Chương 19
Typer: ngocanh0112
Màn đêm buông xuống, dòng Biện Hà mềm mại như một dải lụa trắng cắt ngang thành Biện Lương làm hai nửa Đông và Tây. Hai bên bờ sông, người người chen chúc, tiếng rao của những sạp hàng ầm ĩ. Trên mặt sông, từng chiếc thuyền sặc sỡ nối đuôi nhau hòa trong tiếng đàn ca sáo nhị của cuộc sống xa xỉ về đêm.
Lúc này, vô số ánh mắt đang tập trung vào một nơi, hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là thưởng thức, hoặc là kinh ngạc hay chỉ là tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra…
Một chiếc thuyền gỗ nhỏ hết sức mộc mạc, không có mái che, không có mái chèo, cũng chẳng có phu thuyền, cứ thế nhẹ nhàng trôi theo dòng nước giữa rừng đèn hoa rực rỡ sắc màu.
Hai người một ngồi một đứng trên thuyền chính là tâm điểm của mọi ánh nhìn, cũng áo dài tay rộng, cũng khí chất phi phàm, cũng tài mạo song toàn. Tiếng đàn tiếng sáo bay lượn trên không trung một tung một hứng, lúc thì uốn lượn dưới thấp, lúc thì cao vút trên mây, làm lu mờ mọi nhạc cụ xung quanh, phá tan tiếng huyên náo trên trần thế.
Đến phút cuối, tiếng sáo vút cao, tiếng đàn theo sau, tưởng chừng như sắp đứt dây, như đoạn hơi thổi, rồi đột nhiên dừng lại.
Sau vài giây tĩnh lặng, có người vỗ tay, có người cảm thán, có người ngợi khen, thậm chí có cả người ngồi im hồi tưởng lại. Còn hai người đó đồng thanh cười vang, rồi lập tức ngồi đối mặt nhau, thưởng trà ngắm cảnh, dường như không thấy mọi thứ vừa xảy ra quanh mình.
- Lục huynh, xin lấy trà thay rượu chúc mừng ta và huynh đã hoàn thành bản hợp tấu một cách hoàn chỉnh!
- Nguyên huynh, mời!
- Thật không ngờ Lục huynh thân là quan văn mà tiếng đàn lại đanh thép mãnh liệt đến vậy.
- Có lẽ là vì Đại Tống ta muốn đề cao văn chương để hy vọng lấy lễ nghĩa trị thiên hạ. Còn như, nếu có kẻ nào dùng võ lực mạo phạm đến bờ cõi nước ta thì dù sức thư sinh trói gà không chặt cũng quyết không lùi nửa bước. Thân có thể bị hủy diệt, nhưng hồn không thể tiêu tan, dù cho vó ngựa sắt xâm phạm lãnh thổ nước ta thì cũng không thể hủy diệt hồn đất nước.
Nguyên Hạo mỉm cười vân vê chiếc chén ngọc trong tay, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ e là chưa chắc.
Lục Tử Kỳ cũng đáp lại bằng nụ cười và giọng nói nhẹ nhàng như vậy:
- Nếu không ngại thì thử xem.
Đôi mắt xếch lên, lạnh lùng khinh khỉnh.
Khóe miệng cong cong, ấm áp cương nghị.
Rồi lập tức, cùng nhau cười vang.
- Hôm nay Lục huynh cố ý mời ta đến đây hợp tấu một khúc nhạc, chắc là có dụng ý gì đặc biệt đây?
- Không có ý gì khác, chỉ là làm tròn bổn phận của chủ nhà mà thôi.
- Thời gian vừa qua Lục huynh quả đã làm tròn bổn phận chủ nhà rồi!
- Phụng mệnh Thánh thượng, nào dám lơ là?
- Xem ra, đã đến lúc ta phải đi gặp Hoàng đế để bày tỏ lòng biết ơn rồi.
- Nguyên huynh định rời khỏi đây ư?
- Chẳng phải là Lục huynh đang tiễn ta đó sao?
Lục Tử Kỳ chớp mắt nói:
- Còn nữa, chúc mừng.
Nguyên Hạo cảm thấy có chút ngạc nhiên:
- Mừng gì cơ chứ?
- Mừng có được Lân Nhi.
Nguyên Hạo nhìn chằm chằm:
- Gia Luật Bình ư? Sao huynh còn biết trước cả ta thế?
Lục Tử Kỳ thản nhiên nhìn lại:
- Vài ngày trước Vương phi sai người giao cho ta một phong thư.
- Lẽ nào từ trước tới giờ hai người đều…
- Không có. Từ lúc cáo biệt tại rừng cây… - Bỗng nhiên Lục Tử Kỳ mỉm cười: - Tin là tình hình lúc đó huynh đã rất tường tận. Từ đó về sau, đây là lần đầu tiên liên lạc, cũng là lần cuối cùng. Xuất phát từ lòng tôn trọng, nên thư Vương phi gửi không tiện đưa cho huynh xem, nhưng nội dung thư ta có thể nói hết, vì đây cũng là ý của Vương phi.
Ngừng một lát rồi chàng trầm giọng nói tiếp:
- “Lục công tử, Phụ vương lâm trọng bệnh tính mạng chỉ ngày một ngày hai, xin để phu quân ta mau chóng trở về. Gia Luật Bình tuyệt bút.”
Bàn tay cầm chén của Nguyên Hạo đột nhiên tái xanh:
- Thế là có ý gì?
- Hạ Vương đột nhiên lâm bệnh nặng, khó lòng cứu chữa. Vương phi bị băng huyết sau sinh, đã qua đời.
Hít một hơi thật sâu, Nguyên Hạo cố gắng lấy giọng bình tĩnh:
- Ta còn không biết gì cả mà sao huynh lại biết hết vậy?
- Tuy trong nước, Thái tử điện hạ là người có thế lực ta lớn, nhưng dù sao bây giờ cũng đang một thân một mình nơi đất khách quê người. Sự việc xảy ra đột ngột, những kẻ nhòm ngó ngôi vị hoàng đế nhân cơ hội này có thể dễ dàng nắm bắt triều chính, tai mắt của Thái tử điện hạ bị bưng bít cũng là điều đương nhiên. Còn về Lục mỗ… - Lục Tử Kỳ nhấc ấm trà lên rót đầy vào chén cho Nguyên Hạo: - Thái tử điện hạ có thể đặt tai mắt của mình tại triều đình ta thì ta cũng có thể làm vậy, thư của Vương phi được gửi đến bằng con đường này đấy.
Từ từ nhấp từng ngụm trà ấm nóng cho đến hết, khi đặt chén xuống, thần thái Nguyên Hạo đã rất thoải mái, không còn chút gì hoang mang:
- Tin là tai mắt của huynh tình nguyện đem thư về là vì muốn huynh có thêm ưu thế mà dễ bề uy hϊế͙p͙ ta chứ chắc gì đã nói sự thật cho ta biết?
- Không sai, thực ra ta vốn định làm vậy. Thái tử điện hạ là một anh hùng có tài thao lược, người còn ở đây ngày nào thì ngày đó Đại Tống ta còn không được yên. Dẫu vậy việc người không thể kế vị ngai vàng, hoặc về nước cướp lại ngai vàng đều sẽ dẫn đến nước Hạ đại loạn. Nước người càng hỗn loạn thì nước ta càng có lợi. Thế nhưng sau khi suy đi tính lại và được sự chấp thuận của Hoàng thượng, ta đã không làm vậy. Ta từng nợ Công chúa một món nợ ân tình, hứa rằng bất cứ khi nào Công chúa yêu cầu, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của nàng. Cho dù Công chúa đã trở thành Vương phi thì lời hứa đó vẫn còn nguyên giá trị. Chính vì lẽ ấy Công chúa mới mạo hiểm cầu cứu ta.
Lục Tử Kỳ hạ giọng, nhỏ mà rõ ràng:
- Giờ đây, Công chúa cầu xin ta cho phu quân nàng ấy được trở về để bảo vệ đứa con mới sinh của hai người.
Nguyên Hạo đột nhiên đứng dậy xoay người, đứng trước mũi thuyền hóng gió.
Bộ xiêm áo ưỡi ngựa màu đỏ rực rỡ kia, từ khi lấy ta nàng chưa từng mặc lại nó. Cùng biến mất với nó là tính cách nóng nảy của nàng. Từ nóng như lửa trở thành dịu dàng như nước, ẩn sau vẻ ngoài mềm mại uyển chuyển của nàng hẳn là một trái tim đã tan thành tro, máu đã lạnh thành băng. Ta không muốn thấy nàng như vậy, thà nàng cứ ngẩng cao đầu cưỡi trên lưng ngựa, hất cằm lên cười châm biếm còn hơn cam chịu bị trói chặt trong cung cấm, miễn cưỡng cúi đầu cụp mắt hạ mình trước mặt ta. Vậy nhưng ta không thể thay đổi được nàng, dù chỉ là một chút.
Gia Luật Bình, ta lạnh nhạt với nàng như vậy, nàng có hận ta không? Vương phi của ta, nàng có lẽ hận ta…
Tà áo bay phấp phới, gió thu thổi xào xạc.
Lục Tử Kỳ im lặng thở dài, từ từ đổ ly trà nóng xuống dòng Biện Hà.
Một lúc lâu sau, Nguyên Hạo mới xoay người lại, vén vạt áo ngồi xuống, tự rót trà rồi tự uống, giọng nói vẫn trong vang như trước:
- Thực ra huynh không hoàn toàn vì lời hứa đó. Giờ đây bệnh tình của Thái hậu cũng không được lạc quan cho lắm, nên biết rằng tai mắt của ta cũng vẫn còn chút tác dụng.
Lục Tử Kỳ mỉm cười gật đầu:
- Chương thái y.
Như thể không có gì là ngạc nhiên, Nguyên Hạo hỏi luôn:
- Biết từ lúc nào vậy?
- Thật hổ thẹn, mấy ngày trước mới bắt đầu nghi ngờ.
- Có thể cho biết vì lẽ gì mà nghi ngờ không? Vì nghiêm túc mà nói, ông ấy chưa được gọi là tai mắt của ta.
- Chương Thái y chữa bệnh cho Thái hậu đã nhiều năm, làm việc cẩn trọng, một lòng trung thành, đương nhiên không thể bán đứng Thái hậu được. Chỉ có điều phu nhân của ông ấy không giỏi giữ bí mật, có những lúc không tránh khỏi hở ra một đôi câu, đấy gọi là người nói vô tình mà người nghe thì hữu ý.
- Cảm ơn đã chỉ dạy. Cho nên huynh cũng không mong muốn bên ta lâm vào cảnh hỗn loạn, vì một khi nó xảy ra, sẽ khó mà khống chế nổi cục diện. Thái hậu mới mất, không thích hợp cho việc xuất binh, đương nhiên phải đặt sự bình ổn lên hàng đầu.
Lục Tử Kỳ cười thoải mái”:
- Đúng thế. Lần này Thái tử điện hạ nhập cung cũng là vì muốn xác thực chuyện này. Nếu quả thực Đại Tống ta muốn đấu với người thì chắc chắn đã bắt người làm con tin, hay chí ít cũng là giam lỏng. Vì sao lần này lại để người tự do đi lại thậm chí còn động viên ban thưởng nhiều hơn, chỉ có thể là vì mong muốn không đến lúc bần cùng bất đắc dĩ thì sẽ không động binh đao.
Nguyên Hạo cũng thẳng thắn thừa nhận:
- Đúng vậy.
- Tiếc là, điều này ta biết hơi muộn… nhưng, huynh thực sự dám đem mình ra để đánh cược, không sợ ngộ nhỡ có chuyện xảy ra sao?
- Không có chuyện gì xảy ra đâu. Dù cho Thái hậu không sao thì người của huynh cũng không thể làm gì ta. Cùng lắm giữ lại vài ngày để thỏa hiệp tạm thời mà thôi.
Lục Tử Kỳ cười méo xệch.
Đúng thế, tạm thời. Trước vòng vây của cường địch, chỉ có thể lấy sự thái bình giả tạo tạm thời để kéo dài thời gian thêm vài ngày. Nếu có một ngày sự giả tạo đó bị vạch trần thì sẽ thế nào đây?...
Cả hai cùng uống trà, im lặng trong giây lát, Nguyên Hạo lại mở lời:
- Ngoài ra ta vẫn muốn thử xem, Lục đại nhân thực sự đứng ở đâu trong mắt Hoàng thượng.
- Ồ, kết quả ra sao?
- Không biết là may mắn hay bất hạnh, quân thần đều tin tưởng lẫn nhau.
Lục Tử Kỳ hướng mắt về phía Đông nghiêm túc hành lễ:
- Phúc dẫn đến họa!
- E là chưa chắc.
Nguyên Hạo nheo nheo mắt, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Lục Tử Kỳ.
Lục Tử Kỳ rướn mày, nhưng không hề nhúc nhích hay giằng co.
Đôi mắt nhỏ dài hơi cong lại, từ từ chuyển nắm tay thành chạm tay, hai ngón tay đưa nhẹ vào mạch, Nguyên Hạo hơi trầm ngâm:
- Bệnh dạ dày của Lục huynh đã đỡ nhiều rồi đấy!
Lục Tử Kỳ lắc đầu bất lực than thở:
- Đấy là do mấy thang thuốc kỳ quái mà nên đấy. Phải rồi, còn chưa đa tạ Nguyên huynh, nếu không có đơn thuốc đó của Nguyên huynh thì Lục mỗ này e rằng đã ở dưới hoàng tuyền rồi.
Nguyên Hạo hứ một tiếng thu tay lại:
- Sớm biết thế lúc đầu không nên đưa cho huynh! – Chàng khẽ phủi vạt áo nói tiếp: - Vốn vì đã có được thông tin mình cần biết nên chuẩn bị trở về liều một phen, nhưng không ngờ tình cảnh trước mắt lại trở nên như vậy… Cũng đành, chỉ là muộn mất vài năm mà thôi.
Lục Tử Kỳ mím môi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rất mạnh mẽ:
- Lúc nào cũng sẵn sàng nghênh tiếp.
Đôi mắt màu hổ phách của Nguyên Hạo bỗng nhiên chăm chút, rồi lập tức nghiêng đầu thả lỏng, nở một nụ cười bí hiểm. Tự nhiên Lục Tử Kỳ cảm thấy sắp có điều gì không hay xảy ra.
- Bây giờ trở lại câu chuyện lúc nãy, quần thần tin tưởng lẫn nhau chưa chắc đã là may mắn. Vì e rằng vài ngày nữa huynh sẽ được gặp bạn tốt của mình rồi.
- …
Trời đêm, một chú ngựa phi nhanh ra khỏi thành, tới con dốc cao, dây cương ghim vội, ngựa quay đầu lại, lập tức đứng vững.
Người ngồi trên lưng ngựa đưa tay gỡ chiếc áo choàng đen xuống, để lộ y sam màu xanh lam bên trong và gương mặt tuấn tú.
Phóng tầm mắt ra xa, cả Biện Hà với hàng vạn hộ gia đình đã tắt đèn chìm vào trong giấc ngủ, chỉ duy có bầu trời đầy sao và ánh trăng sáng đang âm thầm dõi mắt xuống nhân gian.
Phía Đông thành có một dinh cơ rộng lớn chìm vào trong bóng tối, toát lên vẻ bề thế nguy nga, đó chính là Lục phủ nơi trải qua ba thế hệ mà quyền lực vẫn không hề suy yếu.
Phía Đông Nam Lục phủ có một trang viên nhỏ bé gần như khuất bên trong tên là Niệm viên.
Trong trang viên có một gia đình năm thành viên, bốn người và một chó.
Để một chú chó trở thành thành viên trong nhà vốn là hành động không thể tưởng tượng nổi, nhưng với nàng thì đó là điều rất tự nhiên.
Lần này vào kinh chủ yếu xác định xem triều đình Tống thực hư thế nào, nhân tiện xem nàng sống có hạnh phúc không, chỉ là nhân tiện…
Nàng rất hạnh phúc, vì thế chàng ta cảm thấy được an ủi, nhưng cũng có chút đau lòng. Hạnh phúc của nàng không phải do chàng ta mang lại, không liên quan gì đến chàng ta.
Lục Tử Kỳ mới là người tận hưởng tất cả tình yêu mà nàng dành cho và cũng chính là người đem lại tiếng cười suốt đời cho nàng, thế nhưng đó cũng lại là đối thủ của chàng ta.
Đúng thế, là đối thủ không phải là địch thủ. Tin rằng đó là quan điểm chung của hai người.
Ngày đầu tiên đến kinh thành, chàng ta liền đến riêng Lục phủ, là vì muốn thăm dò mức độ ăn ý giữa quân và thần mà thiên hạ vẫn ca tụng. Nếu quân thần họ nghi ngờ lẫn nhau thì chàng ta có thể nhân cơ hội làm suy giảm quyền lực của Lục Tử Kỳ, xóa đi một kẻ mạnh trong kế hoạch binh đao sắp tới, san bằng con đường chiến thắng. Huống hồ nếu vị quân chủ kia thực sự có hiềm nghi, Lục Tử Kỳ cũng không cần thiết phải hao tổn tâm tư vì hắn, đằng nào về sau cũng bị đem ra thí mạng, chi bằng bây giờ nhận thức rõ thời cuộc rút lui để bảo toàn kế sách.
Rời xa chốn quan trường đầy cạm bẫy mưu mô, với Lục Tử Kỳ và nàng mà nói cũng không phải là chuyện gì không tốt. Có lẽ, được tự do ngao du, biết đâu nụ cười của nàng sẽ càng rạng rỡ hơn.
Và Hoàng đế triều Tống cũng có chút thông minh, hiểu được đạo lý dùng người thì không thể nghi ngờ. Xem ra, Lục Tử Kỳ cũng được coi là đã tận trung với minh chủ. Nếu đã như vậy thì chàng ta có thể tiếp tục kế hoạch tiếp theo rồi.
Phỏng theo bút tích của Lục Tử Kỳ, chàng ta gửi cho tướng quân canh giữ biên ảo Tây Bắc là Hoắc Nam một bức thư.
Trong thư chỉ ám chỉ một vài điều về việc triều đình có thể xảy ra biến cố, Hoàng thượng có ý hoài nghi Viên tướng quân, người đang nắm giữ binh quyền trong tay.
Đương nhiên Hoắc Nam sẽ viết thư hỏi lại tình hình, nhưng thư sẽ bị chặn giữa đường và hủy đi. Nếu mãi không thấy hồi âm, Hoắc Nam tất sẽ cho rằng Lục Tử Kỳ có điều gì kiêng kỵ không tiện hồi đáp, nên tạm thời đành thôi, thế nhưng tâm trạng lo lắng không yêu trong lòng sẽ ngày càng chồng chất, đến cuối cùng bùng phát không thể kiểm soát được.
Kể từ khi Tống Thái Tổ dùng chính sách “mở tiệc rượu để thắt chặt binh quyền” đến nay, việc võ tướng nắm binh quyền trong tay là một điều đại kỵ của các hoàng đế đương triều. Lần này đội quân Tây Bắc có thể thay đổi luật lệ tiên triều, trong hai năm đã huấn luyện ra một đội quân tinh nhuệ dưới cờ “Viên gia quân”, trở thành hòn đá lớn cản con đường Nam tiến của Đại Hạ, tất cả đều do Lục Tử Kỳ ở trong triều đứng ra bảo đảm. Nhưng với tính cách kiên định của Lục Tử Kỳ mọi sự đều một mình cáng đáng, không đến lúc cấp bách vạn bất đắc dĩ thì sẽ không hé răng tiết lộ nửa lời.
Nếu như thế, người cầm quân lo lắng hoang mang ắt sẽ ảnh hưởng đến khí thế binh sĩ và sự sắp xếp trong quân kỷ, nếu muốn công phá nó chắc không phải việc khó.
Sau này nếu có truy ra, Hoắc Nam cũng sẽ không bán đứng Lục Tử Kỳ. Cứ cho là điều tr.a ra bức thư đó thì với tài năng của Lục Tử Kỳ và sự tín nhiệm của Hoàng thượng với huynh ấy chắc sẽ hóa giải được việc này.
Đây chính là kế sách chu toàn nhất, êm đềm nhất mà Lý Nguyên Hạo chàng ta có thể nghĩ ra được.
Chàng ta muốn mở mang giang sơn bờ cõi, lập lên để nghiệp bất hủ. Chàng ta cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ gia đình năm thành viên của nàng.
Có ai ngờ, trời không chiều lòng người, bỗng nhiên lại nảy ra biến cố như vậy, trong chốc lát làm rối loạn cả bàn cờ.
Nhưng, ông trời cũng không thể ngăn cản hồng đồ bá nghiệp của chàng ta. Đợi mọi sự qua đi, chàng ta tất sẽ Nam tiến, chiếm lấy Biện Hà.
Lục Tử Kỳ, hẹn ngày tái ngộ, còn nàng, mãi mãi không bao giờ gặp lại.
Lại khoác chiếc áo choàng lên người, quay đầu ngựa, giơ roi, tiếng vó gấp gáp.
Cùng thời điểm đó, Lục Tử Kỳ cảm thấy hơi lo lắng, vì từ lúc nghe xong chuyện chàng kể, Tống Tiểu Hoa cứ giữ tâm trạng như bị sét đánh ngang tai, hai mắt không chớp miệng khẽ há cũng phải đến nửa tuần trà rồi không thay đổi.
- Dao Dao, nàng nói gì đi chứ!
- Dao Dao, nàng phản ứng gì đi có được không?
- Dao Dao, nàng đừng làm ta sợ, nếu tức giận quá có thể cắn ta mấy cái mà!
- Dao Dao, dù gì thì cũng phải kêu một tiếng chứ…
- Kêu…
- …
Cuối cùng Tống Tiểu Hoa cũng thoát khỏi bộ dạng ngây ra như ngỗng đực, lắc lắc đầu:
- Nói thế nghĩa là vì thiếp nói cho chàng biết cái vòng tay của phu nhân Chương thái y không giống đồ được làm từ trung nguyên, nên chàng mới nghĩ ra rằng bà ấy có thể bị người nước Hạ mua chuộc? Và cũng vì thiếp nhắc đến bút tích trong cuốn sách Nguyên Hạo tặng thiếp không giống với bút tích trong đơn thuốc nên chàng mới nghĩ ra huynh ấy có thể phỏng theo chữ của chàng để viết thư cho Hoắc Nam?
Cuối cùng Lục Tử Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, từ tốn trả lời:
- Không sai. Chương gia bao đời hành nghề y ở Biện Hà, Chương thái y từ bé đã đam mê y thuật, ngày đêm nghiên cứu, e rằng cả đời cũng chưa từng bước chân ra khỏi ngoại thành. Phu nhân của ông ấy cơ bản cũng vậy, trong gia quyến cũng không có họ hàng thân thích vào Nam ra Bắc. Hai phu thê đều là dòng dõi quyền thế, ngọc ngà châu báu nhìn quen rồi, vật tầm thường chắc khó lọt vào mắt họ, chỉ có đồ của nước khác mới được họ ưa chuộng. Chương thái y chuyên phục vụ Thái hậu, tính tình nghiêm túc, cứng nhắc, rất ít người qua lại với ông ấy, vì vậy không thể có ai lại đi tìm những thứ đó về để nịnh phu nhân của ông ấy. Thế nên chỉ có một khả năng, có người muốn lấy thông tin về Thái hậu từ phu nhân của ông ấy, ngoài nước Hạ với con mắt nhòm ngó đầy tham vọng ra thì còn ai vào đây nữa? Còn về vấn đề bút tích, mỗi lần Hoắc Nam viết thư cho ta nhắc đến nhiều nhất vẫn là binh tình, thế nhưng lần gần đây nhất, lại chỉ nói đến những việc nhỏ trong nhà, không hề nhắc đến binh tình, quả thật rất kỳ lại. Chiến sự nơi biên ải gấp gáp như vậy, đệ ấy tuyệt đối không thể chỉ quan tâm đến chuyện nhà mình. Làm như thế rất có thể là vì trong lòng có điều gì khó nói. Hơn hai năm nay, đệ ấy ở trong quân, ta ở trong triều, hai bên luôn luôn thẳng thắn với nhau, không hề che đậy. Bên này ta không hề có động thái gì khác biệt, nên thư đệ ấy gửi đến cho ta đáng lẽ không cần phải cẩn thận đề phòng đến vậy. Trì phi là đã biết được tin tức gì đó, mà tin này có đến tám chín phần là có dụng ý khác. Con người Hoắc Nam trông có vẻ lỗ mãng, nhưng thật ra rất cẩn trọng, với tình thế này, có thể khiến đệ ấy nghi ngờ hẳn phải là thứ từ chỗ ta đem đến, còn ta lại rõ ràng không hề làm gì cả. Vì vậy chắc chắn đã có người mạo danh ta, nói những lời không thực. Thường ta và đệ ấy toàn liên hệ với nhau qua thư, nếu muốn làm cho đệ ấy không nhận ra bất kể sai khác gì đương nhiên phải có người bắt chước bút tích cao siêu. Vừa có động cơ vừa có khả năng làm được việc này, trước mắt chỉ có một người. Tiếc rằng ta phát hiện hơi muộn. Quân lính lâu lắm không có được tin tức chính xác, rất có thể đã bắt đầu không vững vàng. Dẫu sao thì đội đại quân này cũng là một ngoại lệ của Đại Tống ta, dù có đối đãi, ban thưởng thế nào cũng không tránh khỏi trong lòng binh sĩ có chút hoang mang lo lắng.
- … Ừm… - Tống Tiểu Hoa cảm thấy đầu hơi quay quay, khẽ gật rồi lại tiếp tục phấn khích: - Dù sao thì tóm lại là, vì có thiếp nên chàng mới nghĩ thông được tất cả những việc phức tạp đó, đúng không?
Lục Tử Kỳ không nhịn được khẽ cười:
- Đúng đúng đúng, công lao của nàng thật vĩ đại.
- Vậy cuối cùng thiếp đã giúp được chàng rồi đúng không?
- Đúng đúng đúng, nàng là trợ thủ đắc lực của ta, đỡ đần cả việc nhà lẫn việc nước.
- Woa! Không ngờ thiếp cũng có ngày này! Ha ha…
- …
Chắc là nàng ấy bị… kích động quá đà chăng…
Lục Tử Kỳ quyết định liều mạng nhắc nhở một lần nữa:
- Dao Dao, ngày mai ta phải lên đường rồi.
- Thiếp biết.
- Ta lên biên ải Tây Bắc, chắc phải mấy tháng sau mới quay về.
- Biết rồi!
Thấy Tống Tiểu Hoa vui vẻ đi ra, những lo âu dè dặt của Lục Tử Kỳ vỡ vụn như nhân bánh sủi cảo…
Ván cờ này của Lý Nguyên Hạo thật là cao minh, nếu không phải vì trùng hợp nội bộ nước Hạ lúc này có bạo loạn, thì kết cục thế nào rất khó nói.
Thái hậu bệnh nặng, một khi qua đời sẽ là quốc tang, ít nhất ba năm không được động binh đao. Hạ quốc nhân cơ hội này kéo đến xâm phạm, ép Đại Tống phải bồi thường, nhường đất, đến lúc đó, chỉ còn cách nhượng bộ, giương mắt lên nhìn tiền tài thất thoát, lãnh thổ chia cắt.
Vì thế, vốn định tháng sau đội quân Tây Bắc sẽ chủ động xuất binh giao chiến với đội quân nước Hạ, dù không thể phá vỡ chủ lực của chúng thì cũng ép chúng trong thời gian ngắn không thể xuất binh.
Nhưng đó chỉ là hạ sách.
Tộc người Đảng Hạng từ xưa đến nay rất hiếu chiến, thiện chiến, sức mạnh của đội kỵ binh không gì địch nổi. Viên gia quân tuy đã trải qua hai năm rèn luyện bước đầu gặt hái được thành công, nhưng sức chiến đấu vẫn còn non nớt. Hai bên giao tranh, dù có thắng, cũng phải trả giá rất đắt.
Người nhà binh, vũ khí hung ác, chẳng thể làm khác được.
Không đến bước đường cùng quyết không động binh đao. Nếu không sẽ có bao nhiêu máu tươi đổ xuống sa trường, bao nhiêu gia đình tan vỡ ly tán.
Có thể là ý trời, cuối cùng không xảy ra điều đó.
Nước Hạ cần thời gian để bình ổn nội tình, Đại Tống cần thời gian để tôi luyện tân binh, hai bên đều cần chuẩn bị chu đáo nhân lực vật lực, không thể xảy ra đại loạn được.
Chỉ có điều, để xoa dịu tình thế, Hoàng thượng quyết định lệnh cho chàng thay mặt triều đình ủng hộ Lý Nguyên Hạo lên ngôi kế vị, và chàng cũng cho rằng cần thiết phải gặp mặt tướng lĩnh biên ải Tây Bắc một lần nói cho rõ ngọn ngành, hóa giải mọi nghi ngờ.
Thế nên Lý Nguyên Hạo mới nói, quá được Hoàng thượng tin tưởng tín nhiệm cũng chưa chắc là điều hay.
Lúc nói điều này chàng ta còn nở nụ cười tinh quái.
Vốn định mời Nguyên hạo đến Niệm viên lần nữa, bày yến tiệc để tiễn biệt, chẳng ngờ Nguyên Hạo xua tay:
- Tẩu phu nhân nếu biết vì ta mà huynh và nàng ấy phải xa cách trong một thời gian dài thì chắc chắn sẽ lấy đao chém ta mất. vì thế, huynh tự mình đối mặt thì hơn, yên tâm, ông trời sẽ phù hộ huynh.
Vốn cũng tưởng rằng với tính khí của Tống Tiểu Hoa nếu không gào khóc thì cũng giận dỗi. Dù gì chàng cũng từng hứa sẽ không rời xa nàng nữa. Chẳng ngờ, sau khi biết tin nàng không có phản ứng gì mà xem ra còn vui mừng nữa.
Không lẽ trong lòng nàng ấy mình chẳng còn giá trị gì nữa sao? Thất vọng, quá thất vọng, vô cùng thất vọng…
Lục Tử Kỳ buồn bã đi dạo một vòng bên ngoài, lúc ăn cơm tâm trạng vui lên một chút giờ lại tiếp tục rầu rĩ.
Vừa đẩy cửa trang viên chàng bèn trông thấy cảnh tượng hỗn loạn, đám người hầu đi lại như mắc cửi, người bê hòm, người cầm hộp, ai nấy đều vội vã, cứ như thể sắp chuyển nhà đi lánh nạn.
Tống Vô Khuyết ngồi chồm hỗm bên cửa nhà bếp miệng tha Lục Việt đang hoa chân múa tay loạn lên, một mắt nhìn vào trong bếp một mắt nhìn ra sân, hết sức bận rộn.
Tiểu Hồng Hài Nhi giờ biến thành Tiểu Bạch Hài Nhi, khắp đầu, khắp mặt khắp thân đều là bụi trắng, hình như là bột mì?...
Lục Tử Kỳ đang không hiểu chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng quát vọng lại:
- Thằng tiểu quỷ, nếu con còn dám nghịch nữa, ta sẽ nhét con vào cái chum cho ch.ết ngạt!
Đúng là bột mì trắng…
Lục Việt giãy giụa một hồi, vừa trông thấy Lục Tử Kỳ liền vội vàng gào lên:
- Cha, cứu! Mẹ, hư!
Lúc này Lục Lăng giơ hai tay chạy tới:
- Đệ đệ ngoan, đợi huynh và mẹ làm xong sủi cảo cho cha thì đệ sẽ được thả xuống. Mẹ không hư, mẹ thương đệ đệ nhất.
An ủi xong, thằng bé lại lao đến bên Lục Tử Kỳ:
- Cha, mẹ nói ngày mai cha phải đi đến một nơi rất xa, phải một thời gian sau mới về, nên đang cùng con làm sủi cảo cho cha, làm loại sủi cảo nhỏ xíu ấy.
Tượng trưng cho sự xa cách ngắn ngủi…
Lục Tử Kỳ cảm động, cúi xuống ôm con, phủi lớp bột trắng trên mặt nó:
- Vậy chúng ta cùng làm sủi cảo được không?
- Được ạ!
Lục Việt thấy vậy càng vùng vẫy mạnh:
- Cha, hư! Ca ca, hư! Khuyết cũng hư!
- Tất cả những tên hư trên đời này cộng lại cũng không hư bằng con! Còn kêu nữa mẹ sẽ treo con lên cây cao cho làm diều luôn! – Tống Tiểu Hoa thò đầu ra tức giận buông một câu, cậu nhóc lúc này mới có vẻ im lặng một chút.
- Dao Dao, nàng đang…
Lục Tử Kỳ bước nhanh hai bước vào trong bếp, chỉ thấy trên bàn, trên án, khắp nơi đều là bột mì trắng, thậm chí trên đầu, trên mặt, trên người Tống Tiểu Hoa cũng bị dính bột.
Chàng đặt Lục Lăng xuống, nhịn cười phủi giúp nàng:
- Nàng cũng đừng vì chuyện ta sắp đi mà cả buổi lao tâm khổ tứ thế chứ?
- Đừng có mơ, đấy là thằng tiểu quỷ gây ra đấy! Lại còn nói những lời này trước mặt con trai thật không biết xấu hổ!
Lục Tử Kỳ im lặng.
Thế giới này thay đổi nhanh thật, không biết từ lúc nào nàng lại trở thành người nghiêm túc đến vậy, còn chàng thì biến thành kẻ mặt dày không biết xấu hổ?
Khẽ ôm Tống Tiểu Hoa từ phía sau, chàng nhỏ nhẹ bên tai:
- Sợ gì chứ? Lăng Nhi còn nhỏ, chưa hiểu gì đâu.
Kết quả là Lục Lăng cất giọng lanh lảnh buông một câu:
- Cha lại định thả nòng nọc vào chỗ mẹ chứ gì?
Lục Việt ở bên ngoài nghe thấy cũng hét theo:
- Cha, nòng nọc, mẹ, ao, đệ đệ!
Bậc làm cha mẹ:
- …
Ăn xong sủi cảo, tạm biệt hai con xong xuôi, Lục Tử Kỳ trở về phòng:
- Vốn định sắp xếp nhiều đồ cho chàng mang theo sợ chàng không đủ dùng, nhưng nghĩ lại chàng đi vội vã, ngựa xe tùy tùng đều đơn giản chắc không thể mang nhiều thứ được. Hơn nữa nếu bị làm cho mệt quá thì đám binh sĩ sẽ cười chê. Để nam nhân của thiếp không bị mất mặt, nên cuối cùng thiếp đã giảm thiểu xuống còn cái tay nải nhỏ này, đựng những thứ thiết yếu chàng đã quen dùng, thêm hai quyển sách chàng đang xem dở, và cả vài đơn thuốc không được ngắt quãng, đã giao cho người hầu giữ rồi.
Tống Tiểu Hoa vừa dặn dò nóng thì cởi bớt áo, lạnh thì mặc thêm áo, vừa lấy ra một dải dây lưng:
- Còn nhớ cái này không? Món quà đầu tiên thiếp làm tặng chàng, từ hồi đó đến giờ vẫn đặt dưới đáy hòm làm kỷ niệm, vừa nãy thiếp đã khâu mấy sợi tóc của thiếp, Lăng Nhi, Việt Nhi và cả mấy sợi lông của Vô Khuyết vào đó, coi như cả nhà luôn ở bên chàng, theo chàng, bảo vệ chàng… - Nàng cúi đầu thắt dải dây lưng cho Lục Tử Kỳ: - Thiếp hiểu, việc quốc gia đại sự rất quan trọng, ai bảo nam nhân của thiếp có bản lĩnh cơ? Thiếp thà để chàng làm chú chim ưng bay lượn trên bầu trời còn hơn làm con chim nhỏ suốt ngày quẩn quanh trong nhà. Hơn nữa không có nước làm sao có nhà? Đông Thanh, chàng xem, thiếp là một người cao thượng biết chừng nào!
Lục Tử Kỳ thấy trong lòng thật ấm áp và cảm động, cảm xúc đó len lỏi đến từng thớ thịt tỏa ra tay chân, lên trên mắt mày. Chàng dang tay ôm lấy, hít hà một cách tham lam cái mùi hương dịu nhẹ mà chỉ không lâu nữa thôi chàng sẽ phải tạm biệt nó:
- Dao Dao, xin lỗi nàng, ta đã thất hứa. Nhưng chắc chắn ta sẽ nhanh chóng trở về, vì những cái sủi cảo nhỏ xíu vừa nãy ta đã ăn gần hết nửa nồi rồi.
- Thế thì đợi chàng trở về phải ăn hết cả nồi mì dài.
- Được.
Lúc này, trăng lên cao, gió thổi nhẹ, ánh nến lay động.
Chiếc rèm khẽ khàng buông xuống, trong phòng ngập tràn yêu thương.
Nhưng đêm đó, Tống Tiểu Hoa kiên quyết từ chối những con nòng nọc của Lục Tử Kỳ. Lý do là vì như thế trong lòng chàng mới có nỗi nhớ, mới nhanh chóng trở về bên nàng.
Tuy Lục Tử Kỳ đã thề rằng chỉ trong vòng ba tháng chàng sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh phu nhân, nhưng Tống Tiểu Hoa vẫn giữ nguyên lập trường vững như bàn thạch của mình, lại còn giống như lão yêu trên núi vỗ vỗ vào má chàng, cười tinh quái:
- Ngoan nào, ngoan nào, chỉ cần chàng ngoan, lúc về sẽ có niềm vui bất ngờ dành cho chàng!
Thế là Lục Tử Kỳ chỉ còn nước nín lặng, nghẹn ngào nhìn trần nhà, buồn thương cho đám nòng nọc chưa kịp hiến thân đã vội ch.ết thảm…
Thế nhưng thực tế đã chứng minh, lời của kẻ xấu bụng quả nhiên là không thể tin được. Vì Lục Tử Kỳ đi liền hai năm.
Sau khi Lý Nguyên Hạo trở về, tuy đã lấy lại được ngôi vị nhờ sự giúp đỡ của triều đình nhà Tống nhưng vì cái ch.ết của Gia Luật Bình nên bị nước Liêu gây khó dễ. Vốn kết giao giờ xuất hiện rạn nứt, cục diễn bỗng chốc thay đổi, với tình hình chuẩn bị hình thành thế “kiềng ba chân”, mỗi bên đều chỉ có thể thận trọng duy trì sự cân bằng mới, chỉ cần một chút lơ là sẽ rất dễ dẫn đến cuộc hỗn chiến giữa ba bên.
Trước tình hình này, triều đình cần một người có năng lực trấn áp được cục diện, làm chủ được tình thế, có tiếng nói trong binh lính, và đương nhiên nhiệm vụ này đã được đặt lên vai Lục Tử Kỳ.
Vì thế được lòng bề trên quá có lúc cũng không phải là điều hay…
Đợi đến khi mọi việc ổn thỏa đã là đầu thu của hai năm sau.
Biện Lương vẫn phồn hoa, Biện Hà vẫn tấp nập, hai con sư tử đá to trước cửa Lục phủ vẫn oai phong lẫm liệt như xưa.
Một dáng áo đen dừng lại trước cửa trong giây lát rồi lập tức xoay người rời đi, men theo con đường nhỏ đến phố An Dương, rồi rẽ vào con đường nhỏ khác, đi vài bước, bèn trông thấy cái cổng nhỏ nằm rất khuất tầm mắt.
Khóe miệng cong lên, chàng đẩy nhẹ, không nhúc nhích. Chàng hơi nhíu mày, định đẩy lần nữa, nhưng không ngờ cánh cửa đã được mở một cách nhẹ nhàng từ bên trong. Nụ cười trên môi càng đậm hơn, chàng nghiêng mình sang một bên.
Một cái đầu nhỏ với búi tóc cao thò ra, ngó nghiêng một cách cảnh giác rồi lại thụt vào, rất nhanh sau đó liền chui ra, trên tay bế một cô bé.
Mái tóc lơ thơ được thắt một cái nơ màu hồng, trang phục màu hồng, giày màu hồng, và cả gương mặt trắng hồng nhỏ xinh, đôi môi hồng đang ngậm ngón tay nhỏ xíu cũng hồng.
Cô bé đáng yêu làm người khác vừa gặp đã muốn ôm lấy thơm mấy cái này độ khoảng hơn một tuổi, đang nằm trong lòng đứa trẻ đỏ từ đầu đến chân như Hồng Hài Nhi. Lông mi dài chớp chớp, đột nhiên cô bé trông thấy người mặc áo đen đứng bên cạnh, vẻ mặt không mấy thích thú:
- Nhị ca, người xấu!
Hồng Hài Nhi cũng chú ý đến người đang ngây ra nhìn mình và muội muội, khóe miệng bên trái hơi nhếch lên, lộ vẻ tinh ranh:
- Niệm Nhi, chúng ta mặc kệ ông ấy! Huynh nói cho muội nghe, nam nhân là người hư nhất thế gian này, muội nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hơn, cẩn thận hơn nữa, đừng để họ lừa, họ bắt nạt. Đương nhiên đại ca và ta là ngoại lệ.
Đôi lông mày lá liễu nhạt của cô bé nhíu lại, hai tay bịt lấy tai:
- Chán!
- Được rồi, được rồi, nhị ca không nói nữa, Niệm Nhi đừng chán, ngoan nào.
- Niệm Nhi… Việt Nhi… - Nam tử quỳ xuống, bằng với “Hồng Hài Nhi”: - Con không nhận ra ta ư?
Khóe môi của “Hồng Hài Nhi” càng con lên hình vòng cung:
- Niệm Nhi, làm thế nào bây giờ?
- Bụp! – Một âm thanh vang lên.
Nam tử chưa kịp phản ứng đã thấy mặt mày sa sầm. Nắm đấm nhỏ bé tuy không có lực mấy nhưng vì chưa kịp phòng bị nên rõ ràng là hơi đau.
Cô bé này chắc chắn là con gái của chàng, con gái của chàng và Dao Dao.
Hóa ra đây chính là niềm vui bất ngờ, con gái của chàng, chàng lại có một đứa con gái.
- Đệ đệ, đệ lại đưa muội muội trốn ra ngoài chơi rồi! Nếu mẹ mà biết được thì sẽ phiền lắm đấy! – Có tiếng chó sủa, tiếng đứa trẻ hơi gấp gáp.
Hồng Hài Nhi nhún vai ra chiều không quan tâm, thở dài:
- Chúng ta lại bị Vô Khuyết bán đứng rồi!
Cô bé cũng ôm đầu rầu rĩ thở dài theo.
Một đứa trẻ khôi ngô tuấn tú chừng mười tuổi cùng một chú chó đen to như sư tử từ trong đi ra, nhìn thấy người mặc áo đen thì dừng lại, nhìn kỹ, rồi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cậu bé đang định mở miệng, thì chú chó đen đã nhanh hơn một bước lao đến làm người kia ngã ngửa xuống đất…
- Lục Việt, con đúng là đồ tiểu quỷ, hôm nay không cho con một trận nên thân thì ta không mang họ ta nữa mà cùng họ với con!
- Đáng lẽ nàng phải mang họ đó từ lâu rồi.
Một giọng nói quen thuộc cất lên bên dưới chú chó to, pha chút bông đùa làm người thiếu phụ trẻ đang kéo váy chạy đến sững sờ dừng lại như bị điểm huyệt.
Cậu bé khôi ngô cuối cùng nhận ra, hét to:
- Cha!
Hồng Hài Nhi hơi cứng miệng, đầy vẻ hoài nghi:
- Cha ư?
Cô bé con thì vẫn giữ gương mặt khó chịu:
- Cha là nam nhân, nên ghét nhất!
Còn thiếu phụ cuối cùng cũng khôi phục lại chức năng vận động, lao đến như tên, hét to:
- Vô Khuyết lui ra! – Rồi sau đó lại xô ngã nam nhân còn đang lồm cồm bò dậy: - Chàng là đồ đáng ch.ết, cuối cùng cũng về nhà rồi sao?!
- Dao Dao, ta về rồi.
- … Đông Thanh, Đông Thanh, đúng là chàng rồi, chàng về thật rồi…
- Là ta, ta về rồi đây.
Lúc này, ba đứa trẻ đang không hiểu chuyện gì đứng vây quanh nhìn nhau rồi đồng thanh nói:
- Nòng nọc nhỏ, vào ao đi.
Bậc làm cha mẹ lại như hai năm về trước:
- …
Nhưng đêm đó, nòng nọc lại một lần nữa lại bị từ chối.
Vì Lục Tử Kỳ bị Tống Tiểu Hoa bắt xem “Nhật ký trưởng thành” của Niệm Niệm từ lúc mang thai đến bây giờ. Cái này hải đến hơn bảy trăm trang, ngoài ra còn có hơn ba trăm trang “Ký sự về muội thành nữa, nên cộng vào là hơn một nghìn trang, chắc là nòng nọc phải nhẫn nhịn ba đêm mất thôi…
- Dao Dao, Niệm Nhi chính là món quà bất ngờ mà nàng dành cho ta đúng không?
- Có hài lòng không?
- Hài lòng, hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn được nữa! Nhưng sao trong những bức thư nhà trước đó nàng không nhắc gì đến?
- Đã nói là để cho chàng bất ngờ khi về mà, ai bảo chàng nói mà không giữ lời?!
- Được rồi, được rồi, là ta sai. Nhưng giờ ta đã về rồi, từ nay về sau sẽ ở bên con nhiều hơn, yêu thương con hơn, vì thế cũng không thể một lúc mà tìm hiểu hết được những gì ta đã bỏ lỡ đúng không?
- Thật sao? Nhưng nếu chàng không tìm hiểu trước thì không có cách nào gần gũi Niệm Nhi đâu, vì nó ghét tất cả những nam nhân khác trừ hai ca ca của nó.
- … Nhưng ta là cha ruột của nó mà!
- Nó không quen chàng, trong mắt nó chàng là một đại thúc quái đản không tốt!
- … Vậy nàng nói cho ta biết, rốt cuộc phải làm thế nào thì con gái yêu quý mới chịu chấp nhận ta?
- Chàng cứ đọc hết nhật ký đi thì biết.
- Ta không đợi được…
- Này! Chàng không đọc nhật ký thì thôi chứ, sao lại trèo lên giường thế?
- Ta muốn cùng nàng đắp chăn nói chuyện về con gái.
- Này, chàng đắp chăn thì đắp đi, sao lại cởi áo, sao còn giúp thiếp cởi, thiếp không có thói quen ngủ trần đâu!
- Dần dần sẽ thành quen thôi.
- Á! Không phải chàng nói là muốn nói chuyện về con gái ư, sao giờ lại…
- Có thể vừa làm vừa nói mà.
- Ừm… Chàng đúng là…
Ngọn đèn nhỏ đã tắt, chiếc rèm nhỏ đã buông.
Tương quan lịch sử chính thống:
Năm 1032, Lý Nguyên Hạo kế vị ngai vàng.
Năm 1033, Lưu thái hậu qua đời, Tống Nhân Tông nhấp chính.
Năm 1038, Lý Nguyên Hạo xưng đế, quốc hiệu Đại Hạ, sử gọi là Tây Hạ.
Năm 1039 – 1042, hai nước Tống Hạ xảy ra chiến tranh lần thứ ba, nước Tống ba lần đều thua.
Năm 1048, Lý Nguyên Hạo băng hà.
Tương quan lịch sử không chính thống:
Mùa hè năm 1033, Lục Niệm Niệm ra đời.
Mùa thu năm 1034, Lục Niệm Niệm lần đầu gặp mặt cha.
Mùa thu năm 1035, Lục Niệm Niệm không còn dùng nắm đấm đối phó với người cha ra sức gần gũi con nữa.
Mùa xuân năm 1036, Lục Niệm Niệm không còn chau mày với người cha ra sức gần gũi con nữa.
Mùa thu năm 1037, Lục Niệm Niệm bắt đầu cảm thấy cha không phải là nam nhân đáng ghét.
Mùa xuân năm 1038, Lục Niệm Niệm chủ động thơm cha một cái, cha hai hàng lệ tuôn trào.
Mùa thu năm 1038, Lục Niệm Niệm, mẹ, ca ca và chó theo cha từ quan lui về ở ẩn, đến vùng Giang Nam tuyệt đẹp, tại đó tái ngộ với Hoắc thúc thúc, dì Tiểu Hàm, cùng cả một tỷ tỷ xinh đẹp lẫn đệ đệ đáng ghét đã tới đó từ trước...