Chương 11
Vốn dĩ Lâm Thư cho rằng lần xem mắt kia chỉ là một việc đen đủi mà thôi, căn bản không để ở trong lòng. Không hiểu tại sao hôm nay Tô Mặc lại nhắc lại chuyện này, còn dùng cái giọng mập mờ như vậy.
Ngước nhìn nụ cười cực kỳ yêu nghiệt của Tô Mặc, Lâm Thư nhắm mắt lại, véo mình một cái thật mạnh, từ trong mê loạn tỉnh lại: "Thầy Tô, nói đùa cũng phải có chừng mực, ngộ nhỡ em tưởng là thật thì thầy sẽ gặp phải phiền phức đó nha"
Tô Mặc thu lại nụ cười, bởi vì không đeo kính, lúc này cặp mắt nheo lại nhìn cực kỳ nguy hiểm. Đứng dậy, ngồi dịch ra cách chỗ Lâm Thư ngồi một khoảng, Tô Mặc nhàn nhạt nói: "Em cảm thấy tôi đang nói đùa sao?"
Hai đầu lông mày khẽ chau lại, ánh mắt Tô Mặc sâu không lường được, chắc là ảo giác, Lâm Thư cảm giác từ trong đôi mắt của anh ta chợt lóe lên sự tức giận. Nhưng đợi đến khi tỉ mỉ phân tích xong thì không còn gì nữa.
"Ha ha, thầy chỉ đùa một chút thôi, không nên tưởng thật" Tô Mặc cầm ly nước đặt ở trước mặt Lâm Thư lên, tiếp tục mang theo vài phần trêu tức.
Vừa rồi, hình như có vật thể gì đó không rõ vừa bắn vào ly nước đó.... Những lời này nghẹn lại trong cổ họng Lâm Thư, lặng lẽ nhìn Tô Mặc uống một hơi, mang theo ánh mắt thông cảm vô hạn.
Tất nhiên, Tô Mặc không hề biết nguyên nhân bên trong, nhìn những nếp nhăn trên mặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thư, cũng chỉ cho rằng do lần này đi xem mắt này không gặp được cực phẩm nên phiền muộn, không khỏi tò mò: "Em suốt ruột được gả đi lắm sao? Nhưng cũng không nên đói bụng ăn quàng như vậy chứ" Tô Mặc lắc đầu một cái: "Cho dù lần xem mắt của chúng ta không thể thành công, nhưng thẩm mỹ của em cũng không nên thoái hóa đến mức này chứ?"
Lâm Thư nắm chặt tay, cha à, cha phải có trách nhiệm với con!!!
Ở một nơi không xa Ông Lâm đột nhiên hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cười vui vẻ, tầm này chắc con gái đang cùng với đối tượng xem mắt trò chuyện, hắt hơi một cái, chắc là con gái đang thầm nhắc tới mình. Hắc hắc, thật ra thì không cần cảm ơn ông, dù sao cũng là con gái mình mà!
"Đó là em suốt ruột về nhà", Lâm Thư tường thuật đầu đuôi ngọn nguồn "Việc ác" của bà Thi ra. Vốn tưởng rằng tốt xấu gì Tô Mặc cũng có một chút đồng tình, không ngờ anh ta cười ha ha: "Tôi không thể không nói, mẹ em thật sự là nhìn xa trông rộng, là vì biết em không có giá thị trường nên mới vội vã như thế gì?"
"Em không phải là không ai lấy" Lâm Thư oán giận, muốn vì mình lật lại bản án, lần này nhìn thấy Tô Mặc lần thứ hai cầm ly nước lên, cô lập tức không chút do dự, lựa chọn không nhìn, hừ, ╭(╯^╰)╮, anh quá hung tàn, là ông trời trừng phạt anh đó.
Tô Mặc hiểu ra cười: "Ừm, ừm, không sao, nếu như không ai muốn lấy em thật thì tôi cũng không ngại việc em ở cùng với tôi và Bánh Báo, chơi đùa làm cho Bánh Bao vui vẻ", tiện tay vuốt vuốt lại bộ lông của cô, vẻ mặt cưng chiều. Lâm Thư lại càng thấy phẫn nộ, bởi vì cô biết, mỗi lần Tô Mặc vuốt ve Bánh Bao cũng là cái vẻ mặt này!
Gâu, Gâu! Tôi cắn ch.ết anh!
Tô Mặc, anh chưa bao giờ hiểu tôi, dựa vào cái gì mà nói không ai muốn lấy tôi, hừ!
Nhìn vẻ nôn nóng của Lâm Thư, đột nhiên tâm trạng của Tô Mặc tốt lên rất nhiều: "Đi về thôi, em vẫn còn chưa có ăn cơm tối phải không?"
Vừa mới nghe những lời này xong, những tính toán trong lòng biến mất trong nháy mắt, Lâm Thư nịnh hót cười: "Em muốn ăn thịt kho tầu, nầm bò, gà xé cay, xà lách xào dầu hào, trứng muối đậu hũ...."
Tô Mặc : “.......Vậy thì em tự tưởng tượng đi"
Ăn một bữa cơm tối mỹ mãn xong, Lâm Thư xoa xoa bụng, "Cút" vào phòng, đầu dính vào gối, lập tức ngủ say sưa.
Không biết tại sao, Lâm Thư lại nằm mơ, còn là một giấc mơ cực kỳ cẩu huyết. Một người đàn ông và hai người phụ nữ đứng ở dưới một gốc cây hương nhãn trơ trụi, người đàn ông ôm một người con gái nhỏ nhắn xinh xắn vào lòng, cười rất hạnh phúc, dường như trời đông giá rét lúc này cũng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, chói lóa giống như ánh mặt trời.
"Tớ quyết định cùng với cô ấy ra nước ngoài du học, cảm ơn cậu đã làm bà mai"
Đứng trước mặt cậu ta là một cô bé có dáng vẻ cười còn khó coi hơn khóc: "Vậy thì chúc mừng hai người nha....."
Cuối cùng người đàn ông đó và người con gái nhỏ nhắn xinh xắn kia từ từ biến mắt ở trong sương mù, còn người con gái bị bỏ rơi, khóc lóc đem chiếc khăng quàng cổ giấu từ lâu ở trong túi xách ra quăng vào trong thùng rác, dần dần, cũng chầm chậm rời đi....
Ôi mẹ ơi, đây thực sự là phim thần tượng gì đó lúc tám giờ đấy hả? Nam chính cùng nữ chính chân thành vui vẻ sống bên nhau, để lại người nữ phụ với cảnh ngộ bất hạnh, lại còn không để cho người ta xem hết chứ? Lâm Thư nhịn không được châm chọc ở trong lòng, tỉnh dậy từ trong giấc mơ, vừa mở mắt ra: "A...."
"Câm miệng"
Lúc này Tô Mặc đang đè ở trên người của cô, bịt miệng của cô lại, Lâm Thư gần như có thể cảm nhận được hàng lông mi dài dài động đậy ở trên làn da cô.
"Thịch, thịch, thịch....." Xong rồi, đây là nhịp tim của cô! (@﹏@)~
Chờ cô hoàn toàn thoát khỏi hoảng sợ, Tô Mặc mới bỏ tay ra,giải thích vì sao mình lại đột nhập vào phòng cô: "Em vừa mới gặp ác mộng, cứ kêu mãi, tôi vào xem thế nào"
Vẻ mặt Lâm Thư mờ mịt, rõ ràng cô vừa mới mơ thấy tình tiết buồn nôn trong phim thần tượng? Tại sao có thể là ác mông? Không lẽ là Tô Mặc lừa cô, anh ta vào phòng là.... Lâm Thư nhịn không được co người vào trong ổ chăn, phòng bị nhìn Tô Mặc .
Thấy hành động của cô, anh nở nụ cười khinh thường: "Hình như trong mơ em vừa mới gọi tên một người, Tiểu Dịch? là ai?"
"Anh nghe nhầm rồi...." khóe miệng Lâm Thư khẽ giật giật: "Không phải là Tiểu Dịch, mà là ăn tối, tôi đói bụng"
Thấy như vậy Tô Mặc cũng không muốn nhìn cô tiếp nữa, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, không ngờ góc áo đột nghiên bị kéo lại, cúi đầu mới phát hiện Lâm Thư đang kéo áo anh, sống ch.ết cũng không chịu buông.
"Làm gì vậy?" Tô Mặc không kiên nhẫn cau mày.
"A, thầy Tô, em hỏi thầy một vấn đề được không?" Lâm Thư chớp chớp mắt, vẻ mặt không rõ.
Tô Mặc trả lời dứt khoát: "Không được!"
Nhưng Lâm Thư không hề để ý đến câu trả lời đó, hỏi thẳng: "Thầy Tô, thầy đã yêu ai chưa? Không phải là kiểu yêu đương chơi đùa, mà là thực sự yêu một người...."
Một lúc lâu sau, Tô Mặc nhìn chằm chằm Lâm Thư, chậm rãi nói: "Từng có"
"Vậy về sau thế nào?"
"Đó chỉ là tuổi trẻ bồng bột mà thôi, làm gì có cái gọi là về sau", tiếng của Tô Mặc rất thấp cực kỳ thấp, dường như muốn tan biến vào trong không khí vậy.
Lâm Thư ngẩng đầu lên: "Đúng vậy không?" cuối cùng Tô Mặc nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô, nhàn nhạt, so với những lúc bình thường, thực sự là rất tỉnh táo.
"Thầy Tô, em từng thích một người...."
"Sao vậy, nửa đêm kéo tôi lại ở trong phòng của em cầu xin tôi nghe truyện tình sao? em cũng thật nhiệt tình nha" Tô Mặc đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Lâm Thư, nhưng cô lại hoàn toàn không để ý, đều đều giọng nói, giống như là vừa nói cho anh nghe, vừa nói cho chính mình nghe.
"Cậu ấy là người con trai đầu tiên em quen lúc học cấp ba, ngồi ở phía trước em. Khi đó, căn bản cái gì em cũng không hiểu, thành tích học tập vô cùng kém, chỉ có cậu ấy không giống như những người khác, nhìn em một cách khinh bỉ, ngược lại cậu ấy luôn quan tâm đến em. Mỗi ngày đều kể truyện cười cho em vui vẻ"
"Về sau, phân ban, không còn học những môn hóa học hay vật lý nữa nên thành tích của em cũng dần dần tốt lên, nhưng mà em cũng rất ít khi có thể nhìn thấy cậu ấy nữa. Cậu ấy chọn ban khoa học tự nhiên, một người xuất sắc như vậy, cho dù đi đến đâu đi nữa cũng sẽ được thuận buồm xuôi gió"
"Em lặng lẽ quan sát cậu ấy, biết buổi sáng cậu ấy đến trường lúc nào, biết lúc nào thì cậu ấy đi thư viện, biết lúc nào thì cậu ấy đi qua cửa lớp chúng em.... Em sẽ ngây ngốc đến trước mười phút, đứng ở trước cổng trường học, giả bộ vô tình găp cậu ấy; sẽ chăm chỉ lên thư viện, mượn sách, trả sách, mặc dù những quyển sách kia em không bao giờ đọc hết; sẽ thỉnh thoảng đứng ở trên ban công, giả bộ ngắm phong cảnh ..... chẳng qua chỉ để nhìn thấy cậu ấy một cái, nói với cậu ấy một câu."
"Em đọc thuộc làu làu những điều về cậu ấy, thậm chí còn ngây ngốc đến độ tạo ra một cái ních trên mạng, để kết bạn với cậu ấy, lấy thân phận một người xa lạ tiếp cận với cậu ấy, chỉ để biết thêm về cậu ấy"
"Cậu ấy là một người thông minh, có lẽ cậu ấy đã sớm biết, nhưng chưa bao giờ lẩy tẩy em cả, mặc cho em chơi đùa những trò hề đó"
"Về sau thế nào?" Tô Mặc nhìn ánh mắt bi thương u buồn của cô, trong lúc này lại bị thu hút, tâm tưởng cũng bị níu chặt lại, có lẽ đó là một người phụ nữ không hề giống với những biểu hiện vô ưu vô lo như bình thương mà cô thể hiện.
"Về sau? Không có về sau? Em quên cậu ấy, ngay cả bây giờ cậu ấy trông như thế nào cũng không nhớ rõ nữa. Dường như giống như thầy nói, chẳng qua đó chỉ là một thời tuổi trẻ bồng bột mà thôi, làm gì có ai để ý như vậy?"
"Em thích một người đàn ông khác tốt hơn?"
Trầm mặc một lúc lâu, Tô Mặc nói một câu như vậy, ngay cả anh cũng không phát hiện ra sự dịu dàng của mình.
"O(∩_∩)O ha ha ha...." ngoài dự đoán, Lâm Thư đột nhiên phá lên cười thay vào vẻ mặt bi thương lúc đầu: "Ôi trời ơi! thầy Tô không ngờ thầy lại có suy nghĩ này, em cười ch.ết mất"
"Em thích một người đàn ông khác..." Lâm Thư bắt chước giọng của Tô Mặc nhắc lại câu nói kia một lần nữa, ngã xuống giường cười.
Trong lúc đó sắc mặt của Tô Mặc đen lại.
Lâm Thư lau những giọt nước mắt vì cười quá độ ở khóe mắt: "Đó là tình tiết trong phim mới chiếu trên ti vi ngày hôm nay đó, thầy không thấy sao?"
Lúc này Tô Mặc mới nhớ ra, đúng là có người nào đó sau khi ăn cơm tối xong liền đi xem ti vi, sau đó bùi ngùi nói: "Tình yêu chân thành thật đau lòng...."
"Lâm Thư, sao em không đi đóng phim? Tôi cảm thấy, em rất có thiên phú đó" Tô Mặc nghiến răng ken két, chỉ hận không thể vặn gãy cổ cô.
Cô lại gật đầu: "Em cũng cảm thấy như vậy. Em nên đi đóng phim, vậy thì Củng Lợi, Chương Tử Di, chẳng phải đều sẽ phải lui về phía sau hậu trường hết?"
Tô Mặc quay đầu, giật tay áo ra, bỏ đi, để lại Lâm Thư một mình chìm đắm trong thế giới riêng của cô, mặt tràn đầy ánh sáng tương lai rực rỡ. Chắc chắn là anh ăn no rửng mỡ, mới quan tâm đến con nhóc này, đáng nhẽ cô ta nên bị dọa ch.ết trong cơn ác mộng mới đúng!
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Tô Mặc, tâm trạng của Lâm Thư tốt hơn nhiều, đây cũng là lần đầu tiên cô lừa anh ta thành công đó chứ?
Đang dương dương tự đắc, một giây trước khi Tô Mặc đóng cửa lại, đột nhiên nói một câu: "Ở của tôi, ăn của tôi, Lâm Thư, em cảm thấy em có thể cười được tới khi nào?" Trong lời nói, hoàn toàn biểu hộ tính uy hϊế͙p͙.
Lâm Thư sửng sốt, lập tức kêu gào thảm thiết: "Thầy Tô, đừng như vậy, em sai rồi.... thầy không thể vứt bỏ em"
Đáng tiếc "Rầm" một tiếng, tiếng đóng cửa tàn nhẫn vang lên
Lâm Thư lệ rơi đầy mặt thực sự không nên chì vì sự ham vui nhất thời!