Chương 31: Thành thân (đại kết cục)
CHƯƠNG 31: THÀNH THÂN (ĐẠI KẾT CỤC)
Sau khi nghe được tin Tông Chính Ngọc Minh đã tìm thấy, sáng sớm hôm sau Ương Huyền Nguyệt tự mình đến tửu lâu xin lỗi, dù sao cũng là do quyết định của mình làm cho tên biến thái ấy có thời cơ.
Tông Chính Ngọc Minh dĩ nhiên tha thứ hắn, trải qua nhiều chuyện như vậy… Hắn biết, hắn cùng Vong Ưu vĩnh viễn sẽ không xa nhau.
Kỳ thực đêm đó cũng do lỗi của mình muốn thể hiện, uống say như vậy, Ương Huyền Nguyệt nhờ ngươi đưa mình đến Thiên điện nghỉ ngơi cũng là đương nhiên.
Sự tình bên này làm xong, ngay cả võ lâm đại hội Vong Ưu cũng không tham gia, trực tiếp quay về Tông triều.
Lúc tới Tông triều, đủ loại quan lại đều đã đứng chờ từ lâu.
Xe ngừa vừa tới cửa, chợt nghe thanh âm lớn tại cửa cung vang lên.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng phu thiên tuế thiên thiện tuế”
“Đây là…” Tông Chính Ngọc Minh vừa kéo rèm lên đã bị lời nói của bọn họ làm cho sửng sốt, kinh ngạc nhìn văn võ bá quan đang quỳ lạy.
Hoàng phu… đây chẳng lẽ là…
“Là ta” Vong Ưu xoa mặt hắn, đỡ hắn xuống xe ngựa.
“Thế nhưng…” Thế nào mà… những lão già này cư nhiên lại đáp ứng… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm đám lão cổ hủ chịu thay đổi ý kiến. Bất quá nhìn vẻ mặt của Thiên Âm thong dong, nói vậy là công của hắn.
“Thừa tướng, đại hôn chuẩn bị như thế nào rồi, sắp đến ngày rồi” Vong Ưu nhìn người quỳ ở phía trước nhắc nhở.
“Hoàng phu điện hạ yên tâm, đại hôn đã chuẩn bị hoàn tất, cũng đã chiếu cáo thiên hạ, ngày kia có thể tổ chức” Phùng thừa tướng cung kính nói.
“Tốt…” Vong Ưu mỉm cười, lôi kéo vợ vẫn còn ở trạng thái kinh ngạc đi đến tẩm cung.
Vừa đến tẩm cung, Tông Chính Ngọc Minh liền lập tức hỏi “Thiên Âm, chuyện gì đang xảy ra?”
“Ngọc Minh… uhm, ngày kia ngươi sẽ gả cho ta” Vong Ưu ngồi trên ghế mỉm cười trả lời.
“Thành thân…” Tông Chính Ngọc Minh vẫn còn không hiểu.
“Ba ngày sau, chúng ta thành thân, ta cưới ngươi…. Chúng ta đã dự định cả đời bên nhau, lần này ta muốn chính thức lễ nghi cưới ngươi” Vong Ưu từ phía sau ôm lấy hắn “Ngươi không muốn sao? Hay là ngươi muốn ta gả cho ngươi? Nhưng mà ngươi nói ta là tướng công của ngươi mà, ngươi muốn đổi ý sao?”
“Mới không phải, ta đương nhiên nguyện ý. Chỉ là không nghĩ tới… Ngươi biết việc ta làm?” Tông Chính Ngọc Minh hồ nghi hỏi.
“Ân, ngươi làm cái gì ta đều biết. Ngọc Minh, ngươi có thể vì ta hy sinh lớn vậy, ta rất cảm động, cho nên ta không muốn trốn tránh vấn đề thân phận này nữa, ta muốn quang minh chính đại đứng bên ngươi, hơn nữa văn võ bá quan đã đồng ý rồi, ngươi nhất định là phải gả rồi” Vong Ưu nhéo nhéo chóp mũi cao của hắn.
“Bọn họ sao lại đồng ý?” Chính mình từ dụ dỗ cho tới uy hiếp cũng chưa từng làm bọn hô đồng ý.
“Ngọc Minh là một hoàng đế tốt thật hiếm có, đây chính là người trong thiên hạ đều biết, vì thế bọn họ không muốn thả ngươi đi. Mà ta không muốn nhìn vương triều bởi vì chúng ta mà suy bại. Vì thế, ngươi sẽ tiếp tục làm hoàng đế, nhưng phải gả cho ta, đây là ta cùng bọn họ dàm ra điều kiện tốt. Tin tức chúng ta thành thân, thừa tướng cũng đã chiếu cáo thiên hạ thay.
“Bọn họ cư nhiên đồng ý cùng ngươi đàm điều kiện này”
“Thương Thuật sư huynh dùng điểm thủ đoạn nhỏ làm cho bọn họ phải đáp ứng, có Tiên túc phái ta đứng sau, đối Tông triều cũng không phải không có lợi, hơn nữa ta hứa hẹn tiếp nhận Bách an quốc tế, đồng thời làm cho lợi nhuận tăng đôi, bọn họ có thể không đáp ứng sao?”
“Ta không muốn trong quan hệ của chúng ta có liên quan đến lợi ích, không công bình đối với ngươi” Vừa nghe đến Bách an quốc tế cũng có liên hệ tới, Tông Chính Ngọc Minh khó chịu nói “ Hơn nữa, sau khi ngươi tiếp nhận nó sẽ bận muốn chết, làm gì có thời gian cho ta”
“Lợi nhuận ta hứa hẹn chính là sính lễ ta đưa cho ngươi a… Ta nghĩ đến việc trọng đại tương lai, ta muốn mọi ngời biết ta xứng đôi với ngươi, cũng có ta tài năng đứng cùng ngươi. Hơn nữa, sau khi ta tiếp nhận, ta sẽ chuyển địa điểm làm việc vào trong cung, lúc ngươi xem tấu chương ta sẽ xem sổ sách… như thế có ổn không?”
“Ô…” Tông Chính Ngọc Minh vừa nghe hắn nói, lập tức ôm chặt hắn “Thiên Âm… thật ủy khuất ngươi”
“Đều là phu thê, còn nói cái gì ủy khuất? Đừng khóc a!”
“Ô… cảm động…”
“Tốt lắm, hiện tại liền báo đáp ta! Ngọc Minh, thành thật nói, từ sau ngày ấy ngươi không để ta đụng vào, ngươi có phải là còn đế ý vấn đề buồn cười bẩn hay không bẩn kia?” Vong Ưu nhìn thẳng vào mắt của Tông Chính Ngọc Minh nghiêm túc hỏi.
Đã mười ngày nay, ban ngày mình chỉ hơi bính một chút, hắn liền nhăn nhó né tránh, khiến cho mình nhịn a! Hết lần này tới lần khác Ly Liệt cùng Ngọc Nghiễn ở một bên xem kịch vui, khiến mình phiền muộn không ngớt. Ngay cả buổi tối ngủ cùng một chỗ, mình bình hắn, hắn liền dùng một đôi mắt con thỏ nhìn, làm mình không hạ thủ được. Làm mình ăn khổ chỉ có hắn Tông Chính Ngọc Minh có thể làm!
“Đều không phải…” Mới không phải cái kia.
“Vậy là cái gì? Ngươi không nói rõ ràng cho ta, trước khi thành thân tuyệt đối không xuống giường được!”
“Ta … trên người có sẹo… sát qua dược ( thoa thuốc) vẫn còn sẹo, nhục nhã, ta không muốn để Thiên Âm thấy” Tông Chính Ngọc Minh rụt đầu không dám nhìn hắn.
“Đứa ngốc, sẹo căn bản là không có gì, ngươi còn quan tâm à?” Vong Ưu vừa hôn trên cổ hắn vừa hỏi.
Sau khi sát dược, vết thương của Ngọc Minh kết mài lại, sau khi tróc ra để lại vết sẹo màu hồng, sát rất nhiều dược cũng chỉ làm nhạt màu thôi.
“Thế nhưng, ta sợ Thiên Âm không thích” cảm giác mình có tì vết, làm sao có thể chịu nổi… hơn nữa những… tỳ vết này không giống đao ngân trên mặt Thiên Âm, càng xem càng có hương vị nam nhân.
“Ai nói ta không thích, ân?” Vong Ưu một tay tham nhập vạt áo hắn, vuốt ve nhũ tiêm khéo léo đứng thẳng, tay kia tham nhập hạ thân hắn, đùa bỡn phân thân mà chính mình rất yêu thích “Mỗi một chỗ trên người Ngọc Minh ta đều thích”
“Thiên Âm… ân…đùng sờ” Tông Chính Ngọc Minh ngăn chặn tay của Vong Ưu đang xoa tại nơi riêng tư, thở gấp ngăn cản “Tẩm cung…chưa đóng cửa”
Thiên Âm vừa nghe như thế, trái cân treo ở ngực cuối củng cũng giải khai.
“Không cần lưu ý…” Vong Ưu vung tay lên, một chương đem cửa đóng chặt “Như thế này được rồi chứ”
“Ân…”
Vong Ưu đem vợ đặt ở trên ghế, lung tung kéo quần vợ xuống, đem hai chân của hắn gác trên hai tay vịn của ghế, lấy ra bản thân đã đứng thẳng nam căn nhắm ngay mục tiêu đi vào.
“Hô ~” Nghẹn hơn mười ngày, thật là nghẹn chết người đi được. Hiện tại, rốt cuộc cũng làm… thân thể Ngọc Minh thật chặt, làm nhiều như vậy đều chặt.
“A…Đau…” Tông Chính Ngọc Minh cau mày hô đau nhức, hơn mười ngày không có làm, thân thể đều có chúc trúc trắc.
Thấy biểu tình của vợ, Vong Ưu áo chế xuống dục vọng của mình, cho vợ thích ứng. Hai tay vuốt ve phân thân đã nhuyễn xuống của vợ, miệng cũng không quên khiêu khích nhũ tiêm vợ.
Trán đầy gân xanh, Vong Ưu kiệt lực khống chế dục vong, cho đến khi không nhịn được mới hỏi “Bây giờ có thể?”
Tuy rằng bản thân rất đau, nhưng hìn thấy bộ dạng nhẫn nại của Thiên Âm, Tông Chính Ngọc Minh cảm động cực kỳ, vì vậy nói “Có thể”
“Nếu như còn đau hãy cắn tay của ta” Vong Ưu đưa tay đến trước miệng Tông Chính Ngọc Minh, dưới thân chậm rãi luật động.
“Ngô…” Có thể cảm giác cái ấy ở trong thân thể trượt, thậm chí cảm nhận được hình dạng của thứ ấy, theo động tác nhanh hơn, đau đớn dần thối lui, một cỗ tê dại chạy dọc toàn thân, Tông Chính Ngọc Minh không nhịn được rên rỉ ra, dần dần thả lỏng thân thể nghênh tiếp tập kích của Vong Ưu.
Mỗi khi đạt đến điểm xúc động, Tông Chính Ngọc Minh miệng không thể ức chế rên rỉ cùng run rẩy, Vong Ưu biết đó chính là điểm nhạy cảm cảm của hắn, vì thế toàn lực công kích điểm ấy.
“Ân…a…” Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ mang theo cuồng loạn, cảm giác hắn đã triệt để không còn là hắn rồi.
“Ngọc Minh…” Vong Ưu nhìn biểu tình của Tông Chính Ngọc Minh có chút *** mỹ, say mê gọi tên của mình, dưới thân cũng không quên mãnh liệt tấn công.
“A~” Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ không ngừng, thật khoái hoạt…thật thoải mái…
Vong Ưu càng không thể nhịn được thắt chặt tiêu hồn như vậy, tần suất mạnh mẽ và nhanh chóng tiến công.
“Ô ô ô… Thiên Âm,…a… nhanh…Thiên Âm…” Sắp đến cao trào, Tông Chính Ngọc Minh không nhịn được chảy nước mắt rên rỉ.
Vong Ưu tốc độ nhanh hơn, ba ba tiếng nước cùng tiếng va chạm thân thể vang thật xa.
“A~~” sau một lần thâm nhập mãnh liệt, Vong Ưu đem nóng hổi bạch trọc bắn vào trong cơ thể Tông Chính Ngọc Minh.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở cùng tiếng thở dốc.
Vong Ưu rút ra dục vọng, ôm Tông Chính Ngoc Minh lên trên giường nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi một lúc, phát hiện cái gì đó sau khi ma sát với da thịt của Tông Chính Ngọc Minh liền ngẩng đầu đứng thẳng vận sức chờ phát động “Quả nhiên, ngươi cũng rất muốn có đúng hay không…Hơn mười ngày không có làm a…”
Vong Ưu xoay người ngăn chặn đầu sỏ gây nên, nâng lên hai chăn của hắn,”Khúc khích” một tiếng lại một lần nữa tiến nhập tiểu huyệt tiêu hồn.
“A~” tiểu huyệt Tông Chính Ngọc Minh đã rất mẫn cảm không thể chịu nổi lăn qua lăn lại như vậy, khoái cảm tập kích làm hắn không nhịn được rên rỉ ra.
“Thanh âm của Ngọc Minh thật là dễ nghe…” Dưới thân Vong Ưu hung hăng tiến công, muốn cho hắn lại kêu ra tiêu hồn âm thanh này lần thứ hai.
“Thiên…A…Ân…Đừng…” Tông Chính Ngọc Minh bởi vì lực đạo của hắn mà thân thể hoảng động, nhịn không được phát ra âm thanh rên rỉ càng *** mỹ.
“Ngọc Minh, ngươi thật đẹp…” Nhìn vợ đang trong tình dục mà quyến rũ không ngớt, Vong Ưu nhịn không được than thở.
Kiều mị khuôn mặt, bán mị đôi mắt bọc một màn hơi nước chọc người yêu thương, đôi môi hồng nhuận thổ khí như lan*, làn da trắng nõn tản mát ra màu hồng mê người, trước ngực đứng thẳng núm nhìn thật ngon miệng, ngọc trụ đỉnh tràn đầy mật nước trong suốt đứng thẳng, còn có phía dưới phun ra nuốt vào cực đại nam căn – *** đãng huyệt nhỏ tấm tắc rung động lòng người.
*Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của người đẹp động lòng người.
Đâu còn sẹo gì, như thế là tốt rồi, trách không được Hyền Bích ca ngợi về hiệu quả của dược.
“Ngươi nói lung tung..Ân…a… rõ ràng…Ân..a…có sẹo…ân…”
“Ta cũng không có lừa ngươi nha” Vong Ưu nói, nhớ lại đối diện giường có một cái gương đồng lớn đặt dưới đất dùng để chỉnh lí y quan (nói chung cái gương để coi toàn thân ấy), trong lòng liền có chủ ý. Phóng tầm mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, quả nhiên phát hiện mục tiêu “Đã không còn sẹo nũa, mau nhìn, Ngọc Minh, thân thể của ngươi đẹp quá…”
Vong Ưu đem Tông Chính Ngọc Trà qua, dùng tư thế mẫu thân bế hài tử ba tuổi đi tiểu bế hắn, đối mặt chính là cái gương đồng lớn, lại mơn trớn cái lỗ tai của hắn.
Tông Chính Ngọc Minh mở to sương mù hai mắt, sắc mặt ửng đó nhìn chăm chú vào gương đồng, sau một khắc liền quay đầu đi, không dám nhìn nữa. Cảnh tượng trong gương *** mỹ như vậy, chính mình ngồi trong lòng Vong Ưu, mà Vong Ưu thì dùng thắt lưng gầy cùng hai đùi mãnh liệt hoại động, chính mình có thể thấy tráng kiện cây gậy lấy tốc độ cực nhanh tại nơi nào đó ra vào, kéo ra hồng sắc nộn thịt… còn có biểu tình tình mê ý loạn của mình… Bất quá, da thịt trắng nõn..thực sự không có sẹo.
Thật tốt, thật tốt quá…
Vong Ưu vươn một tay ra bao lấy ngọc hành vẫn nhếch lên của Tông Chính Ngọc Minh. Chậm rai xoa nắn, môi ở trên non mịn cổ của hắn mà cắn “Ngọc Minh, ngươi là nương tử tốt của ta, ngươi cái dạng này, ta bị ngươi ép khô mất…”
“Ngươi nói bậy…cái gì…a…ân…” Tông Chính Ngọc Minh cố hết sức nói ra vài từ trong rên rỉ, đáng ghét, nói như vậy xấu hổ lời nói.
“Ngọc Minh, nhìn xem, nơi này ra nước cũng thật nhiều nha.” Vong Ưu vuốt bộ vị kết hợp của hai người, quét lấy một ít mật dịch trong suốt, khiêu khích cho vào miệng.
Tông Chính Ngọc Minh từ trong gương thấy động tác tràn đầy tình sắc của hắn, đỏ mặt.
“Ngọc Minh, ngươi cũng bắt chước ta tự an ủi mình nga…” Vong Ưu đưa tay ra nắm lấy tay Tông Chính Ngọc Minh bao trùm lên nam căn dựng lên của hắn ra sức lộng trứ “Đúng, phải là như thế này…”
Phía sau cùng phía trước đều bị kích thích, bên tai có có lời khiêu khích tình dục, Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ càng thêm lợi hại.
Sắp thời điểm cao trào, Vong Ưu lại khiêu khích hắn “Ngọc Minh, chờ chúng ta cùng nhau…. Ta sẽ bắn vào cái miệng nhỏ nhắn ở phía dưới của ngươi, mà ngươi…ta muốn ngươi bắn ở trước cái gương” Nói xong Vong Ưu đè lại linh khẩu (e hèm cái gì ấy ấy đấy), đem nam căn *** đãng đang trướng đầy để ngay đối diện gương đồng.
“Ân…Ngươi…Đáng ghét…” Lời này của Vong Ưu kích thích Ngọc Minh đỏ mặt lợi hại hơn, chiếu vào trong gương có vẻ càng thêm yêu mị.
“Phải…” Lộ ra tà tứ tươi cười, Vong Ưu kích động động thân, hung hăng trừu sáp, một lần so với một lần sâu hơn.
“..chậm một chút..chịu không nổi…ân a..nhanh…buông ra…ân…ta…muốn…” Tông Chính Ngọc Minh lắc lắc đầu, vì cuộn trào mãnh liệt khoái cảm mà phát ra âm thanh rên rỉ xen lẫn khóc.
“Lập tức…là tốt rồi…” Vong Ưu ra sức công kích.
Cảm giác trong đầu bạch quang chợt lóe, buông tay của mình ra, để vợ phun một đạo nóng cháy dịch thể ra.
“A…”
“Rất chuẩn nha” Thở dốc nhìn cái gương đối diện loang lổ bạch trọc, Vong Ưu ở bên tai Tông Chính Ngọc Minh nói.
“Ngươi đáng ghét..” Tông Chính Ngọc Minh tựa ở trong lòng hắn, chảy nước mắt nói “Thiên Âm biến thái…đáng ghét…”
Theo trong gường nhìn thấy gương mặt xấu hổ và tức giận khả ái của vợ, Voong Ưu cười ha hả trêu chọc “Ngọc Minh, nếu như người còn động đây, ta sẽ lại muốn ngươi nga”
“Hừ”
“Yêu làm nũng gì đó…Ta mang ngươi đi thanh lý một chút” Vong Ưu rút ra dục vọng, ôm hắn đi tới ôn tuyền phái sau.
“Thiên Âm, ta nghĩ ta thật hạnh phúc” Tựa trong lòng hắn, Tông Chính Ngọc Minh nói.
“Ta cũng vậy…chỉ cần ngươi ở bên người” Vong Ưu đem hắn xuống nước, để hắn ngồi ở trên đùi mình.
“Đều không thể tin được hiện tại là chân thật” Phải chỉ sợ đây chính là một giấc mộng.
“Phải, ta đây chứng minh cho ngươi thấy đây không phải là mộng…” Vong Ưu ngậm lấy cái miệng của hắn, tay cũng dựa vào nước trơn tham nhập huyệt khẩu phía dưới.
“Ân…” Nhịn không được rên rỉ ra, Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt lên án “Cái gì mà…loại phương pháp này”
Dựa vào nước bôi trơn, Vong Ưu lại một lần nữa tiến nhập vào thân thể của Tông Chính Ngọc Minh “Không cần loại phương pháp này, vậy ngươi nói làm sao bây giờ a?”
Nói xong, hung hăng đỉnh đầu.
“A…”
Ngày hôm sau là một ngày đại hỉ.
Vì sao nói như vậy…
Ha ha ha… Để ta nói cho ngươi – hoàng đế của chúng ta phải lập gia đình!
A …hoàng đế lập gia đình Vui vẻ cái gì?
Bởi vì người hắn phải ga cho là người gặp người thích Vong Ưu công tử của chúng ta!!!
Vong Ưu công tử? Ngươi là nói cái môn chủ Tiên Túc phái lớn lên rất giống Tịch Thiên Âm?
Bọn họ căn bản là một người có được hay không… Huynh đệ, ngươi ở chỗ nào tới, tin tức lớn như vậy cũng không biết, ngày hôm qua trên chiếu thư đã nói rất rõ ràng, người hoàng đế phải gả cho là Tịch đại thiếu gia Tịch Thiên Âm, đồng dạng cũng là người trong võ lâm kính nể – môn chủ Tiên Túc phái Vong Ưu.
Nguyên lai là một người a… Nguyên lai hai tượng người gỗ của ta là cùng một người…
Thật ước ao… Ta cũng muốn cưới….khả ái Vong Ưu công tử của ta…
Ta cũng vậy…Bị áp cũng không sao…chỉ cần đối tượng là hắn…tượng gỗ của ta a…
Trên đường cái, nơi nơi tiếng hoan hô vui cười, mỗi nhà mỗi hộ đều treo trước cửa hồng sắc tơ lụa, chúng mừng đại hôn của hoàng đế bọn họ, rất nhiều người đổ xô trên đường phố để chuẩn bị xem.
Trong tẩm cung hoàng đế Tông triều – Triêu Dương điện.
Sáng sớm, Tông Chính Ngọc Minh đã bị Phúc công công chờ bên ngoài gọi dậy để chuẩn bị.
“Hoàng thượng, đây là lễ phục của đại hôn cùng với đồ trang sức, đã chuẩn bị tốt” Phúc công công đưa lên tinh mỹ phục sức, đưa đến trước mặt Tông Chính Ngọc Minh vừa tỉnh ngủ còn mặc áo đơn.
“Đây là…” Tông Chính Ngọc Minh ngừng ngáp nhìn những hoa mỹ phục sức. Vốn tưởng đó hẳn là mũ phượng hà phi*, dù sao đó chẳng phải dành cho tân nương không phải sao, không nghĩ tới cư nhiên là dành cho nam tử ăn mặc. Bất quá, hôn phục rất đẹp ni.
“Đây là hoàng phu điện hạ chuẩn bị cho hoàng thương” Phúc công công giải thích nói.
Tại hoàng thất xem ra Vong Ưu lấy hoàng đế, vì thế phong làm hoàng phu.
Mà đối với bách tính xem ra, Tông Chính Ngọc Minh danh hiệu ngoại trừ hoàng đế, còn có hai cái – Tịch gia đại thiếu phu nhân, cộng thêm môn chủ phu nhân Tiên Túc phái.
“A…hảo!” Nguyên lai là Thiên Âm chuẩn bị… Nghĩ đến phải lập gia đình, hơn nữa lấy người mà chính mình yêu nhất, trên mặt Tông Chính Ngọc Minh đột nhiên ửng đỏ lên.
Đều không phải làm mơ…ta nhéo…
“Ôi, hoàng thượng, ngài nhéo mặt của nô tài làm gì?” Phúc công công hô đau.
“Tiểu Phúc tử…ta rốt cuộc phải lập gia đình …” Đau nhức? Nguyên lai là thực sự… Đều không phải mơ …Rốt cuộc phải gả cho Thiên Âm rồi!
“Rốt cuộc..” Phúc công công vẻ mặt hắc tuyến “Hoàng thượng có muốn lập gia đình không?”
“Đối tượng chỉ có thể là Thiên Âm… cũng chỉ có hoàng phu của các ngươi mới có thể!”
“Vậy hoàng thượng mau tắm rửa thay y phục đi, đơi lát nữa hoàng phu điện hạ sẽ tới rước dâu” Phúc công công nói, lòng nghĩ – biết là người sẽ nói như thế!
“Tốt, nhanh lên!” Tông Chính Ngọc Minh lập đi tức đi đến ôn tuyền phía sau.
Phúc công công lưu loát chỉ huy nô tài thay y phục tắm rửa cho hoàng đế bệ kính yêu của bọn hắn, sau đó thay y phục mới.
Một lúc lâu sau, nhìn đi ra bình phong là một hoàng đế bệ hạ phong tình khác, ngay cả Phúc công công đều không nhịn được tán thán một người sao có thể mỹ như thế.
“Hoàng thượng thật xinh đẹp”
Hai bên trái phái cung nữ nhịn không được nhỏ giọng tán thán, bị Tông Chính Ngọc Minh nghe được, vì vậy vội vã đi tới trước gương đồng, nhìn chính mình trong gương.
Một thân đầy ám sắc kim long văn thiên thanh sắc tô điểm trên hồng sắc hỉ phục, bên trong còn có quần áo trong gấm vóc phức tạp, một tầng một tầng chằng chịt tỉ mỉ. Trên đầu mang khéo léo mà tinh xảo kim sắc long phượng giương cánh quan ( hiểu sơ là mũ long phượng vàng), những chuỗi ngọc lưu ly, hạt châu kim sắc rủ tại bên mặt, trên cổ đeo cát tường kim tỏa**, trên chân mang hài đỏ có thêu kim sắc long văn.
Thực sự rất đẹp!
“Nghe nói cả một bộ hỉ phục là hoàng phu điện hạ tự mình thiết kế sau đó đem cho thủ công tốt nhất thiên hạ Cẩm tú các may. Còn có cái kim quan này cũng là do tốt nhất thiên hạ sư phụ chế tạo ra” Phúc công công nhịn không được nói ra.
“Ân” Tông Chính Ngọc Minh vui mừng ra mặt, càng thán phục thưởng thức của Thiên Âm.
Năm năm trước, lúc Thiên Âm còn là hoa hoa công tử, để che giấu chính mình bất đồng, cho nên dùng những bộ y phục vàng chói mắt, khiến cho chính mình nhìn giống như nhà giàu mới nổi. Bất quá năm năm sau khôi phục lại tính cách nguyên bản của hắn, cũng không cần che giấu, thưởng thức của chính mình cũng phục hồi.
Nói thật, mỗi lần hắn thay y phục đều đẹp như vậy, ngắn gọn mà đặc sắc. Ấn tượng sâu nhất chính là kiện áo bào màu đen của hắn, liếc mắt nhìn không thấy gì, nhưng nhìn kĩ lại thấy cách cắt may là cực tốt, có nhiều chi tiết khiến người phải tán thán. Đặc biệt vai trái, tay áo cùng vạt áo, cư nhiên dùng một loại chỉ lóng lánh kim quang hắc tuyến thêu ra kỳ lân và mây án. Có một lần dưới ánh mắt trời nhìn thấy, còn tưởng Thiên Âm là thần tiên hạ phàm. Còn có kiện hồng sắc, trừ tinh xảo cắt may ra, kiểu dáng cùng đương thời quần áo không giống,, hết lần này tới lần khác bỏ qua tốt nhất tơ lụa mà dùng một cái xà da (da rắn) nhuộm màu hồng làm thành đai lưng, thiết kế chỉ có một nút buộc cho dễ tháo ra… Mặc ở trên người hắn tăng một cổ dã tính quang mang… Nói chung y phục đẹp nhiều lắm, sau này y phục của mình đều phải nhờ hắn thiết kế.
“Bây giờ còn phải làm gì nữa?” Lấy lại tinh thần Tông Chính Ngọc Minh xoay người hỏi Phúc công công.
“Hoàng thượng, đội ngũ đón dâu đã chờ ở ngoài, thỉnh hoàng thượng theo nô tài lên kiệu.”
Vừa ra cửa cung, có thể thấy người trên con ngựa cao to.
Vừa người hỉ bào hồng sắc có thêu kim sắc mây văn, ám kim sắc giày đỏ, tóc dùng dây cột tóc màu kim cột thành đuôi ngựa, dải băng lụa hồng sắc rủ xuống, cùng với y phục của mình thật xứng đôi a!
Khuôn mặt không thể giải thích mê người, nhãn thần trêu tức, tiếu ý (ý cười) dịu dàng…
Ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt nhìn mình, để lộ ra một mạt chờ mong.
Tông Chính Ngọc Minh cảm thấy mắt mình đã ươn ướt, cái người này chính là trượng phu của mình a.
“Lên kiệu nào, nương tử của ta.” Vong Ưu rạng ngời tươi cười.
Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt tại Phúc công công dẫn dắt ngồi lên kiệu hoa.
“Khởi kiệu…” Phúc công công đứng trước kiệu hoa hơi nghiêng, phía trước là đội đón dâu, phía sau là ngự lâm quân.
Bách tính toàn thành đều vây quanh bên cạnh, nhìn tình cảnh khó gặp.
Đám cưới của hoàng đế này…mới mẻ!
“Vong Ưu công tử…thật hảo xem…”
“Tiểu thái tuế…phải hạnh phúc a!”
“Trăm năm hảo hợp a…”
“Vĩnh kết đồng tâm…”
“Để cho chúng ta nhìn mặt tân nương…”
….
Xung quanh tất cả đều là ồn ào thanh âm.
Vong Ưu rất là vui vẻ, mà Tông Chính Ngọc Minh trong kiệu đỏ cả gương mặt, trái tim cũng đập rộn rã.
“Tân nương đến!” Theo âm thanh của Phúc công công, kiệu hoa dừng lại.
Tịch phủ tụ tập càng nhiều người, mục đích là muốn nhìn thấy phong thái của tân nương.
“Tân lang đá cửa kiệu”
Vong Ưu cười hì hì đứng ở trước kiệu hoa, nhẹ nhàng đá.
“Phúc công công ta nhờ ngươi vậy!” Bởi vì không có mời bà mối, không thể làm gì khác ngoài để Phúc công công làm bà mối cõng tân nương.
“Hoàng thượng, bắt đầu” Phúc công công bán ngồi chồm hổm, hứng lấy trên lưng trọng lượng.
Tông Chính Ngọc Minh vừa xuất hiện, lập tức tạo thành oanh động phạm vi lớn.
“Oa ~~~ thật xinh đẹp ~~~~”
“Không hổ là người bên cạnh Vong Ưu công tử…Cái này thật sự không có cơ hội rồi…”
“Oa…Đây là hoàng đế …Thật xinh đẹp a…”
“Đẹp đến khiến cho người ta phát rồ a~~~” ( bản qt dịch ra là ‘rồ’, còn bản gốc ‘疯’ là điên, khùng, rồ)
…
Quần chúng bên ngoài tán thán xong, Tông Chính Ngọc Minh cũng bị Phúc công công cõng tới trước cửa, dựa theo chỉ dẫn của Phúc công công, bước qua chậu than cùng những lễ nghi, rốt cuộc có thể cùng Vong Ưu nắm đỏ thẫm hoa*** đứng ở trong đại sảnh bái đường.
Lúc này đến phiên tân khách bên trong tán thán.
“Phu nhân của Tịch đại ca thật xinh đẹp…Bất quá không có đẹp như Phong Phong (là bạn Đường Phong xuất hiện ở́) của ta”
“Nghe ngươi nói nha, độc dược (độc dược là bn Đường Lạc Phi)”
“Tiểu lạt tiêu (là Hồng Kiều), ngươi không đuổi theo người của ngươi cũng đừng tại ta bên người xì”
“Hừ, hỗn đản…sớm muộn ta sẽ đuổi theo hắn!”
“Tiểu muội có muốn nhị ca giúp ngươi không?”
“Ngươi lo cho chính mình đi, nhị tẩu tương lai là một người ôn hòa, ngươi rốt cuộc làm sao mà câu dẫn được người ta thế?”
“Ngươi không nên xen vào…” Quay đầu đối với băng mỹ nhân nói “Hảo một đôi bích nhân (bích nhân: ý chỉ người đẹp, ở đây ý nói 2 người đẹp đôi) a, có đúng hay không Huyền Bích?”
“…”
“Thấy bầu không khí như vậy… Ngươi không muốn thành thân sao… Theo ta cùng một chỗ đi”
“Chỉ cần ngươi nguyện ý ở phía dưới thì được” Hồi lâu chưa từng mở miệng Huyền Bích, rốt cuộc ói ra một câu, tuy rằng người sau sau khi nghe được hoa lệ ngã xuống đất.
“Môn chủ phu nhân thật xinh đẹp, môn phái của chúng ta rốt cuộc có điều kiện tốt nhất hình tượng người phát ngôn rồi ~”
“Tiểu Mông sư nương của ngươi nhiều hấp dẫn, thỉnh nhớ kĩ điểm này” Quay đầu, đối vợ nói “Có đúng hay không, Tử Tô thân thân”
“Nương tử Vong Ưu…đẹp…”
“Không có Tử Tô đẹp…Tử Tô mới là đẹp nhất”
“Quản Giác, tâm ta đối với ngươi nhật nguyệt chứng giám, hãy gả cho ta đi”
“Trở về Bắc môn quan của ngươi đi” Không để ý tới người bên cạnh than thở “Môn chủ phu nhân thật xinh đẹp, môn chủ hảo phúc khí (may mắn) a”
“Trong lòng ta, Quản Giác mới là tối đẹp nhất, nếu ngươi có thể gả cho ta, ta mới là tối hữu phúc khí”
“Chờ ngươi triệu hồi Mộc Dương phủ đi”
“Sư điệt ánh mắt không sai!”
“Đương nhiên ánh mắt của môn chủ luôn luôn tốt”
“Ánh mắt của ta cũng không kém a, Cổ Ngọc thân thân”
“Đại ca, ngươi thật là ác tâm, thật nhục nhã a”
“Vũ Văn Văn Hàn, đi qua một bên cho ta, ngươi là ác ma khoác bề ngoài văn minh (ý nói anh Hàn là du côn giả danh trí thức ấy)”
“Vũ Văn Văn Uyên, ngươi cái này nhã nhặn bại hoại! Nguyền rủa ngươi sinh con không mông không mắt!”
“Ha ha, quay về thực tế là ta muốn kết hôn với Cổ Ngọc, cũng không sinh ra con được! Tùy ngươi nguyền rủa!”
“Chúc ngươi thành công, cộng thêm trước trận không lên đươc (ý ảnh là chúc anh Uyên ko “lên” dc =]]])”
“Vị tiểu bằng hữu này, ngươi thật là ác độc, đây chính là đả kích lớn nhất với nam nhân”
“Ngươi là ai?”
“Ta là đại ca của Ly triều hoàng đế, Ngự vương Ly Trạm”
“Không nhận ra, ngươi có thể biến đi”
“Mỹ nhân… ta đối với ngươi có hứng thú!”
“Ha ha ha, Vũ Văn Văn Hàn, ngươi cũng có ngày hôm nay! Vị Ly Trạm vương gia kia, đệ đệ của ta tặng cho ngươi, đổi lại một lọ cực phẩm xuân dược”
“Cảm tạ đai ca, ngày mai ta sẽ cầu hôn”
“Muốn cưới ta? Chờ hạ thể mọc mụn nhọt đi!”
“Hoàng huynh ngươi rốt cuộc gả đi ra… ô ô ô”
“Rốt cuộc thấy được bọn họ thành thân, như thế này mới có thể an ổn quay về Ly triều”
“Phí dụng thành thân thật hù chết người”
“Tam ca, ngươi ít keo kiệt, ngươi đừng ra ngoài luôn đi”
“Bánh trôi…ngươi đây là đố kị!”
“Bát ca ca, đem tam ca ca đi ra ngoài đánh”
“Ngươi dám, lão ngũ…giúp ta…”
“Một trăm lượng”
“Mắc quá a…giữa huynh đệ nói chuyện gì tiền bạc a”
“Vậy đêm nay để ta làm ba lần”
“…”
“Làm cái gì a, chúng ta cưỡi ngựa chạy không ngừng nguyên lai là tới xem hôn lễ của bọn họ? Lại còn để cho chúng ta đi trễ một vài ngày hơn họ, vì để cho thê tử hắn kinh hỉ…. Ghê tởm nhất chính là tên Tông Chính Ngọc Nghiễn chết tiệt! Không coi ai ra gì theo sát vị gian phu của hắn mà thân thiết a!?”
“Huyền Hiên… Ta nhớ kĩ ngươi luôn nói không nhiều, hôm nay như thế nào lại đặc biệt… Có phải hay không là ngươi đang đố kị a!?”
“Đại ca…” Nào có, không thừa nhận!
“Được rồi, ngươi đã hai mươi rồi, thế nào ngay cả một chính phi cũng không có?”
“Đại ca, ngươi cũng chưa có sắc phong hoàng hậu” Vì thế, đừng có nói ta.
“Ngươi xem đám huynh đệ nhà Tông Chính kìa? Lão tam cùng lão ngũ, tiểu bát cùng tiểu cửu… Nguyên lai đều là một đôi a…”
“Chỉ biết bọn Tông Chính gia không bình thường!”
“Ngươi không cảm thấy bọn họ như vậy cũng không tồi sao?”
“Ân?”
“Huyền Hiên, đêm nay chúng ta cũng thử xem đi…”
“A?”
Trong đại sảnh, tân khách bàn luận long trời lở đất.
Trong đại sảnh, tân nương tân lang vô cùng cao hứng bái thiên địa, người trên cao đường cười đến môi không khép lại được.
“Nhất bái thiên địa”
“Nhị bái cao đường”
“Phu thê giao bái”
“Hoàn lễ, đưa vào động phòng”
“Trước không vội, chúng ta muốn xem tân lang hôn tân nương một cái!” Thần Sa ồn ào.
“Nhanh hôn… nhanh hôn…” Rất nhiều người cũng hùa theo, ăn ý tiếng hô quanh quẩn trong đai sảnh.
Vong Ưu nhìn mặt đỏ thấu Tông Chính Ngọc Minh, ngực kích động một trận, một nụ hôn nhiệt liệt tới.
Xung quanh truyền đến tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo.
“Ngọc Minh, ta yêu ngươi!” Vong Ưu nói ra lời lẽ lộn xộn nhưng thâm tình.
Trong lòng Tông Chính Ngọc Minh tràn đầy hạnh phúc, ôm chặt lấy trượng phu của mình, trả lời “Ta cũng vậy”
Đêm khuya, phòng tân hôn
“Ân…a..ha…” Tông Chính Ngọc Minh tại cao trào phun ra, dinh dính dịch thể toàn bộ bắn về phía bụng dưới của Vong Ưu, tiểu huyệt phía sau đột nhiên co rút nhanh, khiến người phía sau cũng không chịu nổi bắn ra. Hai người đều nhịn không được thở dốc.
“Hô, Thiên Âm…” Tông Chính Ngọc Minh có chút mệt mỏi thân thể rã rời.
“Đừng nhúc nhích, sợ rằng còn phải làm một lần” vong Ưu buông hai chân của hắn gác tại hai bên thắt lưng mình, ôm lấy hắn.
“Ngươi…” Có lẽ là cảm thụ cái trong thân thể kêu gào gì đó, Tông Chính Ngọc Minh giật mình mà thẹn thùng quay đầu qua một bên.
“Ngọc Minh, kêu ra, ta thích nghe….” Vong Ưu ôm lấy hắn, đem đứng thẳng nam căn ngồi xỏ xuyên qua hắn.
“A ~”
“Ngọc Minh..” Vong Ưu thuận theo dục vọng cường hãn mà giữ lấy người.
“Âm… Â… Âm..” Gián đoạn rên rỉ.
Tiểu yêu tinh..” Vong Ưu hôn đôi môi mê người của hắn, môi khi nghe hắn kêu một lần, thì ôm lấy vòng eo của hắn đè xuống một lần.
Tông Chính Ngọc Minh chịu không được tấn công dồn dập, vô lực dựa lên người hắn, mê mang kêu “Âm… A…chậm… chậm một chút…”
Đè lại thân thể vợ, để hắn quỳ trên giường, Vong Ưu nằm trên lưng hắn, để hắn chịu hai người trọng lượng, một tay vuốt ve gắng gượm núm của vợ, một tay xoa bóp dục vọng hình dạng duyên dáng của hắn, một lần lại một lần tiến công.
Tông Chính Ngọc Minh điên cuồng mà lắc lư thân thể “Âm… a…”
“Chờ một chút, lập tức là tốt rồi..” Vong Ưu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói, cũng ác liệt đè lại linh khẩu sắp muốn bắn tinh của hắn.
“Buông tay…ô ô…” Tông Chính Ngọc Minh lay động thân thể, muốn bỏ đi bàn tay đang ngăn chặn mình phát tiết của đối phương, nhưng bất lực, khoái cảm của dục vọng bạo tạc làm hắn không nhịn được giọt nước mắt nơi khóe mắt.
“Lại chờ một chút…” Vong Ưu hãn tiến công, đỉnh sắp tràn đầy gì đó phát sinh tối hậu kêu gào… Một tia sáng trong đầu hiện lên, đỉnh vỡ đê rồi… Tràn đầy hồng triều chạy ra… Bàn tay đặt ở dục vọng tông Chính Ngọc Minh cũng buông lỏng ra.
“A~” đột nhiên thả ra khiến Tông Chính Ngọc Minh cũng không chịu nổi cường đại khoái cảm, ngất đi.
Rút ra dục vọng đã nhuyễn hạ, nhìn một cổ dịch trắng từ hé ra hợp lại tiểu huyệt của Tông Cchính Ngọc Minh chảy ra, Vong Ưu nhịn không được khẽ liếm xuống *** đãng huyệt khẩu.
“Ngọc Minh…” Gọi nhỏ, không có trả lời.
Vừa nhìn, Tông Chính Ngọc Minh đã ngất đi rồi – cả đêm làm mười lần.
“Thần Sa ghê tởm, dám hạ xuân dược ta…” Vong Ưu mắng to một tiếng, đem ái thê đã ngất ôm vào trong lòng, ôn nhu vì hắn lau đi mồ hôi “Mệt muốn chết rồi, bảo bối của ta”
Trả lời hắn chính là gương mặt ngủ phiếm đỏ của vợ.
“I do swear that I’ ll always be there. I’ d give anything and everything and I will always care. Through weakness and strength, happiness and sorrow, for better or worse, I will love you with every beat of my heart. (Tôi thề rằng tôi sẽ luôn ở đó. Tôi muốn cho bạn bất cứ điều gì và mọi thứ và tôi sẽ luôn luôn quan tâm. Dù là yếu đuối hay khỏe mạnh, vui vẻ hay khổ đau, tốt hơn hay tệ hơn, tôi sẽ luôn yêu bạn bằng mỗi nhịp đập của con tim này)**** ” Vong ưu mỉm cười nói xong, ôm ái thê nặng nề ngủ.
Chú thích:
* mũ phượng hà phi:
Mũ phượng: mũ đội đầu có gắn hình chim phượng hoàng bay trên mây
Hà phi: tấm khăn (có thể có dạng như cổ áo giống trong hình) được khoác qua vai, có màu đỏ như màu ráng chiều (“hà” có nghĩa là ráng chiều).
** kim tỏa:
sợi dây chuyền có cái mặt dạng giống trong hình, thường hay khắc lên trên mặt ấy những câu chúc.
*** hoa đỏ thẫm 2 anh ấy cầm mình nghĩ là cái hoa tú cầu tân lang tân nương hay cầm để bái đường ấy
còn cái hình kiệu hoa nữa:
**** Lời tiếng Anh mà anh Âm nói chính là lời của bài hát “From this moment on – Shania Twain”