Chương 8
Lâm Thư cam chịu số phận cầm sợi dây dắt Cabbeen đi, chuẩn bị dẫn nó ra ngoài dạo một vòng. Nhưng Cabbeen lại chung thủy quỳ rạt dưới mặt đất, thè lưỡi thở hổn hển, còn dùng đôi mắt nhỏ bé nhìn Lâm Thư.
Lúc đầu vì Cabbeen là thú cưng của Tô Mặc nên trong lòng Lâm Thư có chút không thích, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không hề đề phòng của nó, không khỏi có chút mềm lòng.
Khom lưng xuống, đối diện với ánh mắt ướt sũng của Cabbeen, cô trấn an: "Ngoan, đi tản bộ được không? Bên ngoài thời tiết rất đẹp"
Không ngờ, Cabbeen lại nhân cơ hội này, nhào vào trong ngực Lâm Thư giống chó Labrador có trọng lượng cũng không phải là nhỏ, cô bị nó nhào đến mất thăng bằng, còn chưa hoàn hồn lại, Cabbeen lại thè lưỡi, ɭϊếʍƈ lên mặt cô.
Nhìn thấy vậy, rốt cuộc cô cũng biết: "Mày đói bụng sao?" Lập tức thấy khó xử: "Làm sao bây giờ? Mày có biết thức ăn của mày để ở chỗ nào không, "
Hình như biết Lâm Thư đang suy nghĩ điều gì, Cabben cắn ống quần của cô, liều mạng kéo cô đi về phía trước, đến một cái tủ nhỏ trước mặt thì dừng lại.
"Gâu, gâu....." Cabbeen mang theo vẻ mặt vô tội, tiếp tục ɭϊếʍƈ bàn tay Lâm Thư.
"Được rồi, được rồi, tao lấy cho mày ăn, đừng ɭϊếʍƈ tay tao nữa"
Kết quả, Lâm Thư vừa mở ngăn tủ, con ngươi thiếu chút nữa bị dọa đến rơi ra, thực sự là..... rực rỡ muôn màu nha!
"Mày, mày.... khẳng định đây là ngăn tủ đựng đồ ăn vặt của mày, không phải là của Tô Mặc chứ?" Lâm Thư run run rẩy rẩy chỉ vào Cabbeen, đầu đầy vạch đen
Đây là những thứ gì vậy!
Thịt heo khô, thịt bò khô, da trâu cuộn, xúc xích thịt gà, thậm chí còn có cổ vịt?
Đùa gì thế, Lâm Thư cầm một túi thịt heo khô ra, cau mày, để cho chó ăn những thứ có chất bảo quản như thế này, khẳng định không có vấn đề gì chứ? Quan trong nhất là, vì sao mức sống của chó lại vượt xa xa mức sống một con người như cô! Chẳng trách lại lớn lên dáng vẻ lại nhanh nhẹ dũng mãnh như vậy.
Suy nghĩ một chút, thôi, Lâm Thư giả bộ mở túi ra, cầm mấy miếng thịt từ trong đó lên.... Ta ăn, ta ăn, ta ăn ăn ăn!
Lâm Thư ăn rất vui sướng, nhưng Cabbeen lại nổi giận: "Gâu, gâu, gâu....."
Cuối cùng ý thức được hành động của mình thực sự rất không có khí tiết, sau khi Lâm Thư tự hối lỗi sâu sắc, cầm thịt heo khô, quơ quơ trước măt Cabbeen: "Mày muốn ăn sao?" lập tức lại là một dáng vẻ khó xử: "Nhưng mà, cái này đối với cơ thể mày thật sự là rất không tốt, tao có thể tìm cho mày những thứ khác"
Khó khăn lắm, mới nhìn thấy một túi bánh bích quy dành cho chó ở trong góc của ngăn tủ, Lâm Thư lại trộn với một chút sữa tươi, dáng vẻ như "Hiến vật quý" bỏ ra trước mặt Cabbeen: "Nhìn xem, tao chuẩn bị cho mày món ngon gì này, tất cả chó đều là ăn thứ này mà lớn lên đó"
Cabbeen:....... Chẳng lẽ tất cả các chủ nhân của chó đều giống như cô, ăn hết những thức ăn đáng nhẽ để chuẩn bị cho chó sao?
Sau khi đợi Lâm Thư ăn mấy túi đồ ăn vặt như hổ đói, cuối cùng cô mới chú ý đến ánh mắt nóng rực của Cabbeen: "Hả... Mày ăn xong rồi sao? Vậy cũng tốt, tao dẫn mày đi tản bộ" Nói xong, còn nhìn cái ngăn tủ kia một cách lưu luyến không rời.
Trong nháy mắt bị Cabbeen kéo một mạch chạy như điên, Lâm Thư đột nhiên ý thức được, cô hoàn toàn sai rồi, không phải là cô dẫn Cabbeen đi tản bộ, mà rõ ràng là Cabbeen dẫn cô đi chạy bộ!
Cho dù ngày thường Lâm Thư tự cho rằng thể lực của mình cũng không tệ lắm, nhưng cũng không phải là đối thủ của Cabbeen, hơn mười phút sau, chỉ có thể vịn vào một góc của cái ghế trong công viên, may mà Cabbeen không tiếp tục chạy về phía trước nữa.
Cabbeen, mày khẳng định, bình thường mày đều tích cực như vậy sao?
Vật giống chủ, những lời nói này chưa bao giờ là nói đùa. Lâm Thư ngồi ở trên ghế dài, sức cùng lực kiệt thở hổn hển, không hỏi hoài nghi, đây là Cabbeen đang trả thù cô.
Nhưng mà, nhìn lại một lần nữa, chính Cabbeen đang ra sức cọ vào chân cô, bộ lông lá xù xì cũng đang không ngừng cọ trên người cô, trong những ngày đông rét lạnh này, cọ xát như vậy thực sự là ..... rất thoải mái nha!
Lâm Thư liền kìm chế một bụng tức giận, lúc này tức cũng không được.
Lúc giữa trưa, cô lấy ví ra, mua mấy cái Bánh Bao thịt, một người một chó, giữa vô số ánh mắt xung quanh, ngồi ở trong công viên, vui vẻ mà bình tĩnh gặm.
Cái kinh nghiệm "Đồng cam cộng khổ" này, khiến Lâm Thư rất cảm động: "Cabbeen, cái tên này phong cách quá tây, không có thể hiện được phẩm chất tốt đẹp truyền thống của chó Trung Quốc. Tao đổi cho mày một cái tên"
Cabbeen không ngẩng đầu, tiếp tục gặm Bánh Bao....
Lâm Thư vỗ tay một cái: "Đúng rồi, gọi mày là Bánh Bao" còn lẩm bẩm một mình: "Cái tên này không tồi nha, rất có khí chất nha"
Cabeen: ..... Tôi vốn không phải là chó của Trung Quốc mà, vì sao phải cần cái loại tên có phẩm chất tốt đẹp này?
Có lẽ mấy cái Bánh Bao thịt đã thật sự có tác dụng, trên đường trở về, tốc độ của Cabbeen rõ ràng đã chậm lại
Lúc một người một chó vui mừng cởi mở trở lại căn hộ của Tô Mặc, Lâm Thư móc móc trong túi, sau đó....
"Bánh Bao, mày có chìa khóa không?"
Cabbeen lè lưỡi, vẫn là vẻ mặt vô tội như trước, Lâm Thư sửng sốt một lúc lâu, không thể không thừa nhận sự thật, cô bị giam ở bên ngoài rồi.
Vì vậy, lúc Tô Mặc đánh cầu xong tiêu sái về đến nhà, lập tức nhìn thấy một cảnh như sau: Một người nằm ở cửa, đang nhét tay ở dưới bụng Cabbeen ... Sưởi ấm. Vừa nghe thấy tiếng động, nhìn thấy là anh, không ngờ hai mắt lưng tròng, coi anh giống như là ân nhân cứu mạng: "Anh trở về rồi"
Đột nhiên trong lúc đó ánh mắt của Tô Mặc trở nên cưng chiều: "cực khổ rồi"
Lâm Thư nghe xong, khẽ mỉm cười, đang suy nghĩ có nên tỏ vẻ khiêm tốn hay không, lại thấy, Tô Mặc ngồi xổm xuống, tràn đầy cảm thông nhìn Bánh Bao: "Người phụ nữ này ngoại trừ đem mày trở thành cái túi chườm nóng ra, có làm chuyện gì có lỗi với mày nữa không?"
"Gâu, gâu...." Cabbeen vẫy vẫy đuôi, tâm trạng cũng coi như là tốt.
"Vậy sao...." Lúc Tô Mặc gật gật đầu, đứng lên mở cửa. Vừa mới mở cửa ra, Lâm Thư liền vội vàng chui vào, cũng không quản chuyện vừa mới thức dậy đã bị "Tức sùi bọt mép"
"Xem ra, Cabbeen nhà tôi thực sự thích em?" Tô Mặc khoanh hai tay lại, vẻ mặt mỉm cười.
"Ừm, Tôi cũng rất thích Bánh Bao." Không hề đề phòng người nào đó.
"Bánh Bao?" Tô Mặc liếc mắt nhìn sự ai oán của Cabbeen, hì hì một tiếng: "Tên này rất được, về sau cứ gọi như vậy đi"
Lâm Thư hài lòng gật đầu, nhưng lại nghe Tô Mặc nói: "Hai người đã hợp ý nhau như vậy, về sau Bánh Bao sẽ giao cho em chăm sóc"
Bánh Bao và Lâm Thư đồng thời cùng nhau ngỡ ngàng: "Gì?"
"Không nhớ sao, Tôi đã nói rồi, điều kiện để tôi sửa lại điểm số, không phải gọi đến phải đến sao. Thật ra thì tôi cũng rất khó xử, gọi em tới làm gì đây? Bây giờ tôi yên tâm rồi, em sẽ tới chăm sóc Bánh Bao"
"Thầy Tô, Bánh Bao là thú cưng của anh, tại sao tôi phải chăm sóc?"
Lâm Thư bất mãn, bị Bánh Bao kéo chạy như điên mấy lần như vậy, không ch.ết cũng nội thương mất.
Tô Mặc trả lời bằng vẻ mặt đương nhiên: "Bởi vì công việc của tôi rất bận, không có thời gian rảnh rỗi chăm sóc Bánh Bao"
"Thầy Tô, hình như anh quên mất, tôi cũng phải lên lớp đấy"
"Thì ra không phải môn nào em cũng trốn học" Tô Mặc làm ra vẻ ngạc nhiên.
Lâm Thư che mặt, cô cũng biết, Tô Mặc là một tên thù dai một quỷ hẹp hòi....
Tô Mặc nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, tâm trạng rất tốt, nhưng sự vô lý vẫn không có dừng lại: "Vậy thì chủ nhật đến đây đi"
"Nhưng mà, kỳ thi cuối kỳ đã tới rồi...." Lâm Thư nhỏ giọng.
"Cho nên, trăm nghìn lần không thể nợ môn nha" Tô Mặc cười híp mắt gật đầu
Lâm Thư: ..... Anh lợi hại!
Mặc dù Lâm Thư là trăm lần không tình nguyện, nhưng sau khi trở lại ký túc xá, mở hệ thống thư viện ra, phát hiện điểm số năm mươi hoa hoa lệ lệ đã biến thành sáu mươi khiến cho người ta lệ rơi đầy mặt, suy nghĩ một chút, liền tự an ủi mình.
Ngược lại khi mấy người bọn Tiếu Đồng, thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Thư lúc trở về, lại thêm cái điểm số sáu mươi, vẻ mặt không khỏi kinh sợ: "Lâm, Lâm Thư..... không phải cậu thật sự bị thầy Tô bắt cóc, sau đó, mới, mới...."
Lâm Thư giận: "Đương nhiên không phải, cũng không nghĩ xem, tớ là người như thế sao!"
Tiếu Đồng thở phào nhẹ nhõm: "Cũng đúng, nghĩ thì thầy Tô cũng không phải là người có nhân phẩm như vậy. Nhưng mà, cậu làm thế nào mà khiến cho anh ta sửa lại điểm vậy?"
"Tớ phải lao động khổ cực cả một ngày, hơn nữa theo tình hình trước mặt, có thể còn kéo dài..."
Đợi đến khi Lâm Thư đem tất cả những chuyện đã xẩy ra trong ngày nói ra, Tiếu Đồng và Yên Nhiên đều là vẻ mặt đồng tình, còn Tiết Băng cũng có vẻ đăm chiêu, nhưng khi đó, cô cũng không có để ý đến.
Một tuần cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, Lâm Thư cũng hiểu được, chỉ còn một tháng nữa, là đến ngày "Đại lễ" của kỳ thi cuối kỳ, bắt đầu điên cuồng ôn tập bài vở.
Nhưng mà, lại nhớ ra nay là thứ bảy, Lâm Thư không tình không nguyện đi đến nhà Tô Mặc. Chỉ là, cô còn mang theo cả sách vở nữa, định tranh thủ lúc rảnh rỗi ôn tập một chút.
Sáng sớm, lúc Tô Mặc mở cửa, trên mặt là hai cuồng mắt thâm đen thật đậm, vẻ mặt mệt mỏi, gần đây đã quen với dáng vẻ vô cùng yêu nghiệt của anh, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ "Suy nhược" này của anh ta không tránh khỏi giật mình, Lâm Thư thiếu chút nữa không phản ứng kịp.
Dẫn Lâm Thư vào nhà: "Tôi ở trong thư phòng viết luận văn, em ở phòng khách chơi cùng với Bánh Bao, chút nữa cho nó ăn, nó cũng không nghịch ngợm quá đâu" Tô Mặc dặn dò xong, liền xoay người vào thư phòng.
Cắt - đồ địa chủ ác độc bóc lột nhân dân lao động!
Lâm Thư khinh thường, đem túi sách ném lên ghế sofa, tìm thức ăn cho Bánh Bao, tất nhiên, không quên lấy cho mình một phần, tùy tiện ngồi xuống, cầm lấy sách "Khổ tâm nghiên cứu".
Sau khi dốc sức làm một phần tiếng anh chuyên ngành, Lâm Thư khó khăn lắm mới đạt được điểm số tám mươi. Tính lười biếng liền nổi lên, mỗi ngày đều ăn ăn ngủ ngủ, hướng tới sự tăng giá của một số sinh vật nào đó.
Môn chuyên ngành do thầy Vương dậy, mặc dù ngày thường điểm số khá nghiêm khắc, nhưng lúc ra đề thi cũng nổi tiếng là "Người nương tay", bình thường trong bài thi chỉ cần nêu ra các ý chính trong sách giáo trình. Cho nên, Lâm Thư cho rằng, muốn lấy điểm cao, mặc dù đối với sự "Sa đọa" nhiều ngày của bản thân mà nói, là có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là không được.
Nhưng mà, lần này Lâm Thư phát hiện, chuyện tương lai không thể nghĩ đơn giản như vậy được.
Trong hơn một nghìn chữ thao thao bất tuyệt trên sách, dù chữ nào cô nhìn cũng đọc được, nhưng có mấy từ, cô vẫn không có ấn tượng không thể hiểu nổi, đối với một sinh viên học chuyên ngành tiếng anh như cô mà nói, điều này thực sự là ..... vô cùng nhục nhã. Nội dung trong sách quá nhiều, xem ra phải vất vả một chút, chứ đừng nói tới việc ôn tủ.
Sau hai tiếng chăm chú đọc những chữ cái như nòng nọc đủ kích cỡ, rốt cuộc hai mí mắt trên dưới của Lâm Thư không chịu nổi mà đánh nhau, rồi ôm nhau.
Thức suốt cả một đêm Tô Mặc mới viết xong luận văn, đang chuẩn bị đi vào phòng bếp rót ly cà phê, liền thấy Lâm Thư đang ngủ say sưa. Cẩn thận nhìn lại lần nữa, cô đang cầm trên tay có đánh rất nhiều dấu chấm hỏi lớn nhỏ khác nhau, lập tức hiểu rõ tình hình.
Rõ ràng đang trong giấc mộng, mà người nào đó vẫn không an phận mà giãy giụa lung tung, Tô Mặc bất đắc dĩ nở nụ cười, cấm lấy cuốn giáo trình....
Lâm Thư bị mùi thơm làm cho tỉnh giấc, vừa mở mắt, liền nhìn thấy một bàn bày toàn thức ăn.
Có một tờ giấy chèn ở phía dưới: "Tôi đi ngủ, tự mình ăn trưa."
Tài nấu nướng của Tô Mặc cô đã từng lĩnh giáo qua, cũng không phải giữ ý, vừa nhai vừa nuốt, sau khi ăn xong, Lâm Thư cảm thấy hài lòng vỗ vỗ bụng, chuẩn bị học bài tiếp, lại kinh ngạc phát hiện, bài có chút không giống vừa nãy.
Những từ cô đánh dấu định để lúc nào về thì tr.a từ điển, nghĩa của từ được bổ sung tất cả ở bên cạnh, không chỉ có như vậy, những chỗ cô đánh dấu bằng bút đỏ, cô đã sửa đi sửa lại cả nửa ngày nhưng vẫn không rõ ý thì đã được sửa lại hoàn toàn rõ ràng.
Những chứ viết này, Lâm Thư biết, cùng với chữ viết trên tờ giấy vừa nãy rõ ràng là từ tay một người.
Lâm Thư trầm mặc một lúc lâu, quay đầu về phía phòng ngủ nhìn một lúc.
Trong giây phút đó, Lâm Thư nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp thình thịch.... đột nhiên cảm thấy, cõ lẽ Tô Mặc cũng không phải người như cô nghĩ là người có bụng dạ nham hiểm, vô ác bất ta (không điều xấu xa nào không làm vô cùng độc ác), đuổi cùng giết tận....
Cõ lẽ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng, mọi chuyện có thể thay đổi trong những lúc lơ đãng nhất.