Chương 3: Lân của bây giờ
Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm tôi ngáy một phát tới 8 giờ sáng. Trời hôm nay xanh và mát rất thích hợp cho những buổi hẹn lãng mạn, chỉ là nó không hợp với tôi.
Nằm trong cái chăn ấm áp của mình, tôi thầm ước ngày nào cũng thế này thì hay biết mấy nhưng đời không như là mơ.
-Reng- chuông điện thoại
Ôi, sao mà tôi ghét cái chuông này quá đi mất, nó luôn là vật trở ngại mỗi khi tôi muốn ngủ. Nhớ hồi mới được mẹ mua, tôi hí ha hí hửng mang đi khoe với lũ bạn, ôm nó mỗi đêm, coi như báu vật. Còn bây giờ.....
Tôi lười biếng vươn tay đến cái bàn để nó, mắt với còn đang nhắm nói
-Alo- trong lòng tôi đang trách cái tên gọi mình
-Hoài An! Dậy chưa? Đi chơi với tao- Linh, con bạn thân từ hồi trung học, giờ lại là đồng nghiệp.
-Cúp máy đây!- Biết con nhỏ này gọi mình là có ý đồ, tôi nhanh tay rút gọn thì
-Khoan! Mày phũ phàng quá, nghe tao nói đã. Hôm trước tao có gặp Lân ở siêu thị, cậu ấy giờ bảnh lắm mày ạ! Hôm nay, tao với mày đi gặp lại Lân, tao hẹn rồi, mày phải đi đấy- Linh nói, giọng dứt khoát
-Mày gặp Lân sao?- Vừa nghe cái tên quen thuộc này, tôi liền ngồi bật dậy, giọng tỉnh hẳn, hỏi lại.
-Ừ! Mày vẫn còn thích nó phải không?
Câu hỏi của Linh làm tôi khựng lại, Linh là bạn thân của tôi, dĩ nhiên nó biết vụ tôi hồi trước thích Lân nhưng không ngờ tớí bây giờ nó vẫn hiểu tôi như vậy.
Trong lòng không khỏi thán phục nó, nhưng tôi không thể thừa nhận được với lại hiện giờ tôi cũng không nhận thức được bản thân mình dành thứ tình cảm gì cho Lân. Là tình yêu đơn phương tuổi học trò đã qua lâu hay là một tình bạn khi đã trưởng thành.
-Tao...tao không nghĩ vậy?- Tôi cố né tránh
-Đừng dối tao, tao thừa biết mày mà! Mà thôi, vậy mày có đi không?
-Ở đâu?
-Quán Green Apple, vậy tao đợi ở đấy-
-Nửa tiếng nữa tao đến
_tại Green Apple_
Sau 15 phút chuẩn bị ở nhà, tôi bắt taxi đi đến quán. Diện trên mình một chiếc áo phông tay dài sọc đen cùng với cái quần jean bình thường nhất có thể.
Trong tủ đồ của tôi, đến một cái váy cũng chẳng có, lúc nào cũng là quần jean và áo sơ mi. Tôi còn chẳng biết ăn diện là thế nào, đồng nghiệp chê tôi quê mùa, tôi không quan tâm.
Tới nơi, tôi gửi xe rồi bước vào quán. Quán này đã được tôi ghé thăm hai ba lần nhưng sao hôm nay lạ quá, gió thoảng qua mặt làm tôi nghĩ đến cái điều hòa trong quán. Quán này trông như một khu rừng cổ tích, cây xanh được trồng xung quanh, lại có những loài hoa leo cây ngộ nghĩnh mà thật đẹp.
Ở phía xa, tôi nhìn thấy Linh đang ngồi đợi tôi, chỗ Linh ngồi có vẻ mát mẻ. Trên tay Linh là chiếc điện thoại hãng samsung, người phục vụ đứng cạnh bên nghe Linh gọi nước. Tôi vội bước đến đó
-Linh!- tôi gọị không quá to cũng không quá nhỏ
-Đến rồi à!- Dường như nghe được tiếng gọi của tôi, nó quay lại
Nhìn thấy tôi, biểu hiện trên mặt nó lập tức đen đi, Linh lướt qua tôi một lượt rồi phán mặc cho con ngốc không biết gì
-Bộ mày không có đồ nào đẹp hơn sao? Nhìn mày coi, tao quê ch.ết mất- Linh
-Thôi đi! Chỉ là đi uống nước có cần phải ăn diện như mày không mới đúng - Thấy nó chê mình, tôi vội chữa
-Nói bao nhiêu lần cũng vậy- Linh
-Lân chưa đến sao?- thấy có mình Linh tôi hỏi
-Chưa! Cậu ấy bảo có việc bận, sẽ đến muộn một chút. Ấy, vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới kìa
Tôi quay đầu lại, lúc này không biết tôi nên diễn tả làm sao nữa. Cậu ấy khác quá, cái người đang đi đến chỗ bọn tôi là Lân sao? Thay vì quần áo đá banh ngày xưa mà lúc nào tôi cũng nhìn thấy là áo sơ mi trắng quần đen kết hợp với đôi giày da CS015 màu đen cao cấp.
Một màu tóc đen óng mượt không hề thay đổi, có đổi thì cũng là kiểu tóc. Lân có vẻ cao hơn hồi trước, lại còn chững chạc hơn rất nhiều. Màu da ngăm đen ấy đã không còn, Lân giờ trắng bóc, rất men.
Lúc này, tôi nhìn Lân chằm chằm như đang soi xét vật thể lạ mà không hay cậu ấy đã đứng ngay trước mặt
-Cậu là An phải không? Lâu rồi không gặp- giọng nói điềm đạm vang lên kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ
-À! Lâu rồi không gặp- tôi hơi ngượng, nói
-An, Lân! Hai người làm gì mà đứng như trời chồng thế?- Linh
Linh lên tiếng, tôi thầm cảm ơn con bạn này vì đã cứu tôi, mai mốt có gì trả ơn sau. Bước vào chỗ ngồi, gọi nước, rồi chúng tôi bắt đầu trò chuyện.
Nói thì nói vậy thôi chứ toàn là Linh nói không à, còn tôi và Lân thì chỉ cười nói rất ít.
Tôi lâu lâu mới trả lời vài ba câu hỏi của Lân thôi còn lại đều cho Linh nhà ta nói hết. Thì ra Lân đã từ bỏ bóng đá rồi, hiện cậu ấy đang là giảng viên đại học. Lúc đầu, tôi và Linh nghe mà hết hồn, cậu ấy mới chỉ 22 tuổi thôi mà. Với lại hồi trước, khi còn học chung với Lân, cậu ấy lúc nào cũng đạt 5 6 điểm thế mà bây giờ đã có sự thay đổi lớn.
Lân nói cậu ấy không đi họp lớp được là vì bận học thêm đủ điều bây giờ cậu ấy chuyển về đây sống tiện làm việc luôn.