Chương 17: Ngoài kế hoạch, trong dự đoán
Khương Liễm ăn xong bảo với Đông Cô:
"Nếu em không thích đi, không đi cũng được, chị đưa qua cho."
Đông Cô sửng sốt, "Không đi cũng được sao ạ?"
Nói thật ra thì nàng rất không muốn đi.
Khương Liễm cười, "Đương nhiên được, đây là hội Hiến Bảo, chỉ cần đem tới dâng là được, cổng của phủ Chương gia đâu nhất thiết họ cho vào."
Đông Cô há hốc miệng, "Thì ra là vậy."
"Em không biết hả?"
Đông Cô lắc đầu, "Mọi người toàn đem đồ quý báu của mình dâng lên, sao mà đến cổng cũng không vào được ạ, đấy không phải là quá khiến người ta lạnh lòng sao."
Khương Liễm cười ha ha hai tiếng, xua tay nói: "Em à, em không biết tình hình của mấy trò này rồi, bởi vì hội Hiến Bảo không có giới hạn, cho nên đa số những người tới đều muốn cầu may, em cứ tưởng là sẽ bắt gặp báu vật ngập phố à?"
Đông Cô ngạc nhiên, nghĩ bụng, thì ra bất kể ở thế giới nào, cũng sẽ không thiếu những kẻ muốn há miệng chờ sung rụng, có chỗ nào lợi dụng được sẽ đều thử hết.
"Khương Liễm, nếu mà như vậy, em khỏi đi, cảm phiền chị đưa bình phong thay em."
Khương Liễm vỗ tay, "Được! Em cứ ngồi đợi tin từ chị nhé."
Tối hôm đó, 3 khắc trước giờ Tuất (giờ dâng lễ vật), Khương LIễm mới gọi quân hầu tới chất bình phong lên xe, chuẩn bị lên đường.
"Không vội không vội, đâu phải là ai đưa trước thì được chọn trước đâu."
Đông Cô cười cười tiễn Khương Liễm. Nàng quay vào lại trong xưởng mộc, quét dọn một chút. Do là một xưởng làm việc, cho nên bụi gỗ mạt cưa khá nhiều, Đông Cô quét dọn rồi lại rẩy nước. Bận rộn xong xuôi đâu đó, Khương Liễm vẫn chưa về.
Đông Cô hơi thấp thỏm trong lòng, chẳng phải đã nói là chỉ cần dâng lên là xong sao, gì mà lâu thế này vẫn chưa về. Nàng ngồi trong xưởng, thời gian chậm chạp nhích, tim nàng cũng bị kéo theo từng chút một. Có nên đi tìm một chuyến không, liệu dọc đường có phải đã gặp chuyện gì bất ngờ không. Sao lại có thể được chứ, đây là trong thành, mà hơn nữa phủ Chương gia cũng đâu có xa......
Đang nghĩ miên man, ngoài cửa bỗng vọng tiếng xe ngựa. Đông Cô quay phắt người, Khương Liễm tiến vào dưới ánh trăng.
Sắc mặt của nàng ấy nghiêm trọng, Động Cô nhìn xong lòng chùng xuống.
"Đông Cô......."
Đông Cô ngơ ngác nhìn Khương Liễm. Khương Liễm nghiêm túc, thở phì phò, nhìn vào mắt Đông Cô, không nói gì.
Đông Cô hơi quýnh không biết phải làm sao, nàng khẽ hỏi:
"Khương Liễm, sao thế hả?"
Trong lòng nàng không ngừng nghĩ, phen này không thành thì phải kiếm tiền bằng cách nào, nàng không còn tiền vốn, không mở quán được, lẽ nào phải đi vay tiền sao......
Đầu óc Đông Cô rối reng, nhưng vẫn ép bản thân phải tỉnh táo.
"Đông Cô......"
Khương Liễm nhíu chặt mày.
Đông Cô hít sâu một hơi, nói với Khương Liễm: "Khương Liễm, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, chị đừng quá đau buồn.
"......."
Khương Liễm nhìn Đông Cô, nhìn mãi một hồi, chợt bật cười ha hả.
"Đông Cô ơi là Đông Cô, em đúng là......"
Tràng cười này của nàng ấy làm Đông Cô giật bắn mình, "Em sao cơ?"
Khương Liễm hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, mặt tươi cười vỗ vỗ vai Đông Cô.
"Em đúng là một người kỳ diệu."
"......"
Khương Liễm nhìn chằm chằm vào mắt Đông Cô, Đông Cô nhẹ nhõm trong lòng, hiểu ra đôi chút.
"Thành công rồi đúng không."
"Đúng." Khương Liễm gật đầu, "Hơn nữa còn vô cùng thành công! Chị đưa tấm bình phong của chúng ta tới đó, quản gia của Chương phủ chỉ nhìn một cái liền kêu chị vào thẳng bên trong."
"Vào bên trong? Vào phủ của Chương gia?"
"Đúng vậy, vòng sơ tuyển của hội Hiến Bảo chính là quản gia của Chương gia, nếu như bà ấy chấm món nào, thì sẽ mời người dâng lễ vật vào trong phủ để nói chuyện, đưa lễ vật cho sư phụ của phủ An Nam Vương kiểm tra, nếu họ cũng cảm thấy được, thì sẽ dâng lên để tiểu vương gia thẩm định lần chót." Khương Liễm nói nói rồi tự cười một mình, "Đông Cô, báu vật kia của chúng ta đã không cần qua tay các sư phụ của An Nam Vương, được dâng thẳng lên tiểu vương gia luôn."
Tiểu vương gia.
Đông Cô không hiểu sao lại nghe quen quen, nghĩ kỹ lại, mới nhớ bản thân mình đã từng gặp qua người đó. Là cái hôm nàng đến Chương phủ đưa gỗ, là chàng trai được quản gia chính của Chương phủ kính cẩn đón vào trong phủ. Đã khá lâu rồi mà nay nhớ lại An Kình, Đông Cô vẫn còn nguyên vẹn ký ức về nhan sắc diễm lệ của y.
Nàng cười nói: "Chắc chị đã nhìn thấy tiểu vương gia rồi nhỉ?"
Khương Liễm nhìn vẻ mặt của nàng, biết nàng muốn trêu mình, cười khẩy: "Em đừng có mà cười chị, chị khác em nha, chị đã từng được nhìn biết thế giới rồi, từ dạo xưa chị đã từng gặp mặt tiểu vương gia An Kình."
"Ô?"
Khương Liễm bước đến bên bàn tự rót cho mình một ly nước.
"Bà cụ nhà chị từng làm việc cho phủ của An Nam Vương, hai năm trước chị đã gặp tiểu vương gia một lần." Nàng ấy uống một ngụm nước nóng, tặc lưỡng tán thưởng, "Phải nói rằng tiểu vương gia An Kình đúng là tiên giáng trần, cả một vùng đất phong vương này, bàn về tướng mạo thân thế tài hoa, không ai có thể qua mặt được ngài ấy. Đại công tử của Chương gia tuy khá, nhưng so với tiểu vương gia, vẫn là một trời một vực."
Đông Cô nhìn vẻ mặt mê đắm của Khương Liễm, thấy buồn cười, "Dữ vậy sao?"
Khương Liễm vỗ tay đánh bốp xuống mặt bàn, "Em chưa gặp ngài ấy đâu, để gặp rồi bảo đảm em cũng sẽ nghĩ giống như chị." Nói xong còn tự lầm bầm một mình, "Gặp xong rồi chắc chắn rằng em sẽ không coi La Hầu ra gì nữa......."
Đông Cô không nghe thấy lời nàng ấy đang lẩm bẩm, chỉ nghĩ bụng, sao lại chưa gặp qua chứ, mình đã gặp qua rồi mà.
Nàng lại hỏi: "Vậy hôm nay chị gặp tiểu vương gia rồi hả chị?"
Khương Liễm si mê gật đầu, "Ừ."
Đông Cô trêu nàng ấy, "Cảm giác thế nào?"
Khương Liễm như đang ôn lại hồi ức, một lúc sau mới phun ra được một chữ.
".......Đẹp."
Đông Cô cười nghiêng ngả.
Khương Liễm buồn bực, "Cười cái gì mà cười? Cười nữa không nói tiếp cho em nghe nữa."
Đông Cô xua tay, "Được được, không cười, chị muốn nói cho em nghe chuyện gì?"
Khương Liễm nhìn nàng, làm bộ dạng thở dài lắc đầu.
"Sao thế ạ?"
"Chị đang than là em thật sự đã gặp vận may rồi."
Đông Cô cười cười, "Em chỉ mong lấy được tiền thưởng thôi."
Khương Liễm cười, "Không, em thật sự đang gặp vận lớn rồi."
Nàng ấy cầm lấy tay của Đông Cô, dịu giọng:
"Tiểu vương gia muốn gặp em."
"......"
"Sao cơ —–?"
"Tiểu vương gia muốn gặp em."
Đông Cô không thể nào tin được, "Gặp em? Tại sao muốn gặp em?"
Khương Liễm đáp: "Chị đưa bình phong tới xong vốn tưởng là sư phụ của phủ An Nam Vương sẽ xem xét nó, ra một cái giá, rồi chị lãnh tiền thưởng ra về. Ai ngờ bình phong được đưa thẳng lên tiểu vương gia." Nàng ấy tỉ mỉ nhớ lại, "Chưa lấy được tiền thưởng nên chị cũng không dám về, chỉ đành tiếp tục đợi trong Chương phủ, tiểu vương gia nhìn bình phong mất hết một canh giờ, sau đó có người tới gọi chị, bảo chị vào thư phòng."
"Thư phòng?"
"Đúng, thư phòng của Chương phủ, là chặng giám định lễ vật cuối cùng của tiểu vương gia và rất nhiều sư phụ."
"Chị gặp tiểu vương gia trong đó ạ?"
"Ừ, cùng với đại công tử của Chương gia và hai vị tiểu thơ."
Đông Cô cười, "Đại công tử của Chương gia, chị đi một hơi mà nhìn được bao nhiêu đó mỹ nhân, cảm thụ thế nào?"
Khương Liễm cười khổ, "Cảm thụ cái gì chứ, sợ muốn ch.ết đến nơi." Nàng ấy lắc đầu, "Đúng là không hổ con nhà tai to mặt lớn với lại con nhà hoàng thân quốc thích, chị cứ quỳ ở đó nào có dám ngẩng đầu."
"Đầu tiên đại công tử của Chương gia lên tiếng hỏi." Nói đến đây, Khương Liễm nhìn Đông Cô một cách đầy thắc mắc, "Đông Cô à, em nghĩ xem có lạ không, hai vị tiểu thơ của Chương gia ngồi ngay đó, mà người lên tiếng hỏi, lại là đại công tử."
Đông Cô cười cười, không nói gì.
Có thể là do sự có mặt vị tiểu vương gia kia; tuy phòng đầy người, nhưng chỉ cần sự có mặt của vị đó, người sang quý nhất trong phòng sẽ luôn là đàn ông.
Khương Liễm nói tiếp: "Anh ta hỏi chị nhận được tấm bình phong này từ đâu, chị nói rằng tự làm." Nàng ấy cười hì hì hai tiếng, "Em không biết lúc đó khi chị nói xong câu này, tất cả mọi người bọn họ kinh ngạc thành cái dạng gì đâu."
"Sau đó thì sao chị?"
"Đến lúc này tiểu vương gia lên tiếng, ngài ấy hỏi có phải chị làm không, chị nói không phải, là một người bạn của chị làm."
Khương Liễm mở hai tay.
"Sau đó ngài ấy liền nói với chị, ngày mai muốn em tới gặp ngài ấy."
"Thì ra là vậy."
Đông Cô nói với Khương Liễm: "Thật ra chị nên nói là mua từ bên ngoài về."
"Tại sao?"
Đông Cô cười cười, không nói gì thêm. Tuy Khương Liễm có nhiều kiến thức về thế giới này hơn nàng, nhưng nói về cách để tạo "hiện tượng" thì nàng ấy chỉ là một người ngoài nghề. Vật phải hiếm thì mới quý, vật phải kỳ bí thì mới quý. Hàng mà càng hiếm càng mang thân phận bí ẩn, thì giá trị của nó càng cao. Hàng tốt mà chỉ xuất thân từ một nghệ nhân vô cùng bình thường, thì vô hình trung nó đã bị xuống giá. Nếu như Khương Liễm nói tấm bình phong này là mua được từ một cao nhân không biết danh tánh, giá trị của nó sẽ được tăng lên ngay.
Nhưng nàng không nói những điều này cho Khương Liễm nghe. Nàng thích bụng dạ ngay thẳng của Khương Liễm, thích sự thành thật của nàng ấy, nàng không muốn thay đổi nàng ấy.
"Toàn nói những lời chị chả hiểu gì." Khương Liễm nhíu mày bất mãn.
Đông Cô vội dỗ dành, "Là em sai, vậy, tiểu vương gia có nói rõ lúc nào em nên đi gặp ngài ấy không."
Khương Liễm ngẩn ra.
"Không nói, chỉ nói là ngày mai thôi."
"Không nói? Vậy khi nào em cần đi?"
Khương Liễm gãi gãi đầu, "Lỗi của chị, không hỏi cho rõ ràng, nhưng mà bọn họ cứ lo nghiên cứu tấm bình phong, chị cũng đâu dám nói chen vào."
Đông Cô an ủi nàng ấy, "Chịu thôi, để em tới sớm là được, cùng lắm chỉ phải đứng trước cổng đợi một hồi."
Khương Liễm gật đầu.
"Mai chị đưa em đi may vài bộ đồ mới."
"Thôi khỏi đi."
"Không được, em như vầy nhìn quá nghèo nàn."
Đông Cô lắc đầu, "Khương Liễm, thật sự không cần đâu, họ nhìn là nhìn tranh, đâu phải nhìn em."
Khương Liễm cãi không lại nàng, đành để yên.
"Vậy hôm nay em nghỉ ngơi sớm một chút."
"Dạ."
Đông Cô làm vệ sinh xong quay về phòng ngủ, nằm nhìn trần nhà. Hai hôm nay ngủ quá nhiều, hiện giờ nàng không buồn ngủ chút nào, nhưng nếu không vô phòng lại sợ Khương Liễm lo lắng, đành nằm trong phòng tối trắng mắt thừ người. Trong đầu đủ loại ý nghĩ chạy hỗn loạn, ban đầu nghĩ về tranh, nghĩ cho rõ xem phải làm gì, phải nói thế nào, sau đó nghĩ mãi nghĩ mãi bắt đầu lệch hướng. La Hầu hiện giờ đang làm gì, chàng đã ngủ hay chưa....... Bất chợt nhớ đến đêm qua, đỏ mặt, sau đó mới nhớ quanh mình chả có ai, nàng có thể mặc sức nghĩ đến chàng. Đông Cô nghĩ rồi nghĩ chỉ thấy toàn thân bứt rứt. Nàng đập bốp vào đầu mình một cái.
Râm hết phần của người khác!