Chương 46: Thương

Rồi An có một ý định điên rồ trong đầu, chẳng biết não trái hay não phải nghĩ ra, nhưng hiện tại mọi thứ trong đầu cô chỉ còn sự tức giận muốn trả thù mà thôi.


Ai bảo khiến cô khóc cả ngày làm gì, lớn tiếng quát đuổi đi, hứa hẹn cho lắm vào, giờ còn dám hôn cô. Được, An đây chẳng dễ bắt nạt như thế, không dùng sức được thì mình dùng mưu. Nhếch môi cười mờ ám, tay cô đã được nới lỏng từ lúc nào, nhân cơ hội đó cô phải trừng trị cái kẻ đang làm loạn này.


Phong Mạc Tử như bị mê hoặc, cô kéo tay cậu đặt lên eo mình, chủ động ôm cổ khiến hai người đã gần gờ như dính sát vào nhau không tách. Hơi thở hòa quyện thành một, nóng rát, dễ dàng thiêu đốt thị giác của con người. Bờ môi đỏ mọng khẽ chạm cổ cậu, chậm chạp lướt dần lên trên, tới khi môi chạm môi thì lại cắn nhẹ một cách.


Hành động khiêu khích ch.ết người như vậy, quân tử cũng biến thành lưu manh chứ nói chi đến Mạc Tử. Trong người nóng tựa lửa, không để cô tiếp tục, giờ chỉ muốn ném cô lên giường rồi ăn sạch thôi. Thêm một nụ hôn cuồng nhiệt không ngừng, khác với lúc nãy, cô đồng ý phối hợp, lại còn rất thành thạo. Nhưng cuộc vui tới đâu cũng phải đến lúc dừng, trong lúc Mạc Tử cởi cúc áo của cô ra thì cô nhón chân lên, thở hổn hển bởi nụ hôn vừa rồi, khẽ nói


-Cứ làm gì mà anh thích, hôm nay bạn trai em không ở nhà.


Chỉ một câu nói hờ khiến Mạc Tử khựng người lại, động tác cởi cúc cũng dừng giữa chừng. Vài vặt đen hiện lên, thì ra cô hiểu lầm cậu là tên nào đó, rồi vụng trộm làm chuyện đồi bại sao? Bao nhiêu hứng thú đều biến mất, tháo tay cô đang quấn cổ mình hất ra, lạnh lùng bỏ về phòng, đóng cửa cái rầm.


available on google playdownload on app store


An còn đang lo kế hoạch của mình không thành công, giờ thì tốt rồi, hoàn thành mĩ mãn. Gây cậu ta nổi lửa rồi tạt một gáo lạnh là xong, kết quả tốt đến bất ngờ, khiến Mạc Tử giận đến nỗi cả buổi tối không thèm ra ngoài nhìn mặt cô.


Nhưng sao cô chẳng vui chút nào, ngược lại còn thấy xót nữa, thú thật, lúc biết kẻ đó là Phong Mạc Tử, lòng cô có chút vui mừng len lỏi không dám thừa nhận mà thôi.


Tối đó, là ngày cô thấy bản thân mình vô dụng nhất, chỉ biết ôm chăn ôm gối, mặc dù chẳng mít ướt nữa, nhưng đầu óc thì không ngừng nghĩ về cậu ta, không ngủ chung có một buổi mà cứ thấy trống vắng lạnh lẽo vô cùng.


Cũng vì thế, đêm đó trằn trọc mất ngủ. Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa muốn ló dạng, hay phía ngoài trời còn đang trong cái se lạnh của mùa đông thì An đã thức dậy bước vào bếp. Vì muốn nấu một nồi cháo hầm gà thật ngon cho vị tiểu thư kia, nhắc lại, cô không tốt bụng, nhưng cô cũng gây ra một phần lỗi nên phải chịu trách nhiệm thứ gì đó, dù sao Haley cũng chỉ một mình qua đây, hai thằng đàn ông kia chắc chẳng biết gì về bếp núc lại cho cô ta ăn tiệm thì khổ, ăn ở ngoài sao chất lượng bằng ở nhà được.


Hai mắt An sưng như gấu trúc, trông hài hài tếu tếu, có lẽ hôm qua khóc nhiều mới thành như vậy. Nấu đã gần xong, giờ chỉ cần sôi nữa là được, vì thiếu ngủ nên hai mắt An cứ lâu lâu lại díp tịt vào nhau. An tự nhủ sẽ không ngủ, vậy mà vừa ngồi vô bàn, gục lúc nào không biết.


Ở đâu đó, cũng có kẻ mất ngủ không kém, rình mò xuống bếp định tìm nước uống thì thấy cảnh tên phản bội ngủ sung sướng ngon lành. Cái tên phản bội này là cậu đặt đấy, thực chỉ muốn đem nó ra đánh ch.ết, tối qua nếu không phải cậu thì cô định ngoại tình à? Cũng vì cô nên tối qua ngủ thì không yên, làm việc lại chẳng tập trung được.


Bực, giận, tức cộng lại lớn hơn dãy núi Mã Lai nhưng vẫn thua một chữ nhỏ hơn hạt cát
THƯƠNG!
Cậu đi đến, lấy áo khoác mình đắp cho cô, gió tháng đông dễ gây cảm lạnh mà cô lại dám mặc phong phanh thế này, muốn ốm ch.ết sao.
-Chỉ biết lăng nhăng là giỏi.


Mạc Tử vừa nói vừa bẹo má cô, xong thì ngồi chống tay ngắm, rồi nghịch mấy sợi tóc mai mềm mại, lại dùng hai tay tạo đủ kiểu cho gương mặt cô. Thế mà cô vẫn không bị ảnh hưởng gì, ngủ say như ch.ết. Chơi chán rồi thì sếp tổng đi mò mẫm, tiếng ục ục cho thấy nồi cháo đã chín, tắt bếp, nếm thử, ừ, không tệ, nếm thêm một miếng, ừ, tay nghề khá. Múc một bát ra chữa cái bụng từ tối qua bị bỏ đói, ngẫm một bát là đủ, xong hết lại múc thêm một bát, rồi lại một bát. Đến khi nồi cháo cạn sạch sếp mới dám thừa nhận nó ngon vô cùng. Ngon thì sao, nồi cháo cũng hết, giờ mà Mạc Tử nấu lại sẽ thành phế phẩm mất.


Nhưng mà nếu cô ngủ dậy thấy cậu một mình ăn hết lại nghĩ thành heo thì rất ngại, mặt mũi biết vứt vào đâu. Thế nên, Mạc Tử thấy thời gian vẫn còn sớm, nhấn dãy số quen thuộc, tiếng điện thoại rung theo từng đợt.
-Thưa cậu chủ, cậu cần gì?
-Ngay lập tức mang đến cho tôi một phần cháo gà hầm.


-Cậu chủ, tôi sợ là không kịp, vì thời gian hầm gà sẽ rất lâu, nếu mang ngay e rằng...
-Không còn cách nào khác?
-Có thể thay bằng cháo nấm được không? Cái này không làm mất nhiều thời gian.
-Tùy ông.


Điện thoại cúp, ông đầu bếp đầu giây bên kiachảy mồ hôi, ông còn phải chuẩn bị cho mọi người trong nhà nữa, giờ tự dưng cậu chủ gọi về bảo ông làm nhanh phần cháo, ông biết đường nào mà lần, thôi kệ, mình làm thì cứ làm thôi, phận tôi tớ mà.


Mặt trời khoe mình với bộ áo vàng, chiếu những tia nắng đỏ cam óng ánh vào khe cửa. An trong giấc mơ giật mình tỉnh giấc, mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh, thấy bên ngoài trong xanh mới ngỡ ra nồi cháo còn đang dở dang. Hốt hoảng chạy lại xem thì đã được tắt bếp, cháo nóng hổi, vẫn đang bốc khói nhè nhẹ cho thấy có người vừa mới tắt bếp.


Thở phào chưa được bao lâu lại thấy là lạ, ủa, cháo gà của cô, nồi cháo hầm cả hai tiếng sao giờ lại thành nồi chóa có mấy cục nâu nâu lỏm chỏm thế này, cháo nấm.
Nhà này xác định có ma rồi, cô run hết cả người, nếm xem sao, mùi vị đúng là ngon tuyệt, không lẫn cháo nấm vào đâu được.


Tại bệnh viện, An cùng Joy bước vào phòng bệnh của Haley. Nhìn cô ta cả người xanh xao An thấy tội tội, có vẻ Haley không vui khi thấy cô, đến một câu chào hỏi cũng không đàng hoàng.
-Đến làm gì? Cô gây cho tôi chưa đủ sao?


Trong phòng chỉ có hai người, Joy đi rồi, anh ta cũng có việc cần giải quyết nên chỉ đến thăm Haley một chút còn lại giao hết cho An An.
-Haley, cùng là phụ nữ, chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ được không?
An nghiêm túc vậy mà Haley lại cười nắc nẻ, khinh bỉ nói
-Bỏ qua? Cô có tự cách sao?


An im lặng, khả năng nhẫn nhịn của cô phải đánh giá cao đấy. Được một lúc thì Haley lên tiếng tiếp
-Cô yêu Phong Mạc Tử nhiều không? Còn tôi thì yêu cậu ấy mỗi ngày một nhiều, đến nỗi không kiểm soát được bản thân mình.
-Tôi không biết.


Chẳng lẽ nói tình yêu của tôi lớn hơn cô, Haley. Nhảm nhí!
-Phong Mạc Tử có nói yêu cô bao giờ chưa? Hay nói chịu trách nhiệm với cô cũng được?
-Chưa bao giờ.
Đúng là cậu ta chẳng bao giờ nói cả, có lẽ nó dư thừa, không cần thiết. Có nói cô cũng chẳng quan tâm.


-Thế có chiều chuộng cô không? Mua những thứ cô muốn, cô thích.
-Tất nhiên không.
Cô có đòi thứ gì đâu mà chiều với chả chuộng, phong Mạc Tử còn thẳng tay nhét cái thẻ rút tiền vào túi cô luôn rồi, đã vậy ngược lại chính cậu ta mới đòi ấy.


-Hừ! Không có một cái nào sao? Vậy mà bảo yêu nhau.


An cười không nói gì, chả nhẽ bảo Haley à, yêu nhau đâu nhất thiết phải làm những điều đó, chỉ cần một điều nhỏ nhặt cũng khiến đối phương rụng rời tay chân rồi. Mà thôi, tâm trạng Haley có vẻ khá hơn lúc nãy, nói cũng nhiều hơn, mỗi câu thốt ra, đều hạ cô xuống đáy xã hội.


Haley lải nhải một thôi một hồi thì đói bụng, sẵn có cháo của An mang tới, cô không định ăn đâu, cô chẳng thích An chút nào, nhưng hôm nay thì miễn đi, vứt tự trọng sang một bên, cô kêu đói. An mở nắp cháo ra, đổ vào tô, cháo nóng bỏng rát đầu lưỡi.


Phong Mạc Tử mua một chút trái cây mang đến phòng bệnh, nhìn thấy Haley với An đang rôm rả trò chuyện thì lặng lẽ đứng bên ngoài bàn công việc với trợ lí.
-Thôi đưa đây tôi tự ăn, đút làm quái gì.


Haley thấy An có ý định đút cho mình thì ngại né sang một bên, đến khi nhận tô cháo nấm trên tay thì hốt hoảng hất ra hét toáng lên. An ngạc nhiên, cháo nóng bị hất, đổ hết vào người cô, nhưng Phong Mạc Tử bước vào lại chỉ lo xem xét vết bỏng trên bàn tay ngọc của Haley, bỏ mặc ai đó dứng trơ trọi một mình.


-----------------
Các nàng nói xem, mất nick là thế nào?
Là hoảng loạn hét lên hét xuống, là khóc không ra nước mắt khi mật khẩu không đúng. Ta đã bị như thế vào thứ ba tuần trước, không làm sao vô nick mình được, mãi tới hôm qua, kể lể với con bạn, nó mới bảo
-ủa? Tao tưởng mày đổi mật khẩu rồi


Ối giồi ôi nó thốn hết mức, quên tiệt cái mật khẩu mới đổi chứ, hên sao có chép trong một góc nhỏ của quyển sổ, không thì toi rồi.
Thế nên nguyên nhân tới giờ mới ló mặt là vì đó.






Truyện liên quan