Chương 33

Ngày tuyết rơi, chúng tôi cùng nhau tới Thập Sát Hải để đắp người tuyết. Mr.Bu ném một quả bóng tuyết về phía tôi, “Chúng ta chơi trò ném tuyết không?”.


Tôi lắc đầu, đột nhiên không thấy hứng thú gì nữa. Năm tôi học lớp mười, tỉnh Hồ Nam gặp trận tuyết lớn hiếm thấy. Tôi nhìn thấy cậu bạn cùng lớp qua màn tuyết rơi dày đặc, nổi ý muốn trêu chọc, liền ném một quả bóng tuyết về phía người cậu ấy. Sau đó, cậu ấy quay lại nói, “Xấu người xấu nết!”


Từ đó về sau tôi không bao giờ ném bóng tuyết vào bất cứ ai nữa.
Sau này tôi thấy trên Weibo có câu như sau, “Khi con trai chê bạn xấu, điều đó cho thấy bạn không phải quá tệ. Bởi nếu như bạn thực sự quá khó coi thì con trai sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với bạn”.


Thực ra cậu bạn kia rất hay giúp đỡ tôi, có thể ngày hôm đó tâm trạng của cậu ấy không tốt, hoặc cậu ấy chỉ nói đùa vậy thôi. Đối với cậu ấy, chuyện ngày hôm đó chắc không để lại ấn tượng gì, chắc cậu ấy đã quên từ lâu rồi, nhưng với tôi, đó là một bóng ma tâm lý rất lớn.


Tôi kể lại chuyện này với Mr.Bu, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“Anh phải làm thế nào mới có thể khiến em quên đi chuyện đó?”.
Anh suy nghĩ một lát, rồi bỗng nhảy lên hét lớn tên tôi, “Trong mắt anh, em là người xinh đẹp nhất trên thế giới này!”.


Anh hét lớn câu đó tận ba lần, tất cả mọi người đều nhìn anh như nhìn một bệnh nhân tâm thần vậy. Trước khi trở thành trung tâm của sự chú ý, anh nắm lấy tay tôi, chúng tôi cùng nhau bỏ chạy.


available on google playdownload on app store


Thực sự, có đôi khi tôi cảm thấy Mr.Bu đã phá hủy hoàn toàn khả năng nhẫn nhịn chịu đựng mấy kẻ tâm thần của tôi!






Truyện liên quan