Chương 63: Kết thúc

Nhị Nựu Nhi năm nay đã được 15 tuổi, sau khi di tản từ trên núi, đã hơn 3 năm, một đoạn thời gian này cũng đủ để một cô bé nhỏ trưởng thành thành một cô gái duyên dáng yêu kiều. Đại Tráng nhìn thấy một cô nương trang điểm tươi đẹp ăn mặc như thiếu phụ trước mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng đứa bé tham ăn hiện trên gương mặt của nàng...


Sau khi chạy lạc trên núi, Nhị Nựu Nhi sau đó, đã không thấy bóng dáng Đại Tráng, lại chạy sai hướng phía kinh thành, thẳng cho đến hừng đông mới phát hiện đã ở trên đường lớn. Mà nàng vận khí cũng không tốt, vừa đụng liền gặp một đoàn buôn lậu, bị bắt đi, bán vào kinh thành. Lúc trước Đại Tráng, Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi đều không có đề nghị qua lên núi tìm Nhị Nựu Nhi, ngoại trừ lên núi không an toàn, điều quan trọng chính là Nhị Nựu Nhi khẳng định là biết đường quay về Liễu Thụ thôn, mà nếu nàng không về, hơn phân nửa chính là ở trên núi lành ít dữ nhiều, nhưng mà cũng không có tính qua tình huống này.


Ở trong một đám lưu dân xanh xao vàng vọt, Nhị Nựu Nhi xem như là chỉnh tề, hơn nữa lại ăn nói lưu loát, làm việc lanh lợi, rất nhanh được một nhà giàu họ Lưu ở kinh thành chọn nha hoàn nhìn trúng mua lại. Nhị Nựu Nhi bắt đầu làm một nha hoàn phụ việc vặt, khi làm việc lại tháo vát, người cũng trung hậu thành thật, được Lưu lão thái thái yêu thích, giữ bên mình. Đại Tráng cảm thấy điều này cũng không có gì, mặc kệ tốn bao nhiều tiền có thể chuộc Nhị Nựu Nhi ra, Đại Tráng đều nguyện ý bỏ. Chính là, nửa năm trước khi Nhị Nựu Nhi tròn 14 tuổi, bị Lưu lão thái thái đẩy lên giường đứa con lớn nhất của mình, hiện giờ Nhị Nựu Nhi đã có thai được hai tháng. Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, phu nhân nhà chính trong ngần ấy năm Nhị Nựu Nhi vào phủ, cũng không biết sao lại chưa có thai...


“Trước đi rửa mặt, người đang mang thai, còn không chú ý!” Đại Tráng nghiêm mặt nói.


Nhị Nựu Nhi ngây ngẩn cả người, tất nhiên không nghĩ tới câu đầu tiên đại ca nói với mình chính là răn dạy, thế nhưng lúc sau, Nhị Nựu Nhi mắt liền đỏ, nước mắt lả tả rơi xuống.


Ngốc Tử ra ngoài bưng một chậu nước ấm đi vào đặt trước mặt Nhị Nựu Nhi.
Nhị Nựu Nhi thành thành thật thật lau mặt, lau tay, đồ trang sức trên cổ, tay đều tháo xuống, chỉ chừa một đôi ngọc trên tai.


available on google playdownload on app store


Đại Tráng kéo tay Nhị Nựu Nhi cẩn thận bắt mạch, nhẹ giọng nói: “Nếu em nghĩ không muốn đứa nhỏ này, uống một chén dược là được, sau khi cẩn thận điều trị, thân thể liền hồi phục như cũ. Nếu em muốn giữ lại đứa nhỏ này, về sau ăn nhiều một chút, liền ổn thỏa!”


Nhị Nựu Nhi ngẩng đầu nhìn Đại Tráng, biết được cái này là đại ca để mình chọn lựa.
“Em muốn, giữ lại đứa nhỏ!” Nhị Nựu Nhi cắn môi nói.
“Nha đầu ngốc!” Đại Tráng thấp giọng than thở.


Nhị Nưu Nhi bây giờ vẫn chỉ là thân phận một nha đầu thông phòng, Lưu phu nhân nói sau khi sinh bé trai mới nâng lên làm thiếp. Này đương nhiên là tình huống trước đây. Hiện tại Đại Tráng cùng Nhị Tráng tìm tới, Nhị Nựu Nhi không còn là nha đầu xuát thân nghèo nàn thân phận thấp hèn như trước, nàng có một đại ca là tú tài địa chủ, một nhị ca vừa mới đỗ tiến sĩ...


Đại Tráng ôm Nhị Nựu Nhi vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Nơi này chủ mẫu không con thường dùng thủ đoạn giữ con bỏ mẹ, sau đó lấy đứa nhỏ nuôi dưới danh nghĩa của mình...
“Em yên tâm đi, đại ca đều có cách!” Đại Tráng nhíu mày, nói.


Tới khi bị nhũ mẫu tới hối thúc, Nhị Nựu Nhi đành phải lau nước mắt, lưu luyến không rời lên xe ngựa.
“Bảo vệ tốt chính mình, mọi sự có đại ca!” Đại Tráng chạy theo dặn dò nói.
Nhị Nựu Nhi dùng khăn che miệng gật gật đầu.


Đại Tráng lần này lên kinh, một phần là chuyện của Nhị Nựu Nhi, còn một việc chính khác chính là hôn nhân của Nhị Tráng, mà hai sự kiện này đều là cần tiền bạc hậu thuẫn, Đại Tráng nhíu mày...


“Đi ra ngoài dạo một lát đi!” Ngốc Tư đi vào kéo Đại Tráng nói.
“Không có tâm tình!” Đại Tráng phiền não nói.
“Đi ra ngoài một chút, hít thở không khí!” Ngốc Tử mạnh mẽ kéo Đại Tráng ra bên ngoài.
Đại Tráng một đường đi, trong đầu vẫn suy nghĩ...


“Dừng một chút!” Kim Húc Diệp nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, kêu lên.
“Tướng quân, có gì phân phó?” Gia đinh đi theo xe ngựa tiến lên hỏi.


“Tiểu Hà, bên kia vừa rồi có một văn sĩ, hai người nam tử đi đâu vậy?” Kim Húc Diệp nhăn mày hỏi.
“Dạ, tiểu nhân đi xem!” Gia đinh theo hướng ngón tay của Kim Húc Diệp thúc ngựa chạy chậm.


Nhị Tráng mấy ngày trước đi theo nhạc phụ tương lai vì tiền đồ bôn ba, hôm nay có được chút rảnh rỗi, dẫn theo Tam Tráng cùng Tứ Tráng buồn đến phát hoảng đi ra ngoài chơi.
“Nhị Tráng, Tam Tráng, Tứ Tráng!” Kim Húc Diệp kinh hỉ kêu lên: “Thật là các ngươi nha!”


Tam Tráng cùng Tứ Tráng bốn mắt nhìn Kim Húc Diệp, không nói gì.
“Không quen ta sao, hai con heo này!” Kim Húc Diệp cười đi lên nháy mắt.
“Diệp ca ca, Diệp ca ca!” Tứ Tráng kêu lên.
Tam Tráng khó hiểu nhìn về phía Tứ Tráng.


Kim Húc Diệp tiến lên nắm lấy vành tai nộn nộn của Tam Tráng dùng sức nhéo một chút: “Qủa nhiên là một heo con ngốc nghếch!”


Tam Tráng trí lực phát triển cực kì chậm chạp, hắn hiện tại đã được 10 tuổi thế nhưng chỉ số thông minh chỉ như đứa nhỏ 3, 4 tuổi, này vẫn là do kết quả Đại Tráng tỉ mỉ dạy dỗ, nếu không sự tình có thể còn tệ hơn, cho nên trong đầu của bé căn bản là không nhớ được khoản thời gian 4 năm trước ở chung với Kim Húc Diệp. Mặc kệ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì quan trọng, nhưng trí nhớ thân thể cũng sẽ không quên, sau khi hai vành tai đều bị Kim Húc Diệp nhéo đỏ biến thành không có gì, ánh mắt Tam Tráng bắt đầu trở nên rõ ràng, bổ nhào vào lòng Kim Húc Diệp, hét to.


Kim Húc Diệp hai tay ôm lấy Tam Tráng, đem Tam Tráng bế lên cao quay một vòng.
“Em cũng muốn, em cũng muốn!” Tứ Tráng nhảy dựng lên hô.
Kim Húc Diệp cười lớn thả Tam Tráng xuống, lại bế Tứ Tráng lên.
Ba ngưởi ở ngã tư nháo loạn một hồi mới bình tĩnh lại.


Nhị Tráng chỉ mỉm cười đứng một bên nhìn, cũng không tiến lên nói chen vào.
“Đúng rồi, các ngươi sao lại đến kinh thành?” Kim Húc Diệp vừa dẫn Nhị Tráng cùng hai đứa bé sinh đôi hướng chỗ xe ngựa mình đang dừng, vừa hỏi.


“Chúng ta đến thăm nhị tỉ!” Tứ Tráng kéo tay áo của Kim Húc Diệp nói.


Kim Húc Diệp cười, đưa tay nhéo nhéo vành tai nhỏ của Tứ Tráng, rồi ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy thắt lưng của Tứ Tráng, sau khi tung lên một chút, dùng tay kia cố định ở phía sau lưng, lại tung lên, khiến cho Tứ Tráng hưng phấn đến la lên.


Tam Tráng nhìn động tác biểu diễn ảo thuật của Kim Húc Diệp, trong ánh mắt cơ hồ phát ra tia sùng bái.
Ở trên xe ngựa, Kim Húc Diệp thuận miệng hỏi hai ba câu, Tam Tráng Tứ Tráng cơ hồ đều đem toàn bộ nói ra hết.


“Ai, Nhị Tráng đỗ tiến sĩ! Thật không tệ nha...” Kim Húc Diệp híp mắt nói.
Nhị Tráng có chút bất an, tay chân cũng không biết để chỗ nào.
“Tướng quân, phía trước xe ngựa không vào được!” Gia đinh bên ngoài cung kính nói.


“Các ngươi đứng ở bên ngoài đi!” Kim Húc Diệp xốc lên màn xe, nhảy xuống, xoay người bắt lấy Tam Tráng cùng Tứ Tráng thả xuống dưới, thuận miệng phân phó.
“Dạ!” Gia đinh cũng là xa phu đáp.


Đại Tráng cùng Ngốc Tử khi trở về, Kim Húc Diệp đang ở cùng Tam Tráng và Tứ Tráng nói nói cười cười, Nhị Tráng thì đang co quắp bất an ngồi ở một bên, nhìn thấy Đại Tráng trở về, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.


“Ngươi là Đại Tráng!” Kim Húc Diệp cao thấp đánh giá nhìn một chút, có chút không nhận ra hỏi.
“Ngươi là?” Đại Tráng gật gật đầu, nhíu mày hỏi.


Kim Húc Diệp bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xem ra bản thân không được Đại Tráng nhét vào trong phạm vi của hắn rồi. Lần trước cùng ở với Đại Tráng chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, thực dễ dàng phát hiện ra Đại Tráng là một kẻ vô tình. Đương nhiên đây là dành cho người ngoài, đó có thể thấy được, ngoại trừ Triệu Tử Dương, hắn cơ hồ không có bạn bè nào khác. Bên ngoài đối nhân ôn hòa có lễ, trong lòng lại lộ ra sự khách khí xa cách ngàn dặm, chỉ cần dùng vài ngày, có thể nhìn ra Đại Tráng cùng mọi vật xung quanh không hợp nhau, giống như hắn cự tuyệt dung nhập trong đó, nhưng mà, một khi thừa nhận rồi, Đại Tráng sẽ dùng cả tâm cả lòng để đối với ngươi, tỷ như em trai, em gái của hắn, tỷ như cái tên Ngốc Tử bên cạnh hắn kia...


“Đại ca, đại ca, là Kim Húc Diệp ca ca đó!” Tứ Tráng sốt ruột nhảy dựng lên kêu.
Đại Tráng nghĩ nghĩ, mờ mịt nhìn về phía Tứ Tráng.
“Bốn năm trước, lúc các ngươi trốn trong sơn động...” Kim Húc Diệp thấp giọng nhắc nhở.


Đại Tráng bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, trên mặt nở nụ cười: “Ừ, nên xưng hô thế nào?”
“Là Kim Húc Diệp ca ca!” Tứ Tráng ủy khuất kêu lên.


Kim Húc Diệp trấn an vỗ vỗ đầu Tứ Tráng, luôn luôn thích tranh cãi, bất luận thế nào cũng phải cãi mấy câu như Tứ Tráng lại trở nên an tĩnh.
“Đại Tráng, ngươi xem, ngay cả Tam Tráng Tứ Tráng năm tuổi còn nhớ rõ nè!” Kim Húc Diệp cười nói một câu.


Đại Tráng nhăn mày, ta tất nhiên là nhớ ngươi là Kim Húc Diệp, đây là hỏi ngươi bây giờ phải gọi như thế nào...
“Trước đi vào đã!” Ngốc Tử mở miệng nói.


Lần này đến kinh thành, Nhị Tráng vẫn ở cái tiểu viện đã thuê lúc trước, ngay cả phòng khách cũng không có. Nhị Tráng ở trong sân đặt một cái bàn, mời Kim Húc Diệp, Đại Tráng cùng Ngốc Tử trở về, ngay cả cổng còn chưa vào.


“Ngươi đây đang làm gì?” Đại Tráng tầm mắt dừng ở miếng ngọc treo bên hông Kim Húc Diệp, cẩn thận hỏi.
“Tất nhiên là có chuyện quan trọng phải giải quyết, thuận tiện báo ơn năm đó cứu mạng...” Kim Húc Diệp nửa đùa nửa thật nói.


Đại Tráng thu hồi tâm trạng, cùng Kim Húc Diệp khách khí nói vài câu.


Lúc đi, Kim Húc Diệp đưa ra ý muốn dẫn Tám Tráng, Tứ Trang tới phủ làm khách. Đại Tráng nhìn đôi mắt trông mong của hai đứa bé sinh đôi, nghĩ nghĩ cũng không phải chuyện lớn gì, dặn dò hai đứa bé sinh đôi vài câu, để người đi.


Chuyện kế tiếp hoàn toàn vượt xa dự định của Đại Tráng. Đầu tiên là chuyện của Nhị Nựu Nhi, bà mối tìm tới cửa xin cưới, nói là nguyện ý dùng bình thê chi lễ cưới Nhị Nựu Nhi làm vợ. Tiếp theo là Ôn gia cũng sai ngươi mai mối tới bàn bạc chuyện cưới xin. Đại Tráng bị mấy chuyện tới liên tiếp này làm cho có chút không đoán được. Chuyện Nhị Nựu Nhi, Đại Tráng tự mình cũng không nghĩ ra cách nào tốt nhất để giải quyết, còn việc hôn nhân của Nhị Tráng, nhà mình ngay cả sính lễ của nhà người ta cũng chưa quyết định...


“Đa tạ Kim tướng quân đưa tay giúp đỡ!” Đại Tráng liền đem một chút thổ sản mang từ Liễu Thụ thôn tới cửa.
Tam Tráng cùng Tứ Tráng đều đổi một thân quần áo mới tinh, mặt mày hớn hở ăn điểm tâm bên cạnh Kim Húc Diệp.


“Chỉ là nhấc tay chi lao thôi, so với ơn cứu mạng năm đó còn không đáng nhắc đến!” Kim Húc Diệp bưng chén trà, không nhanh không chậm nói.


Đại Tráng để cho Nhị Tráng qua thăm, sính lễ của Ôn gia đã có người khác đưa, Ôn phu nhân khá hài lòng, lúc này liền đồng ý. Chuyện hôn nhân của Nhị Nựu Nhi là do Kim Húc Diệp tự mình tìm tới Lưu lão thái thái cùng Lưu lão giá nói chuyện, Lưu gia ngày thứ hai liền mời bà mối, chọn một ngày hoàng đạo tới cửa.


Bàn về sự lẻo mép, Đại Tráng hiển nhiên không phải đối thủ của Kim Húc Diệp. Mặc kệ Đại Tráng nói như thế nào, Kim Húc Diệp đều chỉ nói là báo ân, cuối cùng dưới sự kiên trì của Đại Tráng, Kim Húc Diệp mới đáp ứng kí một trang giấy nợ cho Đại Tráng.


Kim Húc Diệp giúp Đại Tráng tìm thuê một tòa nhà, đón Nhị Nựu Nhi về.
Nhân lúc bụng của Nhị Nựu Nhi không quá rõ ràng trước khi vào cửa, hết thảy đều đơn giản, chọn một ngày tốt ở tháng sau để làm hỉ sự.


Đại Tráng nhìn vết son phấn trên mặt Nhị Nựu Nhi, mày nhíu lại.
“Nhị Nựu Nhi, lại đây ngồi!” Đại Tráng thấp giọng nói.
Nhị Nựu Nhi đáp, đỡ lấy thắt lưng đi tới, phía sau là hai bà nhũ mẫu đi theo một tấc cũng không rời.


Đại Tráng nhìn hai bà nhũ mẫu kia, không nói lời nào.
Nhị Nựu Nhi trong chốc lát một phản ứng lại, “Các ngươi ra ngoài đi!”
“Nhị phu nhân, cái này, không hợp quy củ!” Trong đó có một bà nhũ mẫu trên mặt cung kính, miệng lại nói ra lời không hề khách khí.


Nhị Nựu Nhi chần chờ nhìn về phía Đại Tráng.
“Cút, nơi này có chỗ cho các ngươi nói!” Đại Tráng không khách khí quát.
Hai bà nhũ mẫu kia kinh ngạc nhìn Đại Tráng.
“Còn để ta nói lần thứ hai!” Đại Tráng đề cao thanh âm.


Hai bà nhũ mẫu liếc nhìn nhau, vội vàng hành lễ, lui ra ngoài.
“Đại ca!” Nhị Nựu Nhi đôi mắt đỏ hồng kêu lên.


“Lúc trước để em chọn, đây là con đường tự em chọn, đại ca chỉ có thể đảm bảo đường đường chính chính đón em ra ngoài. Cái này em nhận đi, không tính vào đồ cưới!” Đại Tráng cầm ra 1 tờ khế đất, 1 tờ khế nhà ở trấn Lục Khẩu.


Nhị Nựu Nhi nghẹn ngào, nhận lấy hai văn khế đất.


“Đại ca cũng không biết em ở nơi hậu viện trong mấy năm qua thấy được cái gì, học được cái gì, nhưng có hai điều em nhất định phải nhớ kĩ. Một là thân phận của em, Lưu lão thái thái cùng Lưu lão thái gia phải thiệt hiếu kính, như vậy cho dù tương lai có điều gì, bọn họ nói không chừng là bảo vệ em một mạng, đối với người hầu cứng rắn được thì cứng rắn. Giống như hai bà nhũ mẫu vừa rồi, mặc kệ các nàng lúc trước là thân phận gì, hiện giờ các nàng chính là người hầu của em, nếu còn dám đối với em nói chuyện không khách khí, trực tiếp đánh. Em hồi nhỏ không phải rất lợi hại sao! Hai, nhớ kỹ ưu điểm của em, trong hậu viện Lưu gia nữ nhân xinh đẹp nhiều vô kể, em có tô son trét phấn thế nào cũng không bằng, cho nên còn không bằng không trang điểm, ăn nhiều thịt kho cũng sẽ thèm cải trắng, đã biết chưa...” Đại Tráng đem suy nghĩ của mình giảng dạy cho Nhị Nựu Nhi.


Nhị Nựu Nhi vừa nghe, vừa gật đầu, che miệng âm thầm khóc.
“Được rồi, không nên hở tí là khóc, cẩn thận thân mình!” Đại Tráng phát ngốc một lát, tiến lên ôm lấy Nhị Nựu Nhi vào lòng thấp giọng nói.


Kim Húc Diệp phái mấy bà mối cùng quản sự lại hỗ trợ, Nhị Nựu Nhi thuận thuận lợi lợi mặc áo đỏ ngồi kiệu hoa...


Đại Tráng nhìn thấy một màu đỏ thẫm trước mắt, trong lòng trăm mối ngổn ngang, đầu bỗng choáng, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Vẫn là Ngốc Tử vẫn đi theo Đại Tráng nhanh tay bắt được Đại Tráng ôm vào lòng.


Kế tiếp là Nhị Tráng, Đại Tráng có chút tiền bạc trong tay đều đổ hết lên người Nhị Tráng, còn có mấy cửa hàng trên Lục Khẩu trấn, tiền lời của ba gian cửa hàng trên Tân Hồ thành, để cho Nhị Tráng tự mình an bài.


Đêm trước Nhị Tráng thành thân, Nhị Nựu Nhi sinh một tiểu tử béo mập, địa vị thê tử xem như vững chắc. Đại Tráng nhìn Nhị Nựu Nhi một hồi, lại đưa chút tiền cho Nhị Nựu Nhi. Tiền này đều là tiền lời một tháng ở ba gian cửa hàng ở Tân Hồ thành, đại tỉ phu giúp Đại Tráng gửi tiền lời trong cửa hàng tư nhân, Đại Tráng lúc sau ở ngân hàng tư nhân trong kinh thành rút ra, vào tay liền đưa cho Nhị Nựu Nhi.


Sauk hi Nhị Tráng thành hôn, nhậm chức xong liền về Tân Hồ nắm chức vị quan thuyền, mang theo kiều thê mới cưới đi cùng. Đại Tráng nghĩ xong, quyết định đánh xe ngựa về nhà.


Kim Húc Diệp mang theo một gia đinh, vội vàng đi phía sau xe ngựa Đại Tráng, nói là muốn đi Tân Hồ thành du ngoạn.


Tam Tráng Tứ Tráng chỉ ở trên xe nhà mình nửa ngày, trên đường nhân lúc dừng xe liền lẻn lên xe ngựa Kim Húc Diệp. Đại Tráng nói vài câu, bị Kim Húc Diệp ngăn cản, chỉ đành từ bỏ.


Kết quả xe ngựa của nhà chỉ còn có Đại Tráng cùng Lang Đầu, Lang Đầu mỗi ngày đều trong xe ngựa rộng rãi vui vẻ mà bắt chước khỉ.
“Ngươi an phận một chút đi, không động đậy một ngày liền chết sao!” Đại Tráng bất đắc dĩ nói.


Lang Đầu miệng hàm hồ phát ra mấy âm thanh vô nghĩa, yên tĩnh một chút, liền tiếp tục nhảy từ đầu này đến đầu kia trên xe ngựa...


Đại Tráng đưa tay bắt lấy phía sau áo của Lang Đầu, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, xốc màn lên, để Lang Đầu nhận thức phía bên ngoài xe, mới xem như làm cho bé trở nên an phận.


Đi được vài ngày, Đại Tráng sáng sớm tỉnh lại, phát hiện xe ngựa vẫn đi theo phía sau đã không thấy, kinh hách này cũng không nhỏ đâu, Tam Tráng cùng Tứ Tráng còn ở trên xe ngựa của Kim Húc Diệp...


“Đại Tráng, này!” Ngốc Tử từ trên vách xe ngựa rút xuống một cái phi đao đính 2 tờ giấy nhỏ đưa cho Đại Tráng, kêu lên.


Đại Tráng cầm lấy chỉ nhìn qua một chút, thiếu chút nữa tức đến ói máu. Đây là thư của Kim Húc Diệp, phía trên Tam Tráng cùng Tứ Tràng còn viết mấy câu, chữ viết của hai bé Đại Tráng nhận ra được, còn có thêm khế ước mấy ngày trước đó đã ký...


Kim Húc Diệp nhắn lại đại khái chính là, Tam Tráng cùng Tứ Tráng đã đồng ý đến Kim gia, tờ khế ước kia coi như đã định, đợi thêm hai năm Tam Tráng Tứ Tráng lớn thêm một chút, Kim Húc Diệp sẽ tự tới cửa cầu hôn với thông gia, hiện tại ba người nửa đường đi lạc, liền ra ngoài du ngoạn...


“Cái đồ luyến đồng biến thái...” Đại Tráng nghẹn nửa ngày, rốt cuộc mắng một câu.
Ngốc Tử cùng Đại Tráng ở trên xe ngựa hơn nửa ngày, thẳng đến Lang Đầu kêu đói mới hồi phục lại tinh thần.


“A Đại, ngươi nói xem ta có phải là dạy dỗ mấy đứa bé đều thất bại không!” Đại Tráng đang cầm một miếng cơm nắm, hỏi.


Từ sau khi phát sinh quan hệ với Ngốc Tử, Đại Tráng ở trước mặt Ngốc Tử liền dần dần không che dấu bản tính của mình, đem rất nhiều thói quen, ngôn ngữ, tập tính cuộc sống của kiếp trước đều biểu lộ ra.


“Con của chúng ta là Đại Vọng, Lang Đầu cùng Tiểu Vọng, bọn chúng còn chưa lớn lên, bọn Đại Nựu Nhi là em trai em gái của ngươi!” Ngốc Tử nghiêm mặt nói.


Đại Tráng ngây người một chút, trong lòng không hiểu vì sao trở nên thoải mái, nhìn trái phải không có người, liền vội vàng tiến lên ngay trên mặt Ngốc Tử “Bẹp” một nụ hôn.


Tai Ngốc Tử bỗng nhiên đỏ, đem ấm nước nhét vào lòng của Lang Đầu đang trừng lớn mắt nhìn hai người...
“Đi thôi, chúng ta đi về!” Đại Tráng đứng lên, lắc đầu, đem mọi hờn dỗi đều quăng ra ngoài, mọi người đều có duyên số...


Ngốc Tử đáp, thu dọn lại đồ đạc, bỏ vào thùng xe.
Phía trước là nơi hai người đã cùng nhau lớn lên...
Toàn bộ văn hoàn
Mừng Trung thu vui vẻ ~ Thật ra thì hôm nay mới biết tới Trung thu rồi:v há há há!
Truyện còn hai phiên ngoại nữa ~ mọi người nhớ đón xem nha.


Hí hí, mình tính để dành tới cuối tháng mới post nhưng giờ post luôn làm quà trung thu.
Mình vừa tìm được một bộ khá thú vị, hi vọng sẽ kịp tiến độ để ra mắt trong tháng tới ~






Truyện liên quan