Chương 2
Amy thận trọng mở trang giấy bằng da đã ngả vàng. Tim cô đập mạnh, cổ họng nghẹn lại. Ở đầu trang giấy có hình vẽ bằng tay bằng một chùm nho đỏ mọng trên nền những chiếc lá màu xanh và những tai leo xoắn xít. Chữ viết bằng Italia. Và đây trên đầu trang là dòng chữ viết tay Monte Cielo Vino d’Oro.
Tay cô run lên khi nhìn khắp trang giấy. Nuốt nước bọt vài lần, cô hít một hơi thở sâu. Cô đã tìm thấy nó.
Bây giờ cô đã có chứng thư trong tay, chỉ còn vấn đề giá trị của nó như thế nào. Nando Bonavia đã nói rằng sẽ mua cổ phần của cô. Chẳng phải anh ta đã nói nó có giá trị với cô và cả với anh ta đó sao? Cô cầm tờ giấy trong tay, người như mơ giữa ban ngày. Với một món tiền lớn, cô có thể làm được nhiều việc. Thí dụ một chuyến du ngoạn vào năm tới. À, mà phải chuyển đến một căn hộ tốt hơn nữa chứ.
Cẩn thận gấp tờ giấy da lại, Amy tiếc là cô không thể đọc nổi một tiếng Italia nào. Có lẻ cô phải nhờ Nando dịch hộ. Khi nghĩ đến người anh họ cô nhận thấy rằng, mặc dù vì lý do nào đó cảm thấy khó chịu với anh ta, cô vẫn nóng lòng mong gặp lại.
Và không chỉ vì cuộc thương lượng về nhà máy rượu. Có một cái gì đó ở anh ta đã làm mờ nhạt các bạn trai của cô khi cô đem họ so sánh với nhau. Anh ta thật giống một người đàn ông thời Phục hưng, một người đàn ông thật mạnh mẽ. Vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh ta chỉ là lớp vỏ mỏng, còn ẩn giấu bên trong một ngọn lửa âm ỷ cháy.
Amy chợt mỉm cười trước ý nghĩa ấy, cô trở thành nhà thơ mất rồi.
Nào, trở lại với công việc. Amy thở dài nhìn tất cả những hộp còn lại. Cô đã mở năm, sáu chiếc trước khi tìm thấy tờ giấy cô muốn. Các thứ còn lại trong hộp vung vải xung quanh cô. Có nhiều thứ cô có thể vứt bỏ; những mảnh vải, mẩu gỗ, không hiểu vì lý do gì lại rất quan trọng với mẹ cô.
Chính vì vậy mà nó được cất cùng với những đơn thuốc và bưu ảnh cũ.
Trong phòng không khí rất ngột ngạt nhưng Amy tự nhủ phải hoàn thành công việc sớm.
Bốn giờ sau đó, cô đã làm xong xuôi. Xung quanh là những hiện vật liên quan đến quá khứ của cô -sổ liên lạc của trường học, một bức ảnh của cả lớp hồi cô học lớp 4 ở Fort Campbell bang Kentcky- nơi cha cô đóng quân một thời gian, Bằng tốt nghiệp PTTH của cô và cả bằng cử nhân nghệ thuật do trường ĐH Maryland cấp nữa.
Amy nhặt lên một bức ảnh màu chụp cô đứng cùng mẹ ở sạn trường nhân ngày tốt nghiệp. Hai mẹ con có những nét rất giống nhau, lại cũng có nét khác nhau. Cả hai đều nhỏ xương và mảnh dẻ. Cả hai đều cao bằng nhau.
Tuy nhiên mẹ cô là một phụ nữ Latinh thật sự với nước da màu ô liu ấm áp, mái tóc đen bóng và đôi mắt nâu sẫm gần như đen. Amy cũng không hẳn là một hình ảnh đối nghịch. Nước da đẹp. Đôi mắt xanh lá cây, đôi khi tối lại thành màu nâu lục nhạt những lúc cô mệt hay bối rối. Mái tóc vàng đã có thời rất dài. Bây giờ tóc cô chỉ dài ngang vai để thích nghi với công việc ở văn phòng. Dù thế nào thì bức ảnh trông như đã được chụp từ rất lâu. Tuy nhiên nó mới được chụp cách đây chỉ ba năm. Đây là bức ảnh cuối cùng của mẹ cô. Amy thấy mắt cay cay khi cô cất vào ví.
Trong đống kỷ vật có một chiếc hộp nhỏ. Amy nhặt lên và mở ra. Bên trong là chiếc huân chương sao bạc của cha được tặng thưởng sau khi ch.ết. Trong chuyến công du lần thứ hai đến Việt Nam, ông đã trở thành một trong những người lính Việt Nam cuối cùng ch.ết trận ở đó. Amy ngắm tấm huân chương rồi đóng nắp hộp lại, bỏ vào trong ví của nó.
Để những thứ muốn giữ sang một bên, Amy bắt đầu thu dọn những gì còn lại nhét trở vào hộp. Rõ ràng là mẹ cô đã cất giữ mọi thứ, một thói quen mà Amy bất chợt so sánh với loài quạ xám. Dầu vậy dường như không ai quan tâm đến mảnh giấy da với hình vẻ những chùm nho đỏ mọng. May mà nó không bị quẳng đi.
Trên chiếc máy bay trở về New York ngay đêm đó, Amy cân nhắc xem sẽ làm gì tiếp theo. Cô sẽ thông báo như thế nào với người anh họ rằng cô đã tìm thấy những giấy tờ bị thất lạc. Anh ta đã dặn cô gọi điện thoại. Cô có nên làm việc đó ngay vào sáng ngày mai, trước khi đi làm? Không! Tám giờ thậm chí tám giờ rưỡi ở California. Gọi điện lúc ấy thì sớm quá,
Amy cắn chặt môi khi một ý nghĩ chợt đến với cô. Cô sẽ gọi điện cho Bert Kester, một luật sư mà cô đã hẹn trước. Anh ta sẽ nói cho cô biết cô có phải là chủ thực sự và có quyền tự do quyết định bán cổ phần của mình nếu như cô muốn bán không. Cô muốn xác định các quyền hợp pháp của mình. Sau đó cô sẽ tiếp xúc Nando Bonavia.
Trưa hôm sau Amy gọi điện cho Bert
- Bert, xin lỗi anh nếu như anh chuẩn bị đi ăn trưa, nhưng tôi cần hỏi anh một số vấn đề.
Bert lắng nghe cô giải thích và khẳng định với Amy rằng cô có quyền bán bất cứ khi nào cô muốn. Mẹ cô có nguyện vọng cho cô thừa kế tất cả.
- Cô nói rằng tài liệu đó viết bằng tiếng Ý à?
- Vâng, và viết tay. Một người họa sĩ ở đây hiểu tiếng Ý và tôi đã nhờ ông ta dịch hộ. Ông ta dịch cho tôi như sau: “Tôi, Guido Montgne để lại cho con gái tôi, Giuliana Montgne Rinaldi, những người thừa kế của nó và những người thừa kế của những người thừa kế một phần bằng nhau của nhà máy rượu Monte Cielo Vino d’Oro ”.
- Tất cả chỉ có vậy thôi à?
- Đấy là tất cả những thứ gì mà ông ta đọc cho tôi nghe.
- Vậy chúng ta chưa rõ cô được sở hữu bao nhiêu. Một phần cũng có thể là tất cả mọi thứ. Này Amy, đợi một phút nhé. Tên của nhà máy rượu là gì nhỉ?
- Monte Cielo Vino d’Oro. Nó nằm ở nơi nào đó trong nước Ý.
- Ồ, cô biết không. Cái tên này gợi cho tôi nhớ tới một cái gì đó. Hình như tôi đã nghe nói về nó. Để tôi gọi điện lại cho cô sau. Tôi sẽ nói chuyện với Paul Clinton. Anh ta làm việc cho một công ty đầu tư mà tôi có quan hệ. Anh ta là một chuyên gia về rượu. Có thể anh ta biết một chút gì đó về nhà máy rượu của cô hoặc có thể góp ý cho chúng ta nếu như cổ phần của cô có giá trị.
- Tôi rất quan tâm đến việc này Bert ạ, mặc dù tôi không mong đợi mình sắp với được mỏ vàng. Người anh họ của tôi nói nó như một nhà máy rượu của gia đình, quy mô nhỏ. Mọi thao tác vẫn là thủ công. Nhưng bây giờ họ muốn mở rộng nó ra thành một ngành kinh doanh thực sự. Tôi rất vui, nếu nhận được những thông tin do bạn anh cung cấp.
- Cá nhân tôi khuyên cô đừng có hành động gì cho đến khi chúng ta thu thập được thông tin về nhà máy rượu này. Phải tìm hiểu xem kế hoạch sắp tới của họ là gì? Như cô nói nó là nhà máy rượu của gia đình. Nhưng cái ông Bonavia đó đã tìm đến cô thì có thể nó lớn hơn cô tưởng đấy. Cô cứ ở đấy nhé. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô sau khí nói chuyện với Paul.
Khi Amy đặt ống nghe xuống, cô bỗng thấy trong lòng xốn xang. Cô thấy mình không chỉ quan tâm mà như bị cám dỗ bởi nhà máy rượu.
Amy ngồi chống tay lên cằm. Cô có thể bình tĩnh chờ đón những tin tốt lành. Không khí trong phòng rất nặng nề. Cô có cảm tưởng ông Richardson đang chờ dịp để sa thải cô nếu như ông ta bắt gặp cô phạm một lỗi nhỏ.
Amy lại băn khoăn không biết Craig đã nói gì với xếp của cô. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta sẽ đề cao bản thân và bóp méo hình ảnh của cô.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ, Amy cầm ngay ống nghe lên. Ở đầu dây bên kia, Bert có vẻ xúc động.
- Tốt lắm Amy. Cô vừa đào được mỏ vàng lớn. Paul biết rất rõ về công ty này. Nó triển vọng thực sự. Công ty này rất nổi tiếng về rượu vang trắng. Thật ra không trắng hẳn mà hơi vàng vàng. Bởi vậy nó có tên là Vino d’Oro hay Golden Wine. Nhà máy nằm ở miền Bắc nước Ý, gần công ty Soave là công ty sản xuất một trong những thứ rượu vang hàng đầu ở Ý. Vị trí đặt nơi sản xuất rượu vang là rất thích hợp và theo mọi nguồn tin, sản phẩm của nó là tuyệt vời. Paul nói anh ta không tìm thấy tên nó trong các thị trường chứng khoán - vì nó vẫn còn là sở hữu của gia đình - bởi vậy cũng không thể hình dung được cổ phần của cô đáng giá bao nhiêu tiền.
Amy hít một hơi thở sâu, tôi khi Bert nói tiếp
- Theo như Paul nói, ngày nay ít ai còn uống loại rượu nặng vớ vẫn nữa. Mọi người đua nhau uống rượu vang trắng. Anh ta nói với tôi rằng rượu vang trắng bán ra đang tăng đến mức độ kỷ lục. Mười năm trước đây, nó đạt tỉ số 24% tổng lượng rượu bán ra cả năm. Năm ngoái nó đạt 49% và năm nay cũng sẽ như vậy. Một câu hỏi đặt ra là: Nước nào đang dẫn đầu cuộc chạy đua? câu trả lời: Ý. Điều đó có gợi ý cho cô vấn đề gì chăng?
Amy nắm chặt ống nghe trong khi Bert vẫn tiếp tục nói ra những con số thống kê đầy khích lệ. Thật khó mà tin đó là sự thật.
- Bởi vậy thưa quý bà thân mến, hãy cứ bình tĩnh, - Bert nói một cách kiên quyết.- Bonavia có thể là anh họ cô nhưng dẫu rằng “giọt máu đào hơn ao nước lã” thì rượu vang còn đặc hơn hai thứ ấy. Paul gợi ý cô nên xem xét việc đàm phán về cổ phần của cô và rút ra số tiền lãi.
Đôi mắt Amy tập trung vào tờ giấy bằng da đặt trên bàn làm việc của cô. Cô đưa móng tay vạch theo hình vẽ chùm nho một cách lơ đãng.
- Cảm ơn anh, Bert. Tôi chưa biết mình sẽ phải làm gì. Tôi đã nghĩ rất nhiều đến việc giữ lại cổ phần của mình làm vốn đầu tư, nhưng xem ra không có khả năng. Thực sự tôi vẫn chưa quyết định. Tuy vậy tôi cảm ơn anh và nhờ anh cảm ơn Paul hộ tôi. Tôi rất cảm kích trước sự giúp đỡ của anh.
- Đó là niềm vui của tôi. Bây giờ nếu như cô quyết định bán thì nên để cả hai chúng ta cùng xem xét, tránh cho cô khỏi bị thiệt thòi. Thế anh ta đã đưa ra lời đề nghị nào chưa? Ý tôi muốn nói số tiền ấy.
- Chưa, thậm chí lúc ấy còn chưa chắc tôi có tìm chứng thư hay không?
- Được rồi. Bất cứ hành động nào cô cũng phải suy tính cho kỹ. Tiện đây, cô nghĩ thế nào về lời mời ăn tối và xem biểu diễn cũng tôi vào tuần tới.
- Rất vui lòng. Nhưng để cho tôi giải quyết xong việc này đã. Tôi còn chưa biết ông anh họ quay trở lại vào ngày nào.
- Đồng ý. Tôi sẽ gọi điện thoại lại cho cô vào cuối tuần. Nếu có việc gì mà tôi có thể giúp được cứ bảo cho tôi biết.
- Một lần nữa cảm ơn anh Bert. Tôi sẽ nhớ.
Amy nắm chặt ống nghe, ngồi thừ ra suy nghĩ. theo những lời Bert nói thì nhà máy rượu của họ hàng cô không giống với nhà máy nhỏ bé mà Nando đã nói đến, một nhà máy còn đạp nho bằng đôi chân trấn.
Cô chậm chạp bỏ ống nghe xuống, đầu óc nghĩ mông lung. Điều gì sẽ xảy ra như cô quyến tâm giữ lại số cổ phần của mình? Với tư cách là chủ một phần sở hữu, cô có đủ tiền để sang Ý. Trước đây cô dẵ từng mong được nhìn thấy ngôi nhà của tổ tiên. Có thể cô sẽ dừng lại ở nhà máy rượu để xem nó ra sao. Chắc Nando Bonavia cũng có mặt ở đó.
Amy cảm thấy nỗi xao xuyến khó tả dâng lên trong lồng ngực. Cô cau mày và ngay lập tức cảm thấy bực bội. Kéo một túi giấy màu nâu ra khỏi ngăn kéo, cô bắt đầu nhấm nháp chiếc bánh sandwich, suy nghĩ về những tin tức đáng ngạc nhiên mới rồi.
Phủi những mẫu bánh vụn lên bàn, cô kéo một thếp giấy về phía mình và bắt đầu kiểm tr.a một maket. Linda đi ăn trưa về và một lúc sau là ông Richardson. Ong ta đi qua chỗ cô ngồi với vẻ mặt lạnh tanh, thậm chí không thèm liếc nhìn cô.
Linda nhướng đôi lông mày với vẻ dò hỏi rồi nói:
- Có thể là tôi nhầm, nhưng tôi nghe thấy tiếng xe chở tội nhân sắp đổ lại tại bàn làm việc của chị rồi đấy.
Amy liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại của phòng ông Richardsonrồi nhún vai:
- Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên. Sự đối xử lạnh nhạt mấy ngày qua đã nói lên tất cả.
- Nào, chị nói rằng đã tìm thấy chứng thư. Có thể chị nghĩ đến việc tham gia vào kinh doanh rượu chăng?
Amy lưỡng lự một lúc lâu rồi trả lời
- Có thể là như vậy. nói cho cùng, cổ phần đó tôi có được là do thừa kế. Nó thuộc về gia đình tôi từ rất lâu. Có lẻ tôi phải tiếp tục giữ lấy nó và tham gia vào công việc sản xuất rượu.
Linda nhìn Amy hóm hỉnh nói.
- Cái gã Borgia hiện đại của chị sẽ chẳng co việc gì để làm với cái quyết định đó phải không?
Cô ta phá lên cười khi nhìn thấy bộ mặt phiền muộn của Amy.
- Đừng bao giờ giả bộ phớt tỉnh, Amy. Bộ mặt chị không thích hợp làm việc đó.
- Vâng, tôi phải thừa nhận sẽ có nhiều phụ nữ tấn công anh ta chứ không như cái gã “con trai bà chị Grace tôi” - Amy chua chát trả lời rồi trở lại với công việc của mình.
Buổi tối hôm đó, ngay khi vừa về căn hộ của mình, đặt chiếc túi xách xuống, đá đôi giày vào góc, Amy tới ngay chổ để điện thoại. Lấy tấm danh thiếp ra, Amy quay số điện thoại mà Nando Bonavia đưa cho. Anh ta không có nhà nhưng cô để lại lời nhắn gọi điện lại cho cô.
Amy mở tủ đựng thực phẩm, làm cho mình món trứng tráng và xa lát. Xong xuôi cô mang đĩa thức ăn vào phòng khách ngồi xuống sopha. Trong khi ăn cô đưa mắt nhìn khắp lượt căn phòng. Nếu có đủ tiền, nhất định cô sẽ dọn khỏi căn hộ này. Một căn hộ xinh xắn nhưng nhỏ bé. Khả năng cô chỉ tìm được một căn hộ như vậy khi cô đến New York hồi năm ngoái.
Amy băn khoăn không biết có nên bán cổ phần của mình không? Có thể cô sẽ bán, trừ khi số tiền lãi hiện nay của nhà máy thật hấp dẫn. Thật ra cô thật là ngốc khi tính đến một chuyến du ngoạn sang Ý.
Chuông điện thoại vang lên, Amy thận trọng nhắc ống nghe lên, Nando Bonavia đang ở đầu dây bên kia. Giọng nói của anh ta như che giấu nỗi hồi hộp - Amy thân yêu, tôi tin rằng cô đã có tin tốt cho tôi.
- Tôi đã tìm thấy giấy tờ - Amy trả lời - tôi nghĩ đấy là cái mà anh quan tâm.
- Tuyệt vời, tôi sẽ trở về New york vào tối thứ năm. Chúng ta sẽ ăn mừng kết quả củ chuyến săn lùng tài sản của cô. Nếu tối hôm đó cô không bận, tôi sẽ đưa cô đi ăn tối. Chẳng có lý do gì ngăn cản chúng ta bàn chuyện làm ăn trên bàn tiệc.
- Vâng, tôi... tất nhiên... Amy trả lời trong khi băn khoăn tự hỏi không biết có phải cô đã tự buộc mình vào chuyện đàm phán bằng việc chấp nhận lời mời không. Dù sao cô cũng chưa quyết định điều gì?
- Tuyệt vời! vào lúc 7g tối được không?
- Đồng ý.
Amy đặt ống nghe xuống, ngồi suy nghĩ. dù cho Nando có đưa ra một cái gí nào đó để mua cổ phần của cô thì cô sẽ khôn ngoan trì hoãn lại trước khi quyết định có chấp nhận hay không. Cô sẽ cùng với Bert và bạn anh ta xem xét lại mọi việc trước khi cô ký bất cứ giấy tờ gì.
Rõ ràng là Nando Bonavia hy vọng rời New York với cổ phần mua lại của cô. Giả sử cô quyết định giữ lại, xem như là vốn đầu tư của cô thì anh ta sẽ làm gì nhỉ? Cô có cảm giác là anh ta sẽ không hài lòng lắm.
Cô càng suy nghĩ về các khả năng thực hiện thì vấn đề càng có vẻ hấp dẫn. Nói cho cùng, tại sao lại không thể nhỉ. Một nửa cô là người Ý, dù cô không nói thứ tiếng ấy. Như cô biết, cô không còn họ hàng nào nào ở Mỹ. Vậy tại sao không đến thăm họ hàng ở Ý? Họ cùng dòng máu với mẹ cô và vì vậy cũng cùng dòng máu với cô. Biết đâu cô cũng yêu thích đất nước này.
Amy nhăn mặt khi nhớ đến nụ cười hóm hỉnh của Linda.
Dù sao, tối thứ năm Amy cũng đặc biệt chú ý tới việc ăn mặc. Cô kiểm tr.a kỹ lưỡng tủ quần áo để cuối cùng lấy ra một chiếc áo nịt len màu xanh hồ thủy. Chiếc áo rất nhẹ và trông có vẻ giản dị. Khi ướm chiếc áo ngang hông cô đoán chắc nó sẽ không tôn được hình dáng của cô. Tuy nhiên, do có thân hình bốc lửa như một số ngôi sao màn bạc Ý, trông cô cũng chẳng đến nổi nào khi mặc chiếc áo này.
Amy chải tóc cho đến khi nó bóng loáng lên như có lớp vàng phủ trên đầu cô. Mở ngăn kéo bàn phấn, cô lấy ra sợi dây chuyền vàng đeo vào cổ. Cô đã sẵn sàng đi dự tiệc.
Amy chợt gượng cười khi cô quay ra khỏi gương. Cô sẽ ăn mặc cẩn thận trước khi bất cứ cuộc hẹn nào. Cứ như thể Nando không phải là một trường hợp đặc biệt. Nhưng cô biết rằng cô đang lừa dối chính bản thân mình. Anh ta là một trong những trường hợp đặc biệt. Anh ta đẹp trai, rất bí ẩn và là một sự thách thức.
Nando rất đúng hẹn. Đúng 7giờ, khi Amy mở cửa đã thấy anh ta đứng ở đó, mỉm cười với cô. Rõ ràng là anh ta hài lòng vì cô đã tìm thấy giấy tờ bị thất lạc.
- Tối nay, chúng ta sẽ ăn mừng, cô em họ của tôi ạ. - Nando cầm tay cô đưa lên môi. Đôi mắt anh ta nhìn khắp người cô, tỏ vẻ hài lòng nói:
- Cô là một phụ nữ đáng yêu, Amy ạ.
Đỡ lấy khuỷu tay Amy, Nando nói:
- Chúng ta đi chứ? Cô đã sẵn sàng chưa?
Amy mỉm cười với anh ta: - Đã sẵn sàng
Amy định bước ra khỏi cửa nhưng cô thấy mình bị giữ lại bởi một bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy cánh tay cô.
- Thế còn giấy tờ? Cô có mang theo đấy chứ? Nando nhìn chiếc túi xách nhỏ của cô tỏ vẻ nghi ngờ. Nó làm sao chứa được tấm giấy bằng da.
Amy trả lời cái nhìn của anh ta bằng một cái lắc đầu.
- Tôi nghĩ chúng ta sẽ thảo luận vấn đề trong khi ăn và đưa đến một thỏa thuận. Sau đó, tất nhiên anh có thể lấy chứng thư vào ngày mai nếu anh muốn, hoặc tôi sẽ chuyển nó cho anh sau.
Amy cương quyết không để cho mình bị động trước bất cứ việc gì. Họ có thể thảo luận, anh ta có thể đưa ra lời đề nghị. Nhưng, Amy sẽ tham khảo ý kiến Bert và Paul trước khi làm bất cứ việc gì.
Trong vài giây ngắn ngủi, mắt Nando chợt tối sầm lại. Anh ta cau mày như đang tính toán việc gì. Rồi anh ta nói:
- Hay là sau khi ăn xong, chúng ta quay về lấy nó.
Amy nhận thấy mặc dù Nando nói năng rất điềm đạm xong cũng không thể che giấu nổi một sự thật: anh ta đã không đạt được điều mình muốn. Những đường hằn nơi khóe miệng đang chứng tỏ điều đó. Cô đã đúng khi cho rằng có những ngọn lửa bên dưới bề mặt tĩnh lặng đó.
Một chiếc taxi đang đợi ngoài nhà. Khi họ đến nơi, Nando mở cửa cho cô vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Chiếc taxi, chắc có lẻ được sử dụng thường xuyên như hầu hết các taxi khác ở New York, sặc mùi thuốc lá. Người lái xe bắt đầu cho xe chạy, các lò so của chiếc xe cũ kỹ va đập vào nhau khi lướt qua những ổ gà.
Nando cầm tay cô thổ lộ:
- Tôi phải thừa nhận mảnh giấy mà chúng ta cần tìm chẳng có giá trị gì lắm. Nhưng cô em thân mến, cô chính là một chút may mắn đáng yêu. Tôi cứ tưởng cái người có tên là Amy Converse mà tôi đang tìm là một bà cô không chồng héo hon, cất giữ mảnh giấy tờ trên gác mái nhà đầy mạng nhện. May mắn làm sao, tôi tìm thấy không chỉ chứng thư bị mất mà cả một cô em họ đẹp đến mê hồn.
Amy nhận thấy anh ta đã hoàn toàn lấy lại được thăng bằng. Đột nhiên những lời nói của anh ta gợi trong cô một kỷ niệm hầu như đã bị quên lãng, một câu gì đó mà ông ngoại cô đã có lần nói với mẹ cô:
“Tất cả những người đàn ông Ý ngay từ khi còn rất trẻ đã học cách khen ngợi. Họ nói với tất cả các phụ nữ những lời dễ thương, những lời hoa mỹ, cho dù những phụ nữ đó không thật xinh đẹp. Anh ta có nghĩ thế thật không hoặc cô ta có tin anh ta hay không đều không quan trọng. Nhưng nó làm cho mọi thứ đều dễ thương, mọi người đều hạnh phúc. Mà lại chẳng mất gì cả”. Nói rồi ông cười thích thú.
Rõ ràng Nando đã học rất thuộc bài học này. Mặc dù cô chỉ thấy buồn cười trước những lời khen ngợi thái quá song vẫn phải thừa nhận rằng anh ta thật duyên dáng, rất duyên dáng.
- Cô chưa lấy chồng phải không, Amy? - Nando vẫn nói tiếp - Ít nhất đấy là điều mà tôi được người ta thông báo. Chúng tôi có thuê một cơ quan điều tr.a tìm giúp những người thừa kế của ông cô. Tôi nhận thấy cô vẫn giữ họ của cha cô. Hoặc cô là một trong số những phụ nữ tự do, hiện đại, kiên quyết giữ tên họ của riêng mình, không phụ thuộc vào hôn nhân. Đó là điều mà đàn ông Ý! Chúng tôi không thích thú cho lắm.
Amy trả lời: - Tôi chưa lấy chồng.
Những ngón tay anh ta nhẹ nhàng vuốt bàn tay cô.
- Vậy đàn ông Mỹ là những người mù. Ở Ý, cô sẽ không được yên lấy hai phút. Đặc biệt với mái tóc vàng này. Không phải cô được thừa hưởng từ dòng họ chúng tôi mà là của cha cô, đúng không?
- Đúng. Cha tôi tóc màu vàng. Mẹ tôi có mái tóc đen như anh. Bà có đôi mắt đáng yêu mượt mà như nhung màu socola sẫm.
Chiếc taxi dừng đột ngột trước cột đèn giao thông vì đèn đỏ. Rồi nó lại tiếp tục lao đi khi đèn chuyển sang xanh.
- Tôi nói ra điều hơi muộn- Nando nói - tôi đã đặt bàn trước ở nhà hàng Windows on the World. Tôi hy vọng cô sẽ đồng ý. Lẽ ra tôi phải hỏi cô trước.
Amy xoay người về phía anh, đôi mắt xanh lấp lánh.
- Ôi, tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ đến đó. Tôi đã nghe nói về nó rất nhiều. Tối nay là một buổi tối tuyệt đẹp. Ta sẽ được ngắm cảnh toàn thành phố
Rồi cô sẽ kể cho Linda nghe. Làm thế nào mà Nando có thể đặt bàn được với thời gian ngắn như thế nhỉ.
Cô nghe nói ở đây, người ta luôn luôn phải đợi. Amy thở dài sung sướng. Cô đã đọc quá nhiều về quán ăn này, về phong cách tuyệt đẹp, thức ăn ngon... nhưng cô chưa bao giờ dám mơ ước được vào đây ăn tối.
Khi taxi dỗ cạnh Trung tâm thương mại thế giới, Nando trả tiền cho lái xe. Rồi anh ta đỡ tay Amy cùng cô đi dạo qua hành lang. Chiếc thang máy nhanh chóng đưa họ lên tầng thứ 107.
Amy hít một hơi dài khi họ bước ra khỏi thang máy di vào một hành lang ánh đèn sáng rực. Tường và toàn bộ trần được phủ bằng những tấm gương phản chiếu lấp lánh với những hình ảnh của thành phố New York được khảm trên đó.
Phải mất đến vài giây Amy đứng yên không động đậy, cố gắng thu tất cả vào trí nhớ để có thể kể cho Linda nghe. Họ bắt đầu bước vào phòng ăn, nhưng Amy chốc chốc lại dừng lại để nhìn những vỏ sò bằng vàng to tướng được đặt dọc theo hành lang, bên trong có ánh đèn sáng.
Cô quay sang nói với người bạn đồng hành.
- Cứ như là đang lạc vào cõi tiên vậy.
Nando nắm chặt cánh tay Amy, cúi người về phía cô nói.
- Cô xứng đáng được như vậy, Amy thân yêu. Phát hiện của cô làm cho chuyến đi của tôi đáng giá. Đấy là chưa kể cơ hội được làm quen với cô.
Họ đến phòng ăn và được dẫn đến đến chiếc bàn kê ngay cạnh cửa sổ. Tấm gương lớn cao từ sàn đến trần nhà phản chiếu ánh đèn thành phố trải ra bên sườn. Một hồi lâu, cả hai người đều không nói gì, mắt họ đều mãi tập trung vào bức tranh toàn cảnh rực sáng. Amy nhận thấy đèn ô tô như những chấm sáng lấp lánh chuyển động dọc theo những chuổi hạt xếp liền nhau như những cây cầu.
Cô quay lại định nói điều gì với Nando nhưng người hầu bàn đã xuất hiện bên cạnh anh ta và hai người đang to nhỏ trao đổi với nhau. Amy có lợi thế chiếm chỗ trước nên cô có thể bí mật quan sát Nando - một việc cô ít có cơ hội trước đó - mà không bị phát hiện. Tò mò, cô kiểm tr.a khuôn mặt nhìn nghiêng kiêu hãnh đó với cặp lông mày màu sẫm nhô ra và đôi môi mím chặt. Cô chợt nhận thấy người đàn ông này hấp dẫn biết bao. Y nghĩa đó làm cô thấy bồi hồi. Cô ngọ nguậy trên ghế, vội vàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Nhưng cô không cách gì làm xao nhãng ý nghĩa vừa rồi. Đầu óc cô lại trở về với người đàn ông đang ngồi đối diện. Hai bàn tay cứng rắn đang cầm thực đơn, khuôn mặt nhìn nghiêng giống như chim ưng, đầy vẻ tự hào...
Cô tự cảnh cáo mình phải dừng lại để khỏi trở thành nạn nhân của những phản ứng vừa rồi. Khi biết được cái gì đã làm cho cô có cảm giác như vậy về anh ta, cô nhất định sẽ tìm cách để chặn nó lại. Thậm chí cô còn chưa biết chắc cô thích Nando đến mức nào. Nó là sự kết hợp hỗn độn của các cảm giác.
Người hầu bàn đi khỏi, Nando quay trở lại với cô. Amy nhận thấy có sự thay đổi trong thái độ của anh ta. Đôi mắt màu xám lộ vẻ thân thiện. Tuy nhiên đó là cái nhìn của một người đàn ông đã từng chinh phục thành công nhiều phụ nữ. Và lần này anh cũng không có ý định bỏ lỡ cơ hội.
Anh nói: - Bởi vì tối nay là một buổi tối đặc biệt, tôi giành quyền gọi món ăn cho cô. Để xem tôi có đoán đúng ý thích của cô không?
- Tôi tin chắc là anh đoán đúng, vì thật khó mà sai được. Tôi thích tất cả các món, ngoại trừ là món rau bina và khoai tây nghiền. Tôi không nghĩ rằng ở đây người ta phục vụ cả hai món đó.
Amy quan sát những người hầu bàn cần mẫn giữa các bàn, đặt thức ăn uống và mang dĩa không đi. Trông họ thật khiêm tốn trên cái nền những ly thủy tinh và khăn trải giường diêm dúa. Đây là nơi sang trọng nhất mà cô đã từng đến. Linda phải phát ghen lên với cô mà xem.
Người hầu bàn xuất hiện cùng với chai rượu vang màu xanh. Anh ta mở nó ra bằng một điệu bộ hoa mỹ rồi đưa chiếc nút lie cho Nando xem. Anh nhìn chiếc nút, cầm nó đưa lên mũi ngửi rồi ra hiệu cho người hầu bàn rót một ít ra cốc. Vừa mỉm cười với Amy anh ta vừa nhấm nháp và gật đầu. Người hầu bàn rót đầy cả hai cốc rồi rút lui.
Nando nhìn Amy, chạm cốc với cô rồi nói:
- Một người đàn bà đẹp, một buổi tối đẹp, một thành phố đẹp. Người ta còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa.
Amy nhìn kỹ cái chất lỏng màu vàng nhạt trong cốc của cô rồi ngước mắt lên nhìn Nando:
- Vino d’Oro à? - cô đoán
Nando gật đầu:
- Chính là Vino d’Oro đấy. Nó hoàn toàn mới lạ với đất nước cô vì trong nhiều năm qua nó quá nhẹ, quá nhạt màu nên không thể đem đi chào hàng được. Nhưng chúng tôi đã nghiên cứu, cải tiến, và bây giờ chất lượng đã tốt hơn.
Amy đưa cốc lên môi. Rượu còn mới và nhẹ phảng phất hương thơm huyền bí. Chẳng trách Paul gọi nó là một mặt hàng có triển vọng. Một nổi xúc động dâng lên trong lòng Amy. Đây là rượu của cô. Mặc dù không phải của cô tất cả. Nó cũng là rượu của Nando nữa.
- Hãy kể cho tôi nghe về những người họ hàng của tôi đi, Nando. Về dòng họ Bonavia và cả dòng họ Rinaldi nữa, nếu như còn ai đó. Khái niệm có anh em họ thật xa lạ với tôi và tôi chẳng biết về họ.
- Dòng họ chúng tôi cũng chẳng còn nhiều. Nando trả lời:- Về dòng họ Bonavia có mẹ tôi, cô em gái của tôi là Anna Mavia. Còn có một người anh họ nữa là Franco Rinaldi, người Milano. Nhưng anh ta vừa đến sống cùng chúng tôi và làm việc ở nhà máy rượu. Có lẽ anh ta có họ hàng gần với cô hơn tôi. Tất cả chúng tôi sống ở villa Cielo, gần những cánh những và nhà máy rượu. Tất cả chúng tôi đều có cổ phần ở đó. Cũng có một vài người anh em họ xa nhưng chúng tôi ít gặp họ. Trước kia cha mẹ họ cũng có cổ phần trong công ty nhưng họ đã bán lại cho chúng tôi. Bởi vậy cô thấy đấy cổ phần của cô là cái mà chúng tôi cần để hoàn thành bản kiểm kê tài sản của công ty. Và chúng tôi phải làm ngay.
Amy né tránh sự gợi ý của Nando bằng một câu hỏi:
- Thế còn nhà máy rượu? Nó như thế nào? Tôi chưa bao giờ bước chân vào một nhà máy rượu?
- Nó rất nhỏ bé, mặc dù chúng tôi đang tiến hành xây dựng để mở rộng. Cả nhà máy rượu và cánh đồng nho đều nằm ở vùng nông thôn cách Soave không xa. Soave là nơi sản xuất các loại rượu vang trắng nổi tiếng khắp cả nước. Chúng tôi đang hy vọng cạnh tranh được với nó.
Nando với tay qua bàn đặt lên tay cô, nói tiếp:
- Tối nay, dù sao tôi cũng phải cảm ơn thần thánh cho tôi may mắn tìm thấy cô.
Đôi mắt anh ta còn ngụ ý nhiều hơn lời nói. Amy hỏi:
- Làm sao mà anh tìm thấy tôi nhanh như vậy, nếu như anh đến nước Mỹ cùng ngày anh gọi điện thoại cho tôi. Đấy là công của cơ quan điều tr.a à?
Cô có ý muốn chuyển đề tài trò chuyện. Không phải cô không thích những lời khen ngợi tâng bốc, nhưng một khi vấn đề về cổ phần của cô chưa được thảo luận, cô không muốn tỏ ra thân mật, sợ ảnh hưởng đến quyết định của mình.
- Như tôi đã kể với cô, cơ quan điều tr.a đã tìm kiếm một thời gian, đến khi họ tình cờ có được địa chỉ cũ của ông cô... Rồi dần dần chúng tôi cũng may mắn lần theo dấu vết của ông cô đến nơi cư trú cuối cùng. Tìm mẹ cô còn khó hơn nữa vì bà di chuyển quá nhiều lần cùng với cha cô.
Nando nhấp một ngụm rượu vang rồi nói tiếp:
- Tìm thấy cô cũng vậy. Ngay trước kế hoạch rời Ý, tôi nhận được tin từ cơ quan điều tr.a là có một cô Amy Converse sống ở New York. Thế mà địa chỉ cuối cùng của cô mà họ có được là ở Maryland.
Amy gật đầu:
- Đúng, tôi sống ở đó cho đến cách đây 1 năm. Sau khi mẹ tôi mất, tôi quyết định đến New York làm việc. Cái tên thành phố nghe có vẻ hấp dẫn và thách thức.
Thực tế đúng như vậy chứ.- Nando nhìn với vẻ giễu cợt.
- Tôi đã phải nghi ngại một lúc trước khi gọi điện thoại cho cô, không biết cô có đúng là Amy Converse mà tôi cần tìm không? Nếu không đúng thì tôi sẽ đi California.
Nando mỉm cười. Amy tin chắc rằng bây giờ anh ta đã hài lòng. Anh ta nói:
- Số phận đã mỉm cười với tôi. Tôi đã tìm thấy cô, tìm thấy cổ phần của cô ở nhà máy rượu. Bởi vậy, tối nay chúng ta ăn mừng tất cả các sự kiện này.
Amy cảm thấy căng thẳng. Đã đến lúc phải ngả bài với anh ta. Điều đó không có nghĩa là cô đã có kế hoạch chắc chắn sẽ làm gì. Dù sao thì cũng phải nói.
- Nando tôi đã suy nghĩ nhiều. Nếu tôi không muốn bán cổ phần thì sao?
Không khí đang ấm áp như chợt lạnh đi hàng chục độ. Đôi mắt Nando tối sầm, cơ bắp trên má anh ta giật giật.
Amy xoay xoay chiếc cốc giữa những ngón tay cô. Cô dán mắt nhìn những bông hoa nhỏ trên tấm trải bàn hồ bột cứng.
- Giữ lại cổ phần của cô à? - Giọng Nando tỏ vẻ nghi ngờ
- Thực ra tôi chưa quyết định dứt khoát. Tôi đang tính tới những khả năng. Thậm chí tôi đang tính đến một chuyến chu du sang Ý.
Nói rồi cô ngước mắt nhìn Nando. Cô thấy đôi môi anh ta mím chặt, hai cánh mũi phập phồng.
Amy cố giữ cho giọng nói thât nhẹ nhàng khi cô nói thêm.
- Ít nhất tôi cũng đang nghĩ tới việc đó, tôi chưa từng đến Ý. Tôi thấy thật thú vị khi được thăm nhà máy rượu của tổ tiên mình. Thậm chí tôi có thể học được chút ít gì đó về ngành công nghiệp rượu.
Nando lắc đầu.
- Không được. Hoàn toàn không thể được. Nếu cô chưa từng đến Ý thì hãy đến đó với tư cách một khách du lịch. À mà không, đến với tư cách một người họ hàng ở Mỹ của chúng tôi, một người khách của chúng tôi.
Nét mặt Nando lộ vẻ tức giận - một cảm xúc mà anh ta cố kìm giữ. Rõ ràng là anh ta không tính đến dự định của Amy. Đôi mắt màu xám của anh ta tối sầm lại. Tay vẫn nắm chặt miệng cốc, anh ta nói giọng căng thẳng.
- Cô không hiểu gì cả. Phụ nữ ở các nước Latinh không làm việc trong các ngành công nghiệp. Cũng có những ngoại lệ nhưng đó chỉ là bất đắc dĩ.
Anh ta im lặng quan sát Amy một lát rồi nói thẳng: - Tôi thừa nhận tôi một trong số những kẻ tồi tệ nhất, như các người thường gọi là những tên sô vanh. Tôi thích phụ nữ đừng có tham gia vào công việc của đàn ông.
Giọng nói kiêu căng của anh ta làm Amy bực mình. Cô bướng bỉnh cãi lại.
- Tôi không nói là sẽ chen vào việc của anh. Hơn nữa nếu mẹ anh và em gái của anh cũng có cổ phần thì...
- À, việc đó hoàn toàn khác - Nando cắt ngang - Mẹ tôi và em gái tôi là người Ý. Còn cô thì không. Có thể cô có một nữa dòng máu Ý nhưng cô không hiểu cách sống của chúng tôi. Mẹ tôi và em gái tôi lại hiểu được.
Amy định nói cô cảm thấy chẳng thấy có gì khác cả nhưng không kịp, Nando tiếp tục nói bằng giọng như muốn cho cô thấy vấn đề đã kết thúc.
- Bởi vậy cô em họ thân mến ạ, chúng ta hãy hoàn tất cuộc đàm phán. Vào một ngày gần đây chúng tôi sẽ mời cô đến thăm và ở chơi bao lâu tùy ý. Mẹ tôi sẽ rất sung sướng được tiếp đón cô cháu họ người Mỹ. Cô có thể xem xét nhà máy rượu chúng tôi cho thỏa thích vì chúng tôi vẫn thường làm như vậy cho mọi khách tham quan. Tôi sẽ rất sung sướng giới thiệu với cô vẻ đẹp của miền Bắc nước Ý.
Amy nhận thấy Nando cố tình gạt phắt lời đề nghị của cô. Vậy là anh ta chưa hiểu gì về cô hết. Nếu có một cách chắc chắn làm tăng sức phản kháng của cô thì đó chính là thái độ ngạo mạn coi phụ nữ nói chung và cô nói riêng là thấp kém hơn nam giới.
Nando tiếp tục ngon ngọt:
- Cô có thể tin chắc chúng tôi rất rộng rãi với cô về mặt giá cả. Một nhà máy rượu không phải là nơi thích hợp vơi một phụ nữ trẻ xinh đẹp như cô. Đặc biệt người đó không biết một chút về công nghiệp.
- Này! Tôi sẽ học tập. - Amy tỏ ra kiên quyết.
- Một người có thể tổ chức một buổi hòa nhạc trước khi anh ta học piano. Nhưng cô em thân mến, phải mất nhiều năm mới trở thành một nhà kinh doanh rượu vang được. Bản thân tôi trưởng thành trong kinh doanh. Tôi đã từng phải đạp nho bằng đôi chân trần của mình.
Amy không thể hình dung nổi hình ảnh người đàn ông đẹp trai, ăn mặc lịch sự này với đôi chân trần đỏ thẩm. Anh ta tựa lưng vào ghế như muốn thư giãn rồi nói tiếp:
- Tôi đảm bảo với cô rằng mặc dù nghe có vẻ rất lãng mạn, ngành công nghiệp sản xuất rượu nho không có chỗ cho một người mới học việc, hay cho một phụ nữ. Đó là một nghề nặng nhọc, đòi hỏi cao và có tính cạnh tranh tàn bạo. Bởi vậy hãy quên đi những ý nghĩ phi thực tế của cô, tập trung vào bữa ăn. Sau đó chúng ta sẽ về nhà cô để hoàn tất cuộc thương lượng.
Thật là một kẻ sô vanh điển hình. - Amy nghĩ. Giờ đây cô muốn giữ chứng thư của mình còn hơn lúc họ mới lên đường.
Như để giải thoát cho cô, món ăn thứ nhất được mang đến, cuộc đối thoại tạm chấm dứt. Như Amy đoán trước, thực đơn được chọn rất cẩn thận. Món xúp tôm với măng tây được đặt trước mặt cô, rồi món cá bơn sốt, món salat và cuối cùng là những quả dây tây tươi rói.
Vừa ăn họ vừa tán chuyện gẫu như đã ngầm thỏa thuận với nhau không đả động gì đến vấn đề cổ phần. Tuy nhiên, Amy cũng nhận thấy rằng người đàn ông ngồi đối diện với cô đang cố gắng củng cố địa vị của mình, ngụy trang chiến lược của mình bằng một vẻ duyên dáng.
Mà anh ta duyên dáng thật. Chẳng phải cố công anh ta làm cho Amy thích thú bởi những câu chuyện về tập tục và đạo đức của người đàn ông thôn quê hay những chuyện trên trường chính trị Châu Âu. Rõ ràng là anh ta rất thông minh và chính Amy cũng nhận thấy mình được vui lây nhờ trí thông minh sắc sảo của anh ta. Cô thấy mình thoải mái, đầu óc không còn vương vấn những chuyện xảy ra mới đây.
Người bồi bàn mang cafe đến cho họ. Trong khi thưởng thức hương vị thơm tho, Amy nhìn ra bức tranh toàn cảnh thành phố sáng lấp lánh. Một con tàu đèn pha rực sáng chầm chậm trôi dọc dòng sông rồi chui qua cây cầu với những ngọn đèn lung linh. Amy thở dài với vẻ thỏa mãn và quay lại nhìn Nando. Cô ngạc nhiên thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ta tư lự. Đôi mắt anh ta như dán chặt vào tách cafe. Ngay lập tức, cô nhận thấy anh ta đang toan tính điều gì. Nhận thức ấy làm chuyện cô khó chịu và làm sống lại cuộc đối thoại lúc trước giữa họ. Trong giây lát, cô có cảm giác như mình đang bị người đàn ông kiêu ngạo này xét xử.
Khi anh ta ngẩng đầu lên. Amy lại nhìn thấy ánh mắt giễu cợt mà cô bắt gặp ngay tối đầu tiên họ gặp nhau. Nhưng khi mắt họ gặp nhau thì thái độ ấy biến mất ngay, nhường chỗ cho một nụ cười lười biếng đầy quyến rũ.
Chắc anh ta không trù tính tới việc bị cô từ chối. Bây giờ bằng mọi cách anh ta phải mua được cổ phần của cô.
Sau khi thanh toán xong, Nando lịch sự giúp Amy đứng dậy. Anh ta nói:
- Đây không phải là phòng ăn duy nhất. Một khi đã đến đây, ta nên đi khắp cả tầng xem phong cảnh từ mọi phía.
- Tôi cũng muốn như vậy - Amy đồng ý ngay. Cô không muốn rời quán ăn này sớm vì biết rằng mình khó có dịp đến đây lần nữa. Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa: cô không muốn sớm đối mặt với người đàn ông này về quyết định của cô.
Họ đi dạo chầm chậm, dừng lại ngắm tượng thần Tự do sáng rực nổi bật trên nền trời đêm. Khi đến chỗ thang máy, Amy còn nán lại lần cuối nhìn tấm thảm vàng và những tấm gương phản chiếu. Rồi thang máy nhanh chóng đưa họ xuống đất.
Khi đến chỗ taxi đậu, Nando làm như vô tình nói: - Thường thì tôi hay đến hộp đêm hay một quán ngon nào mà tôi biết. Nhưng hôm nay tôi nghĩ rằng cả hai chúng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một khi chúng ta thương lượng về chứng thư ở một chỗ như thế này.
Đấy, lại bắt đầu rồi - Amy nghĩ. Anh ta đang dồn cô vào chân tường. Anh ta thiết cô một bữa tối thịnh soạn, bây giờ anh ta cho xem hóa đơn đấy.
Cô không muốn bàn cãi ngay ở đây, trên lề đường. Tốt hơn là giải quyết việc này ở căn hộ của cô. Nghĩ vậy nên khi chịu vào taxi cô chỉ nói:
- Được rồi, hãy về chỗ tôi đi.
Khi chiếc taxi lao ra đường, Nando đưa tay vòng qua đằng sau ghế, Amy cảm thấy ống tay áo của anh như chạm vào vai cô.
- Ước gì tôi có thể ở lại New York lâu hơn nữa. Anh ta nói với giọng trầm trầm, hơi thở ấm áp của anh ta phả vào cổ vào tóc của cô làm cho cô rùng mình dễ chịu. Amy không thể tự mình thoát ra.
Nando đưa một bàn tay xuống dưới cằm Amy, quay nghiên mặt cô về phía anh ta. Trong khoảnh khắc, trong bóng tối mờ mờ của hàng ghế sau họ nhìn nhau đắm đuối rồi anh ta cúi xuống hôn Amy.
Amy không kháng cự. Cô không muốn làm thế. Đôi môi ấm áp gợi cảm của Nando gắn chặt vào môi cô, cảm giác bị đôi tay anh ghì chặt đạ kích thích cô đến tột độ. Cô thấy anh mạnh mẽ hơn bất cứ người đàn ông nào mà cô đã gặp trước đây.
Ngừng một lát, rồi họ lại hôn nhau. Tim Amy đập thình thịch trong lồng ngực. Đôi môi Nando lướt nhẹ trên mình mắt cô, qua gò má rồi lại gắn chặt vào đôi môi cô. Nụ hôn của anh lúc đầu còn nhẹ nhàng, sau trở thành cuồng nhiệt. Anh làm cô nghẹt thở.
Nhưng một hồi chuông cảnh tỉnh vang lên trong tâm trí cô, làm nguội lạnh mọi cảm giác của cô. Động tác của Nando quá thành thạo. Cô đang bị vào bẫy chăng? Anh ta đang cố làm cho cô khó khăn hơn khi từ chối chăng? Và cô, như một người ngốc đã rơi vào bẫy. Vậy tức là những cảnh này đã được anh ta dự tính trước.
Amy đưa tay lên tỳ vào ngực Nando và cố sức đẩy anh ta ra. Cô nói trong hơi thở gấp: - Nando, đừng, đừng...
Amy không nhìn thấy ánh mắt Nando, nhưng cô nghe thấy giọng nói với sức cám dỗ ch.ết người của anh ta
- Ôi, Cara (em yêu), đừng từ chối anh. Chúng ta đâu phải là những người lạ, nhưng cũng không quá gần gũi về dòng máu đến mức không thể yêu nhau.
Môi anh tiếp tục mơn trớn môi cô, tay anh siết chặt cô hơn nữa.
- Anh hứa với em, ngay sau khi sắp xếp xong công việc, anh sẽ bay thẳng về New York với em. Rồi em sẽ thấy điều gì sẽ xảy ra với chúng ta.
Nói rồi anh lại hôn cô. Ngoảnh mặt đi, Amy thốt ra một câu nói mà cô mong có thể làm giảm cơn cuồng nhiệt của anh ta,
- Có lẽ chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp nhau. Một ngày gần đây tôi sẽ sang Ý.
Nando im lặng. Khi anh ta nói, giọng vẫn thản nhiên. Amy thấy câu nói của cô chẳng có tác động gì đến anh ta hết. Sự tự chủ của anh ta chẳng hề bị suy suyển vì những nụ hôn đam mê vừa rồi.
- Amy thân yêu, tất nhiên là em phải đến thăm chúng tôi. Chắc chắn ông chủ sẽ cho phép em có đủ thời gian làm một chuyến sang Ý quê hương em. Và như anh đã nói. Villa Cielo luôn luôn sẵn sàng tiếp đón em. Anh cho rằng mọi việc đều rõ ràng.
Amy nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt cô tập trung vào người lái taxi. Đôi môi cô mím chặt. Nando nói về chuyến viếng thăm của cô mới nhẹ nhàng làm sao. Anh ta đang cùng cô chơi một trò chơi, đang đặt bẫy để đoạt được cổ phần của cô. Cô giận dữ với chính mình vì đã khuất phục một cách dễ dàng trong những giây phút đam mê vừa qua.
Chiếc taxi dừng lại trước ngôi nhà có căn hộ của Amy. Cô cảm thấy sợ hãi vì vẫn chưa có quyết định rõ ràng về cổ phần của mình ở nhà máy rượu. Nando Bonavia đang gây sức ép với cô hòng chiếm được nó ngay trong đêm nay. Không nghi ngờ gì nữa, thời gian đang cạn dần.
Nando mở cửa taxi, giúp Amy bước ra ngoài. Anh đỡ tay cô, dẫn cô qua cửa vào thang máy đi lên căn hộ. Đến đây anh ta cười nữa miệng nói:
- Thế nào, cô em họ thân mến. Liệu tôi có được mời vào nói chuyện không?
Amy gật đầu, đưa chìa khóa cho anh ta mở. Lẽ ra cô phải tự tay mở cửa nhưng dù sao Nando cũng là người cô không muốn làm phật ý trước khi đi đến một quyết định dứt khoát.
Khi đã vào nhà Amy hỏi Nando:
- Anh thích uống cafe hay rượu?
- Uống cafe đi. Tôi chưa bây giờ thấy chán cafe. Có cần tôi giúp không?
Amy lắc đầu. Cô muốn được tách riêng ra một lát. Tránh xa cái khuôn mặt đầy hấp dẫn của anh ta. Cô cần có thời gian để suy nghĩ. Cô nói nhanh:
- Vài phút nữa tôi sẽ quay lại. Anh cứ tự nhiên như ở nhà.
Nando ngồi xuống sopha, ngã lưng ra phía sau, đôi chân bắt chéo. Anh ta có vẻ thoải mái và tỉnh táo. Không! Anh ta có vẻ gì đó rất lãng mạn. Nó không thích hợp với một nhà kinh doanh đang dự tính dàn xếp một vấn đề tài chính và rất hài lòng về nó. Khi đứng trong bếp pha cafe, Amy thấy Nando có lý do để hài lòng. Chắc chắn anh ta nghĩ rằng mình sắp đạt được điều mình muốn. Có thể anh ta cho rằng mọi sự phản kháng của cô có tính bản năng bẻ gãy, dựa vào những phản ứng có tính bản năng của cô với anh ta trong taxi. Ôi! thật quỷ quái! Đây là chuyện làm ăn. Tại sao cô không giữ cho đến khi cô có quyết định cuối cùng?
Amy đứng yên, tay vẫn nắm chặt lọ cafe. Người anh họ của cô đã hoàn toàn đúng một số vấn đề. Cô không biết một chút gì về kinh doanh rượu vang. Thứ nữa cô sẽ cảm thấy lạc lõng khi ở nước ngoài, đặc biệt là ở một đất nước như nước Ý, nơi mà còn rất nhiều người nghi ngờ khả năng của phụ nữ trong thế giới kinh doanh đầy tính cạnh tranh.
Amy đậy nắp lọ cafe rồi đặt nó lên giá. Cô sẽ là một con ngốc nếu cô không cầm lấy tiền và đưa cho anh ta tờ chứng thư của mình.
Amy gần như đã thuyết phục hoàn toàn được bản thân. Lúc đưa cho Nando tách cafe cô đã tự giục mình “Nào, hãy bảo anh ta là mình sẽ bán cổ phần cho anh ta”.
Họ ngồi tán chuyện gẫu một lúc, điểm qua tin tức báo chí trong ngày. Khi uống hết tách cafe, Nando mỉm cười với Amy:
- Thật là xấu hổ khi bàn đến chuyện tiền nong trong một buổi tối đáng yêu như thế này. Nhưng tôi rất muốn hoàn tất cuộc thương lượng giữa chúng ta.
Mặc dù Amy rất muốn nói đồng ý, rằng cô sẽ đi lấy giấy tờ ngay lập tức để đưa cho anh, nhưng có một cái gì đó đã giữ cô lại, gần như chống lại ý muốn của cô. Và cô không nói như vậy. Cô hồi hộp nói:
- Nando để tôi suy nghĩ thêm có được không? Đến sáng ngày mai chẳng hạn. Nếu như tôi quyết định chuyển cổ phần của tôi cho anh, tôi sẽ tìm cách chuyển nó cho anh trước khi anh rời khỏi đây. Tôi xin hứa như vậy
- Nếu? Nếu? Chắc chắn không có gì cả. Tôi nghĩ chúng ta đã thảo luận xong việc này rồi.
Nando cầm tay Amy lên, hôn vào lòng bàn tay rồi cổ tay. Anh ta mỉm cười với cô thật thân tình. Đôi mắt nhìn như muốn làm cô bùng cháy.
- Đừng có nói nếu. Chúng ta hãy kết thúc thật nhanh chóng những việc cần phải làm. Rồi chúng ta tận hưởng phần còn lại của buổi tối.
Chắc anh ta nghĩ rằng cô sẽ quỳ xuống dưới chân mình. Liệu anh ta co nghĩ cô là loại phụ nữ như vậy không? Amy kiên quyết rút tay mình ra khỏi tay anh ta, cô bắt đầu nói với giọng cứng cỏi. Nando, một khi tôi hứa thì tôi sẽ giữ lời. Tôi sẽ quyết định và sẽ cho anh biết vào ngày mai. Khoảng đến trưa, anh sẽ được có câu trả lời của tôi.
Nando tính toán rất nhanh. Anh ta phản ứng lại:
- Tôi xin lỗi. Chúng ta có thể hủy bỏ thời hạn ngày mai của cô được không? Đới với tôi như thế là quá muộn. Ngày mai tôi bận suốt cả ngày với các nhà kinh doanh rượu vang và những khách hàng từ khắp nơi trong bang New York đến. Vậy nên cô có bằng lòng đưa chứng thư cho tôi ngay bây giờ không? Tôi đảm bảo cô sẽ không bị thiệt thòi. Công ty của chúng tôi không lớn nhưng nó cũng chẳng đến nỗi nghèo. Tôi sẽ đưa cho cô một hóa đơn, rồi kế toán của tôi sẽ chuyển đến cô tấm séc bằng đô la Mỹ, trả đầy đủ cho một phần năm giá trị nhà máy rượu mà cô được thừa kế. Với tư cách là một người trong gia đình, cô sẽ nhận được số tiền đúng bằng số tiền của em gái tôi, nếu như nó cũng muốn bán cổ phần của nó. Số tiền sẽ được dựa trên giá trị thị trường vào ngày cổ phần được chuyển nhượng.Bởi vậy, tôi không thể cho cô con số chính xác ngay bây giờ, nhưng chắc chắn nó sẽ làm cô hài lòng.
Amy sững sờ trước con số áng chừng mà Nando đưa ra, nhưng khi cô cất tiếng nói thì giọng lại có vẻ căng thẳng.
- Thì cô cứ việc... Nhưng... nhưng không phải trong ngành kinh doanh rượu. Đặc biệt không phải trong nhà máy rượu của tôi. Như tôi đã nói với cô, tôi là một người ủng hộ chủ nghĩa sovanh.
Nando tưởng đã bẻ gãy mọi ý kiến chống đối của Amy đưa ra. Song mỗi lần anh ta dùng sức mạnh cô lại cảm thấy mình trở nên bướng bỉnh hơn. Nếu cứ tiếp tục cung cách như vậy thì anh ta sẽ chẳng đạt được mục đích gì. Cô được sở hữu một phần nhà máy rượu, vậy cô có quyền có thời gian xem xét sử dụng nó như thế nào? Cô nói với thái độ dứt khoát
- Tất cả những gì mà tôi có thể hứa ngay bây giờ là sẽ xem xét cẩn thận lời đề nghị của anh. Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho anh. Rất có thể tôi sẽ bán cổ phần của tôi. Nhưng tôi nghĩ anh phải hiểu rằng, tôi muốn suy nghĩ thật kỹ để sau này khỏi phải ân hận.
Không khí im lặng lâu đến nổi cuối cùng Amy đưa mắt nhìn Nando. Thật khó mà biết anh ta đang nghĩ gì. Chắc là đang tìm quyết định trong hoàn cảnh của cô như thế này nên đưa ra cái gậy hay củ cà rốt.
Nando lại cầm tay cô đưa lên môi như những lần trước, hôn lòng bàn tay và phía trong cổ tay. Và cả lần này nữa Amy cũng không thể giữ cho mạch đập của mình bình thường. Ôi! anh chàng đáng yêu biết bao - Amy cay đắng nghĩ.
Nando đứng lên và kéo Amy đứng dậy. Cô đoán chắc anh ta sẽ bực bội trước thái độ trì hoãn của cô, nhưng không phải. Anh ta nói:
- Được lắm, cô em thân yêu. Nhưng cô nên nghĩ kỹ những điều tôi vừa nói. Thực sự đó không phải là một cuộc sống giành cho phụ nữ. Và bởi vì tôi rất mến cô, tôi không muốn cô dính dáng đến nhà máy rượu Vino d’Oro. Rồi cô sẽ không thích thú gì khi làm việc cùng tôi. Sẽ đến lúc giữa chúng ta xảy ra những chuyện không hay.
Nando nhìn cô một hồi lâu rồi kéo cô lại gần. Anh đưa một tay lên vuốt tóc cô, những ngón tay mơn trớn nơi gáy cô. Anh cúi xuống áp đôi môi ấm áp của mình lên môi cô.
Khi môi họ rời nhau, Nando vẫn còn luyến tiếc anh thì thầm: - Lẽ ra sẽ không bao giờ có chuyện khó chịu giữa chúng ta, không bao giờ Amy ạ.
Bước lùi lại phía sau, Nando nói:
- Vậy là ngày mai em sẽ gọi điện thoại cho anh phải không?
Amy gật đầu, giọng vẫn còn hồi hộp:
- Vâng ngày mai.
Nando đưa tay lên chào tạm biệt rồi đi ra. Amy đứng như trời trồng ở giữa phòng, người còn run lên vì những nhụ hôn của Nando. Nhưng cô run lên vì nỗi giận dữ với chính bản thân mình. Một khi đã hiểu một cách rõ ràng những nụ hôn ấy được tính toán kỹ lưỡng như thế nào, tại sao cô còn cho phép nó tác động đến cô?
Tất cả đã được tính toán trước, như người ta giải một bài toán vậy. Nếu như cô khăng khăng giữ lấy cổ phần của mình và cố tình nhúng mũi vào công việc của anh ta thì giữa họ sẽ xảy ra những chuyện khó chịu. Điều đó có nghĩa là không còn những nụ hôn ngọt ngào, những vòng tay thân thiết. Cứ như thể Nando ý thức được rằng anh ta là quà tặng của thượng đế dành cho phụ nữ và cô sẽ từ bỏ tất cả để chiếm được anh. Không biết anh ta cho cô là loại người thế nào?
Amy đi ngang qua phòng khách về buồng ngủ, đôi mắt xanh ánh lên vẻ cương nghị. Một khi cần phải quyết định, cô luôn luôn thể hiện bản lĩnh của mình. Cô sẽ không giống như một cơn rối bị giật dây bởi gã đàn ông quỷ quyệt đó.
Amy nằm thao thức hàng giờ, nghe tiếng xe cộ vọng lên từ dưới phố. Đầu óc cô vẫn lởn vơn nội dung cuộc trò chuyện buổi tối.
Không nghi ngờ gì nữa, Nando đã lộ rõ ý định chếm đoạt cổ phần của cô và quyết chiếm lấy bằng được, thế còn cô? Amy đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn phấn. Đã khuya lắm rồi, thế mà cô vẫn chưa quyết định được điều gì.