Chương 27

Sau khi tới Bắc Kinh làm việc, cứ cuối tuần là Mr.Bu lại đến dạy thêm cho trường của con em công nhân ở ngoại thành, bất chấp gió mưa.


Từ nhỏ tới lớn, anh luôn là học sinh ưu tú, chỉ cần nhắc tới thời trung học của anh, tôi đã có thể tự hình thành trong đầu mình không biết bao nhiêu bộ tiểu thuyết ngôn tình thể loại thanh xuân vườn trường cổ vũ ý chí rồi.


Có một lần tôi cùng Mr.Bu đi phụ đạo cho đám trẻ, đột nhiên cao hứng nói, “Sau này chị sẽ tới dạy thêm cho bọn em môn Ngữ Văn nhé?”.
Không có tiếng hô hào “Vâng ạ” như tôi hằng mơ ước, ngược lại, có bạn nhỏ chạy tới hỏi tôi “Khánh trúc nan thu” viết như thế nào.


Tôi nhận lấy cây bút, ấn ngòi bút xuống giấy bao nhiêu lâu, giấy rách đến nơi rồi mà tôi vẫn chưa viết được nét nào.


Trong khi tôi đang vô cùng lúng túng thì Mr.Bu đi tới, từ sau lưng nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng thư thái đặt bút viết chữ “khánh”(*) lên giấy. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chữ của anh, vô cùng rung động lòng người.
(*) Chữ “khánh” được đề cập đến trong sách là chữ “罄”






Truyện liên quan