Chương 17: Chữ tình, thà lún sâu chứ không buông bỏ
Sau đó, Lý Tịch xuất phát cùng quan viên Hân châu lên đường. So với lần đầu đến đây, giờ Lý Tịch nhận được sự đãi ngộ hoàn toàn khác hẳn. Mấu chốt là ai cũng kinh ngạc: “Sao mời được đương triều thừa tướng đến thế này?!” Thái độ bình tĩnh lễ độ của y thật khác với sự tưởng tượng của mọi người về quan triều đình.
Sau khi chuyện lắng xuống, Nguyễn Ngưu lại tìm đến Lý Tịch. Hắn trầm mặc nửa ngày, tới lúc y tưởng hắn sẽ không nói nên lời được thì đối phương ngập ngừng: “Đêm nay trong làng có lễ cầu phúc. Ta có nhắc với Thẩm Kim đại bá chuyện của ngài… Chúng ta muốn mời đại nhân tham dự…” Hắn dứt câu thì nghẹn lời.
Có thể hắn thấy, trước đây nổi giận với Lý Tịch thì kết quả trái ngược là làm quá lố, giờ lại muốn mời y nên thấy thẹn thùng. Trong lòng y cười thầm, tất nhiên lấy vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhận lời mời đối phương.
Những dân làng trước đây cùng kề vai sát cánh đi với Lý Tịch vào Dĩ sơn giờ rõ ràng rất sợ hãi. Bất luận ai nói chuyện với y cũng hết sức nhỏ nhẹ cẩn trọng, tựa như lớn giọng một chút sẽ khiến y giận dữ.
Lý Tịch nhận ra, chuyến hành trình này không còn tự do tự tại như lần đầu nữa. Điểm này càng xác thực rõ hơn khi lửa trại được đốt lên. Vị trí của Lý Tịch cao cao tại thượng cách xa hết thảy mọi người. Chắc vì có mặt y mà dường như không ai dám lớn tiếng trêu đùa. Y đưa mắt nhìn xung quanh thì thường bắt gặp ánh mắt tò mò của mấy đứa nhỏ, đa phần chúng nó đều thồ lộ nhìn y sợ sệt. Còn khi bị y nhìn lại, cả bọn đều trốn sau lưng người lớn như thấy quái vật chẳng bằng. Đợi y dời mắt đi rồi, mấy đứa nhỏ đó mới lấm lét ló đầu ra quan sát y tiếp.
Lý Tịch cười đau khổ.
Rượu lần này hẳn là Nguyễn Ngưu mua loại rượu ngon trong kinh thành mà mang về. Y nhấp một ngụm, nhưng không có hương rượu đục ngầu năm đó.
Uống một ngụm mà đau một hồi, thật rất chát.
Không nên đến mà…
Lý Tịch thầm thở dài.
Y bất giác nhìn sang bên. Còn nhớ rõ năm đó, chỉ cần quay đầu lại sẽ thấy được dung mạo của Ngôn Ấp. Khi đó, khuôn mặt hắn được lửa trại dạ ra màu da đồng.
Ngôn Ấp là sự tồn tại hùng mạnh.
Đó là lần đầu tiên y cảm nhận đối phương không giống người thường, hắn vốn là vương giả trời sinh. Hiện nay, vô luận có tìm kiếm thế nào thì người cũng không có ở đây.
Giọt rượu trong miệng y càng thêm chát chua.
Cũng giống năm đó, cái trống cũ được mang ra, Thẩm Kim lại xướng lời ca dao kia lên:
Chiều tà gió thổi ***g lộng man man
Để cho thiên trạch chiếu soi huy hoàng
Lời ca cất lên khiến Lý Tịch ngây dại, nhớ đến nam nhân với thần sắc còn bệnh đang ở trong kinh thành.
Một hồi sau, dùi trống được đưa tới tay y. Y trố mắt nhìn cái dùi trống, sau đó thấy thần sắc của Thẩm Kim. Y thở dài, từ tốn đi đến trước chiếc trống, bắt chước bộ dáng gióng trống của Thẩm Kim.
Trống da rung lên. Y biết bộ dáng mình thư sinh yếu đuối, cách nào cũng không có được uy nghiêm như vị quân vương kia. Nghĩ thế y liền hát lên lời hát của đối phương.
Cầu năm thông dân thịnh, khúc thiên hạo ca
Ngất sơn sáng láng, thuận theo trường đạo
Cung kính thần linh, bảo hộ nhà Trần ta
Thanh âm người kia nổi lên rõ nét trong trí nhớ như khắc vào thời gian. Thậm chí y nhớ cả từng cơn bắp trên cánh tay đánh trống của hắn. Trong ánh lửa trại, người đó quay sang nhìn Lý Tịch, lúc cười đáy mắt không có ấm áp… Hắn nghiêm trang tiếp nhận dùi trống, mang ngạo khí ‘ngoại trừ ta thì còn ai’… Ký ức dạt dào như thủy triều ập đến khiến Lý Tịch sụp đổ trong lòng.
Bốn bề tĩnh lặng, ai cũng nín thở nhìn Lý Tịch. Còn y lại chỉ nhìn được lửa trại trước mặt, chỉ nhớ được khi người đó ngẩng đầu lên thì trời đất im lìm.
Nguyễn Ngưu đã chuẩn bị sẵn một căn nhà cho y nghỉ ngơi, dù đơn sơ nhưng thấy được sự bố trí cực khổ của người dân hiền lành. Y thay thường phục xong thì lại ra ngoài.
Lửa trại hẵng còn chưa tắt, trong đêm tối có thể thấy bóng dáng mấy đôi tình nhân đang nép vào nhau. Có lẽ sau khi Lý Tịch đi rồi mọi người mới thả lỏng được.
Y thong thả tản bộ trên con đường mòn, chẳng cách nào chợp mắt.
Đêm hôm ấy, người đó ngủ cạnh bên y. Lúc đó không có cảm giác gì, nhưng giờ này y lại thấy mặt đỏ bừng.
Đã từng… chỉ cách người đó một sải tay…
Gió trên núi cao rất lạnh, y kéo chặt áo vào. Thi thoảng tiếng côn trùng khẽ khàng kêu vang, nhưng càng khiến không gian thêm yên ắng.
Từ đằng xa có thể nhìn thấy thôn làng, y tìm một tảng đá dưới tàn cây mà ngồi xuống. Nhìn xuyên tán lá thấy được bầu trời rất cao, tinh tú sáng lấp lánh. Trong làng, đây đó vang tiếng chó sủa, bầu bạn với y chỉ có tiếng gió thổi.
Ánh sao chiếu vào đáy mắt như mặt nước lan tỏa khiến cõi lòng y thanh tĩnh. Một vì sao băng giá lóe lên, nổi cho lòng y cũng se lạnh. Gió núi thổi ào ạt mang theo sương đêm, hơi lạnh như băng thẩm thấu vào lòng. Gió càng lạnh thì lòng càng tỏ tường.
Nhưng càng tỏ tường thì càng rùng mình.
Nhìn những vì sao này, lại nhớ đến ánh mắt của Ngôn Ấp. Ánh mắt ngạo nghễ của Ngôn Ấp trong ánh lửa năm đó, ánh mắt cô độc của hắn khi kể về thân thế nơi trà lâu, còn có… ánh mắt dịu dàng mà kiên định trên lưng ngựa kia…
Trái tim y đau đớn.
Rốt cuộc y làm sao chứ? Vì sao lại nhớ đến người đó? Vì sao Ngôn Ấp cứ như chất độc xâm vào xương cốt, từng giọt thấm vào lòng?
Nếu đối phương là nữ… thì y biết tâm tình này nhất định là tình yêu.
Thế nhưng… đối phương là một người nam tử, hơn nữa còn là quân vương.
Sự thống khổ chậm rãi chảy vào xương cốt như chất độc có tên là Ngôn Ấp. Y vô thức nhặt hòn đá trên đất lên nắm chặt.
Có phải nỗi đau xác thịt có thể che đậy đau xót trong lòng?
Nhưng có làm vậy thì ***g ngực vẫn đau thót. Lý Tịch đưa tay lên cao trước mắt để che đi ánh sáng của tinh tú.
Khóe mắt y khẽ ướt.
Nếu như có thể… có thể quên hết đi… có thể như ngọn gió thổi cuốn bụi bay đi, để tâm tìny như mây nhạt gió lùa, có phải tốt biết mấy không?
Thế nhưng… ký ức hiện rõ trước mắt, làm sao có thể xóa nhòa?
Lý Tịch ngồi trên núi gió rét căm, cả người cũng lạnh giá theo. Nhưng duy mỗi đôi mắt mỉm cười nhìn Lý Tịch là không phai màu trong lòng y, mà mỗi lúc lại mỗi rõ ràng.
Đến nửa đêm y mới quay về phòng. Ngày hôm sau, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, y ho sù sụ xong thì lên cơn phong hàn và sốt cao khiến cho ai cũng kinh hãi.
-0-
Tiếng vó ngựa văng vẳng bên tai, Lý Tịch ngồi dằn sóc trong xe cũng tầm ba ngày. Y chẳng màng lời khuyên can của quan địa phương mà nằng nặc lôi tấm thâm đang bệnh về kinh thành.
Bỗng nhiên giây phút đó y muốn thấy khuôn mặt hắn, muốn xem bệnh tình hắn đã thế nào rồi… Ấp ủ nỗi lòng đó nên dù xương cốt có rã rời đứt đoạn, y cũng muốn quay về với người đó.
Trời đã chạng vạng tối, do họ xuất phát hối hả nên đã lỡ mất trạm nghỉ phía trước. Kết quả, đoàn người Lý Tịch phải đi thêm một ngày dài nữa mới đến được trạm nghỉ kế tiếp. Ngay cả toán thị vệ đồng hành bảo vệ y còn chịu không nổi thì huống chi y đang mang bệnh trong người. Mấy ngày nay, y đã thấm thế nào gọi là chòng chành lắc lư. Ngay cả vậy, y cũng nhất quyết không dừng.
Y chỉ có một suy nghĩ… Muốn được thấy hắn.
Thế nên khi thấy trạm nghỉ tiếp theo thì ngoại trừ Lý Tịch ra, ai cũng mừng húm. Còn y thì buồn nôn đến choáng váng.
Lúc tới gần trạm nghỉ, bỗng nhiên có thị vệ vén màn nói: “Lý đại nhân… Hình như trạm nghỉ… có chút…”
Lý Tịch ngẩn ra, thấy sắc mặt do dự của thị vệ thì ló đầu ra xem.
Vốn hễ có quan đến trạm nghỉ thì nhất định sẽ có người ra nghênh đón. Có điều giờ lại có giới vệ canh ở cửa nhưng dáng bộ rất nghiêm nghị. Cũng có người mặt mày trầm trọng chặn xe ngựa họ lại.
Đến khi thị vệ thông báo thì người kia mới lộ ra vẻ an tâm: “Thì ra là thừa tướng đại nhân sao?”
Lý Tịch ừ một tiếng rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người kia kính cẩn đáp: “Có một vị đại quý nhân từ kinh thành đến nên mới đón tiếp đại nhân chậm trễ như vậy.”
Lý Tịch hơi kinh ngạc. Khi đang nói chuyện thì xe ngựa đã vào trong sân. Lý Tịch quay đầu thì thấy dưới ngọn đèn, có người đang đi dọc hành lang về phía sảnh trước.
Y biến sắc.
Người đó là Trần Hoán, một trong thị vệ bên cạnh Hoàng đế.
Y thét to: “Dừng xe lại!” Lúc mọi người chưa kịp phản ứng gì y đã nhảy phốc xuống xe ngựa, chạy ào tới trước mặt Trần Hoán: “Đã có chuyện gì? Sao các ngươi lại ở đây? Hoàng thượng có chuyện gì sao?”
Trần Hoán còn hoảng sợ hơn, một lúc sau mới hồi phục rồi tươi cười bẩm với y: “Thừa tướng không cần kinh hoàng như thế, không có gì xảy ra hết.” Đoạn hắn cẩn trọng nhìn xung quanh mới tiếp lời: “Đại nhân đến là tốt rồi. Vốn chúng thuộc hạ tưởng đại nhân còn ở Hân châu. Ngài mau tới sương phòng đằng sau với ta.”
Lý Tịch đầy hồ nghi, vừa đi theo Trần Hoán mà vừa hỏi: “Là ai? Ai ở trong sương phòng vậy? Có phải vị đại quý nhân từ kinh thành không?”
Trần Hoán khó xử trả lời: “Đại nhân không cần trách cứ chúng thuộc hạ…” Hắn lẩm bẩm cả buổi mà chẳng nói được hết ý câu. Y thấy thần sắc của hắn thì kềm nén nghi vấn của mình, dù sao gặp rồi sẽ sáng tỏ thôi.
Kết quả vừa thấy người kia y đã sợ đến khiếp.
Sau này nhớ lại, mỗi lần Lý Tịch bị dọa điếng hồn thế này thì nguồn cơn cội rễ luôn chỉ có một người.
Ngôn Ấp!
Lúc đó Ngôn Ấp đang thay y phục, Tùng Mạc Thường đang đứng bên hầu hạ. Đến khi Trần Hoán đẩy cửa rộng ra y mới bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngây ngẩn.
Lý Tịch mở miệng ra nhưng chẳng nói được gì, cuối cùng bật một câu: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Đại bất kính.
Tùng Mạc Thường và Trần Hoán đều nhíu mày.
Nhưng Ngôn Ấp lại mỉm cười. Hắn thuận tay chỉnh trang y phục rồi xua tay bảo hai thị vệ lui ra.
Trần Hoán và Tùng Mạc Thường cúi người chào rồi ra ngoài. Lúc đó Lý Tịch vẫn đứng chỗ bậc cửa, đến khi nghe tiếng đóng cửa mới sực tỉnh.
Ngôn Ấp từ tốn ngồi xuống mép giường: “Sao ngươi lại đến sớm vậy? Chưa gì đã tới đây được?” Hắn nhíu mày trông như không thoải mái cho lắm.
Lý Tịch bước đến ngọn đèn mới thấy khuôn mặt hao gầy của đối phương, trong lòng vừa xót lại vừa tức: “Sao Hoàng thượng lại đến đây? Có chuyện gì à?”
Ngôn Ấp giật mình, hồi sau mới trả lời: “Không có gì.”
Nhất thời y không kềm được cơn giận nên nói hơi lớn tiếng: “Nếu không có gì, chẳng biết Hoàng thượng có nhớ mình mới bị thương hay không?” Y bất giác cau mày.
Kết quả, con người ngồi trên giường kia thản nhiên cúi đầu mà cười.
Lý Tịch trợn tròn mắt. Có gì buồn cười chứ?
Y đang tính nổi giận nữa thì người kia đứng lên.
Dưới ngọn nến, người đó bước đến chỗ Lý Tịch, thân hình cao to chắn ánh sáng khiến trước mặt y là một khoảng u ám.
Lý Tịch kinh ngạc nhìn hắn đi về hướng y.
Sau đó…
Hắn ôm lấy y.
Tâm trí y chấn động! Tiếng tim đập thình thịch bên tai, chẳng biết là nhịp tim bản thân hay là của hắn…
Ngôn Ấp ôm Lý Tịch trong lòng, còn y thì nghiêng mặt áp vào ngay trái tim hắn. Vòng tay người đó quả thật ấm áp, ôm lấy y như màu nắng mùa thu soi rọi những chiếc lá vàng rải rác.
Khuôn mặt y nóng bừng.
…
Ngôn Ấp ôm chặt Lý Tịch.
Nhưng y vẫn mù mờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi người đó ôm lấy mình thì y đã hoa mắt, tựa như ánh sáng chiếu vào mặt nước khiến màu nước tỏ ra, trước mắt chỉ còn mờ ảo.
Vòng tay ôm ấm áp ban đầu dần trở nên siết chặt. Cánh tay Ngôn Ấp như muốn ôm Lý Tịch hòa tan vào lòng hắn.
Rồi dần dần, Lý Tịch cũng thoát khỏi cơn mơ màng mà trở về hiện thực. Y cố sức ngẩng đầu lên, hơi đẩy tay muốn thoát khỏi cánh tay đối phương nhưng càng bị hắn thít chặt hơn.
Lý Tịch thì thào hỏi: “Hoàng thượng…?”
Ngôn Ấp ôm chặt y vào lòng như thế, dịu dàng bảo: “Đừng nói gì hết…”
Ngọn đèn dạ ra bóng dáng hai người đang ôm nhau, thân mật như thế, mà cũng đỗi tịch mịch biết bao.
Sắc mặt Lý Tịch càng đỏ bừng.
Thật đáng sợ quá. Trong chớp mắt được hắn ôm vào lòng thì y lại vui sướng đến thế này. Chỉ nghĩ thôi, y đã thấy mình sa đọa.
Sau đó y nghe tiếng của Ngôn Ấp: “Ta… rất nhớ ngươi…”
Y nghe câu nói ấy mà nghẹn ngào. Thân người bị đẩy khẽ ra, Ngôn Ấp nhìn ngắm khuôn mặt của y. Y vội lấy tay che mắt lại, sợ hãi cảm xúc này sẽ bị đối phương phát hiện.
Kết quả, tay y được khẽ khàng tách ra.
Ngôn Ấp hôn phớt lên mi mắt y… rất đỗi ấm áp và rất đỗi dịu dàng.
Hắn hôn nhẹ lên mắt y khiến lông tơ toàn thân y đều nổi lên. Sống lưng run bần bật khiến cả người y cứng đờ.
Y nghe đối phương cúi xuống thầm thì: “Ta… phải làm sao mới bắt được ngươi đây…?”
Tiếng nói Ngôn Ấp nghe như lời thở than. Một lời than vừa cam chịu lại vừa sủng ái.
Cuối cùng hắn cũng dời môi đi.
Tay y lúng túng đặt lên ngực áo của hắn. Y chậm chạp mở mắt ra nhìn người ấy. Trong đáy mắt của Ngôn Ấp đầy nỗi thống khổ. Cũng chẳng biết dũng khí ở đâu ập đến mà y ôm chồm lấy người kia.
Lý Tịch thấy tất cả giống như giấc mơ, cảm thấy bản thân đang ngập chìm trong cơn mộng. Bầu không khí huyền ảo lay động khiến y không cách nào kháng cự.
Nhưng… cái ôm ấy… Lại khiến trái tim Ngôn Ấp nhảy dựng, nó cứ đập thình thịch, thình thịch như muốn bổ nhào khỏi ***g ngực.
Hắn nhìn Lý Tịch. Dưới màu nến, đôi mắt y như sóng nước róc rách trôi. Ngôn Ấp lại cúi xuống hôn y, nhưng lần này là hôn môi.
Lý Tịch không có kháng cự.
Nụ hôn của Ngôn Ấp bắt đầu như sự khẽ khàng nhấm nháp, sau đó lưỡi hắn thâm nhập vào môi y.
Tiếp đến là nụ hôn nồng sâu khiến người ta nghẹt thở.
Tất cả đều như ảo mộng.
Y hôn hắn, hắn hôn lại y.
Chân y đuối sức đứng không vững như hôm đó bước xuống xe ngựa. Nếu không phải Ngôn Ấp ôm lấy thì nhất định y đã ngã phịch xuống đất. Nhưng, y chỉ có thể bám chặt lấy hắn tựa như dây mây quấn lấy đại thụ.
Ngôn Ấp hôn y, nụ hôn từ say đắm nồng nàn dần trở nên êm ái, từng chút luyến lưu bên khóe môi. Cảm giác mới đỗi ấm lòng.
Lý Tịch nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Bàn tay người kia chậm rãi chuyển từ trên lưng y xuống ngay đốt sống lưng, từ tốn vuốt ve. Cả người y run cầm cập.
Trong nụ hôn quấn quyện đó, y nghe tiếng cười rất khẽ của Ngôn Ấp. Tiếng cười đó mới thật ấm áp.
Chỉ cần nghe được hắn cười là y thấy rất vui. Kết quả, chỉ khiến Lý Tịch càng bấu chặt lấy vạt áo của hắn.
Khi tay y nắm lấy vạt áo thì bất chợt chạm phải làn da của Ngôn Ấp, làn da hắn nóng bỏng như đốt cháy y. Nhưng y cam tâm tình nguyện cứ thế mà chạm vào hắn. Có thế mới đến gần được Ngôn Ấp, đến thật rất gần người đó. Khi bàn tay y chạm đến ***g ngực Ngôn Ấp, hắn có hơi chấn động. Sau đó hắn như không cam lòng tỏ ra yếu kém nên luồn tay vào đai áo y.
Hắn lần tay vào sâu, bàn tay mơn trớn ngực y trong khi tay kia ôm lấy eo, cảm nhận được sự run rẩy của y trong vòng tay mình. Cảm xúc này như làn gió mát lay động nhánh cây khiến hắn rất thỏa mãn.
Sau đó động tác hắn trở nên mạnh bạo. Hắn cởi toanh y phục Lý Tịch ra.
Tất cả chuyện này có sai hay không? Lý Tịch tự vấn lý trí, nhưng chỉ càng khiến y ôm chặt Ngôn Ấp hơn. Bằng không, sợ rằng hắn sẽ biến mất.
Khi ngón tay Ngôn Ấp ngập ngừng nơi eo thì y đã có phản ứng. Số người mà Lý Tịch đáng thương ôm lấy đều có thể dùng năm ngón tay mà đếm, mà luôn là bị người khác ép buộc kéo đến kỹ viện. Kết quả, cái ôm ân ái của tấm thân đáng thương này lại lọt vào tay một nam nhân, than hỡi ôi.
Nhưng lúc này, y chỉ thấy toàn thân nóng bừng, không biết có phải do còn bệnh hay là do đi đường mệt mỏi, hoặc còn lý do nào khác… Y chỉ có thể mờ ảo nhìn bàn tay của Ngôn Ấp, sau đó bị đối phương kéo đến giường.
Đất trời như sụp đổ dưới chân, lúc y mở mắt ra thì thấy đầu giường, sau đó nhìn vào ánh mắt của Ngôn Ấp.
Trong đáy mắt hắn sôi sục lửa tình. Cảm tình xa lạ này khiến Lý Tịch run bắn lên. Bản năng y thấy rất sợ hãi. Động tác của đối phương phải nói là lỗ mãng, sự vuốt ve đó như thiêu đốt tâm hồn y. Nằm trên giường, chỉ trong chốc lát y đã bị cởi trần hết.
Ngôn Ấp nhìn ánh mắt còn đang mê man của người bên dưới mình thì không kềm chế được mà hôn y tiếp. Hắn mải miết hôn đến khi y khẽ khàng rên rỉ mới buông ra. Y nghiêng mặt đi thở dốc, thụ động nằm ở đó. So với nữ tử mà y ngẫu nhiên gần gũi mà nói, phản ứng giờ của y không khác cá đơ trên thớt là bao. Nhưng dù vậy vẫn kích thích cơn khát tình của Ngôn Ấp.
Vóc dáng nghiêng sang bên của y lộ ra vòng cổ mảnh khảnh mê hồn, hắn cắn phập vào cần cổ đó. Mà đúng là cắn phập thật, y thấy vừa nhột mà vừa đau. Y chịu không nổi bèn đẩy hắn ra, hậu quả đối phương bắt lấy tay y mà gặm luôn.
Lý Tịch không kềm được, nhíp mắt cười.
Ngôn Ấp kềm nén cơn xúc động, nhẹ nhàng ôm lấy con người trong mộng kia, đoạn ném áo ngoài của hắn xuống đất.
Làn da hơi tái nhợt của Lý Tịch áp sát phần rực nóng của hắn. Chỉ có vậy đã khiến Ngôn Ấp rất hưng phấn.
Nhưng hắn gắng sức khắc chế bản thân, bởi vì hắn sợ…
… Đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh mộng rồi thì không chừng y sẽ tan biến…
Hắn ôm lấy y, từ tốn phủ người lên mình y mà vuốt ve khuôn mặt kia. Y lại như con thú nhỏ nhẹ nhàng cọ vào tay hắn, sắc mặt cười rất thỏa lòng.
Lồng ngực hắn thít chặt khi thấy nơi cổ y từ từ hiện ra dấu đỏ, là dấu vết hắn vừa lưu lại trên thân thể y. Lý Tịch lần mò thân thể Ngôn Ấp, cuối cùng nắm lấy tay hắn rồi đan chặt tay hai người vào nhau.
Sau đó…
Sau đó rạng đông hửng sáng.
Tâm tư người đó không đơn giản như ta, chưa từng nghĩ sẽ kề vai sánh đôi bên nhau. Ta có thể dùng quyền mưu để đoạt thiên hạ, nhưng đối với trái tim người đó, ta lại vô phương.”
“Kỳ thật, điều khiến Hoàng thượng thích thú là cảm giác nắm thiên hạ trong tay, nhưng… không phải là thiên hạ này… Tâm tưởng của Hoàng thượng quá lớn… thần sợ vĩnh viễn cũng không theo kịp.”