Chương 21: Cách thứ mười ba

Ánh mặt trời buổi trưa bị ngăn lại bên ngoài bởi tấm rèm, trong phòng một mảnh mờ mịt, cái chăn bị người đá xuống giường, ở chân giường cuộn thành một nắm, mà hướng lên nhìn vào cái giường đặt dựa vào tường không ngừng phát ra âm thanh kêt..két. Tiếng vải sột soạt, ngoài ra thỉnh thoảng còn có tiếng kêu đau đớn hoặc thở dốc.


Nghe vừa thống khổ lại vừa vui thích —— cái rắm.
Bùi Thiên với khuôn mặt vặn vẹo mà đang cùng gối ôm lăn qua lăn lại trên giường, lăn vài vòng xong hắn mới buồn bực mà cầm cái gối lên kê sau đầu, ngừng lại động tác, mà trên giường cũng không còn phát ra âm thanh nào nữa.


Mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng máy điều hòa phía trên đầu giường vẫn đang chạy.
Buồn bực thêm vài phút đồng hồ, Bùi Thiên chịu không được mà rầu rĩ bỏ gối ôm ra, mệt mỏi chậm rãi xoay người lại, hai tay giang ra, mặt mũi đờ đẫn mà nhìn trần nhà.


Vừa nghĩ đế chuyện xảy ra tối hôm qua, hắn đã giận bản thân mình đến mức đập đầu vào đầu giường *bốp* *bốp* *bốp*! Nếu có thể thở lại khi còn bé hắn khẳng định sẽ đem mình bóp ch.ết, bóp ch.ết a.
Câu hỏi thiếu não mà đối phương vẫn đáp lại!
Chẳng lẽ cậu vẫn muốn ch.ết?


Bùi Thiên nghĩ mãi không ra, khi đó trông thấy biểu lộ khiếp sợ của đối phương còn tưởng rằng cậu không còn muốn ch.ết rồi, kết quả ý nghĩ này lại bị xóa bỏ——


“A, được, không… nhưng mà bây giờ đã muộn, chúng ta về phòng ngủ trước đi, muộn…ngủ ngon.”  Cái người đang dán tại cửa cuống quít liếc nhìn qua mình, sau đó lập tức quay người lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, một loạt động tác nhanh đến nỗi Bùi Thiên không kịp phản ứng gọi người lại, chỉ nghe tiếng đóng cửa phát ra âm thanh thật lớn.


available on google playdownload on app store


Buồn bực mà im lặng, hắn nhìn lên cánh cửa đóng chặt rồi quay về phòng mình, ngẩn ngơ nằm trên giường mà suy nghĩ chuyện đã xảy ra nhưng lại mơ màng mà ngủ mất, tỉnh lại vẫn không rõ ý tứ của đối phương.
Đươc.
Được là được cái gì nha? Là đồng ý sẽ thảo luận sao?


Con mẹ nó cậu không thể ch.ết được a a a TAT!!!


Đưa tay mò lấy cái điện thoại đặt trên đầu tủ, Bùi Thiên để điện thoại trên ngực lại nhắm mắt hít sâu một hơi, sau khi đã nỗ lực vào trạng thái tốt nhất, lại mở mắt ra cầm điện thoại mở ra danh bạ, ngón trỏ chuẩn bị ấn vào số của Cá chuồn, rồi sau đó…..


Sau đó là không có sau đó rồi.
Bởi vì Bùi Thiên trầm mặc.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hắn nhếch miệng trở mình xuống giường trượt đến trước ngăn kéo của bàn đọc sách, kéo ra ngăn cuối cùng, mặt tràn đầy nghiêm túc mà nhanh chóng từ trong đống lộn xộn tìm một thứ.


Cuối cùng, hắn cũng tìm được.
Ở tận cùng trong ngăn kéo dưới cùng, nắm lấy một tờ giấy nhỏ đã ố vàng, phía trên có ghi ——
Kỳ Vũ
xxxxxxxxx9
… … … … … Fuck.
Cái số đuôi kia có vẻ như là số 9 a, ồ thì ra không phải là số 7.


A con mẹ nó hắn nhìn sai số điện thoại a đem số 9 nhìn thành số 7.
Bùi Thiên mặt mũi đầy máu mà quay đầu bò lại lên giường, cầm lấy điện thoại, vừa đau xót vừa căm phẫn đem cái số điện thoại giả mạo mà hắn đã bỏ lên tâm tư tình cảm trong suốt hai năm qua đổi thành dãy số chính xác.


Chẳng qua chỉ cần xóa số 7 thếm số 9 vào.
Vô cùng đơn giản.
Không còn được yêu nữa, 7 và 9.
Trời ơi!!!


Bùi Thiên cho một cái tát lên mặt mình, kêu lên một tiếng, sau đó mới hung hăng xoa xoa một chút, mặt mũi vặn vẹo mà gọi điện thoại, đưa điện thoại lên tai cắn răng chờ đợi cuộc gọi chuyển đi.


Phòng đối diện, Kỳ Vũ chân tay luống cuống mà nhìn thông báo của điện thoại, tròng mắt đảo qua đảo lại vẫn là không nghĩ ra được cách gì xử lý.
Làm sao đây!! Cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý a!! Cùng người mình thích thảo luận về việc ch.ết nói ra ai sẽ tin đây, thật là chuyện hiếm thấy rồi!


Xoắn xuýt hồi lâu, đến khi tiếng chuông gần tắt, cậu mới nín thở, ngón cái trượt một cái nhận cuộc gọi, cứng ngắc mà đáp lại: “….A”


“A…Kỳ Vũ..” Bùi Thiên cảm thấy vô cùng may mắn vì tối hôm qua ăn cơm dù biết rõ nhưng mình còn cố trao đổi tên họ với nhau, tuy rằng đã sớm biết, nhưng hiện tại thật sự là may mắn, bằng không làm sao mà gọi đối phương a?


“Cậu là… Bùi Thiên?” Kỳ Vũ lúng túng mà cẩn thận đáp lại, ngón tay vì khẩn trương mà càng ngày càng nắm chặt.
Bùi Thiên mở miệng ra muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cứng rắn nói ra vài chữ, “Ừ. Cái kia, cậu muốn ch.ết như thế nào?”


“A? ừ, ừ.” Kỳ Vũ không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể chột dạ mà đáp lại, cậu cảm thấy mình gặp nguy rồi, nào có làm gì mà cứ xoắn xuýt lên vậy a?!!


Sắc mặt Bùi Thiên lập tức thay đổi, hắn dùng đầu óc ngu xuẩn suy nghĩ về điều đó một chút, nhăn lông mày lên nói: “A, vậy… cậu ăn sáng chưa?”
Kỳ Vũ liếc nhìn mì hoành thánh vừa mới mua về coi như là ăn bữa trưa sớm đặt ở trên bàn, “Còn chưa có.”


“….” Bùi Thiên im lặng, mặt không biểu tình mà trong lòng không ngừng gào thét: fuck a, đến bây giờ mà còn chưa ăn, có phải là muốn ch.ết đói hay không a!!!!
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng mình vừa mới tỉnh cũng chưa có ăn =_,=


“Này, này? Có còn nghe không?” Lâu không thấy đáp lại, Kỳ Vũ kỳ quái mà hỏi thăm, không quá vài giây sau đối phương đã lên tiếng, dùng giọng nói vừa mới tỉnh ngủ còn  hơi khàn khàn lười biếng nói: “Ừ, tôi cúp trước.”


“…Được, tạm biệt.” Kỳ Vũ nghe đối phương trả lời rồi cúp máy, trong điện thoại chỉ còn phát ra tiếng *tút tút tút*, lạnh càng thêm lạnh, cuối cùng rũ tay xuống buông điện thoại xuống, điện thoại màu xanh rơi xuống trên giường, cậu thở dài, đứng dậy đi đến trước bàn ăn bữa trưa.


Kỳ Vũ đem cái hộp đồ ăn xuống lầu vứt, vuốt cái bụng hơi trướng mà chậm rì rì lên lầu vào phòng rửa tay, đang rửa thì nghe thấy tiếng chuông cửa *đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh* vang lên, liền vẫy vẫy mấy giọt nước còn dính trên tay, chùi vài nước còn sót lại vào áo rồi nghi hoặc mà đi về phía cánh cửa.


Mở cửa nhìn ra, một người con trai sắc mặt mệt mỏi lại hơi hơi đỏ đang tươi cười mà nhìn mình.
Kỳ Vũ: “…”
Bùi Thiên lúng túng mà nắm chặt cái túi dưới tay, “À, tôi có thể vào không?”


“….A,a được!” Kỳ Vũ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà buông tay khỏi cánh cửa để cho người bên ngoài đi vào, tiếp theo lại khẽ khóa cửa lại phát ra âm thanh nho nhỏ, hít sâu một hơi lại thở ra, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía người cũng đang nhìn qua cậu, ánh mắt chậm rãi đi xuống mới phát hiện trong tay đối pương cầm một cái bịch, “Cái đó là…”


Bùi Thiên nhìn theo tầm mắt của cậu, cười cười dùng tay nâng cái bịch lên hướng về Kỳ Vũ, “Là mì hoành thánh dưới ngõ, cậu có biết không? Chỗ này nấu ăn rất ngon, tôi liền mua để ăn cùng cậu luôn…”
Khóe miệng Kỳ Vũ giật giật.


Bùi Thiên nói xong cũng bắt đầu nhìn xung quanh, phát hiện trong góc có một cái bàn nhỏ bằng gỗ, liền nhanh đi qua kéo cái bàn ra chỗ trống ở chính giữa, đem cái bịch trắng hồng đặt lên bàn, kéo ra hai chén giấy để trước mặt, lại lấy ra đũa sạch được cất kỹ, ngồi xếp bằng, ánh mắt chờ mong mà nhìn về phía Kỳ Vũ vẫn còn bất động.


“Sao lại thất thần như vậy? Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Bùi Thiên cố gắng không cười toe toét, “Nhanh ăn đi.”
Kỳ Vũ: “….”
Bùi Thiên nhìn  vẻ mặt Kỳ Vũ cứng ngắc, trong lòng suy đoán, nụ cười bên môi dầnh hạ xuống.
Quả nhiên là cậu muốn ch.ết đói a!!!


“Sao lại không ăn? Không phải là nói chưa ăn sao?” Bùi Thiên nhìn xung quanh không thấy có đồ ăn gì, cái mũi khịt khịt cũng ngửi không ra chút mùi đồ ăn nào, ngữ khí bắt đầu cứng rắn mà đứng lên: “Để nó nhão ra thì không thể ăn rồi, mau lại đây đi a.”


“…được, để tôi lấy cho cậu ly nước trước đã.” Kỳ Vũ cắn môi, miễn cưỡng cười cười, quay người muốn đi đến phòng bếp rót nước, lại nghe thấy đằng sau truyền đến giọng nói: “Không cần, tôi không khát.”


Kỳ Vũ ngừng lại, đột nhiên liên tưởng đến ngữ khí trước đây không lâu trong điện thoại, hắn là muốn ch.ết đó a, không phải là…
Sẽ không phải, người phía sau không phải là muốn ch.ết khát đi?!!


Nghĩ đến điều đó, cậu thu lại nụ cười, nâng mi đi đến tủ bếp lấy ra một ly thủy tinh 1L dùng cái này để rót nước, trở lại bên bàn nhỏ thì đem ly nước thủy tinh tràn đầy đặt phía bên tay phải của người nọ, tiếp theo cũng ngồi xuống nói với với Bùi Thiên cũng đang cứng ngắc bên kia: “Không có việc gì, uống nhiều nước.”


Vừa rồi trước khi ra khỏi cửa bởi vì khẩn trương mà đổ một ly  đầy nước, hiện tại có chút trướng bụng: “……”


“Sao còn không uống? uống đi a.” Kỳ Vũ nghiêng đầu, giả bộ nghi ngờ nhìn Bùi Thiên, sau đó Bùi Thiên cố gắng kéo ra nụ cười, “ĐỢi chút nữa uống đi, hiện tại tôi không khát…”


“Cậu cảm thấy không khát không có nghĩa là cơ thể cậu không khát a,” Kỳ Vũ bắt đầu đưa đẩy câu chuyện, “kỳ thật cơ thể con người bao giờ cũng khát đấy, muốn thân thể khỏe mạnh tốt nhất là nên uống nước, không có việc gì không cảm thấy khát cũng nên uống, giúp cho sự trao đổi chất được nhanh chóng a.”


….Đệch, Uống nữa có khi còn trúng độc trong nước rồi còn bội thực mà ch.ết a.
Bùi Thiên nhìn cái ly thủy tinh 1L trong tay, cắn chặt răng, “Cậu cũng mau ăn đi, để đói quá lâu cũng không tốt đâu.”
…….Đệch, ăn nữa có khi mặn quá mà ch.ết rồi còn bội thực ch.ết nữa a.


Trong lòng Kỳ Vũ đang hết sức gào khóc nhưng vẫn không chống cự được lời dặn dò ân cần của người trong lòng kia, cho dù vừa ăn xong một tô mì hoành thánh thì cũng phải ăn thêm một tô nữa. Cậu há mồm còn muốn nói gì nhưng dường như Bùi Thiên cũng có cảm tính mà miễn cưỡng liếc cậu một cái: “ĐỪng nói là cậu đã ăn rồi, tôi không ngửi thấy mùi gì hết.”


“…” Kỳ Vũ hoàn toàn tuyệt vọng, “Ừ, cậu cũng uống nước đi, nhìn cậu kìa, bên ngoài nóng như vậy mà còn phải đi mua mỳ nhất định rất khát? uống đi.”


Bùi Thiên nhìn người trong lòng bởi vì cúi đầu từ từ ăn mà chỉ chừa cho hắn cái đỉnh đầu màu đen, lời từ chối lần nữa đảo quanh trong bụng, nhưng chậm chạp không nói nên lời, cuối cùng vẫn là bi ai mà thở dài một hơi, tay phải run rẩy cầm lấy cái ly thủy tinh cỡ lớn.


Yên lặng cúi đầu ăn dù không biết mùi vị cũng cứng rắn nuốt vào, Kỳ Vũ quyết định từ nay về sau có ch.ết cũng không ăn hoành thánh nữa.
Bùi Thiên khóc không ra nước mắt mà dứt khoát uống ly nước, hắn nghĩ bắt đầu từ hôm nay không còn muốn uống nước trước khi đến gặp mặt nữa.


……..Con mẹ nó thật sự là sắp bội thực ch.ết rồi a a a a!!






Truyện liên quan

Mua Em Một Trăm Đêm

Mua Em Một Trăm Đêm

Nghê Tịnh21 chươngFull

173 lượt xem

Đô Thị: Bắt Đầu Ở Bên Trong Tường Phát Hiện Một Trăm Triệu Convert

Đô Thị: Bắt Đầu Ở Bên Trong Tường Phát Hiện Một Trăm Triệu Convert

Tiểu Hùng Khả Khả322 chươngTạm ngưng

14.5 k lượt xem

Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp Convert

Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp Convert

Đông Thi Nương325 chươngFull

9.9 k lượt xem

Vạn Giới: Từ Pokemon Bắt Đầu Đánh Tạp  Một Trăm Loại Tư Thế Convert

Vạn Giới: Từ Pokemon Bắt Đầu Đánh Tạp Một Trăm Loại Tư Thế Convert

Cửu Châu Nguyệt Quang431 chươngDrop

10.1 k lượt xem

Địa Cầu Đánh Dấu Một Trăm Năm, Trên Đời Vô Địch Convert

Địa Cầu Đánh Dấu Một Trăm Năm, Trên Đời Vô Địch Convert

Tiểu Tiểu Yêu Tiên692 chươngFull

78.3 k lượt xem

Thành Thần Một Trăm Loại Phương Thức [ Xuyên Nhanh ] Convert

Thành Thần Một Trăm Loại Phương Thức [ Xuyên Nhanh ] Convert

Thiên Phi207 chươngFull

7.9 k lượt xem

Ta, Cẩm Y Vệ, Trấn Thủ Thiên Lao Một Trăm Năm Convert

Ta, Cẩm Y Vệ, Trấn Thủ Thiên Lao Một Trăm Năm Convert

Cật Nhục Tống A229 chươngDrop

8.8 k lượt xem

Ta Ở Hải Tặc Trấn Thủ Impel Down Một Trăm Năm Convert

Ta Ở Hải Tặc Trấn Thủ Impel Down Một Trăm Năm Convert

Lý Tứ Dương404 chươngFull

30.3 k lượt xem

Luận Chết Độn Một Trăm Loại Phương Thức [ Xuyên Nhanh ] Convert

Luận Chết Độn Một Trăm Loại Phương Thức [ Xuyên Nhanh ] Convert

Tịch Nguyệt Bán156 chươngFull

2 k lượt xem

Ta Ở Đại Tấn Siêu Độ Vong Linh Một Trăm Năm Convert

Ta Ở Đại Tấn Siêu Độ Vong Linh Một Trăm Năm Convert

Yêu Vân Nguyệt Thượng553 chươngTạm ngưng

9.1 k lượt xem

Tông Môn Từ Đường Đánh Dấu Một Trăm Năm Convert

Tông Môn Từ Đường Đánh Dấu Một Trăm Năm Convert

Hợp Túng Liên Hoành413 chươngDrop

13.4 k lượt xem

Đánh Dấu Một Trăm Năm, Nàng Cá ướp Muối áo Lót Bị Bạo Convert

Đánh Dấu Một Trăm Năm, Nàng Cá ướp Muối áo Lót Bị Bạo Convert

Băng Trấn Mật Qua2,083 chươngFull

72 k lượt xem