Chương 59: Xuất khứ !
Đại Nựu Nhi xuất giá cũng giống với những hôn lễ bình thường trong thôn. Đại Tráng cũng không gửi thiệp mời cho mấy người có giao tình trên trấn. Ngày xuất giá chọn vào mùng tám tháng giêng, toàn bộ thôn mọi người đều náo nhiệt.
“Về sau em tự mình sống, có gì ủy khuất cũng ngàn vạn lần đừng chịu đựng...” Đại Tráng lo lắng dặn dò Đại Nựu Nhi trước khi xuất gia, cuối cùng trong lòng vẫn có chút lo sợ bất an, cảm thấy thấy việc hôn nhân của Đại Nựu Nhi rất qua loa, phải biết rằng nơi đây nếu không tốt cũng không thể ly hôn...
“Đại ca, người yên tâm đi, em biết đúng mực!” Đại Nựu Nhi nắm chặt tay Đại Tráng suy nghĩ nói.
“Không sợ, chúng ta cách nhau không xa!” Ngốc Tử vỗ vỗ vai hai người an ủi nói.
“Được rồi, A Đại ca ca, nhớ chăm sóc đại ca, đại ca đối người không tốt, người tha thứ một chút...” Đại Nựu Nhi quay lại nói với Ngốc Tử.
Ngốc Tử liên tục gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết.
“Khụ, nói cái gì đó, được lắm, giờ lành sắp đến rồi!” Đại Tráng ngượng ngùng cắt ngang lời Đại Nựu Nhi.
Hỉ bà mời đến vừa nói lời cát tường, vừa giúp Đại Nựu Nhi choàng lại khăn hồng.
Đại Tráng ngồi xổm xuống, để Đại Nựu Nhi nằm úp sấp trên lưng mình, cận thận cõng Đại Nựu Nhi tới kiệu.
Hỉ nương ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Mau khóc đi, tân nương tử!”
Đại Nựu Nhi vội vàng phát ra tiếng khóc không biết là thật hay giả.
Hỉ nương khoa trương nói trôi chảy mấy lời cát tường, đỡ Đại Nựu Nhi vào trong kiệu, bốn người trẻ tuổi được mời từ trong thôn hét to nâng lên kiệu hoa thuê từ trên trấn đi ở đằng trước, phía sau là hai người nâng đồ cưới.
Người trong thôn một đường ồn ào đi theo, thỉnh thoảng có vài người phát ra âm thanh khen ngợi.
Trước đó vài ngày trong thôn cũng có một nhà có nữ nhân xuất giá. Cô nương kia mặc một kiện áo mới màu hồng ngắn, còn dẫn theo một bọc nhỏ cùng mẹ nàng đi đến nhà chú rể...
Tiểu Liễu không có thân nhân khác, Đại Tráng cùng Ngốc Tử ở bên kia vội tới nửa đêm mới có thể thoát thân.
Đại Tráng ngồi ở một cái ghế nhỏ vỗ vỗ bắp chân, cơ hồ run rẩy đến không đứng dậy nổi.
“Ta cõng ngươi về.” Ngốc Tử đi tới túm lấy cánh tay Đại Tráng nói.
“Không cần, để cho ta nghỉ ngơi đi.” Đại Tráng hữu khí vô lực nói.
“Sớm một chút trở về rồi nghỉ ngơi thoải mái!” Ngốc Tử ngồi xổm xuống lắc lắc đầu nói.
Đại Tráng nở nụ cười, nằm úp sấp, ghé bên tai Ngốc Tử thấp giọng nói: “Ngươi cõng được không đó?”
“Không có việc gì!” Ngốc Tử lấy tay nâng lên mông Đại Tráng, vững vàng đứng lên, trầm giọng nói, mặt sau lỗ tai trở nên đỏ hồng.
Đại Tráng đầu dựa trên vai Ngốc Tử, câu được câu không nhàn thoại.
Ngốc tử lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên đáp vài tiếng, đi đến cổng nhà Tiểu Liễu, dùng một tay đóng lại cổng.
“Ngươi ngồi một lát, ta đi lấy nước ấm.” Ngốc Tử đem Đại Tráng đặt trên giường bên, nhẹ giọng nói.
Nếm qua cơm chiều, Tam Nựu Nhi liền mang theo Tam Tráng cùng Tứ Tráng về trước, lúc này trong phòng im ắng, phỏng chừng đã muốn ngủ say.
“Ừ.” Đại Tráng chống mí mắt lên tiếng, bán nằm xuống.
Sau khi Ngốc Tử thắp đèn, vội bước nhanh về phía nhà bếp, chỉ chốc lát sau bưng một cái thùng gỗ đựng nước đi vào.
“Đại Tráng, Đại Tráng, tỉnh tỉnh, tắm một chút...” Ngốc Tử thúc gục Đại Tráng nhẹ giọng kêu lên.
Đại Tráng ừ ừ hai tiếng, không tình nguyện ngồi dậy, mắt cũng chưa mở lung tung đi đến phía bồn gỗ.
Ngốc Tử vội chạy lên đỡ lấy Đại Tráng đang lắc lư, cố sức cởi quần áo hắn xuống, dùng khăn dính nước ấm nhanh chóng lau người cho Đại Tráng...
Đại Tráng thành thật tựa trên người Ngốc Tử, căn bản không ý thức được chuyện gì đang phát sinh.
Ngốc Tử nhung nhớ không tha sờ soạng hai ba cái ở đùi trong non mịn của Đại Tráng, nhìn thấy cằm Đại Tráng không ngừng chúi xuống, thở dài đem Đại Tráng nhét trong chăn, sau đó nhanh chóng lau qua một lần, cũng chui vào chăn.
Đại Tráng đã muốn chìm trong giấc ngủ, cảm giác được nguồn nhiệt, nhanh chóng nhích lại gần.
Ngốc Tử đưa tay ốm lấy Đại Tráng, mí mắt cũng dần dần nhắm lại...
Sau khi Đại Nựu Nhi gả đi hơn một tháng, việc đồng áng cũng trở nên bận rộn. Còn 1 năm nữa là tới thời gian mua đất của quan phủ, tất cả mọi người đều vội vàng tự khai hoang trồng trọt cho nên không ai nguyện ý làm công, may mắn còn có người nghĩ muốn tranh thủ kiếm chút tiền mặt, hơn nữa Đại Tráng trả tiền công cũng không thấp, làm ngày công cũng đồng ý.
Sau khi an bài xong chuyện xuân vụ, Đại Tráng cầm 5 lượng bạc đưa cho Đại Nựu Nhi cùng Tiểu Liễu, nhờ bọn họ giúp trông nom.
“Này bạc đó các em cứ dùng, không đủ chúng ta trở về sẽ đưa thêm cho các em.” Đại Tráng cười nói.
“Đại ca, nhiều lắm rồi!” Đại Nựu Nhi kêu lên.
Hiện tại giá cả tuy rằng cao, nhưng thuê người lại khá tiện, 5 lượng bạc trong thời gian bận rộn cũng không thành vấn đề, huống chi hiện tại xuân vụ vừa qua khỏi, chỉ cần mời vài người đến chăm sóc thôi...
“Ừ, để ngừa vạn nhất, các em cứ nhận đi, chúng ta sẽ trở về trước vụ thu hoạch mùa thu!” Đại Tráng đẩy tay Đại Nựu Nhi nói.
“Đại ca, khi nào các người đi?” Tiểu Liễu tiến lên thấp giọng hỏi.
“Ngày mốt đi, ruộng vườn liền phiền các em!” Đại Tráng cười tủm tỉm nói.
Tiểu Liễu gật gật đầu, đẩy Đại Nựu Nhi một cái, ý bảo nàng thu lại bạc.
Đại Tráng lại cùng Đại Nựu Nhi và Tiểu Liễu nhàn thoại vài câu, mới rời đi.
Đại Nựu Nhi sau khi gả đi, Tam Nựu Nhi bắt đầu từ từ học việc nhà, hịên tại đã làm được ra hình ra dáng, mỗi ngày còn bớt chút thời gian đến nhà Đại Nựu Nhi học việc may vá. Lần này ra ngoài Đại Tráng vốn là muốn đem nàng cùng Tam Tráng, Tứ Tráng đi cùng. Thế nhưng Đại Nựu Nhi nói Tam Nựu Nhi tuổi không còn nhỏ, đi ra ngoài không tốt, nên ngăn cản, Đại Tráng hỏi ý kiến Tam Nựu Nhi, không nghĩ tới Tam Nựu Nhi cũng nguyện ý lưu lại. Trong nhà mới vừa nuôi thêm mấy con gà cùng hai con chó săn lai liền giao cho Tam Nựu Nhi chăm sóc. Sợ nàng một đứa bé gái ở một mình không an toàn, cho nên Đại Tráng giúp nàng thu dọn một chút, chuẩn bị đến chỗ Đại Nựu Nhi ở mấy tháng.
Nhà của Tiẻu Liễu gồm 5 gian, trong đó 3 gian đều đắp đất, phía giữa là nhà chính, còn có một gian trống làm kho, phòng bếp chắc chắn nằm ở bên cạnh, phía trong có đắp một cái bệ thấp. Trước sau viện cũng khá lớn, bởi vì hiện giờ người trong thôn ít, tất cả mọi người đều nhân lúc xây nhà để chiếm đất, trong sân trồng trọt cũng không cần mua khế đất.
Dọc trên đường đi thì đi một chút, dừng một chút, tìm hơn một tháng mới đến kinh thành. Đây vẫn là kết quả dưới sự kiên trì của Đại Tráng mà đi vào buổi tối. Xe ngựa là được làm theo yêu cầu ở Tân Hồ Thành trước đây luôn dùng để vận chuyển lương thực hàng hóa. Ban ngày không dám phóng ngựa chạy, huống hồ Tam Tráng cùng Tứ Tráng bị say xe, ở trên xe ngựa cũng không nổi, đi một lát phải thả bọn nó xuống chơi một lát, trên đường đi cũng nhiều người. Buổi tối thì không có việc gì, Đại Tráng cùng Ngốc Tử thay phiên đánh xe ngựa, cách vài ngày mới có thể để ngựa chạy nửa đêm, tránh cho ngựa chịu không nổi.
Đại Tráng lần trước viết thư cho Nhị Tráng đã hỏi thăm rõ ràng, chỗ ở của Nhị Tráng là ngay tại thư điếm nơi hắn làm công. Buổi tối đem chăn đệm trải ra ngủ trong điếm, buổi sáng mở cửa thì thu lại chăn đệm, như vậy có thể tiết kiệm tiền trọ.
Xe ngựa chậm rãi vào thành, Tam Tráng cùng Tứ Tráng hưng phấn ghé vào bên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, không thể không ngừng phát ra thanh âm thán phục.
“Trước đi tìm Nhị Tráng, sau đó chúng ta cùng đi tìm chỗ ở!” Đại Tráng tựa trên xe ngựa bộ dạng uể oải đối với Ngốc Tử ở phía trước nói.
Ngốc Tử đáp, bắt đầu chung quanh tìm kiếm thư điếm như lời Nhị Tráng.
Hơn nửa ngày, khi Đại Tráng ngủ gật tỉnh lại, phát hiện xe ngựa vẫn còn đi chầm chậm
“Làm sao vậy, không tìm được?” Đại Tráng hướng phía trước hô.
“Nhiều, nhiều cửa hàng lắm!” Ngốc Tử lắp ba lắp bắp đáp, trên trán đều rịn mồ hôi.
“Dừng lại một chút!” Đại Tráng kêu lên.
Ngốc Tử kéo lại dây cương, không chế để xe ngựa dừng lại.
“Hai đứa ngồi trên đây, đại ca đi xuống hỏi đường, đơi khi tìm được Nhị ca, liền mang bọn em đi ra ngoài chơi!” Đại Tráng đối với Tam Tráng cùng Tứ Tráng dặn dò.
“Được!” Tam Tráng cùng Tứ Tráng cùng nhau đáp.
Đại Tráng nhảy xuống xe ngựa, nhìn chung quanh một chút, ngoài ý muốn phát hiện ở kinh thành cư nhiên có hàng rong bán mứt quả.
“Tiểu ca, cái này bao nhiêu tiền một xâu!” Đại Tráng đi qua hỏi.
“3 văn!” Người bán hàng rong kia gương mặt tươi cười đáp.
Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Lấy cho ta 3 xâu!”
“Được!” Người bán hàng rong kia cao giọng đáp, lấy đại 3 xâu đưa: “Của ngài đây!”
Đại Tráng vừa một bên đếm tiền, một bên hỏi: “Tiểu ca, đường Tuyên Văn đi như thế nào?”
Người bán hàng rong kia nhận lấy tiền xong, lưu loát nói: “Đi thẳng phía trước đến ngã tư thứ hai quẹo vào, lại đi thẳng tiếp, nhìn thấy thư điếm chính là đường Tuyên Văn, chỗ đó là nơi chuyên bán giấy mực!”
“Cảm ơn tiểu ca nha!” Đại Tráng gật gật đầu, cười nói.
“Không có gì, khách quan đi thong thả!” Người bán hàng rong kia phất tay, khiêng lấy cái giá cắm đầy mứt quả đi xa.
“Ngươi đi vào nghỉ một lát đi, ta đi đánh xe.” Đại Tráng đem mứt quả đưa cho Ngốc Tử, ôn nhu nói.
“Không có gì, ngươi trước ăn mứt quả đi, chỉ đường cho ta là được!” Ngốc Tử cười nói.
“Cái này là mua cho ngươi, Tam Tráng cùng Tứ Tráng, ta không thích ăn mấy cái này, mau xuống đi, đợi một chút thì không tìm kịp chỗ ở!” Đại Tráng kéo Ngóc Tử nói.
Ngốc Tử không còn cách nào đành nhảy xuống, nhận lấy mứt quả xoay người lên xe ngựa.
Trên xe ngựa, Tam Tráng cùng Tứ Táng liền reo lên một trận hoan hô nho nhỏ, mỗi người tiến lên cầm lầy một cây mứt quả, ngươi một ngụm ta một ngụm bắt đầu ăn.
Ngốc Tử đem mứt qua cầm trong tay nhìn, cười ngây ngô một hồi lâu mới cẩn thận cắn một viên, vô cùng ngon ngọt, Ngốc Tử híp mắt, đem xâu mứt quả còn lại dùng giấy dầu bao lấy, bỏ vào trong ngực...
Đại Tráng rất nhanh tìm tới đường Tuyên Văn, nơi đó tương đối có chút vắng vẻ hơn nơi khác, ngã tư lại vô cùng lớn, có lẽ là do mấy cửa hàng nơi này không có bày hàng hóa ra.
Tiến tới trước một cửa tiệm có treo bảng Tụ Vân Hiên thì ngừng lại. Đây là một thư điếm không lớn lắm, có hai tầng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy mấy tiểu nhị đang sửa sang lại sách vở.
“Xin hỏi, nơi này có tiểu nhị tên là Vương Nhị Tráng không?” Đại Tráng chần chờ một chút, đi đến hỏi.
Trong đó có một cái tiểu nhị lại gần, cao thấp đánh giá Đại Tráng vài lần, hiển nhiên là muốn từ quần áo Đại Tráng nhìn ra chút tin tức, thế nhưng trên mặt vẫn không lộ vẻ gì, vẫn là tươi cười, khách khí nói: “Chúng ta nơi này không có tiểu nhị nào tên Vương Nhị Tráng, khách quan muốn mua sách sao?”
Đại Tráng nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Nơi này có phải là Tụ Vân Hiên thư điếm trên đường Tuyên Văn không?”
“Đúng vậy, thưa khách quan!” Tươi cười trên mặt tiểu nhị kia đã muốn nhạt đi, thế nhưng vẫn bảo trì lễ phép cơ bản.
“Ngươi chắc chắn là không có tiểu nhị nào tên là Vương Nhị Tráng làm ở nơi này? Hắn có lẽ là làm từ năm trước, công việc là sửa sang lại sách...” Đại Tráng có chút bất an hỏi.
“Khách quan muốn tìm người?” Tiểu nhị kia lại cao thấp đánh gia Đại Tráng vài lần, xa lạ hỏi.
“Đúng, nhị đệ của ta vào kinh thanh, hắn viết thư trở về nói là làm tiểu nhị trong này!” Đại Tráng giải thích nói.
“Khách quan chờ chút, ta đi hỏi.” Tiểu nhị kia mời Đại Tráng vào thư điếm, đi đến chỗ một tiểu nhị có lẽ là chức cao hơn, nhỏ giọng hỏi.
“Đại ca!” Trong đó có một tiểu nhị xoay lưng lại với cửa quay người nhìn lại một chút, đột nhiên kinh hỉ kêu lên.
“Nhị Tráng?” Đại Tráng do dự kêu lên một tiếng.
Nhị Tráng ở bên ngoài có một năm rưỡi, lại đúng thời điểm phát dục, biến hóa tương đối lớn, hai má ban đầu có chút mượt mà bây giờ trở nên có hình dáng rõ ràng, lông mày cũng thô dài, tóc thì dùng một cái khăn bao vào cột cố định sau đầu, mặc trên người có lẽ là đồng phục thống nhất của thư điếm...
“Đại ca, sao người lại tới đây?” Nhị Tráng bước nhanh tới, kéo tay áo Đại Tráng hưng phấn hỏi.
“Nam Tùng!” Một trung niên đi tới kêu lên.
Nhị Tráng lên tiếng, bất an co quắp nói: “Chương chưởng quầy, hôm nay ta xin nghỉ nửa ngày!”
“Sao lại thế?” Chương chưởng quầy nhìn Đại Tráng liếc mắt một cái rồi hỏi.
“Chào Chương chưởng quầy, ta là đại ca của Nam Tùng, hôm này vừa tới kinh thành, muốn để nó mang nhóm chúng ta đi tìm chỗ ở, tiện thể gặp mặt, cho nên mong ngài thứ lỗi!”
“Là chuyện thường tình, Nam Tùng, ngươi đi đi!” Chương chưởng quầy trên mặt hơi dịu đi, hướng Nhị Tráng gật gật đầu nói.
Nhị Tráng cúi chào Chương chưởng quầy, vui vẻ kéo Đại Tráng đi.
“Ngươi đổi tên?” Đại Tráng nhăn mặt hỏi.
“Không có, Nam Tùng là tự, là do Ôn đại nhân đặt!” Nhị Tráng vội vã không ngừng giải thích.
“Trước lên xe đi!” Đại Tráng thản nhiên nói.
“A Đại ca ca!” Nhị Tráng đối với Ngốc Tử bên cạnh xe ngựa kêu một tiếng.
Ngốc Tử cười đáp.
“Nhị ca!”
“Nhị ca!”
Tam Tráng cùng Tứ Tráng ở bên cửa xe cao hứng kêu lên.
Nhị Tráng lớn tiếng đáp, hưng phấn trèo lên xe ngựa, bên trong liền vang lên tiếng cười to của ba đứa...
“Đại Tráng, ngươi đi lên đi, ta đánh xe cho!” Ngốc Tử sờ sờ trong ngực, vui vẻ nói.
“Không cần, ngươi nghỉ ngơi thêm chút đi!” Đại Tráng dắt xe ngựa đi về phía trước nói.
Ngốc Tử đành phải đi theo phía sau.
“Nhị Tráng, nơi này có căn nhà nào tiện nghi một chút để thuê không, chúng ta phải ở chỗ này một thời gian.” Đại Tráng hỏi.
“Đại ca, thật vậy chăng? Các người tính ở bao lâu?” Nhị Tráng nằm úp sấp trên cửa xe cao hứng hỏi.
“Hơn một tháng, chúng ta phải trở về trước vụ thu hoạch mùa thu!” Đại Tráng rung dây cương, để cho xe ngựa chậm rãi đi.
“Một tháng sợ không thuê được, thời gian quá ngắn!” Nhị Tráng buồn rầu nói.
“Vậy thuê lâu một chút đi, cho ngươi sau này ở đó, cũng không thể ngủ ở trong thư điếm, ngươi không phải còn phải học sao!” Đại Tráng nhẹ giọng nói.
“Thật sự?” Nhị Tráng hưng phấn kêu lên.
“Ừ!” Đại Tráng đáp.
Nhị Tráng ở phía sau chỉ đường, rất nhanh đi đến một cái ngõ nhỏ, xe ngựa cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi vào.
“Nơi này cách đường Tuyên Văn khá gần, là nơi chuyên để cho học tử ở!” Nhị Tráng giải thích.
Có không ít chỗ rõ ràng đã bị người khác thuê, liếc mắt nhìn mấy cái bảng trên mấy cánh cửa, chứng tỏ chưa được cho thuê.
Nhị Tráng đi xuống xe gõ cửa, một trung niên ở trong một căn nhà không xa đi ra.
“Hậu sinh muốn thuê nhà!” Người trung niên kia nhanh chóng nhìn qua Đại Tráng cùng Nhị Tráng một cái, nói với Nhị Tráng.
“Đúng, không biết chỗ này tiền thuê tính thế nào?” Nhị Tráng hỏi.
“Cho thuê nửa năm, 82 văn tiền nửa năm!” Trung niên kia rất nhanh đáp.
Nhị Tráng bất an nhìn về phía Đại Tráng, trầm mặt.
“Nếu mua luôn một căn thì bao nhiêu tiền?” Đại Tráng thấp giọng hỏi.
Trung niên kia nhìn về phía Đại Tráng, nhếch miệng nở nụ cười: “Vốn cũng không đắt, nhưng không ai muốn bán!”
Đại Tráng gật gật đầu.
8 lượng bạc nửa năm, khoa khảo là 3 năm một lần, mỗi lần khoa khảo cách hai năm, vào tháng 9 cử hành, lần Nhị Tráng tham gia chính là khoa thi thêm, không tính đến, lần tiếp theo vào tháng 9 sang năm, nói cách khác ít nhất phải thuê 1 năm rưỡi, để cho thuê một chỗ ở phải tốn 282 văn tiền, còn phải cho Nhị Tráng chút tiền tiêu... Đại Tráng nhíu mày, cũng không phải là mang bạc không đủ, chỉ là nghĩ không tới phải tốn nhiều tiền như vậy.
“Ngài đưa ra giá thành tâm một chút đi!” Đại Tráng cười nói.
“Các người thuê bao lâu?” Trung niên kia hỏi.
“Một năm rưỡi, đến khoa khảo sang năm chấm dứt!” Đại Tráng nhìn Nhị Tráng một cái đáp.
“Mấy người ở?”
“Chỉ mình hắn, chúng ta ở cùng lắm một tháng rồi đi.” Đại Tráng chỉ chỉ Nhị Tráng nói.
“726 văn tiền nửa năm.” Trung niên nghĩ nghĩ nói.
“Ngươi nói như thế thì không bằng đừng nói...” Đại Tráng cười đứng lên...
Cuối cùng định giá 6 lượng bạc nửa năm, lúc nói 6 lượng nửa năm Nhị Tráng trên mặt lộ vẻ tươi cười, Đại Tráng phỏng chừng 6 lượng này xem ra là giá cực thấp rồi, lúc này liễn vỗ bàn, song phương kí tên đồng ý sau đó thanh toán tiền một lần.
“Về sau một năm này nhà này liền để nhị đệ ta quản, ngươi không được can thiệp!” Đại Tráng yêu cầu.
“Điều này chúng ta hiểu, hậu sinh muốn làm gì thì làm!” Trung niên kia cười nói: “Ta ở đây chúc hậu sinh tên đề bảng vàng!”
Nhị Tráng vui mừng rạo rực đáp.
Đại Tráng đem xe ngựa đi vào, nhà cũng khá nhỏ, tổng cộng chỉ có 3 gian phòng, phía trước có một cái vườn nho nhỏ, ở phía sau nhà cách tường cũng chỉ một thước, thế nhưng có thể là do ông chủ thường xuyên tới thu dọn, trong phòng đều sạch sẽ, đồ dùng gia đình cơ bản đều có, có thể vào ở trực tiếp.
“Đem đồ của ngươi ở thư điếm dọn lại đây đi, đêm nay liền ở lại!” Đại Tráng đối Nhị Tráng còn đang ngây ngô cười, nói.