả hai tay để chống gậy, Đông Cô chưa từng thấy chàng chống hai gậy.


Sau khi cơn sửng sốt qua đi, Đông Cô lại đau lòng, nhất định là thương thế ở chân chàng đã nặng hơn, không chống nổi 1 gậy nữa. Huống hồ trong bóng đêm, Đông Cô phát hiện La Hầu không hề mang chân giả, chỗ gót chân trái chỉ bó vài lớp băng.


Thấy Đông Cô bắt bặp bộ dạng chật vật của mình, trong lòng La Hầu lạnh đi, tay càng siết chặt. Lúc ánh mắt của Đông Cô quét xuống đến cái chân tàn tật của chàng, La Hầu ảm đạm cau mày, vô cùng hối hận đã vì nhất thời muốn cho tiện mà không mang chân giả vào. Thật ra không phải là chàng muốn cho tiện nên không mang chân giả, mà là vì chàng vốn không xỏ vào được nữa. Vì không kịp thời xử lý vết thương, nơi bị cụt của chàng đã sưng lên vô cùng nghiêm trọng, lúc chạm đất sẽ đau đớn kịch liệt, nếu không chàng đã không chống cả hai gậy.


Đông Cô để ý thấy chỗ chân đó của La Hầu vô thức nhích lui ra sau, cảm nhận được sự nhạy cảm của chàng, liền nhìn vào mắt La Hầu.
"Không mời ta vào nhà ngồi?"


La Hầu nhìn Đông Cô một cách ngần ngừ, trong bóng đêm, đôi mắt chàng lạnh lẽo. Hai tay chống gậy, chàng chậm chạp nhích người, nhường cho Đông Cô một lối vào.
Chàng gắng sức giữ cho thân hình đứng bằng hai cánh tay, không để chân chạm đất.


Giữa đêm hôm khuya vắng, để cho một người phụ nữ vào trong nhà mình, đối với một người đàn ông mà nói, có nghĩa là gan của anh ta không nhỏ. Nhưng để Đông Cô vào nhà, đối với La Hầu, vấn đề không còn quan trọng nữa. Lần đầu tiên Đông Cô vào nhà La Hầu, nơi trú ngụ của chàng cũng giống như con người chàng, sạch sẽ chỉnh tề, tuy không nhiều đồ đạc, nhưng đều được xếp đặt hợp lý.


Trong nhà chỉ có một gian phòng đốt đèn, đó nhất định là phòng của La Hầu.


Cả một ngày hôm nay Đông Cô ôm tâm sự mà bản thân nàng cũng không giải thích được, chạy đến đây, không có gì có thể ngăn nàng lại, ngay cả La Hầu cũng không được. Lễ nghĩa đạo đức gì gì đó đều bị người con gái vất hết lên chín tầng mây, nàng sải bước rộng tiến lên, đẩy cửa vào, quả nhiên nơi đây là phòng ngủ của La Hầu.


Đông Cô đi phía trước, La Hầu âm thầm thở phào trong lòng. Đáy tim chàng hy vọng Đông Cô đi phía trước, bởi vì tư thế lúc chàng chống hai gậy thật sự không sao gọi là đẹp mắt được. Đông Cô cứ thản nhiên tiến vào trong phòng ngủ của chàng như vậy khiến La Hầu thoáng sửng sốt, rồi cũng vào theo.


Phòng ngủ của La Hầu rất gọn, gọn y như một căn phòng ở khách điếm, một cái giường, chăn gấp rất vuông vắn, có vẻ như La Hầu chưa định đi ngủ. Giữa phòng có một chiếc bàn, trên bàn có một cây đèn dầu đang cháy, ngọn lửa nơi bấc đèn vì cửa mở có gió thổi nên lay động. Trong phòng chỉ có một chiếc ghế, đại khái bao năm qua, ngoài La Hầu ra, chưa ai khác tiến vào gian phòng này. Đông Cô vào đến trong phòng rồi, cứ đứng đưa lưng ra cửa, chờ La Hầu vào.


Nàng biết lúc La Hầu bước qua ngưỡng cửa sẽ rất cực, nhưng nàng sẽ không giúp, cũng sẽ không nhìn chàng.
Bởi vì chàng không thích.
Nàng nghe La Hầu vào phòng, xoay người đóng cửa lại.
Căn phòng yên tĩnh đến khiến lòng người hốt hoảng.


La Hầu không rõ ý của Đông Cô ra sao, nàng không mở miệng nói câu nào, chỉ đứng đó nhìn ngọn đèn dầu trên bàn. Tay của La Hầu thoáng siết cây gậy.
"......Nàng có việc gì?"
"Không có gì, đến thăm chàng."


Đông Cô trả lời rất nhanh, giọng yếu ớt, đầu không buồn ngoái lại. Giống như trong ngọn đèn dầu có thứ gì đó đang thu hút nàng, nhìn vô cùng thích thú. Nàng tựa như đang đợi gì đó, lại tựa như chẳng buồn quan tâm đến gì cả. La Hầu chưa từng gặp qua một Đông Cô như thế này, chàng không biết nên làm gì. Tâm đèn dầu bất chợt khẽ phát ra một tiếng nổ "lách tách," ngọn lửa lay động, làm cho bóng của hai người trong căn phòng cũng chao nghiêng.


La Hầu nhớ ra một chuyện, ngón tay cái của chàng cạ cạ lên đầu cây gậy, chậm chạp lên tiếng.
"Ta có một món đồ, muốn đưa nàng."
Cuối cùng Đông Cô ngoái lại nhìn La Hầu.
"Là gì?"


La Hầu nhích gậy chống, xoay người đi đến bên giường, buông gậy ra để dựa vào thành giường, rồi mới có thể khom người. Từ dưới chiếc gối bằng đá, La Hầu lấy ra một vật, nắm trong tay, rồi lại cầm gậy lên, chống cơ thể.
Đông Cô lẳng lặng nhìn chàng.


La Hầu đưa tay về phía Đông Cô, gậy chống đang kẹp dưới nách nên cánh tay của chàng không giơ thẳng được, chỉ có thể đưa về phía trước một chút.


Đông Cô buông ánh mắt xuống tay của La Hầu, đấy chỉ là một chiếc túi màu đỏ nhỏ xíu, nhìn hơi giống túi đựng tiền, nhưng đơn sơ hơn túi đựng tiền rất nhiều. Nàng không nhận lấy.
"Đây là gì?"
La Hầu không ngờ Đông Cô sẽ không nhận, chàng lại dí dí về phía nàng, khẽ nói


"Đây là bùa hộ thân."
"Có ích gì?"
"Là bùa may mắn."
"Có ích gì?"
"......Có thể bảo hộ nàng."
Đông Cô ngước mắt, nhìn La Hầu.
"Rốt cuộc thì được ích gì?"


Sắc mặt của La Hầu tái mét, cảm thấy lúc này đây, Đông Cô hơi xa lạ. Chàng nắm chặt cứng chiếc túi màu đỏ nhỏ xíu trong tay, những đường gân trên mu bàn tay đều lồi hết lên.


"Nó có thể bảo hộ nàng tránh xa được những thứ không sạch sẽ, bảo hộ cho nàng không bị những thứ ô uế lây nhiễm, bảo hộ cho nàng không bị xui xẻo."
Liên tiếp 3 từ bảo hộ, mỗi từ vang lên càng khiến người ta tan nát lòng.


Đông Cộ chợt hiểu hết thảy. Nàng cảm thấy trái tim của mình đã bị La Hầu triệt để bóp nát hoàn toàn.
"Lấy từ đâu thế."
"Mua từ phiên chợ."
Đông Cô cười lạnh một tiếng, "Đồ bán ở chợ tỉnh lẻ mà chàng cũng tin."


Cánh tay của La Hầu giơ mãi đã đến cực hạn, ánh mắt của chàng thậm chí mang chút khẩn cầu.
"Thứ này thật sự rất linh, nàng hãy tin ta."
Ta tin chàng, chàng có tin ta không......
"Ta chưa bao giờ tin những thứ này."
"Nó thật sự rất linh."
Đông Cô cười nhạo, "Được, cho dù là nó linh, thì được ích gì."


Nàng chậm rãi bước về phía La Hầu, La Hầu muốn nhích lui, nhưng khổ nỗi cơ thể bất tiện, làm cách nào cũng không tránh được Đông Cô. La Hầu nhìn ánh mắt của Đông Cô, cảm giác như trong ánh mắt đó nhuốm chút điên cuồng.


Đời người khó vượt nhất – ải tình, biết bao nam nữ cuồng si đã treo thân trên một chữ tình đó, hết thảy những gì gọi là "trong một ý niệm thì thành phật, trong một ý niệm thành ma." Chẳng qua cũng chỉ thế thôi.


Đông Cô đứng trước mặt La Hầu, họ đứng kề sát nhau, trên mặt Đông Cô mang nụ cười lạnh, ngước đầu nhìn vào mắt La Hầu. La Hầu đọc không ra ý trong ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy, con ngươi nàng phản chiếu ánh đèn dầu màu cam vàng, rất giống như lúc họ hôn nhau lần đầu, bên trời có ráng đỏ.


Trong mắt Đông Cô mang ý cười, La Hầu vẫn đang còn suy đoán, bất chợt phát hiện phía bên phải của mình, phần cơ thể mà ngay đến bản thân chàng cũng không dám đụng đến, thế mà lại có cảm giác. Chàng cúi đầu, Đông Cô đã mở hai tay, đang dùng bàn tay trái áp trọn lên chỗ đùi cụt của chàng —–


Bàn tay chạm đến một khúc thịt mềm được quấn trong băng, lồi lõm không bằng phẳng, đi sâu vào là khúc xương đùi ngắn ngủn.


Đầu óc La Hầu nổ tung, chỉ cảm thấy phút chốc cả thế giới đảo lộn, chàng không kịp nghĩ đến bất cứ gì khác, nhanh như chớp tung một tay ra đẩy mạnh Đông Cô! Cây gậy chống của tay bên đó rớt "cạch" xuống sàn, chân bị thương chạm đất, nhưng chàng đã không cảm giác được gì. Đông Cô bị ăn một đòn, trong miệng có vị tanh, nàng ráng nhịn nuốt máu xuống lại.


Toàn thân của La Hầu run lên, màu da chàng vốn ngăm đen, giờ phút này đổi thành màu trắng bệch. Năm xưa dẫu bị mất đi cái chân ấy, nhưng chàng vẫn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như lúc này.
Sức của đòn đánh ra quá mạnh, khiến cho Đông Cô nhất thời không nói được gì.


Cơ thể của La Hầu sắp ngã, chàng với tay chống lên chiếc bàn, khúc đùi phải không sao khống chế được, không ngừng run rẩy. Phần chân cụt ấy dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm ban nãy, chàng chỉ cảm thấy chân [trái] mình nhũn đến sắp khuỵu xuống đất.






Truyện liên quan