Chương 4: Đổi sữa! !
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
–
–
–
Đại Tráng đốn củi hơn hai mươi ngày, liền tranh thủ đào một cái hố sâu ở gần chuồng heo rách nát trong sân nhà mình, dùng đá lớn đặt ở bốn phía hố, chờ làm xong, sai Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi đến bờ sông cắt chút cây cỏ khô, cỏ lau trở về. Vào mùa đông thì nước sông xuống thấp, hơn nữa Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi vô cùng nghe lời anh trai thế nên cũng không sợ bọn nhỏ ham chơi mà rơi xuống sông.
Đại Tráng đem cỏ khô cùng lá cây băm nhỏ trộn với đất bùn, bỏ vào trong hố, rồi lại đổ nước vừa phải vào, làm cho bùn đất giữ được độ ẩm, kêu Đại Nựu Nhi bắt lấy mấy con giun đất vừa vừa bỏ vào bên trong nuôi lớn, chờ giun lớn Đại Nựu Nhi có thể thoải mái bắt giun cho gà ăn. Trước kia, Đại Tráng cũng không nuôi qua giun đất, thế nhưng căn cứ vào hiểu biết của mình, dù sao cũng không tới nỗi phải bắt giun con cho gà ăn là được rồi...
Hôm nay, thời tiết vô cùng tốt, người trong thôn đều tập trung lại với nhau, phụ nữ thì vừa thêu thùa vừa trò chuyện liên thiên, bọn nhỏ thì ở bên cạnh chơi đùa với nhau ầm ĩ.
Đại Tráng ôm Tam Nựu Nhi, Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi mỗi người ôm một đứa sinh đôi, Nhị Nựu Nhi theo phía sau, mấy đứa chầm chậm hướng đầu thôn, chuẩn bị phơi nắng.
Người trong thôn đều nhìn bọn họ im lặng trong chốc lát, rồi sau đó bắt đầu nhiệt tình chào hỏi Đại Tráng và mấy đứa nhỏ, có mấy bác còn lấy trong túi ra mấy hạt đậu phộng rang hoặc khối đậu phụ đưa cho bọn họ.
Đại Tráng biết người trong thôn đều có ý tốt, chỉ là bình thường mỗi gia đình cũng chỉ đủ ăn no mặc ấm muốn giúp đỡ gia đình toàn trẻ nhỏ như bọn họ thì cũng chỉ lực bất tòng tâm. Cũng như mấy hạt đậu phộng rang, đậu phộng này không phải gia đình nào cũng có thể cho được, chỉ có khi đãi khách mới có thể lấy ra một chút. Mấy bác gái kia thương con nhà mình, mới mang theo bên người tính cho bọn nó ăn, thế nhưng lại cho bọn Đại Tráng vài hạt...
Đại Tráng chỉ mỉm cười từ chối, thế nhưng không nhận không được, mới đồng ý cho Nhị Nựu Nhi lấy một hai miếng làm nó vui vẻ, cười đến híp cả mắt.
Hiện giờ đã gần giữa trưa, mặt trời chiếu vào người vô cùng ấm áp, vài người mẹ ôm mấy đứa nhỏ ngồi liền cởi bỏ quần áo con mình đem phơi nắng.
Trong số đó có một người vừa cho con ăn no xong, bế đứa nhỏ lên, vỗ vỗ lưng nó, làm cho nó nấc lên một tiếng, thấy Đại Tráng nhìn mình, cười nói: “Nhị Trạng, lại đây, đưa Tam Tráng cho cô.”
Nhị Tráng khó hiểu đi qua, người mẹ kia đưa con mình cho bác gái bên cạnh bế dùm, còn mình thì thuần thục đem Tam Tráng ôm vào, cởi áo, cho Tam Tráng ßú❤ sữa.
Tam Tráng vẫn chỉ chưa đây một tuổi, đã hơn hai tháng còn chưa uống được sữa mẹ, lúc này còn không chờ người mẹ kia cởi áo, liền vội vàng dùng miệng tìm loạn trước ngược người mẹ kia, đợi đến khi tìm được mục tiêu, vội vàng ßú❤ sữa phát ra tiếng kêu làm người mẹ có chút bối rối.
Một người mẹ khác đang ôm đứa nhỏ, ôm lấy Tứ Tráng trong tay Đại Nựu Nhi, cũng đút cho nó ăn.
Đại Tráng biết hai người mẹ này đều tốt bụng, hơn nữa quan hệ với nhà mình cũng không tệ, là con dâu của Lý gia cùng Tôn gia.
Hai đứa trẻ song sinh uống sữa xong đến trưa cũng không cần ăn gì nữa, Đại Tráng nghĩ một chút, Lý gia cùng Tôn gia đều là người dễ bàn chuyện, một tháng qua cũng tích góp được ba mươi trái trứng, nghĩ nghĩ, liền cầm lấy hai mươi cái, trước đem tặng mười trái cho nhà Lý gia.
“Thẩm thẩm, đây là trứng gà giúp bồi bổ cơ thể...” Đại Tráng ngượng ngùng, mười trái trứng gà thật sự hơi ít, thế nhưng ở nhà cũng chỉ đủ chừng này.
Sau đó nói rõ ý của mình, con dâu Lý gia do dự một chút, chồng nàng là một người chất phác, im lặng một hồi rồi nói: “Mẹ nó, nếu sữa đủ thì đồng ý đi!”
Đại Tráng vội nói: “Chỉ cần mỗi ngày một buổi tối cho TamTráng ăn một lần là được.”
Con dâu Lý gia đồng ý, mười trái trứng gà kia cũng không từ chối, trực tiếp nhận, nhà ai cũng chả dư dả gì.
Đại Tráng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo là đến nhà Tôn gia.
“Ngươi mới nói gì, nếu sữa đủ, ta đã đồng ý sớm rồi!” Chờ Đại Tráng ra tới sân, con dâu Lý gia vội nhéo chồng mình, tức giận nói.
Chồng nàng cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Mấy đứa nhỏ kia sống cũng không dễ dàng, Nhị Bảo cũng đã gần một tuổi, về sau cho nó ăn thêm chút cháo là được.”
Con dâu Lý gia không còn cách nào, mình cũng chỉ đủ sữa cho con ăn, lại còn phải cho nó ăn cháo, trong lòng cũng khó chịu, thế nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ nhéo chồng mình cho hả giận, việc khác tính sau.
Đứa bé nhà Tôn gia là đứa thứ nhất, rất được chiều chuộng, cho nên hơn mười tháng rồi vẫn còn được uống sữa mẹ, ở nhà khác, đã sớm cai sữa, đưa ra thành quả lao động, Đại Tráng cũng nói ý của mình, con dâu Tôn gia liền vui vẻ đồng ý, vừa vặn cũng nên cho Cẩu Đản uống ít sữa lại, chuẩn bị cai sữa...
Từ đó, xem như giải quyết được vấn đề lớn, mỗi buổi tối, hai đửa trẻ song sinh lại được uống một bữa sữa mẹ, tối đến sẽ không náo loạn, đôi khi thời thiết tốt, ôm hai đứa nhỏ đi ra ngoài phơi nắng, hai người mẹ kia cũng sẽ cho bọn họ uống một chút, hai đứa trẻ song sinh tuy rằng thân thể vẫn còn gầy teo nho nhỏ, thế nhưng trên người đã có chút tinh thần hơn.